Đã cả trăm triệu năm trôi qua kể từ khi nhân loại, tiến hóa từ nhiều loài động vật khác nhau, xuất hiện trên Trái Đất.
Nhân loại đã đạt được vô số thành tựu về ma thuật và công nghệ, họ vươn ra ngoài Trái Đất tìm kiếm các nguồn tài nguyên, mở rộng ảnh hưởng đến mọi ngóc ngách của vũ trụ.
Họ không ngừng phát triển, dùng sức mạnh quân sự đàn áp các hành tinh khác.
Những hành tinh bị xâm chiếm thành lập liên minh để chống trả, nhưng cuối cùng vẫn bất lực trước sức mạnh của quân Trái Đất.
Từng hành tinh một bị chiếm lấy, và Liên hiệp Hành tinh bị dồn vào chân tường.
Đó là thời kì mà Trái Đất là những kẻ thống trị vũ trụ, nhưng lại không kéo dài lâu.
Đơn giản là vì, nhân loại đã kiệt sức.
Cuộc sống của chúng tôi bị chi phối bởi công cuộc thống trị vũ trụ.
Chuỗi ngày dài lặp đi lặp lại những cuộc tấn công để duy trì quyền kiểm soát.
Hơn nữa, tất cả các loại tài nguyên và công nghệ đều đã được nghiên cứu.
Nhân loại đã biết hết mọi thứ trên cõi đời này.
Kể cả một đứa trẻ cũng có thể dùng ma thuật dịch chuyển cự li dài.
Chúng tôi cũng có được sức mạnh để có thể sống mà không cần đến xã hội.
Sự bất tử mà người xưa miệt mài tìm kiếm, thì giờ ai cũng có thể trở nên bất tử nếu muốn.
Vấn đề năng lượng, vấn đề môi trường, vấn đề chủng tộc, vấn đề tôn giáo, và hàng loạt những vấn đề khác đều đã đi vào quá khứ.
Trong mắt nhân loại toàn năng, vũ trụ đã mất đi vẻ hấp dẫn.
Kết quả là, họ chẳng cần đến vũ trụ rộng lớn hay tài nguyên vô tận nữa, và họ lần lượt rời bỏ các hành tinh.
Những hạm đội tàu không gian lớn, những thành phố hưng thịnh, và hệ thống hoàn hảo điều khiển nhân loại…
Nhân loại đã từ bỏ tất cả, từ bỏ vũ trụ.
Tựa buổi hoàng hôn, nhân loại biến mất khỏi vũ trụ.
Một thời gian ngắn sau, nhân loại đồng loạt trở về Trái Đất cứ như được bản năng mách bảo.
Lúc đó có hàng tỉ người, nhưng số lượng cứ giảm dần.
Đến một lúc, nhân loại quyết định từ bỏ các đại lục, và xây một hòn đảo bay và sống trên đó.
Khi hòn đảo kết tinh từ tri thức của nhân loại hoàn thành thì chỉ còn chưa đến 10000 người.
(Chúng ta đã có thể kết thúc lịch sử thật dài của nhân loại.)
Ý nghĩ đó xuất hiện trong tất cả mọi người.
Có lẽ vẫn còn người Trái Đất ở một hành tinh nào đó ngoài kia, nhưng chẳng ai quan tâm nữa.
(Nếu muốn về Trái Đất thì cứ về, còn nếu không thì cũng chẳng sao.)
Ai cũng nghĩ họ là những người duy nhất có thể làm được.
Trên hòn đảo bay rộng lớn, từng người một tìm đến cái chết.
Những con người bất tử, đã quá mệt mỏi với cuộc sống, lựa chọn tự kết thúc bản thân.
Mĩ thuật, ẩm thực, công nghệ ma thuật, những thứ nhân loại tạo ra không thể giữ chân họ ở lại thế giới.
Và đến gần đây, tôi đã trở thành con người cuối cùng trên Trái Đất.
Người cuối cùng tôi gặp là hàng xóm của mình.
Chúng tôi chưa từng nói chuyện hay chào hỏi nhau, thậm chí tôi còn chẳng biết mặt anh ta cho đến khi nhìn những bức ảnh còn lại.
Chúng tôi đều chẳng ai bước ra bên ngoài, chỉ đợi thời gian trôi qua.
Một ngày nọ.
Tôi đang nhìn vô cảm vào vài bức ảnh ma thuật được tạo ra từ lâu.
Chợt có thông báo từ hòn đảo bay.
Thông báo rằng:
“Bạn là nhân loại cuối cùng, và hòn đảo này thuộc về bạn.”
Dòng chữ chẳng có cảm xúc vui hay buồn.
Đọc được vậy, tôi biết rằng người hàng xóm đã quá chán ngán thế giới và tìm đến cái chết.
Đám tang diễn ra đơn giản.
Chẳng có di chúc nào, và vì thế các homunculus cũng chỉ tổ chức đơn giản.
Cơ thể của anh được các homunculus hỏa táng cẩn thận.
Tôi vận đồ tang đến dự, và là người cuối cùng tiễn đưa anh.
Khi tôi chết, sẽ chẳng ai tiễn đưa tôi.
Cơ thể tôi sẽ được các homunculus tiêu hủy giống như vậy.
Nhưng tôi chẳng nghĩ lâu về nó.
Ngày hôm sau, tôi vẫn chỉ ở trong nhà chờ thời gian trôi qua, đọc sách và nghe nhạc.
Một ngày nọ, tôi bỗng muốn đi dạo.
Khi đang đi quanh rìa hòn đảo bay, tôi nhận ra có gì đó ở ngoài biển xa.
Đó là một hòn đảo lớn bí ẩn từ thời tiền sử.
Chợt một ý nghĩ nảy đến với tôi.
(Ai đang sống ở đó nhỉ?)
Nghĩ vậy, tôi mở một vùng màn chắn hòn đảo bay rồi bước ra ngoài.
Tôi đi trên mặt nước đến trước hòn đảo bí ẩn trên biển.
Và tôi đưa tay ra.
Đúng như dự đoán, nơi này cũng được bao phủ bởi một lớp màn chắn ma thuật tương tự như hòn đảo bay.
(Ah, với màn chắn ma thuật mạnh cỡ này, các thế hệ trước thậm chí không thể làm xước nổi nó dù có tấn công thế nào.)
Tôi quyết định quan sát kĩ lớp màn này hơn.
Tôi chạm vào nó bằng cả hai tay, nhắm mắt lại, và bắt đầu tập trung hết sức phân tích.
Kết luận là tôi có thể mở được một khoảng đủ cho một người qua, mặc dù sẽ tốn thời gian.
Bất chợt, tôi cảm nhận được ánh nhìn.
Mở mắt ra, tôi thấy ngay trước mặt là một cô gái trong bộ đồ trắng muốt đang nhìn lại mình.
Tôi giật mình trước sự xuất hiện bất ngờ của chủ nhân hòn đảo, nên đứng hình mất một lúc.
Tuy vậy, cô gái trước mặt chẳng có vẻ gì đang nổi giận, ngoài ra, khi hiểu tôi đang làm gì, cô mỉm cười trông hạnh phúc và vẫy tay rời đi.
Trong vài ngày tiếp theo, chúng tôi hình thành một mối quan hệ kì lạ.
Mỗi ngày, cùng một thời điểm, cô ấy sẽ xuất hiện, mỉm cười theo dõi tôi tháo dỡ lớp màn chắn.
Tôi cũng cười lại với cô.
Chúng tôi nhìn thẳng vào nhau.
Lúc ấy, tôi cảm nhận được.
(Mình nghĩ là mình có thể trở thành bạn tốt với người này.)