Một thời gian dài đã trôi qua kể từ khi golem chiến đấu thế hệ mới được đưa ra chiến trường.
Giờ đây, quân đội Tân nhân loại đã kiểm soát phần lớn vũ trụ.
Phe Liên hiệp Hành tinh đã bị đẩy về vùng tận cùng của vũ trụ, và gần như bị tuyệt diệt hoàn toàn. [note58335]
Chỉ thêm một chút nữa thôi là toàn bộ vũ trụ sẽ thuộc về Tân nhân loại.
Sớm thôi, số phận của toàn bộ những dạng sống tri giác sẽ bị phụ thuộc vào Tân nhân loại.
Công nghệ ma thuật của Trái Đất sẽ càng tiến xa hơn nữa, được đảm bảo bởi nguồn tài nguyên từ cả vũ trụ.
(Chẳng ai có thể ngăn cản Trái Đất nữa.)
Đây là suy nghĩ chung của tất cả mọi sinh vật.
Tân nhân loại cũng nghĩ vậy.
Tuy nhiên, “con người” thì không đơn giản như thế.
Tôi là một công nhân ở một nhà máy chiến hạm liên hành tinh.
Ở nơi này, một vài con người và một số homunculus khác đang làm việc với nhiều loại chiến hạm khác nhau.
Tôi ngồi xuống chỗ ngồi được chỉ định và kiểm tra những bản vẽ trên bàn.
Sau đó, tôi thi triển vài ma thuật về phía khoảng không gian trống trong nhà máy.
Ma thuật đồng thời tạo ra những bộ phận và kết nối chúng lại, ngay lập tức hình thành một chiến hạm lớn.
Tôi kiểm tra chất lượng con tàu mới được tạo, rồi lại cầm trượng lên để tiếp tục với bản vẽ tiếp theo.
Sau vài giờ làm việc một mình, vài con tàu liên hành tinh với công nghệ tối tân đã được hoàn thành, và tôi sẽ gửi chúng đến những căn cứ quân đội Trái Đất ở khắp nơi trong vũ trụ bằng ma thuật dịch chuyển.
Mỗi ngày, cứ đến khi hoàn thành xong con tàu cuối cùng, sẽ có tiếng chuông báo hiệu hết giờ làm việc.
“Ah~…
Xong việc rồi ~~”
Một homunculus nhỏ đứng ở khu vực quản lí nói khi tôi đang tự bóp vai mình.
“Cảm ơn vì đã chăm chỉ.
Những con tàu anh hoàn thành hôm nay đều hoạt động hiệu quả.
Nếu có thêm nhiều con tàu như vậy nữa thì sẽ sớm đến ngày Trái Đất chiếm được vũ trụ rộng lớn thôi.”
Cô gái homunculus xinh đẹp cười và nói những lời ngợi ca Trái Đất.
Tôi trả lời lại,
“Oh, đó là, chỉ là ~~…
Công việc của tôi mà.”
Tôi cởi bỏ bộ đồng phục và rời nhà máy.
Tôi tiến đến cổng trước và dùng ma thuật dịch chuyển.
Điểm đến là một quán bar ở đầu bên kia đại lục.
Chỉ vài phút sau, tôi đã đang nâng li cùng vài người bạn tốt trong quán.
Ai cũng có những trăn trở riêng, nhưng lúc này chúng tôi đều gạt hết sang một bên mà uống vui vẻ cùng nhau.
Lúc ấy, tôi tự lẩm nhẩm.
“…Này…tại sao chúng ta lại làm việc…?”
(…Ah… [note58336]
Ai mà nghĩ những lời tự nhủ này sẽ thay đổi cả thế giới?
Chính người nói cũng không hiểu hết ý nghĩa của nó…
…Bây giờ…
Nó đã bắt đầu…
Nó bắt đầu thật rồi…
Kết thúc của địa ngục…
Và khởi đầu của hoàng hôn…)
Những người bạn của anh trả lời.
“Tại sao à, để sống, chứ sao nữa.”
“Ờ, ờ. Phải làm việc để tồn tại.”
Nhưng anh tiếp tục, “… Có thể nào sống mà không cần làm việc không?”
Nghe vậy, những người bạn chỉ im lặng.
“Tôi không phải đang tỏ ra lười biếng.
Chỉ là tôi không thích cuộc sống như thế này.
Tôi không muốn bị phân biệt chỉ vì màu tóc, không muốn cuộc sống bị điều khiển bởi tiên nữ nhân tạo, và phải phục vụ Trái Đất đến lúc chết.
Tại sao chúng ta phải chịu khổ như vậy?
Không, không chỉ mỗi chúng ta.
Những người nghèo, những người trung lưu, kể cả giai cấp thống trị, ai cũng phải chịu đủ loại áp lực.
Tại sao? Tại sao lại phải vất vả làm việc?
Tôi chỉ… tôi chỉ muốn được tự do.
Tôi không muốn tạo ra những chiến hạm liên hành tinh.
Tôi không muốn phải làm việc cả ngày dài, ngày này qua ngày khác, làm những công việc tôi không muốn… cuộc sống của tôi là gì chứ?”
Vài người bạn lên tiếng.
“Tôi, cũng vậy… chẳng thể chịu nổi đau khổ nữa.”
“Tôi cũng thế… ngày nào cũng vậy… không khí ngột ngạt khiến tôi sắp không thể chịu đựng được thêm nữa.”
Thấy vậy, anh chợt gợi ý.
“…Này…sao chúng ta không rời bỏ hành tinh này?”
Trên hòn đảo nhân tạo, tôi hồi hộp theo dõi quán bar kia.
Khung cảnh này rất giống với thời khắc cuối cùng của xã hội Tiền nhân.
(Tại sao anh ta lại nghĩ vậy?
Lí do rất đơn giản.
Nền văn minh ma thuật của Tân nhân loại đã chạm đỉnh, và mỗi người đều có sức mạnh như chúa trời.
Cho dù vậy, tất cả họ vẫn bị trói buộc bởi quan niệm “Nếu từ bỏ xã hội thì sẽ không thể tồn tại.”
Công việc được làm một cách vô thức, cứ như có một suy nghĩ được cấy vào não họ rằng “Người không làm việc thì không phải là người có ích.”
Nhưng chàng công nhân này đã nhận ra sự mâu thuẫn ấy.
Anh không khỏi trăn trở.
Tại sao tôi phải thuộc về xã hội khi tôi có đủ sức mạnh để tự mình sống sót?
Tại sao tôi không được tự do khi tôi có thể sống đơn độc?
Tại sao tôi phải trải qua cuộc đời đau khổ này?
Anh chia sẻ những suy tư ấy với bạn bè mình.
Những người bạn nghe được gợi ý đều bối rối.
Chưa từng ai nghĩ đến việc rời bỏ Trái Đất.
Nhưng rõ ràng là nếu còn tiếp tục ở lại, họ sẽ vẫn phải đối mặt với cuộc đời chông gai kia.
“Tôi muốn thay đổi cuộc sống khó khăn này!”
Đó cũng là suy nghĩ chung của mọi sinh vật tri giác trên khắp vũ trụ.
Không phải chỉ những cư dân hành tinh khác, ngay chính những Tân nhân loại trên Trái Đất cũng muốn thoát khỏi sự thống trị của “xã hội toàn cầu”.
Lúc ấy, ý tưởng phi thường về việc “rời bỏ Trái Đất” đã nảy nở.
Đó là một ý tưởng khiến trời đất đảo ngược, nhưng lại vô cùng khả thi.
Vì lòng tham tri thức và sự mở rộng lãnh thổ không ngừng mà nền văn minh ma thuật của Trái Đất hiện giờ là không thể sánh bằng.
Khả năng của từng cá nhân cũng tăng cao đến mức mỗi người đều có sức mạnh ngang với một hành tinh tiên tiến.
Nếu muốn, một nhóm người có thể cùng nhau rời bỏ Trái Đất và đến một hành tinh chưa có sự sống.
Kể cả ở nơi đó không có những điều kiện cần thiết cho sự sống, với khả năng ma thuật thần thánh của mình, họ có thể dễ dàng thay đổi môi trường.
Và cho dù có thiếu thốn tài nguyên, thì ma thuật cũng có thể tạo ra bất cứ nguyên liệu nào.
Cho dù có rắc rối nào, thì ma thuật thần thánh cũng sẽ giúp họ sống thoải mái.
Tân nhân loại đã đạt đến mức mỗi cá nhân có thể sống như một vị thần.
Nhận ra điều này, anh công nhân chia sẻ với bạn bè mình.
Họ không thể nhanh chóng đưa ra quyết định ngay, vì vậy họ tạm thời giải tán.
Những người bạn anh về nhà và suy ngẫm về ý tưởng ấy.
Qua nhiều giờ, rồi nhiều ngày, cứ mỗi lúc rảnh rỗi là họ lại nghĩ về nó.
(Chúng ta thật sự có thể rời bỏ Trái Đất và sống tự do sao?
Chúng ta có làm được không?
Nhưng…nhưng!
Nếu vẫn còn ở lại!
Oh… Tôi phải làm gì đây…?
Làm sao để chúng ta đạt được hạnh phúc?)
Họ tiếp tục lo lắng và trăn trở, rồi cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
Họ quyết định từ bỏ xã hội toàn cầu.)
Một vài ngày sau.
Một nhóm thanh niên trẻ tuổi lên tàu khởi hành từ Trái Đất.
Họ tự tạo ra một con tàu ma thuật nhỏ hiệu năng cao, và bay đến một hành tinh xa chưa có ai sinh sống.
Lúc khởi hành, chẳng ai ngoái lại nhìn Trái Đất đang nhỏ dần, họ đều hướng về phía trước và nghĩ về cuộc sống tương lai.
Bởi vì, lần đầu tiên trong đời, họ cảm nhận được con tim mình đang đập.
Họ chưa từng trải qua cảm giác này trên Trái Đất, và họ không khỏi phấn khích khi nghĩ về tương lai “chẳng thể biết trước” và “không bị chi phối bởi tiên nữ nhân tạo”.
Sự kiện này không được lan truyền đi xa.
Ngay từ đầu, những thanh niên này không hề định chia sẻ việc này với ai khác, họ chỉ muốn thoát khỏi cuộc sống khó khăn nhanh nhất có thể.
Họ chẳng thông báo với truyền thông hay công khai việc gì.
Vậy nên chỉ có vài người nhận ra sự biến mất của họ.
Thế mà, những việc tương tự xảy ra trong suốt nhiều thời kì tiếp theo.
Tại sao lại vậy?
Lí do rất đơn giản.
Toàn bộ Tân nhân loại căm ghét chế độ giai cấp.
Họ đều có một điểm chung là đều sở hữu sức mạnh như một vị thần, cùng với ma thuật tối tân.
Và Tân nhân loại, những người đã chịu đủ cuộc sống hiện tại, đi đến kết luận đơn giản là dùng sức mạnh của mình để từ bỏ xã hội toàn cầu.
Chẳng ai ép buộc ai.
Đó là kết luận chung mọi người cùng đi đến.
Cứ từng người một, Tân nhân loại dần biến mất khỏi vũ trụ rộng lớn, bỏ lại những hành tinh họ từng chiếm đóng.
Chỉ trong vòng vài thế kỉ kể từ khi nhóm thanh niên kia khởi hành, Tân nhân loại đã hoàn toàn mất dấu khỏi Trái Đất và những thuộc địa trên khắp vũ trụ.
Họ đến những hành tinh không người ở tại những nơi xa xôi, sống thoải mái cùng một nhóm nhỏ, cắt đứt liên lạc với xã hội Trái Đất hay những nền văn minh khác.
Đúng vậy, như ánh hoàng hôn, Tân nhân loại biến mất khỏi vũ trụ bao la.