Kaette Kita Motoyuusha

chương 141: cựu anh hùng – lấy lại tự tin

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 141: Cựu anh hùng – Lấy lại tự tin

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Nn…? Mmm~…? Thật sự…?”

Muốn đấu chơi không?

Tới lời tôi đề nghị ấy, Elcure rõ ràng cảm thấy khó hiểu…

Tay cô ấy khoanh lại với nhau, mặt thì chau, và đầu nghiêng một cách rõ nét.

Khi cô ấy bắt chéo tay như thế, càng làm nhấn mạnh thêm cặp bưởi no mọng, khiến nó càng trở nên hấp dẫn hơn.

Những cánh tay đang o bế những baby ấy, thay vì che dấu chúng đi.

“Nó không như là tôi buộc cô làm vậy.”

“Nn…Được rồi. Chiến thì chiến.”

Về phần mình, tôi phải moi móc ra hết thông tin mà tôi có thể nên tôi cố gắng dụ cô ấy vào tròng. May mắn thay, Elcure gật đầu đồng ý.

Y chang như Laurier với Tanya, mấy người mang ma huyết đều thiên hướng ngã về máu nóng và luôn luôn kiếm tìm một trận đấu hay ra trò.

Tất nhiên, cũng có con người hành động giống như thế mà là thuộc dạng tôi ghét còn nhiều hơn.

Những đặc tính đó ắt hẳn là lý do vì sao ma tộc thích ứng thấp so với những chủng tộc khác.

Dù cho có vậy, cũng không như là có thù hằn sâu tới mức phải giết họ để lấy làm thõa mãn.

Laurier là một ví dụ tốt. Ngoài kia không có nhiều người với một tính cách cân bằng tốt và có thể cùng-chung-sống với người khác.

“…Được. Vậy thì làm thôi.”

Nói ra điều đó, Elcure lập tức thủ thế, sẵn sàng lâm chiến.

Ma lực của nhỏ đã bắt đầu tụ tập.

“Eh? Ấy ấy, khoan khoan, gượm đã nào.”

“…Có chuyện gì?”

Elcure rõ ràng không hiểu ý khi tôi bỗng dưng la oai oái. Rốt cuộc đầu con nhỏ ăn gì mà chạy được vậy?

“Tôi muốn nói, chúng ta không thể đánh ở đây.”

Thật sự đấy, làm tôi giật mình luôn.

Nếu chúng tôi quần nhau ở chốn này, chung quanh chắc chắn sẽ hứng rất nhiều thiệt hại tài sản.

“Chúng ta nên đổi chỗ mới đánh được.”

“Được.”

Elcure hoàn toàn đáp ứng.

Ấy tại vì cô ấy thẳng tính hay là vì là người tâm địa đơn giản nhỉ?

Cơ mà đằng nào cũng được, ổn hết.

Tôi vào dinh thự để báo cho các nàng hầu rằng tôi sẽ ăn trưa trễ, rồi dẫn Elcure ra khỏi thành.

Tôi thấy một không gian mở khá rộng bên ngoài thành và kiểm tra chắc rằng không có người qua đường.

Khu đất mở trống rỗng và đây là chỗ tốt cho một màn biểu diễn.

“Yoshi. Tôi nói thêm một lần nữa. Đây chỉ là một buổi đấu luyện. Một trận đấu giả nên cô không được giết bất cứ ai trong khi chúng ta tập, hiểu chứ?”

Elcure gật đầu xác nhận đã thông não.

Yosh yosh, quả là cô gái ngoan.

“Cũng cấm tiệt luôn dùng ma thuật phạm vi lớn mà có thể gây thiệt hại cho thành phố.”

“Không cần lo lắng. Tôi… không thể dùng ma thuật phạm vi lớn đến thế dù sao đi nữa.”

Hu, cô nói thiệt à?

Ờ thôi, mặc dù tôi chỉ có duy nhất một ma thuật qui mô lớn trong xấp bài của mình, tôi chỉ là không tìm được đúng chỗ đúng lúc để dùng nó tới nay mà thôi. Làm như có thằng ngẫu nhiên nào có thể dùng ma thuật lớn ngay từ đầu như thế vậy.

Đấu tay đôi kiểu một chọi một như này nhất định không phải đúng hoàn cảnh để dùng nó dù thế nào đi nữa.

“Yosh, được rồi đấy. Chúng ta bắt đầu nghen?”

Tôi rút kiếm, đối mặt với Elcure. Khoảng cách của chúng tôi độ khoảng 10m.

Elcure cũng vào tư thế và giống như trước đó, một lượng ma lực không thể lường bắt đầu xông lên từ người cô ấy.

Elcure không giống như cho thấy cái gì đáng lưu tâm từ cái liếc mắt đầu tiên. Cô ấy thuộc kiểu chiến binh cận thân hay là pháp sư ma thuật vậy?

Hai người chúng tôi, đều đang hướng mắt lăm le nhìn nhau, nhưng chẳng có ai trong chúng tôi là động thủ.

Tôi ngỡ rằng cô nàng sẽ tấn công hùng hổ nhiều hơn chứ, ai dè nhỏ thận trọng tới không ngờ à.

À không, nếu là một kẻ pháp thuật cao tay ấn, thì đặc trưng của nhỏ nhiều khả năng là tưởng tượng hình ảnh.

Hơn nữa từ khi không thấy nhỏ có vẻ niệm chú cái gì, xem chừng có xác xuất nhỏ có thể niệm chú thầm.

Vậy, tôi có nên là người khơi mào cuộc đấu không?

Yoshi, tiến lên nào.

Vừa lúc bọn tôi còn tại, hãy kích hoạt ma thuật hiện hình hóa trước. Một khi tôi tiến vô trạng thái tôi có thể phóng xuất phép bất kì lúc nào, tôi dẫm vào đất và xông về hướng Elcure.

Tôi chạy tới với đường kiếm vẽ, nhưng Elcure vẫn chưa làm ra động tác nào.

Bộ nhỏ định phòng thủ chống lại tấn công của tôi bằng tay không chắc?

Hay có lẽ nhỏ tự tin rằng có thể ngăn cản tấn công của tôi với một lượng tối thiểu chuyển động?

Hoặc phải chăng là…

Tôi không thể không lo nghĩ bởi do rất nhiều xác xuất lướt sóng trong đầu mình. Bất kể ý định của nhỏ là gì, nó hẳn phải có lợi thế về phần nhỏ.

Khi chúng tôi tiến vào phạm vi độ dài kiếm chạm, tôi lập tức tung ma thuật tôi đã ngầm hình dung.

(Thổ thuật—Trói đất)

Hãy chiến đấu như bình thường thôi.

Vì nó là một phép vô niệm, vụ trói buộc bắt được Elcure giật mình, cướp đi sự tự do cử động của cô ấy.

“?!”

Thực tế nó là một phép vô niệm không sót khỏi mắt cô ấy. Elcure mỉm cười trong sửng sốt.

Cùng lúc đó, tôi đã tới tấn công.

Kiếm vung.

Đích nhắm là bờ vai của Elcure.

Như hứa hẹn, tôi không định bụng giết cô ấy, nhưng tôi cũng không có kế hoạch dừng lại.

Elcure dù sao là một ma nhân. Cả cho có đứt một hay hai tay, chúng cũng sẽ mọc trở lại.

Thế nhưng, thanh kiếm của tôi không thể nào tới được vai Elcure. Thay vì thế, nó đập vào cái gì đó hiện là một vật thể cứng rắn và nảy bật trong khi sinh ra một tiếng ồn kim loại lanh canh inh ỏi.

Lực bật lại đủ khiến đẩy tôi lui vài bước.

Eeeehhh?!

Tôi không hay biết gì ở trước đó, nhưng lúc tôi nhìn lại vào điểm thanh kiếm va chạm, tôi thấy một khối cầu thủy tinh trắng khoảng 10cm đường kính đang lơ lửng ở đó.

Cái gì vậy? Đó là ma thuật à?”

Đó là thứ mới vừa đỡ kiếm của tôi đấy sao?

Hồi xưa, khi tôi lần đầu tới giới này, tôi đã thấy một quả bóng linh hồn mà giống hệt như cái vật bí ẩn kia, mặc dù cái này nhỏ hơn về kích thước.

Có lẽ là chẳng có liên quan gì.

Nhưng mà nghiêm túc đấy nhỡ.

Tôi chắc hẳn đã không ra hết sức vừa rồi, nhưng tôi vẫn dùng một sức mạnh phải chăng đằng sau lực công kích đó và vậy mà nó vẫn đỡ được dễ dàng thế kia à?

Mày cứng phết nhỉ?

Đúng như tôi nghĩ, quả cầu trắng bay vút lên trời.

Đang phản chiếu ánh sáng mặt trời, nó tăng tốc về phía tôi trong một sự mau mắn muốn mù mắt.

Làm gì bây giờ…né tránh hay cản đỡ?

Khi tôi nhìn kĩ thêm, tôi nhận thấy có những vết nứt trên khối cầu. Có thể nào là những vết nứt từ đòn hồi nãy không?

Yosh, nếu là vậy, tôi chỉ việc đỡ nó.

Quyết định đỡ quả cầu, tôi nâng kiếm và canh đúng thời khắc.

Thế nhưng, khi quả cầu sắp va đụng với kiếm của tôi, nó thực tế chia thành ba quả nhỏ hơn và phá ra những hướng khác nhau.

Quái quỷ gì vậy?

Nó nguyên bản chỉ là một khối cầu, nhưng khi kiếm của tôi trúng vết nứt, nó bể và thay đổi hình thái ngay tức khắc.

Nói cách khác, nó là thứ làm từ ma lực đấy hả?

Không có thời gian để phân tích một cách nhàn nhã.

Những quả cầu thu nhỏ đang hướng tới tôi khi tôi đang phân tích kia kìa.

Bị lần đầu tôi có hơi bất ngờ thế thôi, nhưng tôi nhanh chóng huy động kiếm để đánh bật một cái.

Nó lập tức nát bấy tan tành theo phản lực, phỏng chừng độ bền của nó kém xa so với lúc nó là nguyên khối kiện.

Tuy vậy, hai cái khác vẫn lao tới tôi.

Tôi cố gắng né bằng cách ẹo người, nhưng không thể tránh thoát hoàn toàn nổi.

Cái đầu tiên trúng vô vai trái tôi trong khi cái kia đập đùi trái. Ở cái độ mà cảm giác như tôi thấy mình bị trúng bởi đạn chì.

“…!”

Tất nhiên. Kể cả có chia tách nhiều phần, nó vẫn chứa đựng một lượng ma lực “xem được” bên trong nó.

Thực tế cứ như nó phản bội kích thước của nó vậy. Nó đau điếng khi bạn bị đánh trúng.

Mặc dù nó không làm tôi gãy cái gì, ít nhất trong tầm lo lắng của tôi, nhưng khu vực bị trúng đạn đau như quỷ sứ, đặc biệt là ở chỗ đùi.

Tôi buộc phải thoái lui thêm vài bước bởi va đập, nhưng tôi vẫn xoay sở nhìn được đằng trước.

Mấy quả cầu đã rơi trên đất sau khi đánh trùng tôi đã lơ lửng lại ở chung quanh tôi.

Hee? Vậy tụi mày là funnel sap? Tuyệt quá, tôi muốn có một cái ghê.

Giờ thì có 5 quả cầu lơ lửng quanh tôi.

Không có dấu hiệu nào cho thấy Elcure đang tạo thêm nhiều nữa.

Cộng bây giờ với hai quả tôi đánh bật khi nãy, tổng cộng thành 7 đi?... Không, có thể những cái cầu dư này đã được giấu ở đâu đó từ trước rồi?

Umu, tôi vẫn có ít chỗ để di chuyển mà.

Elcure đã thoát khỏi trói buộc trong khi tôi bận với việc bị tấn công.

“Phá được Thất Châu của ta…lại còn có cả phép vô niệm hả…”

Eh? Cái gì cơ?

Đây chỉ là đấu luyện mà thôi. Tôi chẳng biết bởi tại tính cách hay thứ gì khác, mà Elcure thực sự nghiêm túc dữ vậy.

Cô ấy mới nói là 7 đúng không?

Thế có nghĩa là 7 là max số lượng những quả cầu này?

Không không, thế là quá dễ dãi.

Chắc chắn cô có thể đặt tên ma thuật cô tưởng tượng ra nhưng sao lại bận tâm bỏ con số vào chứ?

Nhưng có lẽ đó mới là chủ đích của cổ, để xí gạt kẻ địch khiến họ nghĩ rằng đó là số lượng thực trong khi thực ra còn có thêm nữa.

Ơi mà, giờ nó có là vấn đề đâu.

Cho dù có thêm nhiều quả nữa xuất hiện, với tôi đó vẫn hoàn toàn là chuyện dễ như trở bàn tay.

Tôi dậm đất thêm lần nữa, thu hẹp khoảng cách với Elcure.

Nhũng quả cầu lao tới chặn tôi, nhưng tôi đơn giản đánh văng từng cái để tiến lên.

Khi rốt cuộc tôi vào cự ly chơi cận chiến, Elcure lập tức thực hiện động tác né tránh.

“C-cái mà…”

Thế nhưng, có lẽ bởi tại cô ấy không giỏi chuyện đó, Elcure kết cục mất thăng bằng và lăn cù mèo trên đất từ việc đột nhiên thực hiện động tác di chuyển né tránh như thế.

Không đúng, rõ ràng cô ấy cố ý làm vậy để khiến tôi mất cảnh giác, tại vì di chuyển lôm côm đó quả là đủ để né đòn tôi tấn công.

Tôi vung kiếm thêm lần nữa vào Elcure đang lăn.

Nếu tôi có thể chọt kiếm vào cần cổ cô ấy, là tôi thắng.

Ha!

Khi tôi sắp thành công, tầm nhìn của tôi trở nên mờ mịt.

Elcure đã ngừng lăn, với hạ thân hình thành một chữ M.

“gah!?....”

Trước khi tôi có thể thấy cái ấy rõ rệt, mấy quả cầu lơ lửng đánh vào đầu tôi, cướp đi quan cảnh và sự tập trung của tôi. Đám còn lại cũng theo đó mà trúng trực tiếp.

Trong lúc tôi vướng bận, Elcure đã lấy lại hơi sức, đứng lên và vào thế lại.

Guh.

Chơi dơ quá hầy.

Hồi lúc tôi đấu với Leon, tôi đinh ninh rằng không gì có thể gây hại cho tôi miễn là tôi đặt tâm trí mình vào đó…

Ờ mà, cái thế M thật sự xao lãng tôi quá chừng…

Đặc biệt là tại vì Elcure đang mặc T-back cột dây, tôi hầu như có thể thấy thấp thoáng cái ấy.

Quá tuyệt vời.

Quá tệ là màn diễn bị cắt cái rụp đúng ngay phút tối quan trọng nhất.

Tôi tự hỏi có phải nhỏ đã cố tình chọn mặc loại quần lót tiết kiệm vải ấy không.

Không không, bình tĩnh nào thằng em.

Giờ há có phải lúc nghĩ chuyện đó.

Ngay hiện giờ, Elcure vẫn coi xét là một kẻ địch, là lẽ bình thường khi xét đoán thế.

Nếu cô ấy không từ bỏ Leon, thì tôi sẽ chẳng có lựa chọn khác nào ngoài việc diệt trừ cô ấy.

Uh. Yosh. Tôi sẽ không bị lường gạt bởi chiếc quần lót ấy nữa.

“Xuyên thấu…Tên ma thuật.”

Elcure bắn một ít ma thuật từ xa.

Đó là niệm chú rút gọn, nhưng trông khá mạnh mẽ.

Xét cho cùng nhỏ là ma thuật sư mà.

Tuy nhiên, nó không bộc lộ là một vấn đề cho tôi vào lúc này.

Dùng kiếm của mình, tôi đỡ gạt những đạn ma thuật lao đến.

Đạn ma pháp bị chuyển hướng bay tới mặt đất sau lưng tôi, gây nên một vụ nổ khá ầm ĩ. Nhưng chúng thậm chí không làm suy xuyển kiếm của tôi.

Tại sao hả, dĩ nhiên tại vì đó là thanh kiếm được Kagura rèn mà.

Nếu nó chỉ là hàng sản xuất hàng loạt, tôi nghi ngờ rằng mình có thể làm được vậy.

Cảm ơn nha, Kagura-san.

Một khi chúng ta gặp lại nhau, anh nhất quyết sẽ cảm ơn em một cách đúng điệu. Eheehee~

Trong khi đó, thấy tất cả ma thuật của cô tới nay đều dễ dàng bị vượt qua, Elcure khó thừa nhận điều này, nhưng cô nàng đã triệt để bại trận.

“Áp đảo…”

Elcure ngã chống tay trên đất, đang quỳ trước mắt tôi. Lưng cô ấy đối diện với tôi.

Cô nàng chống tứ chi, mông nhô lên nên cái váy ngắn chỉ có thể che mông cô nàng một ít.

Trận đấu đã xong nên tôi đoán mình có thể mê muội hoàn toàn ở đây.

Tôi đoán rằng trận đấu gần như là một trò đùa tàn nhẫn với cổ. Elcure đang nhắm tới thay thế một trong Tứ Thiên Vương nhưng thế mà cô ấy đã bị tôi đánh bại.

Tôi xoay sở ít ra phân tích được những quả cầu bay, bất chấp phương pháp cơ bản kì lạ cho phép sáng tạo ra nó.

Nó được tạo thông qua ma thuật, có thể dùng tấn công từ xa, nhưng gây hại cho thể chất mục tiêu của nó.

Umu, thiệt sự là khó chịu.

Nếu tất cả bốn thành viên nhóm Leon dự phần cuộc đấu, tôi đoán họ sẽ đứng ở một thế thắng. Nhưng nếu là đấu tay đôi một chọi một, một mình Leon thì…có lẽ không có phần thắng, nói thành thật đấy.

“Anh Hùng…hắn mạnh hơn nhiều…phải không?”

Vẫn orz, trưng ra cảnh bàn tọa của cô ấy cho tôi nhìn, Elcure quay đầu lại, hỏi tôi câu đó với mắt lệ ngắn lệ dài.

Cái thế ấy là sao? Cô đang mời tôi chọc vào à? Tôi muốn được biết cảm xúc.

Không không.

“Err…e hèm, sức mạnh Anh hùng hả? À…ừ… tôi đoán, có lẽ vậy…”

Đây có phải câu hỏi đóng vai trò làm bước ngoặc của cô ấy không?

Câu trả lời thành thật nên là [Tôi mạnh hơn Anh hùng], nhưng nếu tôi bảo vậy, Elcure chắc chắn sẽ đi thách đấu Leon.

Nên, tôi nói gì đó ngược lại, rằng Leon mạnh hơn nên Elcure sẽ từ bỏ việc thách đấu Leon.

Chẳng ai sẽ dám khiêu chiến nếu như họ không có nắm chắc phần thắng.

Tôi cũng chẳng biết mình có cơ may thắng nổi Bau-gì-đó-san hay không.

Nhưng gác lại cái đó sang bên đi, nếu tôi kì vọng quá nhiều ở đây, tôi cảm giác nó chỉ mang lại phản tác dụng.

Điều tôi đang mong ở đây là, từ khi Elcure cũng là một ma nhân, thấy cảnh làm sao mà cô ấy bị tôi đánh bại, cô ấy kết cục phải lòng với tôi giống như Laurier vậy đó.

Nói cách khác, sức mạnh nắm địa vị tuyệt đối.

Dĩ nhiên, hoàng tộc vẫn có một số kết nối chính trị, nhưng một gia tộc mạnh hơn có thể thay thế họ. Ngay cả ma vương có quyền kiểm soát ma tộc cũng bởi vì hắn là mạnh nhất trong số họ mà.

Tất nhiên, mấy điều như là mị lực với ưu ái cá nhân cũng tính, nên ngay cả người không-mạnh-lắm cũng có thể trở nên được ủng hộ.

“Nguy hiểm gần suýt soát thôi…nhưng tôi nhỉnh hơn một chút về phút cuối.”

Đó là một nhượng bộ tuyệt vời.

Bảo cô ấy rằng cô ấy khá gần chạm tới tôi, nhấn mạnh [Elcure gần như đánh bại tôi] trong khi ngụ ý rằng cô nàng chắc hẳn có một cơ hội tốt hơn nếu cô ấy cố gắng hơn nữa.

Tôi đoán nó là một đánh cược an toàn.

“Hic hic… v-vậy hả?”

Elcure đứng dậy trong khi chùi nước mắt.

Xét từ lời đáp, thế có nghĩa chúng ta kết thúc được rồi nhỉ?

Ah, tôi sực nhận ra.

Đây không phải đúng tình huống [cái xoa nhẹ đầu] mà tôi đã lỡ ngày kia à?

Phải ha, giờ là lúc hoàn hảo. Tôi có đúng không?

Tôi không nghĩ ra thời khắc nào tốt hơn.

Yosh, xông lên nào ta ơi!

Tôi duỗi tay tới đầu Elcure.

Đừng có quên nói mấy lời cho tử tế vào!

“Nhưng cô cũng khá mạnh đấy.”

Qua rồi.

Hú dé~

Tôi thở dài trong mong đợi.

Nó xảy ra giống vậy đó.

Thế rồi cô nàng đột nhiên quất tay tôi đi.

Đau quá.

“…đừng hành động thân thiết với ta.”

Elcure lườm tôi bén như dao cạo.

Eh?

Cô nàng lý ra nên theo huông “bằng không giết” hay gì đó như thế chứ?

Elcure cứ lẩm bẩm lời giống nhau, thậm chí khi cô quay đầu và hướng về lại thành phố.

Khi cô ấy nhìn lại, tôi nhận ra vệt đỏ trên má cô…

Ha…

Đ-đây là…!!

Tôi nghĩ mình cuối cùng đã công phá được lá chắn ấy.

++++Extra++++

Truyện Chữ Hay