Kaette Kita Motoyuusha

chương 140: cựu anh hùng – đưa ra đề nghị

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 140: Cựu anh hùng – Đưa ra đề nghị

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

“Heave ho~”

Tôi ném đi mảnh vỡ đang vác trên vai tới khu vực chứa phế thải bên ngoài thành phố.

Ba ngày đã trôi qua từ việc thanh trừng đảng cướp.

Không khí ứ đọng quanh thành phố đã hơi hơi trở về không khí cũ.

Trong lúc này, giờ bọn cướp đã tiêu đời, chúng tôi đang dọn dẹp những tòa nhà đã bị chúng gây ra thiệt hại.

Tôi lấy thế chủ động giúp vận chuyển những mảnh vỡ.

“Xin lỗi vì đã làm phiền chú, nhưng xin cho phép lãnh chúa này được giúp đỡ chú nhé!”

Ông chú đang thu xếp những thứ đồ rải rác nhìn tôi, và đáp lại tôi một cách biết ơn.

“A..à…ối, chú không cần khách sáo, đây là chuyện lẽ tự nhiên tôi nên làm. Cùng với nhau, chúng ta hãy biến thành phố này thành một nơi sống tốt đẹp hơn!”

Mượt thật.

Ông chú trông thấy rõ bị cảm động bởi bài-ăn-nói-của người-lãnh-đạo-mẫu-mực của tôi, tới độ chú ấy gần như ứa nước mắt khi chú xin bắt tay tôi một cái.

Tôi, đương nhiên, đón nhận cái bắt tay ấy.

Tôi cảm thấy mình như một chính trị gia đang tranh thủ lá phiếu bầu cử.

Tôi đoán địa vị hiện tại của tôi cũng không khác gì một chính trị gia là mấy.

Nhân tiện nói, bài-ăn-nói-của-người-lãnh-đạo-mẫu-mực là Rithina dạy cho tôi vào hôm nọ. Học hỏi cách thắng con tim và ủng hộ của dân chúng là một việc cần thiết.

Vì tôi chưa thấy mình bận rộn lắm, do Laurier với Tanya vẫn còn ở xa, tôi có quá chừng thời gian rãnh luôn. Nên tôi coi đây cũng là một cách tốt để xả năng lực thừa thải của mình.

Nói tạm biệt ông chú, tôi trở lại biệt thự của mình.

Đã sắp tới giờ ăn trưa rồi cơ à.

Tôi có thể chỉ việc dùng bữa ở một nhà hàng gần đấy, nhưng biết được các nàng hầu đã cố gắng chuẩn bị bữa ăn cho tôi, tôi không còn tâm trí nào để đi ăn bên ngoài.

Tôi biết vậy là phiền phức nếu họ cứ mãi tiếp tục, nhưng khi mà họ chỉ làm vậy để trả ơn, tôi thấy chẳng đành lòng.

Dù sao, hãy quan sát hoàn cảnh trong khi tôi đi qua thành phố nào.

Vì thành thị nằm ở chân một ngọn núi, nó chia thành ba tầng với lối vào ở mặt đất bằng và bộ phận còn lại dời lên trên.

Leo lên có một chút mệt mỏi, nhưng quan cảnh đáng giá.

Kể cả có vậy, nhưng do bị chiếm đóng bởi bọn cướp một đoạn thời gian, quan cảnh có thể thấy được sự hủy hoại ở đây và ở đó.

Thị trấn nhất định sẽ là một điểm tham quan nếu nó được tu bổ tốt.

Giờ thì với bọn cướp đã biến mất, cộng với một lãnh chúa mới là tôi cùng tam công chúa phụ trách, sự tươi sáng đã trở lại trên bộ mặt của công dân thành phố.

Thực tế tôi trở thành lãnh chúa của họ là chuyện vẫn chưa rơi xuống tới, nhưng tôi muốn làm thị trấn này sáng lạn hơn.

Và tôi về tới tư dinh lãnh chúa trong khi nghĩ ngợi như vậy.

“Cảm ơn ngài đã vất vả!”

“Yeah, anh cũng thế!”

Hiệp sĩ đứng gác lối vào chào hỏi tôi như mọi khi nên tôi nhẹ nâng tay và chào đáp lại trước khi đi qua cổng.

Theo Rithina khuyên, tôi cần khiêm tốn và lễ độ tới dân thị trấn và nghiêm trang khi làm việc với các hiệp sĩ.

Tôi biết cái đó mà.

Đầu tiên tôi cho rằng sẽ khó vì các hiệp sĩ đều lớn tuổi hơn tôi, nhưng hóa ra nó lại dễ.

…Tôi chưa sẵn sàng sao?

Hoặc có lẽ không.

Thây kệ đi.

Lối vào chính bị phá banh tành lúc tôi xông vô hồi trước, nên hiện nó thành khu vực giới hạn.

Các thợ mộc đang làm việc chăm chỉ để sửa sang và nó hẳn trở lại thời kì huy hoàng của nó vào ngày mai.

Sau khi trò chuyện dăm ba câu với cánh thợ mộc, một số vẫn làm việc trong khi số khác đang nghỉ ăn trưa, tôi hướng tới lối vào tạm thời ở mặt bên của tòa nhà chính.

Rồi thì, cảm thấy điều gì đó, tôi nhìn lên và thấy Elcureure.

Elcure hiện không làm gì đặc biệt. Chỉ ngồi đó trên bệ cửa sổ ở tầng hai, cho thấy thấp thoáng đùi trong của cô khi cô ấy đung đưa chân.

Tôi cần nghĩ mình nên làm gì với cô nàng này.

Rithina và Mina bây giờ không có trong biệt thự.

Họ đã rời thành vào hôm qua nhằm liên lạc với nhóm Leon vốn được coi như sẽ hội quân với chúng tôi ở đây vào hôm nay hoặc ngày mai,

Tôi cần báo cho Leon hoãn việc hẹn, và nếu chúng tôi vẫn phải gặp lại ở sau đó, chúng tôi cần làm ở nơi cách xa chỗ này và trong vòng bí mật.

Bình thường tôi đã tự mình đi làm việc này, nhưng Elcure chắc hẳn nhận thấy điều gì sai và đuổi theo sau tôi, vậy nên tôi buộc ở lại đây để giữ chân con nhỏ.

Bất quá, giờ thì sao đây?

Tuy Elcure là một ma nhân của quân ma vương, nhưng cô nàng không cho thấy tư tưởng thù địch nào.

Phải chi mà cô ấy cho thấy địch ý rõ ràng, tôi đã không ngại ngùng gì mà xử luôn con nhỏ.

Nếu cô nàng từ bỏ việc truy tìm anh hùng, cô nàng ắt hẳn trở lại việc rình rập Baurova.

Ừ thì, dẫu trong trường hợp nào, Laurier và người khác sẽ sớm nhập bọn với chúng tôi ở đây thôi. Cộng với nhóm Leon, Elcure đã không có cửa giành phần thắng.

Tồi tệ nhất, cô ấy hẳn phải chết.

Ý không, chúng ta đang nói về Leon ở đây. Anh ta có thể sẽ chọn tránh cuộc đấu dựa theo hoàn cảnh thì sao?

Nếu tôi đoán định mọi sự trở nên nguy hiểm, tôi chỉ cần dùng võ lực buộc cuộc đấu kết thúc.

Ừm, Nhiều khả năng nên là như thế.

Tôi đúc kết suy nghĩ và nhìn lên thấy Elcure.

Tôi có thể thấy quần chíp của cô nàng từ ở đây.

Elcure còn chưa nhận thấy tôi. Tuy vậy, nếu như cô ấy chỉ cần ngó xuống chút xíu thôi, cô ấy sẽ thấy tôi liền.

Tôi nhanh chóng nấp ở đằng sau một cái cây để ngăn mình khỏi bị phát hiện dễ dàng.

Quần chíp của cô gái ngồi bên cửa sổ vẫn ở nguyên tầng hai.

Tôi không thể thấy nó ở khắc kia bởi do bóng của cái váy, nhưng từ vị trí này, nếu cái váy không cản đường, chuyện thấy vùng delta thần thánh là phi thường có thể.

Thông thường bạn sẽ không thấy gì ở khoảng cách này. Nhưng TÔI LÀ cựu anh hùng đó nha.

Nếu tôi dung hòa mắt mình với ma lực, thị giác của tôi sẽ cải thiện đáng kể…Đùng vậy! Tôi có thể nhìn thấy!

Bằng thị giác cải tiến, tôi đã có thể thấy được phần bóng tối của cặp đùi Elcure từ vị trí của tôi đây!

Nhưng mà, tôi chỉ thấy bóng tối.

Nhìn xuyên thấu bức màn bí ẩn sâu thẳm nghẹn ngào đó là sứ mệnh bất khả thi.

…Chậc!

Gió…phải chi mà có một cơn gió, đôi mắt cựu anh hùng của tôi đây đã có thể thấy xuyên tấm màn của sự bí ẩn ấy!

Gió…

Sao mà hiển nhiên thế!

Tôi có loại sức mạnh ấy mà.

Tôi có thể bắn một đạn khí với uy lực tối thiểu, hẳn là đủ dùng để dẹp cái váy quần mắc dịch ấy đi.

Và với như thế, ánh sáng thần thánh của mặt trời sẽ lọt tới chỗ đó và chiến tuyến phòng thủ cuối cùng của Elcure sẽ bị đâm thủng.

Yoshi, tôi đã tưởng tượng được rồi.

Hình ảnh tà váy cô ấy tung bay trong gió.

Tôi làm một hình ảnh mô phỏng nhỏ bằng ma thuật, nó giống thật tới nỗi làm tôi suýt tưởng nó là thật.

Đây là những gì khiến cuộc sống phàm trần quá tốt đẹp. Đây há chẳng phải là lý do mà tôi sống đấy ư?

Việc như vậy giờ không quan trọng nữa.

Đây là chiến trường. Kết quả sẽ quyết định chỉ trong vài giây.

Chút tưởng tượng sẽ thành sự sống ngay đây.

…yoshi, hình ảnh hoàn hảo. Giờ cái cần làm là biến nó thành thật.

Eh?

Tôi mang ra hình ảnh tưởng tượng, đoạn thoáng liếc mắt để tái xác nhận mục tiêu. Thật không ngờ, Elcure cũng đang nhìn thẳng tới hướng tôi.

Mặc dù tôi đã ẩn núp sau cái cây, thực tế rằng cô nàng đang nhìn trực diện về hướng tôi. Không nhầm được.

Nhưng làm sao!?

Trước khi tôi có thể lập thành lời giải cho câu đố, Elcure đã dậm chân vào tường và phóng ra khỏi cửa sổ.

Cô nàng nắm váy để mà không để nó tung tăng hoang dã theo cơn gió.

Fumu.

Bởi do cô đang nắm giữ váy, bất chấp thực tế nó hơi phất phơ bởi do lực không khí, tôi vẫn không thể thấy quần chíp của nhỏ.

Tôi chắc không thể thấy quần chíp nhưng cô nàng không thể che giấu cặp đùi ngon mọng nước và trơn láng ấy nổi.

Úi, chà chà.

Đây có lẽ là điều tốt đẹp tiếp theo mà tôi có thể hy vọng sau khi thất bại mục đích chính của mình.

Ế, khoan đã nào, giờ nó đâu có quan trọng…

Như tôi nghĩ ra cái đó, Elcure đã đáp xuống đất thịch một cái, và cô nàng tức tốc xông tới chỗ của tôi.

T-tôi nên làm sao đây?

Tôi chưa có làm gì mà. Tôi chưa nhìn thấy quần chíp của cô gì hết nên cô không cần ra nét mặt hung tợn như thế.

Cô ấy hẳn nhận ra cái nhìn của tôi vào khi nãy. Hẳn là vậy rồi.

“Ngươi đang làm gì…ở chỗ này thế?”

Eh?

Quả không ngờ là một câu hỏi bình thường nha.

Cô không phát điên với tôi sao?

“Cái kia…t-tôi, thì, tôi đang nghỉ mệt dưới bóng mát của cái cây này…”

Đó là một cái cớ khá trôi chảy nếu tôi phải nói.

Tôi đã chuẩn bị cho bất cứ gì xảy ra từ thời điểm tôi quyết định nhìn lén Elcure từ đằng sau cái cây. Không gì là ít hơn mong đợi từ tôi.

“Nghỉ mệt…dưới bóng cây?”

Gussa.

C-cô ấy nhất định nhận thấy rồi.

Mà từ khi cô nàng đã biết, cô nàng nhất định thử cho tôi thấy hy vọng sống sót trước khi bóp nát nó.

Không tệ nửa vời đâu. Quả không hổ là ma nhân tộc.

Gununu~

“Biến thái…đồ nhìn lén…dâm ô…giết…”

Elcure không e ngại để nhiếc móc tôi, trong khi tôi chỉ biết câm như hến.

Tôi có thể chấp nhận ba cái đầu, nhưng nhất quyết không phải cái cuối. Tôi không muốn chết.

Tôi đơn giản không thể bác bỏ điều cô nàng nói.

“T-tôi xin lỗi. Nhưng…sao mà cô nhận ra được vậy?”

Tôi bắt đầu nói. Đầu tiên hãy hỏi xem làm sao Elcure phát hiện ra tôi.

Tôi chuyển qua chiến thuật của [Sao chúng ta không gác lại vấn đề này qua bên và hãy đừng động tới nó nữa].

Tôi xảo quyệt quá tôi ơi!

“Ma lực…Ta cảm nhận thấy một lượng lớn ma lực được tụ tập lại.”

Mặc dù cô ấy đe dọa tôi bằng cái chết mới rồi, không ngờ cô ấy giờ lại trả lời tôi một cách bình thường.

Số lớn ma lực được tụ tập hả…ra là thế?

Mặc dù tôi nhìn như vầy thôi, chứ tôi thực sự khá lão luyện trong việc che đậy ma lực…để cho một cựu anh hùng thực tế quên đi mất việc đó trong một cuộc đấu…đúng là nhục mặt mà.

“T-tôi hiểu rồi…”

Sau khi đáp lại cho tôi, Elcure không nói hay làm thêm gì khác.

Í…thế thả tôi đi được nhé?

Tôi ước chi mình có thể tẩu thoát ngay, nhưng hoàn cảnh và địa vị ngăn không cho phép tôi làm vậy.

“______”

Elcure đang nhìn tôi chằm chằm dữ dội. Không, cô ấy là đang quan sát tôi sao?

Tại sao?

Lẽ nào cô ấy ở trong ảo mộng khiêu dâm của cô ấy lại lần nữa?

Nhưng cả cho là trường hợp ấy, cô ấy sẽ ném thêm nhiều c*t vào tôi nếu tôi động vào cô ấy mới đúng chứ?

Đây giống như là đi xuyên qua một địa đạo đầy gai vậy.

“u~nn”

Trong lúc tôi đang suy tính một cái cớ để dông khỏi đây, Elcure rõ như là gặp khó khăn bởi cái gì đó vậy.

“Cô có vấn đề gì sao? Là gì thế?”

“nn…Ma lực của ngươi…ta có hứng thú với nó, nhưng ta không thể động thủ…tại bởi có lệnh từ trên…ta nên làm sao đây?”

Tôi lắng nghe Elcure nói một cách thành thật.

Á à, ra cô ấy lo lắng chuyện đó.

Mí lị?!

Có thể nào cô ấy cự tuyệt sống với mê tưởng dâm dục tại vì có lệnh [Đừng động vào tôi] từ ma vương không?”

Oya?

Oyaoya?

Hô hô~

“Cái [Đừng động vào tôi], tôi nghĩ nó nghĩa là đừng nhắm vào mạng sống của tôi. Ngoài ra thì những cái khác, tôi thấy ổn mà nhỉ?”

Tôi thử sửa nhẹ Elcure.

Nếu điều này thành công, thì tất thảy đều tuyệt…chắc thế.

“Ý… ngươi thậm chí biết…cái lệnh kia?”

Đúng đúng, tôi biết chứ.

Nhưng hãy đừng gây thêm hiểu lầm nữa.

Tôi nói lớn.

“Đúng đấy~ Err..to…vậy thì, vừa nãy là cái gì? Cô nói cô có hứng thú với sức mạnh của tôi?”

“Từ đầu…ta nói vậy mà?”

Vậy hả? Chắc cô nàng có nói.

Tôi hiểu rồi. Hiểu mà.

“u~n….vậy à…”

Tôi không muốn mạng mình thành ván phóng dao nên tôi ủng hộ lệnh ma vương toàn tâm toàn ý.

Tuy nhiên, thực tế y nguyên là Elcure đang nhắm tới Leon.

Nếu thiệt hại có thể tối thiểu thì tốt quá rồi, nên tôi đoán có lẽ là tốt để biết được khả năng của Elcure từ sớm.

Un, đó nghe như một kế hoạch hay ho. Không dở đâu.

“Thế này nhé, miễn là cô không cố gắng giết tôi, chúng ta sẽ làm một trận đấu tập xem sao? Nó sẽ không vi phạm lệnh cấm nếu hai bên đều đồng ý, phải không?”

Tôi đề nghị điều ấy với Elcure.

Truyện Chữ Hay