Chương 142: Cựu anh hùng – những cái xoa êm ái
=======================================
“À, giờ thì cô định làm gì?”
Trở lại biệt phủ, tôi nói chuyện với Elcureure khi chúng tôi dùng bữa ăn trưa được các nàng hầu chuẩn bị.
“Nn~ không biết nữa?”
“Bỏ cuộc?”
Elcure đang bận ăn xà lách, nhưng cô nàng vẫn cho tôi một câu trả lời theo cách khác.
“Nhưng… uhm, tôi không biết chỗ tên áo giáp…đi đâu cả.”
Cô ấy không ngừng ăn kể cả khi đang nói rứa.
Cô nàng này: ăn nhiều y chang Laurier vậy.
Tôi không chắc có phải cụ thể vì cô nàng tựa như Laurrier hay không, hay chỉ đơn giản bởi vì đó là đặc trưng cơ bản của ma nhân.
“Nếu vậy, tôi không phiền cho cô ở lại đây tới khi cô có thể đánh với anh hùng.”
“Ehh?”
Đó là một yêu cầu ác liệt. Một hành động phản bội nhân loại.
Nếu trước đó tôi mà nói [Cô sẽ tìm thấy Baurova thôi], tôi chắc chắn mình đã giống như đang nói lời chào từ biệt với Elcure rồi. Nhưng giờ thì tôi có thể thấy một chút đỏ trên gò má của cô.
Không phải là tôi không có động cơ thầm kín nào.
Mới chỉ vài ngày thôi, nhưng tôi thấy mình có cửa chinh phục được Elcure như cách tôi làm với Laurrier.
Ở lại đi em.
Ở lại đây đi. Tốt lắm. Ehhh….
“_____”
Elcure chằm chằm nhìn tôi bằng ánh mắt không thể miêu tả được.
Ngừng lại đi. Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó.
“Eee…thì, bất kể cô sẽ ở lại với tôi hay không thì cô cũng chắc chắn nên từ bỏ việc nhắm vào Anh hùng đi thôi. Đằng nào cô cũng không thắng nổi.”
“Fumu…”
Thực tế, Anh Hùng sẽ không có vận may thắng lại nhỏ trong trận 1 vs 1. Có thể tính là tôi chơi ăn gian (cheating), nhưng sẽ tốt hơn nhiều nếu cô ấy có thể từ bỏ mục đích đó.
Sau khi dùng xong bữa trưa, tôi nghe thấy được tiếng gõ cửa phòng và một thị nữ tiến vào.
“Xin thứ lỗi vì quấy rầy giờ dùng bữa của Ngài. Thưa Amagi-sama, đồng đội của ngài…á~”
Trước khi nàng hầu nói được hết câu, một cô nàng tóc xanh nọ đã xông vô phòng.
“Ha~ Ru~ To~!”
Nhân vật trong chuyện… Laurrier tức khắc nhảy xổ vào ngực tôi.
Á hự~
Tôi mới ăn xong mà giờ nhận cử động mạnh này…
Nhưng dù cho như vậy, tôi cũng không mở miệng phàn nàn. Tuy chỉ mới xa cách nhau có vài ngày thôi, nhưng người bám vào tôi, Laurrier, mà đang cọ mặt vào ngực tôi như một con mèo, trông dễ thương hết xảy.
“Laurrier, cái này không phải sớm hơn kế hoạch ư? Theo như anh tính toán thì mai hoặc mốt em mới đến cơ mà.”
“Ta muốn gặp Haruto càng nhanh càng tốt nên ta mới trở lại sớm.”
Khôngggg, dễ thương quá.
Khôngggg, dễ thương muốn chết quá.
“Vậy hả? Giỏi lắm, ngoan nè!”
Tôi xoa đầu Laurrier, làm nhỏ purr dễ thương trong ngực mình. Nhỏ híp mắt một cách khoan khoái.
Tôi biết Elcure vẫn cự tuyệt vuốt đầu tới bây giờ, nhưng một khi thành công làm được, tôi dám cá tỷ lệ cô nàng sa lưới tình sẽ tăng 150%.
“Haruto, bọn em về rồi đây.”
Một chút sau đó, Sharon, Celes cùng Tanya tới luôn.
Tỷ lệ nữ giới trong phòng bất thình lình nhảy vọt. Và tôi là nam nhân duy nhất ở đây. Thật là một chỗ tuyệt vời.
Sớm đó, căn phòng đầy mùi vị thức ăn ngon lành, nhưng giờ đây nó lấp đầy hương thơm ngát phong phú của từng nữ nhân khác nhau.
Đương nhiên, được vây quanh bởi những phụ nữ yêu bạn thật là hay, nhưng được bao phủ bởi loại hương thơm này cũng tuyệt nữa.
“Haru-kun, anh diệt cướp được lắm.”
“Cám ơn em. Kiếm của Kagura-san cũng đã cứu anh nhiều lần.”
Thay vì tụi cướp, nó ở trong trận đấu với Elcure thì đúng nhiều hơn.
“Dọc đường tới đây, em có đi ngang qua Kagura-san cùng những người khác.”
Sharon giải thích tại sao em ấy ở cùng với Kagura.
“Anh hiểu rồi. Mọi người làm việc tốt lắm. Có mệt không?”
“Bọn em thấy khỏe. Thực tế, Laurrier với Tanya làm việc chăm chỉ nhất đến nổi họ không có cơ hội phục hồi ma lực luôn.”
“À, ra thế. Anh thật mừng là không có ai bị thương.”
Nghe Celes báo cáo, tôi cảm thấy thương tiếc cho tụi cướp.
“Haruto! Em cũng chăm chỉ lắm.”
Tanya đeo vào người tôi thay cho lượt Laurrier bị đẩy ra.
Khoan! Đợi đã, cái ghế sẽ nghiêng qua bên nếu hai người đánh lộn.
Chúng ta chỉ nên làm chuyện đó trên giường. Hehehe.
“Anh biết rồi. Tanya cũng làm giỏi nữa nè.”
“Hihi~”
Được tôi vuốt đầu, Tanya cho thấy mặt hạnh phúc.
Dễ thương làm sao. Không gì ít hơn mong đợi từ vợ của tôi.
Tuy tôi vẫn còn mặc quần và họ vẫn có quần nhỏ, nhưng cảm giác háng của họ chà lên đùi tôi và trọng lượng cơ thể họ đè lên tôi thật tuyệt vời làm sao.
Liếc mắt sang bên, tôi chú ý thấy Sharon có vẻ mặt ghen tỵ.
Em cũng muốn xoa đầu hả?
Yoshi yoshi!
Nó ngoài tầm với tay của anh rồi, nhưng anh nhất định sẽ làm nó sau.
Rồi tôi cũng nhận ra, Celes cũng có vẻ muốn nữa cơ.
“Mà này, con nhỏ đó là ai?”
Vẫn ngồi trên đùi tôi, Laurrier nhìn quanh và đá mắt về phía Elcure, người vẫn đang ngồi phía đối diện bàn.
“À, cô ấy… Cô ấy là Elcure. Một ma nhân như em và đang nhắm tới Leon…Anh hùng. Nhưng cô ấy từ bỏ ý định rồi.”
Tôi chưa thực sự nghe cô nàng bỏ cuộc, nhưng hãy giả định là thế đi.
Elcure cũng nhìn vu vơ mà không hề sửa lưng tôi.
“Hở?”
Tụi con gái phản ứng khá đa dạng.
Laurrier cũng nhắm vào Anh Hùng nên nhỏ có lẽ thấy điều này lý thú.
Sharon thì [Cái quỷ gì vậy? Anh nói thực đó hả?!]
Celes giữ im lặng mặc dù biết Elcure là một ma nhân.
Kagura-san dường như ổn và chỉ ngáp vặt.
Tanya chẳng nói chẳng rằng.
Và, nguồn chú ý tự thân cô ấy lên tiếng.
“Errr…tôi nghĩ anh chỉ chơi với công chúa và thú nhân…nhưng hóa ra còn nhiều nữa sao. Anh thật sự là đồ biến thái!”
Những lời văng ra rất chi là không liên quan tới đề tài nhạy cảm. Nó có thực sự là vấn đề ở đây đâu!
Cô ấy thực sự là đồng đạo [Việc tôi tôi làm] nhỡ.
“À ừ. Haruto đúng thật là một tên biến thái nặng.”
“Thực ra còn 1 người nữa đó!”
Laurrier và Kagura-san bổ sung thêm nhận xét của Elcure.
Eeeh? Các cô có phải ở cùng phe tôi không vậy?
Thôi thôi, tôi hiểu rồi…không hề gì, chỉ là một chút lui lại của kế hoạch thôi.
Tôi thật sự không có lý do lý trấu nào của điều đó.
“Mà oniisan ơi, Rithina-sama và Mina-san không ở đây ư?”
“À ừ…hai người đó hiện ra ngoài rồi.”
Celes hỏi chỗ hai người kia.
Nhưng nếu tôi kể thật, kế hoạch khiến cho Elcure bỏ cuộc nhắm tới Leon sẽ lãng phí.
“Xin cảm phiền…”
Khi trò chuyện cuối cùng chết lặng một chút, một nàng hầu đứng đó suốt cả thời gian quyết định nhân đó lên tiếng.
“À, có chuyện gì không?”
“Các tiểu thư chắc hẳn đã mệt mỏi vì chuyến đi dài, tôi sẽ dẫn họ về phòng chứ ạ?”
“Phòng nào? Bộ chúng ta không được ở chung phòng với Haruto sao?”
Trời ơi Laurrier-chan. Tôi biết má chỉ trình bày sự thật, nhưng làm ơn kiềm chế đừng làm như thế khi mà có mặt những người khác bầy chứ.
Thấy chưa, nàng hầu giờ đang nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh băng kia kìa?
Nếu việc này cứ tiếp diễn, tôi còn dám vác mặt đi nhìn ai trong thành phố này hả?
“Lâu lâu một lần cũng tốt. Mọi người nên có phòng riêng. Cô có thể dùng nó cho việc riêng tư của mình.”
Bằng cách đó, tôi cũng có thể lựa chọn địch nhân của mình và chiến đấu riêng với họ.
“Phòng riêng ư? Nghe thật là hay!”
Sharon có vẻ hứng thú. Ồ, Sharon thẳng đuột mà lị.
Celes và Kagura muốn dùng phòng họ như phòng làm việc.
Đối với Laurrier và Tanya thì…họ nhiều khả năng sẽ dành thời gian ở trong phòng của tôi hơn. Mà tôi cũng không thấy phiền đâu.
“Ân…vậy em sẽ dẫn các tiểu thư về phòng của họ nhé?”
“Phiền cô giúp cho.”
Nàng hầu sau đó rời khỏi phòng cùng bọn con gái và dẫn họ về phòng.
Còn tôi thì…
“Xong hết rồi. Giờ thì tiếp theo cô sẽ làm gì?”
Tôi lặp lại cùng câu hỏi tới Elcure ở lại phía sau.
“Nnn…để ta nghĩ đã.”
Nói xong, cô nàng cũng bỏ ra khỏi phòng và đi tìm căn phòng chỉ định cho cổ.
Trong trường hợp đó, có lẽ cô nàng sẽ chọn ở lại hả ta?
…Thôi hãy cho rằng quyết định đang dở dang đi.
Đằng nào thì với Sharon và mọi người ở đây, việc kiềm chế Elcure sẽ dễ như trở bàn tay. Mà có chăng tôi hy vọng điều đó không nên đến.
Nhân tiện, Kagura-san đã tới rồi, nghĩa là người làm công từ kinh thành cũng tới rồi sao?
Tức là Etna-san đã ở đây.
Trước khi bắt đầu vụ này, chỉ có Elcure, giờ cộng thêm của Etna-san nữa.
Etna-san ơi, xin đợi anh.
Anh sẽ gặp em
ngắn thôi.
Tôi nhanh chóng ra khỏi phòng và chạy đi.