Trans: _Dâu_
Edit 1 : _Shiro_
Edit 2 : _Kuro_
=========================================================
Nô lệ.
Là những cá nhân đã mất đi nhân quyền, sự tự do của họ không được công nhận và bị đối xử như là tài sản của kẻ khác.
Họ bị cưỡng bức lao động và bị trao đổi như một món hàng.
Mặc dù ở Trái Đất ở thế kỉ 21 đã nghiêm cấm lối suy nghĩ này.
Nhân quyền đã được đặt lên hàng đầu do đó nhân loại đã trở nên bình đẳng.
Đó chỉ là phần nổi của sự việc.
Và nếu như các bạn tự hỏi tại sao chúng ta lại bàn về chuyện nô lệ thì…
“Ngôi làng này họ tổ chức các cuộc đấu giá nô lệ.”
Đó là những gì Kuroe giải thích.
Đấu giá nô lệ, cái tên nói lên tất cả.
Tại sao họ có thể làm việc đó trong ngôi làng này?
Đó là vì chuyện này là bất hợp pháp trong thành phố gần đây
Buôn bán bình thường thì được cấp phép.
Thế tại sao buôn bán lại được trong khi đấu giá lại không?
Bởi vì nếu có một người không mua được thì họ sẽ giữ mối thù rồi tấn công kẻ mua được và chuyện này diễn ra nhiều lần rồi.
(Kuro : Nó kiểu kiểu như “Tao không có thì mày cũng đừng hòng” ấy nhở ?)
Và đó là câu truyện không thể nào tránh được.
Thế là lãnh chúa phong kiến nổi giận và ban bố lệnh cấm việc đấu giá khắp thành phố.
Nhưng người mua và người bán lại không chịu bỏ cuộc chỉ vì những điều đó.
Và rồi họ để ý đến ngôi làng này.
Họ chọn nơi này làm sàn đấu giá và tiền sẽ được chuyển vào ngôi làng.
Đó là lí do tại sao trưởng làng và người dân không thể không thỏa mãn với tình huống này.
Sau tất cả họ có thể làm ra tiền chỉ với việc cho mượn nơi đây.
Nhà trọ tất nhiên cũng làm ăn phát đạt hơn, ngay cả tôi cũng muốn sống ở đây nữa .
“Những kẻ buôn nô lệ mang những món hàng cực kỳ chất lượng tới buổi đáu giá khá là nhiều. Bởi vì họ họ thể bán với giá cao hơn so với giá gốc.
Tôi hiểu rồi, bản thân tôi, người từng sử dụng Yafuoku, gật đầu.
(Dâu : hình như là yafuoku là trang đấu giá ở Nhật thì phải)
(Kuro : phải hông ? )
(Shiro : nó đó ! lên GG mà “sệt”)
Theo tôi nhớ thì hình như có một tựa game giá 3000 yên nhưng lại được bán với giá 5000 yên mặc dù là hàng secondhand.
Tôi đã thử bán vài món, khi tôi bán thành công, tôi rất mừng, mừng đến nỗi nhảy tưng tưng trên lầu ba ở khu chung cư mà tôi sống. Đó là những kỉ niệm đáng nhớ.
Chờ đã… Nó không đáng nhớ tí nào!
Nhưng là một doanh nhân ngầu lòi, ngay cả một cuộc đấu giá cũng làm tôi cao hứng.
“Mặt khác, có nhiều trường hợp có những người không bán được bán với giá khởi điểm thấp.”
Tôi cũng hiểu điều đó
Nếu họ giới thiệu trước quần chúng thì chắc chắn sẽ có người muốn mua.
Nếu họ đấu giá trên YafuOku với giá 1 yên thì cũng sẽ có người đấu thầu món hàng đó.
“Hyohyohyo, đấu giá là điểm đặc biệt của ngôi làng này mà. Phí tham gia cũng tốn anh ít nhiều đấy. Đã có cơ hội tham gia thì tại anh không thử nó nhỉ?”
Ông già, dù cho ông có bỏ tiền túi phí tham gia nhiều thế nào đi chăng nữa, thì hình như ông đãng khá tự mãng đấy.
“Sau cùng thì kinh nghiệm cuộc sống là quan trọng trọng nhất. Ngay cả tôi cũng cảm thấy muốn tham gia đây, hyohyohyo.”
Cho tôi mượn tiền đi.
Khi tôi nhìn Kuore với ánh mắt như vậy, cô ấy trưng ra bộ mặt ngạc nhiên từ tận đáy lòng.
“Ta, bất kể như thế nào cũng sẽ không bao giờ thích việc buôn bán những bé gái.”
Nếu là những bé trai thì sẽ ổn à? Mấy tên shotacon sẽ không tha thứ cho cô đâu.
“Thế nên, ta rất tiếc khi nói điều này ta sẽ không trả phí vào cổng cho ngươi đâu.”
“Ta hiểu rôi, vậy chúng ta sẽ chia tay ở đây vậy, cám ơn mọi thứ cho đến bây giờ.”
Khi tôi nói nhẹ nhàng nói những lời chia tay và giả bộ bước đi, Kuroe lướt đến trước mặt tôi với tốc độ ánh sáng.
Đó không phải động tác phòng thủ của cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp hả?
“Đ, đợi đã, tại sao lúc này lại nói về việc chia tay vậy hả?”
“Nói về việc chia tay… bởi vì cô không tham gia mà, ta đâu thể làm gì được đúng không? Nhưng ta thì lại muốn tham gia, thế nên ta sẽ ở lại đây và kiếm thêm tiền. Không phải cô ghét ngôi làng này sao? Vì vậy cô sẽ trở về thành phố của cô, đúng chứ ? đó là những gì ta nghĩ.”
“Không, ừm, về việc đó, nhưng thành phố còn khá là xa… nếu Ja một mình thì không phải hắn ta sẽ đáng thương sao, đó là những gì mà ta đang nghĩ… đó là lí do tại sao sẽ tốt hơn nếu đi cùng nhau đúng không…”
“Ta không cảm thấy phiền đâu..”
“Ta hiểu rồi! Nếu ngươi nói như thế thì ta sẽ đi với ngươi!”
Câu trả lời mạnh mẽ đó là sao vậy?
Cô sợ cô đơn dữ vậy hả?
Vì cô bị tâng bốc bởi mọi người trong một khoảng thời gian dài nên cô sợ bị cô lập à.
À thì tôi không biết về nhiều thứ nên nếu cô muốn đi cùng thì tôi không từ chối đâu.
Đột nhiên từ cổng vào, một thanh niên có vẻ là nguời dân ở đây chạy hối hả đến trưởng làng.
Anh ta chạy đến trước mặt trưởng làng và lay ổng, trong khi thở hổn hển anh ta nói
“Tệ rồi trưởng làng! Ma thú đã xuất hiện có vẻ chúng hướng tới làng! Đó là con six bear (gấu sáu tay)!”
“Trước hết bĩnh tĩnh đã, nếu anh cứ hoảng loạn như vậy thì chuyện cũng không tốt lên đâu.”
Ồ những nếp nhăn xuất hiện theo năm tháng không phải để trưng nhỉ.
Six bear( tiếng anh) có nghĩa là có sáu con như vậy.
Nhưng gấu đâu phải là ma thú đúng không?
Trưởng làng tập hợp mọi người tại quảng trường và giải thích tình hình và sau đó ông ta cúi đầu để cầu xin sự giúp đỡ của những vị khách tham gia đấu giá.
Bởi vì ngôi làng này thu hút một lượng lớn quý tộc và người giàu.
Họ không thể đến đây mà không có hộ vệ.
Thực tế thì có rất nhiều những gã cao to đen hôi với cơ thể đầy cơ bắp và vác những vũ khí đắt tiền hiện tại ở ngôi làng này .
Trưởng làng hi vọng vào những người này có thể giúp họ.
Ngược lại.
Những người giàu thì nhìn giống như cắn vào quả chanh chua vậy.
Vì một số lí do nào đó tôi cảm thấy mình đã trải qua không khí này vậy
À có phải là nó không?
Có phải là bầu không khí khi mà thầy giáo đột nhiên nói :”Được rồi ~ Thầy nghĩ chúng ta nên quyết định xem ai sẽ làm lớp trưởng.
Có ai muốn làm không?”
Mà có ai thực sự muốn làm điều đó đâu, đọc bầu không khí đi! Đại loại như vậy đó.
“Six bear là loài ma thú mạnh thuộc vùng này. Nô lệ và thuộc hạ của các ngài có thể bị thương bởi nó, đây đâu phải là đòi hỏi lớn lao gì đúng không?”
“Ta hiểu, nhưng ở mức này thì không phải ngôi làng sẽ gặp nguy hiểm chứ.”
Kuroe ngắt lời tôi nói, có một đứa trẻ đang nhìn về phía này.
“…ngay cả ở ngôi làng này trẻ em là vô tội. Đó là suy nghĩ của ta.”
Kuroe tuyên bố điều đó, rút thanh kiếm và hướng nó lên trời.
“Ta sẽ chiến đấu! Dẫn ta đến đó!”
Hướng về người phụ nữ còn trẻ, Kuroe, người đã tuyên bố điều đó, một tràng pháo tay tư những người xung quanh.
Thành thật mà nói thì những thứ như đánh bại quái thú rất là phiền phức, nhưng bởi vì Kuroe muốn đi nên tôi cũng đi theo luôn.
Và rồi một số người giàu có, mà không hứng thú trong việc chiến đấu và chỉ thích xem, cũng đi theo
Cách ngôi làng 100 mét là chỗ con ma thú(mục tiêu) xuất hiện.
Tôi biết liền tại sao tên nó là six bear.
Ở mỗi bên người của nó là ba cánh tay.
Đây có phải là sự tôn kính dành cho thần ngàn tay Kannon không?
(Shiro : Theo truyền thuyết cổ xưa của Nhật thì có hai ae nọ đi đánh cá ở sông Sumida-gawa, khi kéo lưới lên thì họ phát hiện có 1 bức tượng phật mắc vào lưới của mình, mặc dù đã bỏ nó về chỗ củ nhiều lần nhưng bức tượng vẫn cứ trở đến chổ của nhà 2 ae… còn lại thì mọi người “Sệt” GG đi :v làm biến quá :v )
Tệ thì cũng vừa phải thôi chứ.
“Trận này sẽ được quyết định trong chốc lát thôi.”
Khi Kuroe tuyên bố điều đó, tôi đặt tay mình lên vai cổ.
“Này, có ổn không nếu để tôi làm chuyện này?”
“Ngươi …? Được thôi, ta không phiền, nhưng còn cơ thẻ của ngươi?”
“Chuyện này là để kiểm tra cảm giác của cơ thể ta thế nên ta muốn làm điều này.”
“Nếu nguy hiểm thì ta sẽ giúp ngươi.
“Cảm ơn Anh hùng-san.”
Khoảnh khắc mà tôi nói những chữ này như là lời khen, tôi nghe thấy một giọng nữ đáp lại đằng sau tôi.
Tôi nghe thấy cô ấy làm bầm “Mình chỉ là một kẻ nhát gan”, nhưng bây giờ không phải dành cho chuyện đó.
Tôi nắm lấy thanh kiếm thánh, và thử vung một vài lần.
Chiều dài của thanh kiếm thì bình thường và rất nhẹ nhàng cho việc cằm nắm.
Hay đúng hơn là sức mạnh của tôi là trên mức bình thường.
“Grurururururu”
Nếu còn là rồng thì con này chết không kịp ngáp, nhưng bởi vì tôi là con người, tôi tự hỏi nó sẽ thế nào… hãy bắt đầu thí nghiệm thôi.