Trans: _Dâu_
Edit 1 : _Kuro_
Edit 2 : _Shiro_
=======================================================
Đoạn con gấu sáu tay đi đó hung dữ gầm lên, tôi đạp vào mặt đất và phóng tới chỗ nó.
Cơ thể đồ sộ đó cao hơn 2 mét , xuyên qua không khí và ngay lập tức tôi đến trước mặt nó.
Con gấu sáu tay dùng nhũng chiếc vuốt vuốt như cái lưỡi móc để chém tôi từ bên hông.
Cái việc phiền nhất là nó đồng thời dùng luôn cả ba cánh tay mình.
Bởi vì không thể chặn được đòn đó nên tôi nhảy lùi vể phía sau và giữ khoảng cách.
Do đó con gấu sáu tay vồ hụt vào không khí.
Dù vậy nó vẫn chỉnh lại tư thế và tấn công tôi lần nữa.
Tôi đá cát lên mặt nó khiến nó tạm thời bị mất tầm nhìn.
(Shiro : chơi dơ -_-)
Vì mất tầm nhìn nên con gấu đã lộ nhiều sơ hở.
Tôi hướng mũi kiếm lên trời và không do dự chém xuống.
Cả ba cánh tay của con gấu đứt lìa sau đó rơi xuống đất cùng một lúc.
Vết thương kiểu đó bình thường sẽ khiến một người ngất đi trong đau đớn nhưng con gấu đó có phải người đâu ? Nó là một con ma thú đó hử !
Như bản năng vốn có của một ma thú, nó điên cuồng lao vào tấn công tôi .
Tôi xoay người và né được đòn tấn công của nó
Con gấu mất đà và ngã xuống.
Nó chao đảo đứng lên
Mặc dù máu đang chảy ra từ vết thương, ý chí chiến đấu của nó vẫn chưa biến mất
Được rồi~ không chơi đùa nữa, bắt đầu nghiêm túc nào.
Con gấu nhìn chằm chằm vào tôi, lợi dụng điều này tôi ném thanh kiêm lên trời.
Dù cho bạn chuẩn bị như thế nào đi chăng nữa, thì theo phản xạ tự nhiên khi thấy ai đó làm như vậy bạn cũng sẽ chuyển hoàn toàn tầm nhìn sang thanh kiếm.
Đó chắc chắn là một sai lầm chí mạng.
Đoạn con ngươi màu xám của con gấu co lại và nhìn xuống dưới.
Vì sao ? Bởi vì tôi đang ở trước ngực nó.
Tôi đã ngay lập tức tiến tới trước ngực nó, nếu đây là cờ vua thì chắc chắn sẽ là chiếu tướng
Sau đó thì tôi tin chắc mình kết liễu con gấu nhưng ----.
Khi nãy tôi đã ném thanh kiếm đi rồi.
Những gì tôi nên làm trong tình huống này--- đó hiển nhiên là
Một cú móc hàm.
Nấm đấm của tôi khoan thủng qua da của con gấu, xuyên qua những thớ thịt và phá vỡ xương của nó.
Như một quả lựu đạn phát nổ, cái đầu của nó tan nát hoàn toàn.
Những miếng thịt văng ra xung quanh trên đất.
Cơ thể khổng lồ của nó mất đi điểm tựa và từ từ ngã xuống.
Với cánh tay còn lại tôi bắt thanh kiếm vừa mới rơi xuống.
Những đám mây mềm mịn như kẹo bông gòn đang trôi lềnh bềnh trên bầu trời.
Tôi thở dài khi ngước lên nhìn những điều đó.
Cơ thể tôi rất nhẹ và tôi cũng có thể di chuyển như cách mà tôi tưởng tượng.
Tôi cũng có thừa cơ bắp để phá nát cái đầu của con gấu trong một đòn nữa.
Với những điều này ít nhất tôi có thể bảo vệ chính mình – oh?
Đợi đã.
Bởi vì tôi đã hạ gục con ma thú đó bằng một cách rất ngầu nhưng sao mọi người im lặng quá vậy?
Vỗ tay hay nói vài lời khen ngợi cũng được mà.
Sao ai cũng há hốc mòm vậy bộ muốn ăn kẹo hay thứ gì đó à?
“Đ, đúng là ngươi Ja, ngay cả ngươi mà cũng biết kiếm thuật… “
“Tôi có biết gì đâu, tôi chỉ làm theo cái cách mà mạo hiểm giả làm thôi. Bởi vì tôi đã làm đúng nên điều đó rất tốt.”
Nói về những mạo hiểm giả đến để tiêu diệu Ác long hình như đa số bọn họ là kiếm sĩ thì phải.
Nó rất là thú vị. Nếu bạn nhìn cẩn thận thì sẽ thấy họ có rất nhiều cách để cầm kiếm.
Với thị lực và trí nhớ đươc tăng cường, sau khi nhìn những chuyển động của họ một hai lần là tôi sẽ nhớ như in tất cả những điều đó.
Đó là cách mà nó trở nên hữu dụng bây giờ.
À, còn cái móc hàm cuối cùng đó là của võ sĩ quyền Anh thôi.
Sau một hồi, tiếng reo hò vang lên.
Có vẻ như là họ rất ngạc nhiên vì cách chiến đấu của tôi rất khác so với những phương pháp thông thường.
Những vệ sĩ của “Các Quý ông nhà Giàu” đến gần tôi.
“Điều đó thật kinh ngạc đấy. Không ai có thể thuê một người tài năng như anh đâu.”
“Tuyệt vời. Kĩ năng kiếm thuật và cơ thể đó, có lẽ là do siêng năng luyện tập mà thành.”
“Tên anh là gì? Thêm nữa anh có bị thương không? Nếu có thì tôi không ngại giúp anh đâu, nhưng…”
Điều tuyệt nhất là đa số những người tiến đến tôi đều là phụ nữ cả.
Có phải là do tôi đẹp trai không?
Hay là những phụ nữ này thích đàn ông khỏe mạnh hửm ?
Cảm giác này không tệ.
Không phải nhưng… ánh nhìn đau đớn của những vệ sĩ khác, họ đang đau đớn.
Khoảng cách, bởi vì sự thật rằng tôi là người nổi tiếng(tên đáng nguyền rủa) duy nhất, ai mà chả biết đúng không ? nhưng… tôi không quan tâm đến sự ghen tị của những người đàn ông khác.
Trước hết, bởi vì các anh không chiến đấu thì tôi sẽ làm thay vậy.
“Tôi đâu có luyện tập gì đâu nhưng tôi vẫn có thể làm những chuyện này bình thường.”
“Eh không phải vậy là bất khả thi sao?”
“Đó có lẽ là do thiên phú của anh ấy.”
“Hmm… vậy, anh, tên anh là gì vậy?”
“Nếu các cô gần anh ta quá mức, tôi sẽ gặp rắc rối mất. Anh ta là đồng đội của tôi.”
Bằng cách nhấn mạnh chữ <đồng đội>, Kuroe khéo léo đuổi họ đi.
Dù vậy tôi muốn dược tâng bốc nhiều hơn nữa.
Khi tôi chuẩn bị phàn nàn thì trưởng làng với khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc tiến đến.
“Cảm ơn anh rất nhiều. Về vấn đề nhà trọ, chúng tôi sẽ chuẩn bị, để trả ơn, bằng mọi giá, hãy ở lại đây. Anh nên thử tham gia buổi đấu giá, tất nhiên phí tham gia sẽ được miễn.”
Có vẻ như ông già này rất biết cách đọc không khí nhỉ.
Tôi không phiền với cách trả ơn như vậy đâu.
Tôi vui lòng đón nhận lòng hiếu khách của ông ta.
Khi trở về ngôi làng tôi bị bao quanh bởi những quý tộc và “Các Quý ông Nhà Giàu”.
Dường như họ muốn thuê tôi làm vệ sĩ của họ.
Họ đưa ra những mức lương và các thứ khác nhưng tôi từ chối tất .
Sau cùng thì nếu tôi chấp nhận không phải tôi sẽ tuân theo lời họ sao?
Có gì khác giữa điều đó so với việc là một nhân viên công ty?
Trước hết, tôi không biết một chút gì về đơn vị tiền tệ của thế giới này.
Tôi nghĩ chuyện này rất tệ nên tôi nhờ Kuroe-sensei giải thích dùm.
Đơn vị tiền tệ của đất nước này là rize, khoảng 100 rize thì bạn có thể mua được một ổ bánh mì, thu nhập hàng tháng của
người ở thành phố vào khoảng 100 đến 200 ngàn rize, có vẻ vậy.
(Kuro : nói chung là mọi người nghĩ trong đầu 100 rize = 10.000 VND đi )
Tất nhiên là phụ thuộc vào công việc mà số tiền đó có thể thay đổi.
Có vẻ như không khó để suy ra đơn vị tiền yên
Hình như cái gã giàu có lúc nãy trả một khoảng tiền lớn chỉ để thuê tôi.
Đa số bọn họ trả 1 triệu mỗi tháng.
Giữa bọn họ thì có một người trả 2 triệu thì phải.
“Đó là vì làm vệ sĩ rất nguy hiểm. Họ thường chết vì dungeon, tàn tích và ma thú.”
Nên từ chối quả là một lựa chọn sáng suốt hử.
Chết vì một cấp trên mà bạn không tôn trọng là một cái chết tồi tệ nhất.
Sau khi học hỏi cả đống thứ từ Kuroe, trước khi chúng tôi nhận ra thì trời đã tối từ bao giờ.
“Ja-sama, Kuroe-sama, chúng tôi đã chuẩn bị ghế ngồi đặc biệt cho hai người, hãy đi theo tôi.”
Có vẻ như buổi đấu giá sắp bắt đầu.
Tôi không có tiền nhưng… “Tiền thì không có nhưng ngại gì mà không tiến” đúng không nào !