Trans: _Dâu_
Edit: _Kuroinu_
Góc Chém bão: hộc...hộc T^T
===================================================
Kết quả là tôi đã trở thành con người.
Chắn chắn 120% là do viên kẹo đấy.
Bất kể thứ đó là tạm thời hay vĩnh viễn tôi nhìn rất giống con người bây giờ.
Khóc làm gì khi sữa đã đổ .
(Dâu: bạn nào diễn đạt hay hơn không [There’s no use crying over split milk]?)(Kuro: Đã fix :v )
Đáng lẽ tôi không nên ăn nó, thật ra nó chả ngon tẹo nào
Do đã quen với cơ thể rồng nên tôi thấy khá bất tiện nếu tôi thiếu đôi cánh hay đuôi.
Tôi không thể đánh nhau như trước nữa.
Điều đó làm tôi hơi thất vọng một chút.
Khi tôi kiểm tra mái tóc của mình thì có vẻ nó là màu bạc.
Tôi khá là cao hình như 1m8 thì phải.
(Dâu : tui gần bằng ổng rồi đó ^^)(Kuro : Tui hận mấy đứa cao hơn tui T^T )
Tôi tò mò muốn biết mặt mình như thế nào.
“Không thể nào… đẹp trai quá…”
Có vẻ Kuroe bị mê hoặc khi nhìn mặt tôi.
Nên chắc hẳn tôi nhìn rất dược nhỉ.
Bây giờ tôi có thể thử cảm giác thế nào là “trai đẹp” rồi.
Tôi có thể trải nghiệm nó lúc này.
Tôi không quan tâm lắm đâu.
“Này, tuy nhiên ta thực sự muốn quay trở lại làm rồng.”
“Ngay cả khi ngươi nói với ta điều đó…”
Tôi biết mà.
E hèm! Cái cảm giác “lần này mình thật sự làm được rồi” không tệ nhỉ.
Tại sao vào lúc này tôi phải làm con người chứ ?
Nếu mà thành phố đằng kia có chuyện bắt buộc phải lao động thì tôi phải làm gì?
Có những class đặc quyền dành cho hiki-neet hay đại loại như vậy không?
“A có khi nào là do <Đá Nhân Hóa> không?”(Dâu: humanization stone bạn nào đặt tên hay hơn không)
“Đá nhân hóa là gì?”
“Nếu một người thuộc chủng tộc khác dùng viên đá này họ sẽ trở thành dạng con người, ta nghe nói Orc và Lizard-men thường dùng nó để hòa mình vào xã hội loài người.”
Tôi nghe nói viên đá này lấy từ làng Orc nên điều này không thể nhầm lẫn được
“Nhưng nếu là như vậy thì sức mạnh lúc ngươi là con rồng thì sẽ không biến mất và sau một khoảng thời gian nhất định, ngươi có thể tự do trở về hình dạng ban đầu. Ta không chắc chắn điều gì cả”
Hiểu rồi, trong tương lai gần tôi có thể thay đổi hình dáng bất cứ lúc nào nhỉ.
Điều đó có vẻ thuận tiện .
May mắn là có vẻ trở thành con người không khiến tôi yếu đi.
Tôi cầm viên đá cỡ 10cm dọc đường lên và nghiền nát nó.
Có vẻ tôi không dùng hơi thở của rồng được.
“Mặc dù ta nghĩ sẽ đi đến nơi nào đó và định cư, có vẻ từ khi ta trở thành con người thì điều này cũng không tệ.”
“Ja này, ngươi muốn đến thành phố và đăng kí làm mạo hiểm giả cùng ta không?”
“Xin lỗi ta từ chối.”
“Trả lời ngay lập tức!? Ngươi ghét ta dữ vậy sao!? Ư, ai cũng ghét ta… ta muốn chết…”
Xem như Kuroe tự làm mình buồn.
Ý cô là gì khi nói sẽ mãi mãi bị người ta ghét?
Tôi nghĩ một lão già dê nào đó chắc chắn sẽ thích cô.
Sẽ rất tệ nếu tôi không giải thích cho người mà mình mang ơn nên tôi giải thích hiểu lầm này.
“Xin lỗi không phải là tôi ghét cô, hay là những thứ khác. Tôi chỉ muốn tận hưởng một cuộc sống vui vẻ nhiều nhất có thể. Mạo hiểm giả là người sẽ cố gắng thật nhiều để đánh bại Ác long phải không? Phải cố gắng làm việc đó, nó giống như….”
(Kuro : Đôi khi anh ấy làm việc đấy để giết chính mình ==”)
“Muốn tận hưởng một cuộc sống vui vẻ… loại như người đó là….”
“Lười biếng phải không? Nó ổn mà phải không? Mỗi người có một cách sống riêng của họ mà.”
Tôi không còn ở Nhật Bản nữa.
Tôi sẽ sống theo cách riêng của mình.
“Xin lỗi nhưng cô có thể dãn tôi đến thành phố không?”
“Hiểu rồi có lẽ nó sẽ tốn hai ngày để đi tới đó.”
“Cái gì!? Tận hai ngày!? Chúng ta sẽ ngủ ở đâu?”
“Màn trời chiếu đất chứ gì. Đối với mạo hiểm giả thì chuyện này là bình thường.”
Cô khỏe quá đó.
Giữa cái khung cảnh ngoài trời tuyệt đẹp này, cô làm điều đó mà coi như bình thường hả?
Hay đúng hơn là, cô nàng này, cô đi một quãng đường xa để tới khu rừng hả?
Mong muốn đánh bại Ác long(tôi) của cô lớn bao nhiêu vậy?
Tôi tò mò hỏi cô ấy.
“Nếu ta đánh bại ngươi mọi thứ sẽ thay đổi.”
“Để xua tan nỗi sợ hãi ác long khỏi mọi người à, thật đúng là lí do xuất sắc đấy nó khiến ta nổi da gà rồi này.”
“Không phải như vậy, ta làm mọi thứ chỉ vì bản thân mình thôi. Đó là lí do tại sao ngươi không cần phải chịu trách nhiệm việc gì cả. Ta vẫn còn cách khác! Nếu ngươi không được thì ta chỉ cần đánh bại quỷ vương! Nó là- ao ước của ta!
Với con mắt lấp lánh tràn đầy hi vọng, Kuroe nhìn lên bầu trời rộng lớn.
Tôi không muốn phá hỏng khoảnh khắc này bằng cách nói cho cô ấy rằng Quỷ vương đã bị đánh bại bởi tôi.
Tôi sẽ ghi nhớ ao ước của cô ấy.
Bằng cách nào đó ánh mắt của cô ấy nói rằng “Nếu mình đánh bại Quỷ vương, cả thế giới và tương lai chắc chắn sẽ thay đổi!”
Một loại aura nào đó bắt đầu được phát ra nên tôi cúi xuống đất và vờ như không biết gì.
_______________________________
Ahhh~
Nóng quá. Nóng ghê hồn. Nóng chảy mỡ.
Hiện tại mặt trời đang cực kì gay gắt.
Cái nhiệt độ chết tiệt này khiến tôi nhớ đến lúc ở Nhật Bản, nó khá là phiền phức.
Nơi này là miền quê phía Nam.
Tôi luôn sống trong khu rừng mát mẻ nên nó khá là dễ chịu, nhưng khá là khó chịu khi đặt chân đến nơi nóng như điên này.
Lúc nghĩ đến điều này tôi nhận ra mình luôn bay trên trời.
Đúng như
tôi nghĩ trở thành người khiến khả năng kháng nhiệt của tôi yếu đi.
“Bỏ cuộc, ta bỏ cuộc, để ta nghỉ một lát.”
“Mới có ba tiếng kể từ khi chúng ta bắt đầu khởi hành thôi.”
“Ý ngươi là [Mới có ba tiếng]? Ta chưa quen với cơ thể mới này nữa. Ngươi nên làm gì đó, cõng ta đi.”
(Dâu: nhục mặt chưa đàn ông kêu phụ nữ cõng nhục chưa)
“Đ,điều đó là không thể! Đối với người đàn ông và người phụ nữ chưa gặp nhau lâu ngươi đòi ta cõng là vô lí!”
Kuroe, với gương mặt đỏ ửng, la lên.
Vào lúc này mà cô còn nghĩ đến những chuyện dâm dục, cô đang nghĩ cái gì vậy hả?
(Kuro : à… thế *o nào 1 đứa con gái cõng 1 tk con trai lại dâm nhờ ? )
Trong đầu cô toàn màu hồng phải không.
Hay đúng hơn là có phải đó là ngôi làng không?
Ở đằng xa tôi thấy bóng dáng của ngôi làng.
Chắc chắn nó không phải là ảo ảnh hay là những thứ gì đô tương tự.
Khi tôi hỏi Kuroe, mặt cô ấy trở nên nghiêm túc và cảnh báo:” Tốt nhất ta không nên tới đó.”
Ngay cả khi tôi gặng hỏi thì câu trả lời vẫn là:” Chỗ đó dơ lắm.”
Cái thứ dâm dục ở ngôi làng đó là gì vậy?
Tôi không còn lụa chọn nào khác ngoài tới đó và tham quan.
“Vậy ta sẽ tới cái ngôi làng biến thái đó vậy. Đây có lẽ là lúc chia tay. Ta sẽ không bao giờ quên những gì ngươi đã làm trong một tháng qua.”
Khi tôi cố gắng chuyển hướng đến ngôi làng thì Kuroe tuyệt vọng bám lấy tôi.
“Đ,đợi đã , ta sẽ đi cùng nên đừng, đừng bỏ ta lại một mình”
Thiệt tình cô cô đơn đến mức nào rồi vậy?
Nhưng nghĩ lại thì hiện tại tôi không có một xu dính túi.
Nếu cô đi cùng thì tôi sẽ rất biết ơn đấy.
Đằng kia là những ngôi nhà gỗ xan xát nhau, tạo nên một ngôi làng rộng đến bất ngờ.
Khi tôi vừa đặt chân đến ngôi làng, thì một ông già vóc người nhỏ xuất hiện với nụ cười và tiến đến chúng tôi.
“Chào mừng đến với làng Revar, có phải hai vị tham gia vào buổi đấu giá tối nay?”
“Đấu giá? Vào tối nay?”
“Vậy hẳn hai vị là mạo hiểm gả. Nếu như vậy thì tôi rất tiếc khi ở đây không có nhà trọ cho hai vị.”
Mặc dù ở đây có tới ba nhà trọ
lận, họ chỉ ưu tiên cho những ai tham gia đấu giá nên khả năng cao là tôi sẽ bị từ chối.
Một vấn đề khác là tôi không có tiền.
Nhưng tôi khá là thích thú với buổi đấu giá này.
Ngôi làng này toàn những ông già đi lòng vòng trong những bộ đò mắc tiền nhỉ.
Những người này chắc là đều tham gia vào buổi đấu giá.
“Thế buổi đấu giá gồm những gì?”
Với tiếng guehehehe, trưởng làng cười lớn.
Thật là điệu cười ghê rợn mà.
Ông đang cười giọng phản diện đấy, ông biết không?
Khi đó Kuroe thở dài và nói
“Để ta giải thích, ngôi làng này là-“