Vài ngày sau, có người đã liên lạc cho phía ký túc xá… rằng Shizuko, người chủ và vốn là quản lý của ký túc xá này, sẽ xuất viện vào tháng 8.
Đây là những gì xảy ra sau khi thông tin ấy được công bố.
“S-Souta-san ơi. Hiyori có chuyện muốn nói…”
“Hởm? Sao ăn nói trang trọng thế?”
“C-Chuyện là… ừm… có chút khó nói, nhưng nếu bà Shizuko-chan trở về vị trí quản lý thì Souta-san sẽ nghỉ việc sao ạ…?”
Đây là khoảng thời gian buổi tối, khi toàn bộ người ở đều tập trung đông đủ tại phòng khách. Hiyori là người đầu tiên động đến câu chuyện chưa ai từng động tới này, còn những cô gái khác khi nghe câu hỏi đó thì đều dựng vai dậy và cố tình giữ im lặng.
Chuyện này là một vấn đề tương đối nhạy cảm. Tùy vào diễn biến cuộc trò chuyện giữa Souta với Hiyori mà các cô gái dù không muốn cũng rất có thể sẽ phải đối mặt với tương lai của Souta… và nếu anh chàng nghỉ việc thì là cả khoảng thời gian từ đây tới đó nữa. Ngoài Hiyori, những cô gái khác cảm thấy đó là chuyện đáng sợ nên quyết định không hé lời nào về nó. Chắc hẳn Hiyori cũng có chung cảm xúc với mọi người, nhưng cô vẫn ưu tiên việc làm rõ mọi chuyện.
“A… lẽ nào đó là lý do từ sáng nay bộ dạng mọi người đều kỳ cục sao?”
“V-Vâng ạ…”
“Tôi cũng… thế.”
“Cậu, tôi nữa…”
“...”
Sau Hiyori, lần lượt đến Kotoha và Koyuki tiếp lời với vẻ nghiêm nghị. Duy có Mirei là không phản ứng gì và chỉ chống tay lên cằm hất mặt sang chỗ khác… Cơ mà cô nàng là người thấy sai thì sẽ nói sai, nên sự im lặng ấy như một kiểu khẳng định, rằng những lời Souta vừa nói là chính xác.
“A-Ahaha… Cảm ơn Hiyori và mọi người đã quan tâm nhé. Mới sáng ra thì nói những chuyện nặng nề đó có hơi ba chấm nên anh mới không nói gì.
Souta mào đầu bằng một câu như thế, đoạn tiếp lời.
“Cơ mà, nhân cơ hội này tôi chắc phải có một hai lời với mọi người. Như thế thì mới hợp lẽ hơn, và cũng thoải mái cho mọi người hơn… Nếu ai không muốn nghe thì hãy rời ghế một lát nhé.”
“...”
“...”
“...”
“...”
Ngay khoảnh khắc ấy, một sự tĩnh lặng bao trùm lấy căn phòng khách vốn tươi vui rộn rã của ngày thường. Đó là bầu không khí kỳ lạ chứa đầy cảm giác căng thẳng. Kể cả khi tình trạng đó kéo dài hơn chục giây… không có ai rời khỏi căn phòng này cả.
Sau bước xác nhận, Souta tiến khỏi căn bếp. Những gì anh chàng sắp sửa nói ra đều là chuyện hệ trọng cả. Trước sự theo dõi từ những người ở, Souta tiến đến gần vị trí của họ và dựa lưng vào tường, vì anh muốn tất cả nghe được giọng nói của mình.
“Ờm, bắt đầu từ đâu đây ta… Phải rồi nhỉ…”
Khi bầu không khí đã trở nên thế này, kể cả đối phương là người mình giáp mặt hằng ngày thì Souta cảm thấy việc mở lời trở nên khó khăn hơn hẳn. Anh chàng đưa tay lên gãi má với vẻ bối rối, lòng chìm vào suy nghĩ. Cuối cùng, Souta đã quyết định… cắt hết vòng vo và đi thẳng tới kết luận.
“Ờm… Tóm lại là vào ngày bà Shizuko quay lại, tôi sẽ không còn làm công việc này nữa.”
“...”
“S-Souta-san…”
Gương mặt của Hiyori lẫn Kotoha như vừa bị bóng đêm nuốt chửng, nhưng Souta vẫn tiếp tục câu chuyện như thể không bận tâm đến cả hai bọn họ.
“Mọi người biết đấy, ngay từ đầu tôi chỉ ở đây làm thay vị trí bà Shizuko bỏ trống. Đây dù sao cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
“...N-Nhưng cậu có thể tự mình hoàn thành công việc ở đây, nên không phải sẽ có thể trợ giúp cho bà Shizuko-san sao. Bà Shizuko-san đã có tuổi nên tôi nghĩ sự trợ giúp ấy sẽ đỡ cho bà nhiều.”
“Nếu cần trợ giúp thì mẹ của em sẽ sắp xếp cho người khác vào làm. Nên đến lúc em nghỉ việc thì sẽ không còn… chị nhỉ.”
Trước câu hỏi của Koyuki, Souta không trả lời hết ý mà chỉ dừng lại ở “không còn…”, nhưng chúng ta có thể hiểu đằng sau đó là “cái ngày em được gặp mọi người đâu”. Trong bầu không khí như thế, ai cũng có thể nắm được hàm ý ấy của anh. Ngay lúc đó, một Mirei vốn im lặng từ nãy giờ bắt đầu cho ra giọng nói chướng tai…
“Quái gì thế, ý Sôta là Sôta bực khi chăm bẵm tụi em sao? Nếu sắp xếp người khác thì chẳng phải Sôta tiếp tục được sao. Chỉ cần Sôta từ chối kiểu ‘con không cần người thay’ thì đã không thành ra như này rồi…”
“Ờm… Mirei, đúng như em nói. Nếu anh nói anh làm thì anh nghĩ anh vẫn tiếp tục được…”
“Vậy thì Souta-san liên lạc với mẹ của mình ngay đi…! Hiyori muốn Souta-san mãi làm quản lý cơ ạ…!”
“Hiyori, em đừng nói điều ích kỷ vậy. Souta-san chắc chắn có lý do riêng của cậu ấy.”
“Souta-san vẫn chưa quyết định sẽ làm gì sau khi nghỉ việc quản lý nhỉ…? Tôi nghĩ Souta-san còn cần giải quyết vấn đề về thu nhập lẫn nơi để ngủ, nên trước mắt hẵng suy nghĩ những điều đó trước…”
Những lời của Hiyori đánh vào phía cảm xúc - điểm yếu của Souta, nhưng ở đây còn hai người trưởng thành khác. Koyuki thì xoa dịu đối phương bằng sự khéo léo của mình, trong khi Kotoha tìm phương án thỏa hiệp nhằm kéo dài thời gian Souta ở đây. Thế nhưng, phương án đó của Kotoha chẳng phải điều gì quá sức tưởng tượng của một người như Souta. Để có được một cuộc sống ổn định thì làm những bước ấy là lẽ thường tình, và lý do anh chàng không hành động như thế…
“Thật ra nơi làm việc tiếp theo cũng như nơi ở của tôi gần như đã được quyết định rồi. Nên tôi sẽ không thể gánh vai trợ giúp đâu.”
“Ơ…”
“Khi còn ở trường nghề thì tôi có một người bạn hiện đang làm nhà thiết kế. Mới đây tôi có cơ hội trò chuyện qua điện thoại với người bạn đó… kiểu họ sẽ tiến cử tôi vào làm ở công ty họ đang làm việc. Ở bển cũng đang thiếu nhân viên nên sếp bên họ cũng rất hoan nghênh.”
Lý do Souta gọi điện cho người bạn đó là để hỏi xin rằng “cho tôi hỏi vài câu được không, tại có người quen (Koyuki-san) đang gặp khó khăn về mặt thiết kế ấy?”. Đã lâu hai người họ không có liên lạc nên cuộc trò chuyện sôi nổi hẳn lên… và khi đằng kia biết được từ công việc quá khứ đến tình hình hiện giờ của Souta, họ đã có trao đổi với sếp của mình để giúp Souta được chú ý.
“Đó là công việc tôi đã từng một lần từ bỏ, nhưng khi nghe bạn mình kể lể về những điều đó thì tôi như bùng cháy trở lại vậy. Bản thân tôi muốn đối diện với nó thêm lần nữa, và cái cảm xúc đó cứ dần mạnh lên…”
Đương nhiên, ở công ty nơi người bạn của Souta đang làm việc sẽ gắt gao về khoản hạn chót, nhưng khác với nơi anh chàng từng trải qua, mọi thứ đã được quy định một cách rõ ràng, từ thời gian làm việc đến thời gian làm thêm. Chưa kể, đó là công ty có lượng vốn lớn cũng như tiếng tăm trong giới sáng tạo ở mức Souta đã từng nghe tên, và đang phát đạt đến độ xây dựng cho nhân viên một ký túc xá hẳn hoi.
“Nhưng tôi biết mọi người rồi sẽ không hài lòng nhỉ. Tôi đã ưu tiên bản thân và quyết định tất cả điều này khi còn đang làm việc ở đây… Thật sự xin lỗi mọi người…”
“Sôta biết đường xin lỗi thì thà tiếp tục làm quản lý cho rồi…”
“Souta-san…”
“Cậu không có gì phải xin lỗi. Đây là cuộc đời của Souta-san nên chúng tôi không có quyền ra lệnh hay cấm cản cậu cả.”
“Đúng vậy… Nếu Souta-san tìm được động lực quay trở lại sự nghiệp chính thì không còn gì vui bằng. Tôi nghĩ làm công việc mình thích mới là quan trọng nhất.
Mirei thì trút ra lời phàn nàn, trong khi Hiyori loay hoay tìm cách ngăn cản Souta ra đi. Bên cạnh, Kotoha và Koyuki thì ủng hộ quyết định của Souta, nhưng… biểu cảm trên gương mặt họ không khác nhóm nữ sinh là bao.
“Ơ, vậy thì Souta-san chỉ còn chưa đầy một tháng là sẽ nghỉ việc hay saooo!”
Hiyori thảng thốt hướng suy nghĩ về hiện thực. Cả những cô gái khác… cũng nhận ra ngày chia ly đang tới gần. Đến đây bọn họ đều im hơi lặng tiếng, khiến bầu không khí trở nên vô cùng nặng nề… Thế nhưng, cái “chưa đầy một tháng” kia là không chính xác.
“A, về chuyện đó thì anh được nhắn thế này…”
“Nhắn… thế này?”
“Hình như bà Shizuko muốn đi du lịch sau khi xuất viện ấy. Bà có vẻ khỏe chán nhưng nhập viện lâu nên chắc đâm oải, nên quyết định là anh sẽ tiếp tục làm thay bà đến khi bà xong chuyến du lịch. Nên là anh sẽ gặp du học sinh Saki-san được một lát nhỉ.”
“N-Nhân tiện, Shizuko-san đi bao lâu ạ…”, Kotoha ngắt lời.
“Bà nói là đến cuối tháng 9… Ụa, nói vậy chứ cũng chẳng được hai tháng nữa. Số ngày tôi còn là quản lý…”
Nay đang những ngày đầu của tháng 8, tức Souta còn làm việc ở đây chưa đầy 50 ngày… Lẽ dĩ nhiên, con số này là quãng thời gian các cô gái được ở cùng Souta, là quãng thời gian tất cả cùng dựng xây kỷ niệm… và cũng là quãng thời gian không thể thiếu cho những tâm tư được giãi bày. Một khi nó vụt qua, bọn họ có lẽ sẽ không ở cùng Souta hay được gặp gỡ anh chàng lần nào nữa.
“Chẳng được hai tháng”. Khi dấu chấm hết ấy được chính chủ đánh xuống mặt thời gian, màu mắt nơi mỗi cô gái đều hiển hiện một sự thay đổi. Ở trước mặt họ tồn tại một sự nuối tiếc của việc chỉ giậm chân tại chỗ, và để không hối hận… Chính những cảm xúc ấy mới là thứ thôi thúc con người hành động.