Ở học viện nữ sinh Kamofuji với tòa học xá màu trắng tỏa ra sự cao cấp đặc trưng, hiện giờ là kỳ nghỉ hè với nhiều tiết học ngoại khóa cho học sinh. Trong ngôi trường liên thông cấp hai và cấp ba ấy đang xuất hiện một sự xì xào rộ lên như vũ bão, khiến nhiều học sinh không thể tập trung vào những tiết học buổi sáng. Đó là về… Hiyori và Mirei, hai “trung phong” và là những nhân vật không ai của trường này không biết tới, đang có những biểu hiện rất lạ lùng.
Sau những tiết học ngoại khóa của buổi sáng là đến khoảng thời gian một tiếng cho học sinh nghỉ ngơi.
“Nè mấy bà, sao tui thấy Mirei-chan cứ bồn chồn sao sao ấy!? Kiểu cái áp lực bả tỏa ra khiến tui ngộp ngộp…”
“Chứ gì nữa. Chắc cú là liên quan tới anh giai nào đó đây. Kiểu ‘anh biết là anh có thể để ý tới cảm xúc của em hơn thế mà!’ ý.”
“Không không, phải là ‘anh biết là anh có thể cưng em thêm xíu mà…’!”
“A, chuẩn chuẩn. Đúng bài mấy má ghen ghen tức ăn tức ở đây.”
“Mà Hiyori-chan ở lớp đầu cũng không khác là bao đâu đó?”
“Bộ hai bà tướng này cãi nhau hay sao vậy? A, cơ mà hôm nay bọn họ đi học chung nên chắc không phải đâu. Ủa, lẽ nào đều về giai!?”
Và ở trong lớp của Hiyori cũng xảy ra tình trạng tương tự như thế này.
“M-Mấy bà, Hiyori-chan sao vậy ta. Trông buồn xo không có sức sống gì luôn…”
“Hay là bả bị phũ? Nhớ hông, hai người họ từng đi chung tới trường mà? Cái anh lái mô tô á!”
“Không không, một người ở đẳng cấp Hiyori thì sao đằng kia bỏ rơi được. Con người ta đâu thể yêu nhau lắm, chắc chắn phải có lúc cắn nhau đau chứ. Kìa, Hiyori vẫn đang ăn onigiri[note49775] nhà làm kìa.”
“B-Biết là thế… nhưng tui vẫn thấy lo lo ý. Hiyori-chan mà tui biết chưa từng trầm tính thế kia…”
“Ừ thì, chắc chắn là có sự tình gì đó rồi…”
“Tụi mình cứ đứng đây ngó mãi thì cũng không được. Để tui ra hỏi, mấy bà đứng đây đi. Cơ mà Hiyori tâm sự gì thì tui có quyền giữ bí mật nhé.”
Chỉ đứng nhìn và đoán già đoán non thì đương nhiên là sẽ chẳng có tiến triển gì. Nhưng một cô nàng lanh lợi đã tiếp cận Hiyori chán nản hòng moi ra chút manh mối.
“Ây da. Hiyorin, học hành vất vả quá nhỉ. Tiết hôm nay khó thật nhỉ.”
“Chào… Ừm, phải rồi nhỉ…”
“Nhưng mà rốt cuộc cậu gặp chuyện gì thế. Cậu khác bình thường lắm luôn, làm tớ bất ngờ thiệt sự.”
Cô bạn cùng lớp với Hiyori đặt mông xuống bàn của cô và nhẹ nhàng vỗ vai cô nàng ra chiều hỏi han.
“Ahaha… Xin lỗi nhé, Hiyori để cậu lo lắng rồi.”
“Nào, cậu bận tâm điều đó làm chi. Đúng ra, nếu có gì cậu thấy chia sẻ được thì cứ chia sẻ với tớ nhé. Nói ra được chút nào thì sẽ nhẹ lòng hơn chút đấy, kiểu một Hiyori ăn onigiri nhưng vẫn không vui khiến Hiyori không còn là Hiyori của bọn tớ nữa. Đây là chuyện lớn đó, cậu biết không?”
“Ừm… Hiyori không biết nữa, kiểu trong tim Hiyori có cái lỗ trống hoác. Mỗi lần Hiyori nghĩ Hiyori sẽ không được ăn cái vị onigiri này nữa là Hiyori càng thấy buồn…”
Đôi mắt màu mật ong của Hiyori ngày thường luôn lấp lánh vẻ hoạt bát, nhưng giờ đây chúng đang lại chìm nghỉm, ầng ậng nước. Thậm chí, Hiyori còn đang bặm chặt khuôn miệng và cố nặn ra nụ cười trên môi.
“Ơ? Miếng cơm nắm đó chẳng phải do anh đi mô tô bự đó làm sao… Hình như là cái anh quản lý ở ký túc xá của cậu nhỉ? Ụa, người đó bị gì sao!? Tai nạn!?”
“Không, không phải thế… Sắp bỏ… quản lý…”
“Gì chứ!?”
“Hiyori có lẽ sẽ không gặp được nữa… Nên…”
“Thế thì đúng là đau lòng thật… Nếu là trường học thì đây là mô típ chuyển trường nè.”
“Ừm… Đúng vậy… nhỉ.”
Nếu người quản lý ký túc xá từ bỏ công việc quản lý của mình thì họ mất đi một mối tiếp xúc với người ở. Đây không đến mức chuyển trường ở trên, nhưng lẽ thường là cơ hội gặp nhau giữa hai bên sẽ không còn.
“Ưm, cậu thích người quản lý ấy sao? Biết là câu hỏi này làm cậu khó xử, nhưng khi thấy cậu buồn thiu thì tớ…”
“...Hiyori thích mà. Tại người đó lúc nào cũng chăm lo cho Hiyori, lúc nào cũng lắng nghe những lời ích kỷ của Hiyori… Một người thật sự dịu dàng…”
Nghe đến đây chắc hẳn ai cũng sẽ hiểu lầm cho xem… Cơ mà, cô bạn kia vốn đã biết cái “thích” của Hiyori khác cái “thích” chúng ta đang nghĩ tới như thế nào.
“Không không, ý tớ không phải thế. Tớ đang hỏi cậu có nhìn ảnh như người đàn ông không á. Ý là cậu có muốn hẹn hò với ảnh không á.”
“...H-Hẹn hò hay gì, Hiyori có biết đâu…”
“Chuyện của mình thì sao ‘không biết’ được. Cậu không cần phải nói với tớ đâu, nên hãy nghĩ cho kỹ nhé.”
“Ư-Ừm…”
Hiyori nhắm mắt và bắt đầu lần lại quá khứ. Người ấy chiều chuộng cô hằng ngày, lắng nghe những yêu cầu của cô, làm nơi để cô dốc bầu tâm sự… Từng chút một, con tim của Hiyori trở nên ấm nồng. Nhưng Hiyori thật sự không biết có nên khẳng định đó là tình yêu của người nữ dành cho người nam hay không, bởi lẽ trong cô còn tồn tại một thứ cảm xúc khác, của một đứa em gái dành cho “người anh trai đáng dựa dẫm”.
“...”
Sau hồi im lặng phải đến một, hai phút, Hiyori mới thốt ra câu trả lời cuối cùng của mình.
“Hiyori không biết gì cả…”
Hiyori buông thõng hai vai, thể hiện vẻ có lỗi với cô bạn mình. Nhưng may thay, đối phương thủ sẵn một câu hỏi khác.
“Thế thì, Hiyori có muốn làm những chuyện ‘người lớn’... với ảnh không?”
“N-N-Người lớn…!? Người lớn l-là… người lớn thế nào?”
“Ây cha, sao tớ có thể nói ra chuyện xấu hổ vậy được.”
“P-Phải rồi nhỉ…”
“Nên là cậu dùng điện thoại tra đi xem sao? A, nhắc mới nhớ, hôm nay mới ra bộ manga giữa người quản lý với người ở thì phải.”
“V-Vậy ư…?”
“Ừm. Nó na ná trường hợp của cậu nên chắc cũng dễ đọc. Thế này nhé, nếu cậu cảm thấy muốn làm những chuyện được mô tả trong manga thì tức là cậu đã nhìn ảnh như người đàn ông rồi.”
“Ư-Ừm. Manga người lớn… nhỉ.”
“Nói thẳng ra, cậu gõ ‘manga khiêu dâm’ thì dễ tìm thấy hơn.”
“K-Khiêu… dâm…?”
Đó là những manga có nội dung hết sức đáng ngờ và trong đầu Hiyori đang lặp đi lặp lại suy nghĩ rằng mình không thể xem mấy thứ này ở trường. Ấy vậy mà, Hiyori cảm thấy… có gì đó thôi thúc cô phải xem, nên cô nàng mới mặt đỏ tía tai và nhỏ giọng hỏi lại. Bộ dạng đó của Hiyori làm thức tỉnh ham muốn chở che trong suy nghĩ của cô bạn… và cô trót cao hứng ủng hộ Hiyori bằng cái giọng oang oang cả cái phòng học này.
“Đúng đúng! Nếu biết đó là thích thì chẳng ai lại ngồi nhát cáy thế này đâu! Hiyori mà lại! Vồ vập người ta như trong cái manga kh—”
“...Ê bà kia, bà có ngốc không hả!!”
“...Bà chỉ cái quái gì cho Hiyori thế hả!!”
“Tui đúng ngố khi giao hết cho bà mà!!”
Ngay khi nghe câu vừa rồi, những cô gái khác trong lớp lập tức hành động. Tất cả là để bảo vệ Hiyori.
*Bập! Bập! Rít rít…
Một cô thì đánh vào đầu, một cô khác thì cũng đánh vào đầu, cô cuối cùng thì kéo ra ngoài hành lang… Mọi thứ cứ như thể được lập trình sẵn, và cô bạn tư vấn cho Hiyori ban nãy giờ đã bị túm ra khỏi lớp trong chốc lát…
“Ahaha, xin lỗi cậu nhé, Hiyori! Đừng để bụng!”
“Ư-Ừm…?”
Đây là lớp dành cho học sinh lớp 12. Ở cái độ tuổi nghĩ về những chuyện người lớn không còn là điều quá quắt, Hiyori của chúng ta thì lại khác… Và chỉ có mỗi cô nàng là như thế.
Hãy cùng quay lại ngày đầu tiên Hiyori tới trường trên mô tô của Souta. Khi người quen của cô bị hiểu lầm là bạn trai, những cô gái cùng lớp đã truy hỏi cô thế này.
“Hiyorin nè! Hôm qua cậu chơi Tetris-thâu-đêm rồi sáng tới trường đúng không!? Trả lời tụi tớ đi!”
“...Tetris-thâu-đêm là gì? Hiyori chỉ biết mỗi Tetris thôi.”
“V-Vẫn chưa thông sao!? Vậy thì, trận chiến thâu đêm: Xúc Xích Đức đối đầu Bào Ngư!”
“Tại sao cả hai lại phải chiến đấu thâu đêm chứ? Xúc Xích Đức đã qua sản xuất nên chết rồi mà… Nếu cả hai chiến đấu thì Hiyori sẽ ăn cả hai trước.”
“Y-Ý tớ không phải thế… Thế này thì sao? Vận Động Toàn Thân, Cọt Kẹt Cọt Kẹt!”
“Ahaha, cậu minh họa tiếng gì lạ quá đóóó.”
“Thôi nào, khai hết đi chứ!”
Hiyori không hề nhận ra chúng là những cách nói thay thế cho “chuyện ấy”. Chưa dừng lại ở đó…
“Thế thì, Hiyorin! Cậu biết em bé được tạo ra từ đâu không!?”
“Hứ, cậu khinh thường Hiyori ư?”
Hiyori nhăn mặt lại với vẻ khó chịu và trả lời thế này.
“Papa và Mama thân nhau thì em bé sẽ được sinh ra.”
“Ừm, Hiyori? Cậu nghĩ phải thân nhau thế nào thì em bé mới sinh ra?”
“T-Thế nào… Thì cả hai mua nhà và trải qua khoảng thời gian hạnh phúc á? Sau rồi còn có thể khoanh tròn ngày trên lịch nữa.”
Hiếm ai có thể ngây ngô không tì vết như Hiyori, và những cô bạn cùng lớp vốn đã định dành thời gian chỉ bảo cho cô nàng từng chút một. Thế nhưng, kế hoạch đó… đã bị phá vỡ bởi bộ manga kia. Hiyori thật sự nghiêm túc trong việc đối mặt với những cảm xúc của mình dành cho Souta, và cô nàng đã tìm kiếm bộ manga đó… trên trang web cấm, ngay giữa tiết học.
“...”
Những nụ hôn nồng cháy. Những bộ quần áo rách toạc. Những từ tượng thanh khiếm nhã. Đụng chạm. Thọc hông. Lồng lộn. Sự kích thích như thế đã…
“Hiyori-san, em sao vậy?”
“K-K-Không, Hiyori không sao hết ạ!”
Khi bị giáo viên nhắc nhở, Hiyori cuống cuồng tìm cách qua mặt. Khuôn mặt cô nàng giờ đây đã nhuốm màu đỏ rực, như cục kẹo táo to tướng… Cùng với đó là sự phấn khích Hiyori chưa từng cảm nhận bao giờ.
Ư-Ư… Không…
Hiyori một tay che mắt để không ai nhìn thấy cô đang loay hoay với cảm giác xấu hổ… nhưng sự hiếu kỳ thì đã chiến thắng. Hiyori hé những đầu ngón tay tạo thành khe cho mắt mình tiếp tục theo dõi, tay còn lại của cô thì vẫn không quên lướt đi trên màn hình điện thoại. Từng trang, từng trang một, Hiyori đã đi qua tất cả.
Chuyện này… v-với Souta-san…
May mắn cho Hiyori, manga mà cô bạn khuyên đọc là câu chuyện tình trong sáng bình thường, nên những kích thích cô phải đón nhận vẫn chỉ ở mức chưa thấm là bao. Thế nhưng… Hiyori càng đọc tới bao nhiêu, thì sự bình tĩnh của cô càng tuột đi bấy nhiêu. Và rồi, phần đùi của cô bắt đầu ngọ nguậy…
G-G-Gì… chứ!?
Hiyori đã nhận ra… một sự biến đổi cô không thể nói với bất kỳ ai. Chiếc quần lót của cô giờ đã ướt sũng, không còn là cảm giác âm ẩm ấy nữa.