Tháng 8. Ở một đất nước khác.
Nước biển trong xanh tựa mặt kính. Những tòa khách sạn chọc trời lũ lượt thành hàng trong khu resort. Có một nhân vật mặc áo tắm đang trú dưới chiếc ô bãi biển để bảo vệ làn da của mình khỏi những tia nắng gay gắt của mùa hè. Cô nàng nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, với một ánh mắt lờ đờ… trông không khác gì của người đang buồn ngủ. Lúc này, thứ đang được hiển thị trên màn hình điện thoại là LAIN, một ứng dụng cho phép nhắn tin và gọi điện.[note49675] Cô gái ấy lướt đầu ngón tay mỹ miều của mình xuống dưới và đang tìm lấy mục tiêu trong hơn 500 người bạn của mình.
“A…”
Ngay lúc đó, cô nàng mới nhớ ra cách thức đỡ tốn thời gian hơn. Cô bấm vào nút tìm kiếm gõ “koyuki” và nhanh chóng có được điều mình muốn.
“...Dễ thương.”
Cô gái nhận ra Koyuki đã đổi ảnh đại diện thành bức hình vừa tao nhã lại nghệ thuật và thốt ra những lời thật lòng đó, dù ánh mắt thì vẫn giữ nguyên dáng vẻ như thế. Sau đó, cô ấn vào nút gọi điện và áp điện thoại lên phần tai ló ra từ mái tóc đen ngắn đợi lấy phản hồi.
“Ơ, bên kia là mấy giờ… Không ổn.”
Trong lúc nghe nhạc chuông phát ra, cô gái lẩm bẩm những lời như thế. Lẽ thường là phải kiểm tra sự lệch nhau về múi giờ rồi mới gọi điện để không làm phiền đối phương… nhưng con người này thì có chút lơ đãng.
Tuy nhiên, thời gian ở bên nhận được cuộc gọi thật ra là hơn 6 giờ tối, một mốc giờ không thể phù hợp hơn cho bên gọi điện. Sau sáu hồi rung, có người nào đó đã bắt máy.
“A lô, Saki ư!?”
“Ya lô, Saki đây. Lâu không gọi.”
Trước giọng sững sờ xen lẫn mừng rỡ của Koyuki, Saki chỉ đáp lại như mọi khi.
“Lâu thật nhỉ… Cơ mà, trước chị đã dặn rồi, em đi du học thì sao gặp được mọi người nên hãy gọi nhiều vào chứ. Em không liên lạc gì làm chị lo lắm đó?”
“Saki, có liên lạc Yuki mà?”
“Ơ? Bên chị có thấy gì đâu… Lẽ nào là lỗi đường truyền chăng…”
“A, chắc Saki đã gọi mama… Xin lỗi…”
“Thiệt tình… Em làm sao thế. Cơ mà, Saki vẫn là Saki mọi khi làm chị an tâm rồi.”
“Ừm, Saki cũng an tâm.”
Từ đầu dây bên kia vọng lại giọng cười khúc khích của Koyuki. Nghe thế, Saki cũng đáp lại tương tự.
Đã lâu lắm rồi cả hai mới được nghe giọng của nhau, nên mỗi bên đều muốn thong thả trò chuyện… nhưng lại gặp phải cản trở từ yếu tố môi trường của bên còn lại. Có nhóm nam nữ đi ngang qua chiếc ô bãi biển nơi Saki đang núp bóng. Có thể vì thấy bãi biển phô ra trước mắt, bọn họ mới nói chuyện ồn ào đến độ Koyuki ở đầu bên kia đương nhiên sẽ nghe thấy.
“Ở bên em chị nghe được chút náo nhiệt… bây giờ em đang ở ngoài trời ư?”
“Ừm. Bây giờ là trưa và Saki ở biển. Nhiều mồ hôi lắm.”
“Dù gì em cũng ở ngoài trời mà nhỉ. Cơ mà, chị ghen tị với em thật đó. Biển đẹp đến mức nước trong veo luôn nhỉ?”
“Ừm. Đẹp nhưng chắc có sứa.”
“Chị nghĩ là có thật chứ chắc gì nữa? A, nhớ chú ý cẩn thận kẻo bị thiếu nước với sốc nhiệt đó. Mùa này xảy ra nhiều sự cố khác nhau lắm.”
“Cảm ơn Yuki. Nhưng Saki ổn. Saki đang nghỉ dưới ô.”
“Fufu, chị có thể nhìn thấy cảnh em rú dưới ô như con ốc sên luôn đó. Em tới với bạn thì cùng họ nô đùa đi nhé.”
“Ừm.”
Đó là về sự náo nhiệt Koyuki nghe được ở phía Saki. Lần này đến lượt phía cô…
“S-Souta-san ơi. Nếu Souta-san muốn nghiêm túc thì không còn lúc khác đâu đó…?”
“Ừm… Kotoha-san, Sôta mà nghiêm túc thì chẳng phải mấy quân này thành đen hết sao?”
“Một chọi chín…”
“A-Ahaha, thế tôi có nên nghiêm túc không nhỉ.”
“S-Souta-san, ý tôi muốn nói là hãy nhẹ tay đi cơ mà…”
Saki lần lượt nghe thấy giọng của Kotoha, Mirei và Hiyori. Xen giữa là giọng của một người đàn ông cô không hay biết.
“Bên đó cũng có vẻ náo nhiệt.”
“Em nghe thấy ư? Tại giờ chị đang đứng ở hành lang. Lúc này, mấy đứa nó đang chơi Othello có thưởng với cậu quản lý mới ấy mà.”
“Cậu quản lý mới? Hình như là cháu của bà Shizuko-san thì phải.”
“Ừ. Cậu ấy tên là Souta-san, một anh chàng tuyệt vời lắm đó. Chị cũng muốn em được gặp cậu ấy cơ.”
“Ửm? Yuki mà lại nói những điều như thế… Hiếm thật…”
“...Ừ thì, có vẻ là hiếm thật nhỉ.”
“Lẽ nào Yuki thích người đó sao?”
Saki chêm vào một câu như thế, giọng không giấu nổi cảm giác bất ngờ. Nhưng ở đầu bên kia, Koyuki không đưa ra một sự chắc chắn, thay vào đó chỉ nhẹ nhàng lướt qua câu hỏi của Saki.
“Nếu em hỏi câu đó với mọi người ngoài chị ra thì sẽ thú vị hơn đó. Câu trả lời của chị là nhàm chán nhất rồi.”
“Tức là ngoài Yuki, mọi người đều thích sao? Mọi người không phải dễ dãi nên Saki… không tin được. Đặc biệt là Mirei ghét đàn ông.”
“Fufu. Chị mà nói gì thêm thì sẽ làm tăng kẻ thù mất thôi, nên Saki tự mình xác nhận xem sao. Em dù gì cũng không chỉ gọi riêng cho chị nên mai mốt em sẽ gọi cho mọi người đúng không?”
Chị là người lớn tuổi nhất nên em mới đánh cuộc đầu tiên cho chị chứ gì? Câu nói của Koyuki mang hàm ý như thế.
“Ừm. Vậy Saki sẽ hỏi Hiyori và Mirei. Kotoha cũng trả lời như Yuki thôi.”
“Fufu. Thế thì chị sẽ nói cho em trước Hiyori và Mirei hiện giờ như thế nào nhé. Đây có thể lấy làm tham khảo đó.”
“Saki muốn nghe. Yuki nói đi.”
Và những gì Koyuki sắp sửa nói ra là điều Saki không hề tưởng tượng tới.
“Hiyori thì đang bám vào lưng của Souta-san quan sát Souta-san chơi Othello với Kotoha nè.”
“...Ơ?”
“Mirei thì đang cố gỡ Hiyori ra khỏi người Souta-san nè. Đằng ấy bám chặt quá nên chị nghĩ con bé không đủ sức đâu.”
“G-Gì vậy chứ. Cái gì đang xảy ra…”
Nếu so với những gì xảy ra trước khi Saki đi du học thì tình cảnh giờ khác hẳn. Nhận được cú sốc đó, Saki để đôi đồng tử còn mơ màng ban nãy phải lóe to. Đó là đôi đồng tử màu hổ phách đẹp đẽ không thua kém gì mặt biển.
“Thật sự là xảy ra gì cơ…”
“Fufu, nếu em cũng làm nũng Souta-san thế kia thì sẽ thú vị lắm đó. Em mà chưa có bạn trai thì Souta-san cho em làm nũng thỏa thích luôn nhé? Dù sao cậu ấy cũng trên em một tuổi cơ mà.”
“Saki ra nước ngoài là để du học nên chưa có bạn trai. Và có thể Saki không làm chuyện đó với người quản lý được.”
“Ara, có thể, cơ à? Tức là có khả năng nhỉ.”
“Không. Không phải chuyện đó. Có thể, Saki không gặp được người đó.”
“Ơ? Em vẫn còn lưu tên ở đây thì chị nghĩ là em sẽ dễ dàng gặp được Souta-san thôi… Lẽ nào em định chuyển đi sao?”
Với Koyuki, một cuộc sống có sự hiện diện của Souta đã trở thành lẽ hiển nhiên. Thế cho nên, cô nàng đã quên mất… rằng Souta không phải là người quản lý mãi mãi của ký túc xá này. Anh chàng chỉ đang làm thay cho người bà của mình phải nhập viện vì căn bệnh không phải là nguy hiểm tới tính mạng…
Tất cả mọi người, từ Koyuki, Kotoha, Mirei, Hiyori tới Souta, đều không biết thứ thông tin Saki đang nắm giữ.
“Hôm qua, Saki có liên lạc với bà Shizuko-san. Sau khi tốt nghiệp vào tháng 9 thì Saki sẽ sớm trở về. Khi Saki nói thế thì bà Shizuko-san nói rằng bà sẽ xuất viện vào giữa tháng 8.”
“...”
“Nên đến lúc Saki trở về thì Saki nghĩ bà Shizuko-san đã vào thay người đó.”
“...”
“Koyuki? A lô?”
Ở phía bên kia không có phản hồi gì khiến Saki lo không biết sóng có gặp vấn đề không. Tuy vậy, chẳng có sự cố nào như thế cả và Koyuki chỉ đang không theo kịp diễn biến câu chuyện.
“...Saki, chị đang nghe mà.”
“...”
“R-Ra là thế… Bà sắp đến lúc xuất viện rồi nhỉ…”
“Xin lỗi. Có lẽ Saki không nên nói ra.”
Saki xin lỗi theo phản xạ… trước khi đầu cô kịp nghĩ điều gì khác. Đó là bởi cô đã nghe được sự run rẩy trong giọng nói của Koyuki. Trong quá khứ tiếp xúc với con người này, cô chưa từng gặp điều nào như thế cả…
“Không sao đâu em. Sức khỏe của bà Shizuko-san tốt lên là điều quan trọng nhất.”
“Ư-Ừm.”
“Chị… có chút chuyện. Xin lỗi nhé, em đã cất công gọi cho chị vậy mà.”
“Không sao. Saki sẽ liên lạc lại.”
“Ừ, cảm ơn em…”
…Sau những lời đó, Koyuki ngắt máy.
*Tu tu tu
Saki nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại và để tiếng kết thúc cuộc gọi vang lên như thế. Cô nàng nhíu đôi mày mỏng, trên đầu xuất hiện tận ba dấu hỏi chấm to tướng.
“Yuki… thích sao? Ửm? Mọi người thích người tên Souta-san sao?”
Khoảnh khắc sự thật rằng vị trí quản lý sẽ có thay đổi được tiết lộ, Koyuki để lộ vẻ buồn bã trong giọng nói của mình tới mức run rẩy… Chắc chắn Koyuki phải có tình cảm gì đó đặc biệt thì cô mới thành ra thế này. Và xét từ cuộc trò chuyện ban nãy, khả năng mọi cô gái ở ký túc xá đều thích Souta… hoặc chí ít là có thiện cảm với anh không còn là con số không nữa.
Yuki đó ư? Kotoha đó ư? Mirei đó ư? Hiyori đó ư?
“Một người thì không nói… Mọi người? Không thể…”
Saki hiểu rõ, rằng đẳng cấp của những cô gái trên là cao đến mức nào, cùng với đó là một sự cảnh giác cũng cao không kém.
“...”
Saki tắt nguồn điện thoại và im lặng hướng tầm mắt về phía mặt biển trong veo, trong tâm trí bắt đầu vẽ nên chân dung nhân vật bí ẩn có tên Souta kia. Ngay khoảnh khắc đó…
“Oh! Still resting Saki!?” (Ô! Saki vẫn đang nghỉ à!?)
Một người bạn của cô quay trở lại chiếc ô che nắng, có vẻ là vừa đi mua đồ uống ở cửa hàng.
“Yeah Just a moment.” (Ừa đợi chút)
Saki gật đầu và phát âm rành rọt những từ mình vừa ghép trong đầu. Cơ mà, nguyện vọng của cô không được đáp ứng. Hôm nay cô nàng tới biển không phải để nô đùa, mà là tạo ra những kỷ niệm.
“Trồi! Hống đườc nha! Mơ Mơ, sẳp tổt nghiềp mà!”
Người bạn của Saki nốc hơn nửa chai nước rồi bỏ lại thùng giữ lạnh và quay sang nắm lấy bàn tay của Saki với nụ cười trên môi. Ý của người bạn muốn nói là “Saki sắp tốt nghiệp nên giờ tụi mình chơi thỏa thích đi!”. Lý do vì sao những lời đó vẫn có hình thù nhất định dù chính chủ thì không quen tiếng Nhật cho lắm, là bởi người đó đã nhờ Saki “chỉ cho mình đi!” và biến cô trở thành một giáo viên bất đắc dĩ. Đây là minh chứng cho tình bạn bền chặt giữa cả hai.
“That’s true… Ok let’s go.” (Cũng đúng… Được rồi, mình đi)
“Yes! Come on Mơ Mơ!” (De! Nhanh nào, Mơ Mơ!)
Mơ Mơ. Đây là biệt danh dành cho Saki với đôi mắt lúc nào cũng lơ mơ làng màng của cô.
Saki bỏ điện thoại có thể chống nước lẫn chống bụi vào cái túi nhỏ buộc ở phần đùi có chút rám nắng và chạy lon ton trên bãi cát theo đà kéo đi của người bạn mình.