“H-Hiyori về rồi…”
“Chào Hiyo—ri…?”
Đây là những chuyện xảy ra sau khi Hiyori chứng kiến cảnh tượng ấy.
Hiyori lủi thủi về ký túc xá như thể chạy trốn khỏi nơi đó. Giờ đây, tinh thần của cô không còn đủ vững để có thể xen vào hai con người đang quấn lấy nhau kia.
Về phần Saki, cô đang học tiếng Anh trong phòng khách thì nhận ra Hiyori xuất hiện và dừng tay ngoái đầu chào hỏi với Hiyori. Ngay khoảnh khắc đó, cô bắt được vẻ không ổn trên gương mặt của Hiyori.
“Hiyori sao thế? Khuôn mặt tái xanh. Hiyori không ổn?”
“A-À… không phải vậy đâu, Hiyori ổn ạ. Ừm, thì… Souta-san và Mirei-san…”
“Hai người họ đi tới cửa hàng tiện lợi. Mirei là người rủ.”
“Phải… rồi nhỉ.”
Hiyori chắc chỉ vừa nhìn lộn mà thôi. Hai con người ấy chắc chỉ na ná Souta với Mirei mà thôi. Hi vọng nhỏ nhoi ấy đã bị câu trả lời của Saki bóp thành từng mảnh.
Khi Hiyori chứng kiến cảnh tượng ấy, một nỗi bất an không thể diễn tả thành lời đã thành hình và xâm chiếm trái tim, khiến cô cự tuyệt cả việc ở đó quan sát hay bén mảng lại gần. Thứ đó là cái quái gì? Thứ đó là cảm xúc nào? Bản thân Hiyori không biết phải trả lời những câu hỏi ấy ra làm sao.
“Ửm? Hiyori ‘phải rồi nhỉ’, tức là Hiyori đã thấy Mirei với Souta-san sao? Hiyori thấy rồi thì hỏi Saki làm gì?”
“...”
“Phải rồi nhỉ” là một lời công nhận. Hiyori đã tự mình chứng kiến mọi chuyện, vậy mà còn moi câu trả lời từ Saki thì bảo sao Saki không khỏi đặt thắc mắc như thế.
Và thế là… Hiyori chìm vào một sự im lặng, một sự im lặng dài đến đằng đẵng. Đây là một kiểu công nhận khác.
Cuộc nói chuyện từ nãy giờ. Sự thiếu sức sống của Hiyori. Sắc mặt u ám cũng của Hiyori. Saki là người hiểu rất rõ những gì đang xảy ra trong ký túc xá, và từ tất cả những yếu tố vừa rồi, cô chỉ có thể suy ra một điều duy nhất.
“Hiyori tạm ngồi đi. Saki có chuyện cần nói.”
“S-Saki-san ơi, Hiyori muốn về phòng…”
“Ngồi. Hiyori mà về phòng thì Saki không nghĩ Hiyori sẽ chui ra.”
“...”
“Uống trà lúa mạch không?”
“V-Vâng… Á, Hiyori nhỏ tuổi hơn nên mới phải là người chuẩn bị chứ ạ!”
“Không sao. Việc của Hiyori là ngồi đó.”
“...Vâng. Hiyori cảm ơn ạ.”
“Đừng bận tâm.”
Saki là người đề nghị trước và giờ đây cô đã chặn mọi đường thoát của Hiyori. Sau khi đóng tập và sách tiếng Anh, Saki bắt đầu bước tới tủ lạnh trong sự chứng kiến của Hiyori vừa treo cặp lên cột bàn và đang yên vị trên ghế. Cô nữ sinh ấy không giấu được vẻ căng thẳng, đôi mắt chớp lên chớp xuống vô số lần.
Một phút sau.
“Đây. Saki đã bỏ thêm đá.”
“C-Cảm ơn Saki-sannn! Hiyori xin.”
Trường học cách ký túc xá một khoảng tương đối, và Hiyori đã chứng kiến cảnh tượng đó trên đường đi học về. Vốn đang mệt mỏi cả về thể chất lẫn về tinh thần, Hiyori ngay lập tức lao thẳng đến cốc trà và làm cái ực xuống cổ họng đến quá nửa lượng trà.
“Ngon nhỉ.”
“A-Ahaha… Hiyori xin lỗi, tại Hiyori háu uống quá.”
“Không, không sao đâu. Hiyori không háu uống.”
“Dạ Hiyori cảm ơn… V-Vậy thì, Saki-san muốn nói chuyện gì cơ?”
Hiyori có vẻ đã chuẩn bị tinh thần xong xuôi trước khi vào việc chính. Cô nàng đặt lại chiếc cốc xuống bàn và bắt đầu mở chuyện, đôi đồng tử màu mật ong tròn xoe trông thấy.
“Hiyori ngồi đi. Saki có chuyện cần nói.”
Ban nãy, chính Saki là người nói ra những lời đó với Hiyori, và chuyện Saki sắp sửa đề cập chắc chắn là chuyện quan trọng. Nhận ra Hiyori đang tỏ vẻ căng thẳng, Saki tiếp lời như sau.
“Thoải mái đi. Saki không nói chuyện nặng nề đâu.”
“A, thế thì Hiyori an tâm một chút rồi. Hiyori tưởng Saki-san sẽ nổi giận với Hiyori cơ… V-Vậy thì, có chuyện gì thế nhỉ!”
Saki tiếp lời mượt mà, hóa giải những hiểu lầm trong lòng Hiyori. Hiyori hơi rướn người về phía trước nghe chuyện, bộ dạng trông có chút sức sống trở lại theo kiểu “Hóa ra là Saki-san không giận Hiyori…!”.
Ngay khoảnh khắc đó, Saki đột nhiên nói ra một câu thế này.
“Này… Hiyori muốn làm gì với Souta-san?”
“Ơ!?”
“Saki nói là, Hiyori muốn làm gì với Souta-san?”
“G-G-Gì cơ, đột nhiên…! Saki-san nói thế thì làm sao Hiyori biết được chứứứ!”
Vẻ thuần phác tốt tính của Hiyori giờ đây trở thành thứ gây hại cho chính cô. Sự bối rối một cách lộ liễu ấy đã trả lời cho tất cả, đồng thời là hình ảnh phản chiếu cho nội tâm của cô.
“Không đột nhiên gì cả. Thấy Hiyori trở về, Saki đã nghĩ thế này: Mirei đã làm gì đó với Souta-san, Hiyori nhìn thấy điều đó nên không còn sức sống. Nhiều khả năng, Hiyori trở nên bất an và ghen tị với Mirei.”
“...”
“Sai thì nói sai, ngay tại đây. Nếu sai, cuộc trò chuyện từ giờ sẽ là vô nghĩa.”
“...”
Hiyori không thốt ra gì cả, kể cả một từ “sai” cũng thế. Cô đang hành động theo kiểu “không sai” và quan sát phản ứng của Saki với gương mặt đỏ chót, có thể vì việc thốt ra bất kỳ lời chấp nhận nào với Saki là quá xấu hổ cũng nên.
Nhiêu đây là tất cả những nỗ lực Hiyori có thể gắng gượng được. Và với Saki, giờ đây cô không cần phải tra hỏi thêm làm chi.
“Hiyori.”
“S-S-Sao ạ.”
“Saki không xác minh được, nên hãy nghe Saki độc thoại.”
“V-Vâng…”
Saki thực ra đã xác minh mọi chuyện, nhưng cô vờ như mình không biết và sử dụng những lời lẽ nghe trái ngược hoàn toàn. Từ đây, Saki bắt đầu dạy đời cho Hiyori.
“...Nếu Hiyori không muốn người mình yêu bị lấy mất, Saki không hiểu tại sao Hiyori lại không hành động để rồi người mình yêu bị lấy mất.”
Saki chạm mắt với Hiyori…
“Hiyori không cần phải ái ngại với mọi người. Hiyori ái ngại, lợi bất cập hại.”
…và tiếp lời…
“Trong lúc Hiyori không biết, mọi người đã hành động. Để người mình yêu không bị lấy mất.”
“...”
Đến câu thứ ba, đôi đồng tử của Hiyori tròn xoe cả lên.
“ÁÁÁ!? M-Mọi người là sao!? Mọi người đã làm rồi sao!?”
“Saki không nói cụ thể được. Tóm lại, trong lúc Hiyori không biết, mọi người đã hành động để Souta-san không bị lấy mất.”
“ƯƯƯ… C-Chuyện đó.”
“Saki không được nói điều này với Hiyori, nhưng theo đà này thì Hiyori rất có thể sẽ thua.”
“Gượm, tại sao cơ chứ!”
“Thoạt nhìn, Saki biết là Hiyori ái ngại hơn mọi người. Nên Hiyori đang không đứng trên cùng võ đài với mọi người.”
Từ lời nói và hành động ngày thường của Hiyori, chúng ta có thể nhận ra ngay lập tức cô đang có cảm tình với ai, và chỉ có Souta là không nhận ra điều đó.
Sai sót lớn của một người là không hề nhận ra người khác đã tiến tới hành động. Giờ đây, sự lo lắng sốt ruột sinh sôi từ chuyện ấy sẽ là nguồn sức mạnh phá vỡ mọi vỏ bọc và đưa họ đến hành động.
“Sau khi trở về nước, Saki đã hối hận. Việc học là quan trọng, nhưng giá như Saki nói chuyện nhiều hơn với những người bạn ở nơi đó thì tốt biết mấy. Giá như Saki chơi nhiều hơn thì tốt biết mấy. Hiyori ở trong hoàn cảnh khác, nhưng Saki không muốn Hiyori hối hận như thế.”
“...”
“Nhưng mà này, Saki có thể quay trở lại đất nước Saki đã du học và chơi đùa cùng những người bạn thì sự hối hận này sẽ biến mất. Hiyori thì khác. Sự hối hận của Hiyori mãi mãi còn đó, mãi mãi không được hóa giải.”
“...”
“Saki chỉ muốn nói nhiêu đây. Còn lại, Hiyori hãy tự mình quyết định.”
Hiyori sắp sửa đặt chân đến con đường đó, và một người thứ ba không thể đưa ra chỉ dẫn cụ thể, huống chi là chịu trách nhiệm thay cho cô. Ở đây, Saki phải để cô gái ấy tự bước tiếp.
Saki kết thúc cuộc trò chuyện và đứng dậy khỏi chiếc ghế. Cầm đồ dùng học tập trên tay, cô rời khỏi phòng khách mà không hề ngoái lại vướng chân.
20 phút sau.
“Đấy là sao hả.”
Mirei và Souta đã trở về ký túc xá.
Hiyori xuất hiện và chĩa cái lườm tức tối về phía hai người họ.
“Ơ-Ờm… Tại Mirei không thả anh ra ấy?”
“Sôta mới là người không thả.”
“Không không, em xem này!”
Souta bất ngờ đưa tay lên, chứng minh cho điều mình vừa nói. Người nắm những đầu ngón tay anh chính là Mirei, nhân vật đã “Sôta mới là người không thả”.
“Đầu tiên, hành vi nắm tay trong ký túc xá là không được chấp nhận!”
“A-Anh đã nói là!”
Người phản bác lời nói của Hiyori là Souta, nhưng đích đến cái nhìn của cô nằm chỗ khác… ở Mirei đang trốn sau lưng của Souta và chĩa ánh mắt sắc lẹm đáp trả Hiyori.
“Mau bỏ tay Souta-san ra!”
“Ụa tại sao.”
“Đủ rồi đó, bỏ ra điii!”
“Cậu làm quái gì có quyền đó.”
Trong lúc Souta còn đang ngơ ngác, hai cô gái đánh cho nhau những ánh mắt như thế. Đôi bên không có vẻ gì là sẽ nhân nhượng.
“Đủ rồi đấy. Hiyori có chuyện cần nói với Souta-san.”
Hiyori nói ở giọng vừa đủ cho Mirei nghe thấy.
Âu là để thể hiện quyền uy của mình…