“Ủa, tại sao em bất ngờ thế…? Từ đã, lẽ nào em nghe Kotoha-san nói điều khác sao!?”
Đến lượt Souta đâm hoảng. Âu cũng là lẽ thường tình, bởi những ai sau khi được tỏ tình lại đi bô lô ba la theo kiểu “đoán xem ai vừa tỏ tình với mình nè!” thì sẽ chỉ chuốc lấy cái nhìn khinh bỉ từ người đời mà thôi. Đây chính là sai lầm không thể tha thứ mà Souta vừa phạm phải, và việc này chắc chắn sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến Kotoha.
“S-Sao lại thế! Kotoha-san nói thế với em mà!”
Về phía Mirei, cô nàng không tài nào nói ra được, rằng cái “Kotoha-san nói thế với em” chỉ là lời nói dối được cô dựng ra để giăng bẫy Souta. Một khi vô tình biết được sự thật từ đối phương, bản thân Mirei không còn cách nào khác ngoài việc giấu diếm cho qua.
“T-Thế tại sao ban nãy em giật mình thế…? Trả lời anh nghe cái coi…”
“A-A… T-Thì tại bình thường người ta chỉ nói là ‘tỏ’ chứ đâu phải ‘tỏ tình’, kiểu thế…”
Nếu Mirei đã mường tượng từ trước chuyện Kotoha đã tỏ tình với Souta thì cô nàng không phải cất công quăng ra cái bẫy làm gì cho mệt, để rồi giờ đây cô phải nghĩ ra thứ gì đủ sức lấp liếm trong khoảng thời gian có hạn. Và khi đối phương tung ra một câu khiến toàn bộ đầu óc của mình trở nên trắng xóa, Mirei chỉ biết nặn ra những lời khiên cưỡng, trái ngược hoàn toàn với vẻ hoạt ngôn ban nãy.
“Đ-Đúng là anh nhiều lúc cũng nói thế, nhưng khi mình đang nói chuyện này thì anh sao có thể lược bớt từ nào đây? Nghe nó lệch tông nữa chứ.”
“Ừ… thì thế.”
“Em đang giấu gì à?”
“E-Em có giấu gì đâu! Chỉ là em không ngờ mọi chuyện là thật thôi…”
Mirei đảo ánh mắt đi tứ tung, rõ ràng là không thể che giấu những biểu hiện lạ lùng liên tục xuất hiện. Tuy nhiên, chúng ta phải công nhận Mirei đang phải chịu cú sốc không nhỏ khi biết chuyện tỏ tình là sự thật. Chưa kể, đây là sự việc giữa người ở và người quản lý, và cả hai bên đều là những người Mirei nắm rõ.
May mắn cho Mirei, Souta dù cảm thấy nghi ngờ cử chỉ của cô nhưng vẫn thầm nhủ con bé phản ứng như thế không hẳn chuyện gì khó tin và tự thuyết phục bản thân.
“Ờm thì, anh biết là Mirei bất ngờ, nhưng anh đây cũng bất ngờ lắm chứ bộ… Ai ngờ cô ấy nghĩ về anh như thế đâu.”
“...”
“Nói vậy chứ, để mà tỏ tình thì một người cần biết bao dũng khí, và khi đối tượng ấy là anh thì anh sao không vui cho được.”
Souta không hề nghĩ lời tỏ tình của Kotoha là một điều phiền phức hay gì cả. Nghe lời thầm thì của anh là chúng ta đều hiểu được điều đó.
Trên thế gian này có những người ghét việc phải trả lời một câu tỏ tình, kể cả thể loại coi nó là… phiền phức vì mang lại sự khó chịu cho đôi bên cũng thế. Dẫu sao đây cũng chỉ là thiểu số, nhưng những điều trên là một phần cảm xúc con người cần có, đồng thời làm nên lý do nhiều người sợ hãi việc bày tỏ tình cảm, vì họ cho đối phương có thể nghĩ về mình như vậy.
“Cơ mà, anh có nói điều này đi nữa thì bấn loạn vẫn hoàn bấn loạn thôi, thế cho nên mọi người mới chọc ngoáy anh… Ụa, hả?”
“G-Gì cơ, cái dấu hỏi trên mặt đó là sao.”
“Này, Mirei nghe chuyện từ Kotoha khi nào cơ?”
“...”
“Hình như ban nãy em có nói từ sáng tới giờ anh lạ lắm, vậy thì lúc đó em vẫn chưa biết gì nhỉ? Em có hỏi Kotoha à?”
“L-Là… Là lúc nghỉ trưa trên trường em có gọi.”
“Gọi?”
“Gọi cho Kotoha-san để em nói em thấy Sôta là lạ thôi. Và rồi Kotoha-san trả lời kiểu kiểu thế. Qua điện thoại nên sao nhìn mặt nhau được, em chỉ có thể suy đoán dựa trên giọng chị ấy nên mới tưởng là chị đùa thôi.”
Mirei đã hiểu tình hình lúc này, cộng thêm chút thời gian giúp đầu óc hạ hỏa thì cô đã nghĩ ra một câu lấp liếm tương đối bài bản. Cô nàng thậm chí sử dụng từ “thôi” vào cuối câu tận hai lần như đang cố thuyết phục Souta thôi bàn về chủ đề này cho bằng được.
“A… Ra là thế. Vậy thì Hiyori không biết là phải, nên để tránh mọi chuyện đi quá xa thì em mới không muốn dẫn Hiyori đi theo ha?”
“Ừm… Đây dẫu sao cũng là vấn đề kiểu giữ cho càng ít người biết càng tốt mà.”
“Ra thế. Cảm ơn em đã nghĩ cho anh và Kotoha nhé, Mirei.”
“A-Ai cần anh cảm ơn chớ.”
Mirei đưa Souta ra ngoài là để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với anh. Cô nàng không hề nghĩ cho cả hai bọn họ, vậy nên mới phản bác như thế.
“N-Nè… Có chuyện khác em muốn hỏi. Về sáng nay ấy.”
“Chuyện gì cơ?”
“Tại sao Sôta trước mặt Koyuki-san cũng là lạ thế?”
“Ơ…”
“Lý do vừa rồi chỉ giải thích được thái độ kỳ cục của Sôta với Kotoha-san. Nhưng chuyện không dừng lại ở đó. Sôta cũng phản ứng từa tựa thế với Koyuki-san nữa.”
“E-Em quan sát kỹ nhỉ… Anh không ngờ em nhận ra luôn đó.”
“Thì Sôta trông lạ đến thế mà.”
“Anh thật sự rất vui vì em đã lo lắng cho anh… Nhưng xin lỗi em. Anh không thể nói chuyện của Koyuki-san được.”
“Hả? Sôta không thể nói tức là Koyuki-san đã tỏ tình với Sôta sao?”
“K-K-Không!! Không phải thế! Tỏ tình thì không đâu.”
“Gượm đã. Trước tiên, sao cái chữ ‘thì’ nghe lạ hoắc á? Sôta nói vậy tức là Koyuki-san đã làm điều gần giống tỏ tình rồi còn gì!”[note50231]
“...Anh không nói nữa. Nói nữa là anh tự đào cái hố chôn mình mất.”
“...”
Mirei nói không sai một ly. Đúng ra, ngay từ lúc Souta thêm chữ “thì” vào trong câu thì cô nàng đã vô tình nhận ra như thế. Đến khi anh chàng dựng lên lá chắn cho bản thân, những suy nghĩ trong lòng Mirei rất có thể đã chuyển hóa thành niềm tin có cơ sở chắc chắn cũng nên.
Tuy nhiên, Souta tuyệt đối không muốn phơi bày bản thân như thế, đặc biệt là khi có người khác ngoài anh đang liên can tới chuyện này. Chưa kể, hành động của họ gần như không khác gì một lời tỏ tình với Souta, nên anh chàng lui vào cố thủ là chuyện đương nhiên.
“Thôi đủ rồi. Trả lời em nốt câu này nữa…”
“Hở?”
“Câu ‘tỏ’ của Kotoha-san, Sôta tính sao đây. Sôta đã tính sao đây.”
“...Anh vẫn chưa trả lời đâu mà ‘đã’ với ‘chẳng đã’. Kotoha biết ý anh và sẽ đợi anh tới lúc anh nghỉ việc quản lý.”
“S-Sôta đang nói cái gì thế…”
“Anh chỉ làm công việc này thay cho bà và mẹ của mình, nên những việc khiến anh mất tập trung vào nó là anh tuyệt đối không muốn làm. Âu còn vì cái thanh danh của ký túc xá này nữa.
Một người ý thức trách nhiệm cao như Souta luôn chú ý trong… để không làm phiền tới người khác. Anh chàng sẽ giải quyết những chuyện có thể giải quyết được, và đó chỉ là trách nhiệm hiển nhiên của một người lớn.
“Cơ mà… anh chiều theo Kotoha và làm thế này là sai rồi nhỉ. Kiểu cô ấy đã tỏ tình với anh mà anh lại không đối diện với cổ một cách thẳng thắn.”
“E-Em không muốn hỏi chuyện đó! Cái em đang hỏi là anh có hẹn hò với Kotoha-san không á!”
“Chuyện đó… nói thật là anh chẳng biết nữa.”
“Hả!? Anh trả lời cái quái gì thế, bình thường ai chẳng nói ra được. Đừng giấu gì nữa, nói đi!”
“Thì anh chưa quyết định thật mà. Nói là anh chạy trốn thì cũng được thôi, nhưng anh đang ráng không nghĩ tới chuyện đó trước khi nhiệm kỳ của mình kết thúc, để công việc của mình không gặp ảnh hưởng nữa. Và kể cả khi anh có nghỉ việc đi nữa, chuyện này không phải vấn đề mình có thể giải quyết một sớm một chiều đâu.”
“...”
Nơi làm việc tiếp theo của Souta cách ký túc xá khoảng ba tiếng rưỡi lái ô tô. Tính thêm cả việc dừng ở đèn giao thông thì thời gian di chuyển có thể lên tới bốn tiếng. Không chỉ thế, Souta còn phải quan tâm tới những mối quan hệ trong công việc, phần nào đó khiến cho lời rủ rê “dựng xây tổ ấm” của Koyuki có sức nặng nhất định.
Nếu chúng ta không suy nghĩ kỹ thì sẽ không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây.
“Nhưng anh chắc chắn sẽ đưa ra một câu trả lời. Đó là phép tắc với đối phương.”
Và… câu nói vừa rồi chính thức làm khuấy động tình hình vốn đã rối ren vô cùng.
Souta chỉ thấy câu trả lời “anh không biết có hẹn hò với cô ấy không, nhưng anh chắc chắn sẽ đưa ra một câu trả lời” là một điều hiển nhiên, nhưng nó đã thổi bùng nỗi bất an của Mirei… và kể cả sự lệ thuộc vào Souta đang trú ngụ trong lòng cô.
“Không muốn… Em không muốn đâu…”
“Ơ?”
Mirei đột nhiên cất lên giọng nói run run và nắm lấy tà áo của Souta, khiến anh chàng ngừng bước đi…
Souta quay sang ngang… thì nhận ra Mirei đang bặm chặt môi, đôi mắt mèo màu ngọc bích đã ầng ậng nước.
—Như thể, Mirei đang muốn làm lay động câu trả lời của Souta vậy…
“Em không muốn… Sôta hẹn hò với ai khác… Chỉ mình Sôta… không thể là của ai khác…
Với Mirei, Souta không phải là một người đàn ông bình thường ngoài kia.
Souta là người đàn ông duy nhất đưa tay xoa dịu quá khứ đau đớn của Mirei.
Souta luôn luôn đối xử dịu dàng với Mirei và không bao giờ la lối với Mirei cả.
Những lúc bất an, Souta ở bên Mirei không rời. Những lúc cần được dựa dẫm, Souta sẽ để cho Mirei dựa dẫm không buông.
Hình bóng ấy như thể người bố một thời dịu dàng với Mirei, trước khi cả hai đánh mất người mẹ…
Chỉ riêng việc Souta bị người khác cuỗm đi là Mirei không muốn chứng kiến nhất. Cô trót hiểu câu trả lời của Souta theo nghĩa đó.
“Sôtaaa…”
Như một đứa trẻ lúc lắc quả đầu cầu xin người lớn đừng đưa vật quan trọng ra ngoài tầm với của nó, biểu cảm trên gương mặt của Mirei khiến đầu óc Souta trắng xóa…
Tuy nhiên… chuyện chưa dừng lại ở đó.
Tình hình rồi sẽ trở nên trầm trọng thêm…
“Hả!? C-C-Chết dở…!! Chết thật rồi, mọi người ơi! Hiyori-chan! Bà coi kìa!”
“Kia là Mirei đúng không nhỉ!? Mirei đúng không nhỉ!?”
“Ái chà chà, hẹn hò kìa!”
Chính vì kiểu tóc nổi bật và vẻ đẹp khiến nhiều người biết tới của Mirei, cô nàng đã bị những người bạn học khác bắt gặp từ đằng xa.
Mọi người phấn khích khiến chỗ đó ồn ào như cái chợ… duy chỉ có Hiyori là khác.
“Ơ… Mirei-chan… Souta-san… T-Tại sao…”
Đôi đồng tử màu mật ong đang lắc lư theo những xáo trộn trong lòng.
Với Hiyori, Mirei và Souta không phải chỉ là người bạn hay người quen đơn thuần, và khi chứng kiến hai người ấy ở trong thế giới của riêng họ, Hiyori không thể ngăn được bản thân cảm thấy như thế.
Với Hiyori, đó không hề là “chuyện của người khác”...