“Em… Chuyện này rốt cuộc là sao thế.”
“Em vừa về thì thấy Hiyori-chan như thế suốt. Cảm giác Hiyori-chan vừa lột xác vậy.”
“Chẳng phải Mirei cũng thế sao? Chị thấy con bé đang thể hiện ham muốn độc chiếm như loài thú ăn thịt mở rộng lãnh thổ của mình vậy.”
“C-Cũng đúng…”
Vài tiếng sau.
Koyuki vừa trở về từ nơi làm thêm và đang nói chuyện với Kotoha ở nơi cách chỗ đang xảy ra cảnh tượng trên một khoảng ngắn.
“...Nhiều khả năng Saki đã nhúng tay vào chuyện này. Chị nghĩ Saki nhồi hẳn ý tưởng nào đó cho hai đứa cơ.”
“Yuki-chan cũng nghĩ thế ư?”
“Minh chứng là con bé đang không ló mặt xuống phòng khách, dù đã trễ như thế này. Chị chắc chắn con bé đang cố tránh né sự truy cứu từ chúng ta.”
“...Tụi mình bị qua mặt rồi nhỉ.”
“Có thể nói là hình phạt cho cái tội lén lút cũng nên.”
Thật ra, Saki chỉ nhồi những suy nghĩ của mình vào Hiyori, trong khi Mirei thì đã nắm được tình hình nhờ việc lừa Souta nói ra sự thật. Tuy nhiên, về mặt kết quả thì chắc chắn hai cô gái ấy đã bắt đầu hành động.
Kotoha và Koyuki cùng nở nụ cười gượng và tiếp tục quan sát chiến trường.
“Mirei, em còn định bám đến khi nào nữa!? Thế này thì anh sao làm việc được…”
“Trước khi nhắc em thì nhắc Hiyori đi đã.”
“Thế thì, Hiyori…”
“Hổng chịu!”
“...”
Bên tay phải là Mirei. Bên tay trái là Hiyori. Cả hai cô gái đang bám lấy Souta như nam châm và không chịu rời tay anh chàng lấy một giây phút nào, tiếp tục cuộc cãi cọ trái phải nom dễ thương khó tả. Dù Souta đã đi từ nhắc nhở từng người một đến cả hai bên cùng một lúc, tư thế này vẫn không thay đổi.
Cuộc tranh chấp này đang ảnh hưởng lên công việc của Souta, nhưng anh chàng lại không phản kháng một cách quá quyết liệt. Chính Souta đã tạo nên tình cảnh này khi thông báo một cách đường đột thời điểm nghỉ việc của mình, vậy nên Souta cảm thấy đây là trách nhiệm của anh.
“Mirei-chan ngay từ đầu chơi ác quá đóóó! Mirei-chan đã dẫn Souta-san đi cửa hàng tiện lợi rồi mààà. Thế mà Mirei-chan còn bám vào Souta-san nữa…!”
“Chả phải hôm nào cậu cũng kêu Sôta nấu ăn sao, Hiyori. Có qua có lại nhá.”
“Hảảả!? Chuyện này với chuyện đó là chuyện khác mààà.”
“Và tí nữa cậu sẽ đi chơi cùng Sôta, sẽ độc chiếm Sôta mà thôi. Hiyori, cậu chẳng khác gì tớ đâu nhá.”
“ƯƯƯ… Hônggg!”
Hiyori không sao thắng được cái mồm của Mirei. Chẳng biết nói gì hơn, cô nàng bắt đầu tru tréo như một con bò.
Vừa bát nháo, vừa rộn rịch, khung cảnh ấy tràn ngập sự tươi sáng.
“...Nom dễ thương thật nhỉ, cuộc trò chuyện đằng kia kìa. Em xem cái ‘thích’ phấp phới quanh Hiyori đi.”
“Chỉ có thế hệ 10x mới trò chuyện được như thế thôi nhỉ. Chúng ta mà làm vậy thì sẽ bị coi là kỳ mất.”
“Chị mà quay về thời đó thì đã nhập bọn ngay lập tức rồi.”
“Nào nào. Yuki-chan chẳng phải là người bắn hạ con mồi mình đang ngắm tới trước khi nhập bọn sao?”
“Làm gì có chuyện đó chứ. Chị mà được như thế thì giờ đã không phải đau khổ thế này.
Đằng kia là cuộc trò chuyện bát nháo. Đằng này là hai con người trưởng thành đang trò chuyện một cách điềm tĩnh.
“Cơ mà… chị thấy an tâm rồi. Có vẻ hai đứa nó sẽ không hiềm khích với nhau.”
“Cả Hiyori-chan lẫn Mirei-chan bên trong đều đã là người trưởng thành rồi, chị nhỉ. Em nghĩ cả hai đủ sức tôn trọng lẫn nhau. Ở ký túc xá này không có người xấu nào chà đạp lên bạn bè của mình cả. Ừ thì… vẫn không thiếu những giây phút căng thẳng đâu.”
Kotoha đang nêu cảm nhận của mình về bầu không khí của ký túc xá này.
“Ái chà. Chẳng phải điều đó có thể áp dụng với em sao, Kotoha. Em đang căng thẳng vì mới biết Hiyori sẽ đi chơi cùng Souta-san sao?”
“A… Chị bỏ qua câu đó dùm em đi.”
“Fufu, xin lỗi em nhé. Em dễ hiểu quá mà. Nói vậy chứ, hiếm khi nào chị thấy em ngoan ngoãn thừa nhận ghê nha.”
“Thì chị đã biết cảm xúc của em rồi, em có gì cần giấu diếm nữa đâu. Chứng kiến Hiyori được ở một mình với Souta-san, em cảm thấy không thể không lo cho được. Hiyori dù sao đang ở trong tình trạng kia.
Kotoha đánh vội ánh mắt về phía Hiyori. Ngay khoảnh khắc đó, cô đưa tay lên khóe miệng và để đôi mắt của mình rũ xuống.
Đối phương sẽ được ở cùng người đàn ông mình đang nhắm tới. Kotoha không thể tránh khỏi những cảm xúc khó chịu xâm lấn trái tim cô.
“Đúng ra, em thấy chị tuyệt thật đó, Yuki-chan. Chị bình tĩnh lạ thường… em thật sự ghen tị với chị.”
“Em đang nói cái gì thế. Chị chỉ đang chịu đựng để không bị mất mặt thôi.”
“Ơ…?”
“Thì em đã bày tỏ cảm xúc của mình với Souta-san, phải không? Làm sao chị có thể bình tĩnh được, khi nhìn thấy nỗ lực thu hút đối phương tới cùng của mình bị em ghi đè lên như thế.”
“A… C-Chuyện đó… E-Em xin lỗi.”
“Đây không phải là chuyện em có thể xin lỗi cho qua đâu, thiệt tình…”
So với thả thính, việc bày tỏ cảm tình của mình sẽ để lại ấn tượng mạnh mẽ trong lòng đối phương. Koyuki đã lên kế hoạch tỉ mỉ và dựa theo đó mà hành động, nhưng đòn tấn công của Kotoha khiến Koyuki không khỏi bất ngờ.
“Nếu chị là người bị phũ còn em là người chiến thắng thì em phải đãi một buổi đi ăn yakiniku[note50252] đi đó. Một người đạp đổ con đường tình duyên của người khác thì ‘JuJu En’ mới là thích đáng.”
“C-Chẳng phải đó là quán yakiniku cao cấp hay sao… Em có tiền tiết kiệm nên chắc đi được… Vậy thì, nếu em là người bị phũ còn chị là người chiến thắng thì chị cũng chuẩn bị đãi một bữa ở ‘JuJu En’ đi nha?”
“Ừ. Đến lúc đó thì chị trả luôn nomihodai[note50253] cho.”
“Nomihodai thì thôi ạ. Em sẽ uống liên tục mà không cần nomihodai.”
“Trông em hớn hở móc tiền từ ví chị chưa kìa… Kotoha tửu lượng cao mà.”
“Nếu không làm đến mức đó thì em sẽ không lấy lại được gì khi thấy chị đạp đổ con đường tình duyên của em cả.”
“Ừ thì… Nếu em đã nói đến thế thì được thôi. Chị không có ý định bỏ cuộc đâu.”
Cách dùng tiền tương đối lãng phí của cả hai bên, nhưng đây cũng là một kiểu giao tiếp giữa hai người họ. Phía cửa hàng cũng không thể không vui vẻ cho được.
“Cơ mà… em tính sao nếu Souta-san bị nhóm nữ sinh cuỗm đi?”
“Vậy thì ba người thua cuộc sẽ đến ‘JuJu En’. Tiền nong sẽ do người trưởng thành chi trả.”
“Thế chẳng phải tụi mình đang gạt Souta-san và người hẹn hò với cậu ta sao… A, chị hiểu. Đây là để hai người họ được ở bên nhau nhỉ. Souta-san mà biết thông tin này thì sẽ tới quán cho xem.”
“Vâng. Chúng ta chỉ làm được nhiêu đó là cùng, chị nhỉ. Là chiến hữu thì ít ra phải cụng ly một lần. Dù sao, Souta-san cần thời gian để di chuyển tới sống ở nơi làm việc mới mà.”
“Fufu, em nói phải.”
Mọi cô gái ở ký túc xá ấy đều biết suy nghĩ thấu đáo, để cuộc chiến nội bộ này không dẫn tới kết cục rạn nứt xấu nhất.
Về phần Souta, anh chàng không hay biết cuộc trò chuyện như thế đang diễn ra, và anh sắp sửa trải qua khoảng thời gian cùng Hiyori.