Joshiryou no Kanrinin wo suru koto ni natta Ore, Sunderu Joshi no Reberu ga tonikaku Takasugiru Ken. Konna no Najimeru wake ga nai

chương 109: hiyori và cảm xúc lạ kỳ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một ngày bình thường trong tuần. Bây giờ là 5 giờ 40 phút chiều, và Hiyori đã trở về ký túc xá được 30 phút.

“Hiyori. Cho em này.”

“A!?”

Hiyori vừa tắm xong và mang sách vở xuống phòng khách học bài với cái khăn tắm quấn quanh cổ trắng… thì thấy Souta đặt xuống bàn một thứ gì đó lành lạnh cùng chiếc thìa bằng nhựa. Ngay khoảnh khắc đó, toàn thân Hiyori như hóa đá, đôi mắt cô nàng bắt đầu lấp lánh tựa đá quý.

“Oaaa! H-Ha Gen Đát[note50169]… Vị dâu…”

Hiyori áp mặt về phía hũ kem và thể hiện cảm xúc của mình, trước cả việc quăng ra thắc mắc “tại sao ạ!?”.

“Souta-san! Hiyori có thể nhận thứ xa xỉ này sao!?”

“Đương nhiên. Anh mua cho em mà.”

“Nhưng… Hiyori đâu làm điều gì tốt đâu?”

“Thì kể cả sau giờ học, em vẫn ngồi đây cố gắng học hành chuẩn bị thi cử ấy thôi? Nên thay vì nói là điều tốt, hãy cứ coi như đây là phần thưởng của anh. A, em nhớ giữ bí mật với mọi người nhé. Người quản lý không được thiên vị người ở đâu.”

Hiyori dạo giờ chỉ chuyên tâm vào học hành và lúc nào cũng khoác lên bộ dạng căng thẳng, một điều dễ hiểu khi cô nàng đã là học sinh cuối cấp. Thậm chí, Hiyori còn dành khoảng thời gian chờ đợi mọi người quay về ăn tối cho việc học hành, thật chẳng giống Hiyori mọi khi chút nào. Thấy thế, Souta muốn làm điều gì đó vui lòng Hiyori, nên đã mua một loại kem cao cấp và canh tới lúc chỉ có mình Hiyori quay về ký túc xá mới đưa phần thưởng đó cho cô.

Mirei cũng là học sinh cuối cấp nhưng Souta nghe bảo cô đang ở trường tư vấn cho bạn bè. Kotoha và Koyuki thì có công chuyện bên ngoài, trong khi Saki vừa về nước và đang đi chơi với những người bạn cùng khóa. Không ai khác có thể chứng kiến khung cảnh này nên Souta mới làm thế với Hiyori.

“C-Cảm ơn Souta-san nhiềuuu! Vậy Hiyori xin phép ạạạ!”

“Ờm, mời em.”

Hiyori nhanh chóng mở hũ kem và ngồi xuống đối diện Souta. Anh chàng bắt đầu câu chuyện một cách tự nhiên, từ những điều đa số học sinh cuối cấp phải trải qua.

“Ờm… Em tính sao? Quyết định nguyện vọng chưa?”

“Ưmmm. Giờ Hiyori có hai lựa chọn, một là vào một trường đại học bình thường và hai là làm giáo viên mầm non… Hiyori đang băn khoăn ạ.”

“A, anh biết cái cảm giác này. Hồi cấp ba anh cũng lo về con đường sau này dữ lắm.”

“Mọi người trong lớp Hiyori cũng thế. Nên Hiyori bây giờ phải học để mở rộng nhiều nhiều con đường sau này… Mọi người đang dành càng nhiều thời gian hơn cho việc học hơn trước.”

Hiyori vừa nói vừa ăn lấy ăn để hũ kem dâu. Souta biết cô đang nói chuyện nghiêm túc, nhưng nhìn cái cách cô nàng ăn kem ngon lành thế kia thì anh không khỏi cảm thấy bộ dạng ấy lạ lùng làm sao.

“Nghe Hiyori nói thế là anh an tâm rồi, cơ mà Mirei có học hành đàng hoàng không ta… Anh chẳng bao giờ thấy Mirei học ở ký túc xá cả.”

“A, Mirei-chan thường học ở trường vào lúc chuyển tiết hay nghỉ trưa nha. Và giờ Mirei-chan giỏi lắm đó!!”

“Giỏi?”

“Trong bài kiểm tra mới đây, Mirei-chan xếp thứ 10 trong lớp luôn!! Chưa kể đó là lớp có điểm bình quân cao nhất trường nữa ạ!”

“Ơ!? Mirei thông minh đến thế sao…? Mirei không khỏe và phải nghỉ nhiều hôm, nghe bảo em ấy có thành tích kém mà.”

Quá khứ của Mirei đã kéo sức khỏe cô đi xuống, và khác cấp hai, các trường cấp ba không làm một buổi ôn tập kiến thức cũ cho những người nghỉ học. Chính vì vậy, Mirei tìm cách vươn lên bằng việc nhờ bạn cho coi tập trước tiết tiếp theo hay tự ôn những bài học mà cô đã nghỉ… nhưng so với những học sinh trực tiếp dự tiết học trên lớp, độ hiểu bài của Mirei sẽ khác nhiều, và cô càng nghỉ bao nhiêu thì sẽ bất lợi bấy nhiêu.

“Hiyori nghĩ là do Mirei-chan không còn không khỏe nữa.”

“A, đúng là kể từ mùa mưa trở đi, Mirei không dính cảm lần nào…”

Tuy nhiên, Mirei dạo đây không còn phản ứng thái quá với sự có mặt của người khác giới nữa. Có thể nói, chứng sợ nam giới ở Mirei đã thuyên giảm đi ít nhiều, và điều đó có liên quan đến tình trạng của cô hiện giờ.

“Và Mirei-chan không muốn Souta-san lo lắng… nên Hiyori nghĩ Mirei-chan mới đang cố gắng. Mirei-chan đã nói ‘tớ đang trưởng thành rồi nha’ ấy ạ.”

“Haha… Thế thì tốt quá.

Thật ra, Hiyori đã cắt xẻ một phần lời nói của Mirei để không làm bản thân phải buồn thêm. Nói một cách đầy đủ, Mirei đang cố gắng… vì cô không muốn một người sắp nghỉ việc như Souta lo lắng cho mình.

“Vậy Hiyori cũng phải cố gắng hơn nữa để không thua Mirei nhé?”

“Vânggg! Hiyori đã ăn kem Souta-san mua nên Hiyori sẽ cố gắng hơn nữa ạạạ!!”

“Ngon, phải khí thế như vậy chứ.”

“A, Hiyori có thể hỏi Souta-san một câu thế này không?”

“Ờm, em muốn hỏi gì cơ?”

“Ưm, giữa giáo viên mầm non với nhân viên văn phòng… Souta-san thích bên nào hơn?”

Hiyori nghiêng phần đầu nhỏ bé của mình, miệng vẫn đang ngậm lấy chiếc thìa nhựa.

Đây không phải “Souta-san thấy bên nào tốt hơn?”, mà là “Souta-san thích bên nào hơn?”. Chính vì lẽ đó, cô nàng không giấu nổi sự căng thẳng và để đôi mắt láo liên xung quanh.

“H-Hỏi kiểu gì vậy trời… Lỡ anh nói anh thích giáo viên mầm non thì em đổi nguyện vọng của mình luôn à?”

“C-Có lẽ ạ.”

“Ờm, tại sao?”

“H-Hiyori không… b-biết…”

Khi băn khoăn thì làm theo ý của người mình thích là tốt nhất. Một người chân chất lại chung thủy như Hiyori đã đi đến suy nghĩ như thế. Ngoài kia hẳn có không ít anh chàng thấy hí hửng với điều ấy đâu… cơ mà Souta ở đây lại không thích chứng kiến việc đó.

“Ờ thì, anh không biết em đang nghĩ cái gì… nhưng nếu em hỏi anh như thế thì anh sẽ không trả lời đâu.”

“...”

“Không phải là anh muốn trêu em, cơ mà tương lai theo anh là cái thứ mà nếu em để người khác quyết định hộ mình thì chắc chắn em sẽ phải hối hận. Anh là anh muốn em làm một công việc do em quyết định và phấn đấu cho chính em nhé.”

“Souta-san…”

“Quyết định này sẽ làm thay đổi cả đường đời của em, nên đừng quăng hết việc quyết định cho người khác. Anh muốn em tự mình băn khoăn lo lắng, tự mình tìm ra con đường của chính mình. Lắm khi chúng ta cũng cần ngoan ngoãn nghe theo người khác, nhưng với những chuyện này thì em cứ bướng bỉnh là được mà?”

Souta có thể nói được những lời này là vì anh chàng đã từng bước đi trên con đường từa tựa Hiyori hiện giờ, khi bản thân anh sau biết bao suy tư đã chọn trường nghề để tiếp tục việc học của mình. Souta có thể xui xẻo gặp phải công ty tệ hại, nhưng đấy là chúng ta nhìn vào kết quả mà phán xét anh. Giờ nhìn lại, Souta cảm thấy hài lòng với việc quyết định của mình, và anh tuyệt nhiên không hối hận.

Nếu như ấy là con đường bị người khác đẩy lên đầu Souta, anh chàng chắc hẳn không nghĩ đến chuyện tìm công việc mới đâu.

“Dù em đứng trên con đường nào đi nữa thì anh vẫn sẽ ủng hộ em, chi bằng em thử đau đầu một chút nữa xem sao? Kể cả sau khi anh nghỉ quản lý thì anh vẫn sẽ là nơi em dốc bầu tâm sự nhé.”

“Đ-Được ư…?”

“Đương nhiên. Anh nói rồi mà, anh sẽ làm tất cả vì em trong phạm vi có thể.”

“...V-Vâng, cảm ơn Souta-san… ạ.”

Những lời của Souta nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với điều giáo viên chủ nhiệm ở lớp Hiyori đã nói, nhưng cô vẫn có thể nắm được phần cốt lõi mà anh đang muốn truyền tải. Đây chính là điểm làm cho Souta ra dáng một người anh trai đáng dựa dẫm.

Cảm xúc Hiyori dành cho Souta… cũng đã bắt đầu từ đấy.

“Được rồi, anh về phòng quản lý làm nốt phần việc đang dở đây. Hiyori cũng ráng học đi nha.”

“Vâng ạạạ! Ư.”

Câu chuyện dừng lại ở đó. Thấy Souta chống tay xuống bàn đứng dậy, Hiyori nhanh chóng làm nắm đấm và đưa ra phía trước.

“Dôôô!”

Hiyori làm thế cụng tay và nở nụ cười tươi rói.

“Dô nè.”

Souta giơ nắm đấm đáp thế cụng tay của Hiyori và cứ thế xoa đầu cô, sau đó mới rời khỏi phòng khách.

*Cạch. Souta đóng cánh cửa ấy lại rồi dừng chân ngước nhìn sàn nhà.

“Hầy… Làm sao giờ. Mấy lời của Saki-san cứ bám mình suốt…”

Souta đã khoác lên vẻ bình thản từ nãy tới giờ, nhưng con tim anh chàng đang lay động không ngừng.

Hãy cùng quay lại cuộc nói chuyện giữa Saki và Souta vào đêm hôm qua.

“Souta-san không được chạy trốn. Saki muốn Souta-san nghiêm túc đối diện với cảm tình.”

Souta càng nói chuyện với bốn cô người ở, những câu từ trên càng đóng đinh vào tâm trí của anh.

“Lẽ nào người Saki-san nhắc tới là Hiyori…?”

“Giữa giáo viên mầm non với nhân viên văn phòng… Souta-san thích bên nào hơn?”

Sau câu hỏi của Hiyori, Souta không khỏi cảm thấy như thế.

“Gì trời, cái cảm xúc này là sao chứ.”

Những tâm tư không thể diễn tả thành lời đang dần cuồn cuộn như vũ bão. Bản thân Souta vẫn chưa hiểu ra… rằng chính câu nói khi ấy của Saki đã khiến anh chàng vô tình ý thức về các cô gái như những người khác giới.

“Phù… Bình tĩnh… Đi sắp xếp hóa đơn mà như thế này là không được.”

Nhiệm vụ Souta chuẩn bị thực hiện đòi hỏi anh chàng không được mắc bất kỳ sai sót nào. Thế cho nên, Souta mới trút suy nghĩ thành lời và để giọng mình trấn an tâm trí. Tuy nhiên, Souta đã hiểu lầm một điều nên anh chàng mới có thể bình tĩnh tiếp tục công việc.

…Rằng chỉ một cô gái ở đây là có cảm tình với Souta…

“...Saki sẽ không nói người đó là ai, nhưng người đó đã giúp đỡ Saki nên để Saki nói điều này: Saki sẽ là đồng minh của người đó.”

Saki có nói một câu như vậy.

Tuy nhiên, nếu chúng ta băm nhỏ từng từ mà phân tích thì sẽ nhận ra Saki không hề nhắc tới một con số cụ thể cho “người đó”, hay nhân vật nào đang có cảm tình với Souta…

Truyện Chữ Hay