“Chà. Souta-san vẫn tỉnh ư?”
“Chào em. Ừm, tầm một giờ anh mới đi ngủ.”
Một ngày mới đã bắt đầu. Bây giờ là 0 giờ 30 phút.
Cầm gói cacao trên tay phải, Saki mở cánh cửa phòng khách thì thốt ra giọng nói kinh ngạc.
Bóng đèn không bật. Tivi cũng im lìm nốt. Ở nơi không một bóng người như thế, Souta đang dựa vào ánh sáng điện thoại mà dùng bữa một mình.
“Tại sao không bật đèn? Mắt kém đi đó.”
“A… Trễ thế này rồi mà phòng khách còn sáng đèn thì sẽ có người ở lo lắng và đến kiểm tra tình hình đấy. Anh thì cũng chỉ phòng ngừa chuyện đó, kiểu không muốn phá giấc ngủ của họ thôi.”
“Saki nghĩ Souta-san không cần giữ ý như thế. Còn chưa đầy một tháng nên Souta-san nên thảnh thơi.”
“Không không, chính vì còn chưa đầy một tháng nên anh mới không muốn gây ra phiền phức tới cùng.”
“Ửm? Từ trước giờ Souta-san gây phiền phức ư? Saki thấy khó tin.”
“Cũng chẳng phải điều gì đáng tự hào đâu… Ờm, đúng thế. Nếu mọi người không đối tốt thì giờ chắc anh đã không còn ở đây rồi.”
Từ việc kéo một người vị thành niên như Hiyori ra ngoài đến khuya, đến việc trót ngủ với Kotoha trong phòng quản lý, thêm việc ôm lấy Mirei dù trên danh nghĩa là trấn an đối phương, tất cả những điều Souta không cố tình này, dù là cần thiết và đã được mọi người tha thứ, vẫn được coi như là anh chàng phá đi các quy tắc đặt ra cho một người quản lý. Với một người ý thức trách nhiệm cao như Souta, anh cảm thấy mắc nợ mọi người ở điểm đó, và anh thật sự mong muốn bản thân làm việc đàng hoàng cho đến cùng.
“Ờm… Saki-san, em tới đây để pha cacao à? Cái gói trên tay em kìa.”
“Ừm. Đúng.”
“Có cần anh làm không? Em cứ thong thả đi.”
Nói đoạn, Souta định đứng dậy nhưng đã bị Saki đưa tay về phía trước cản lại.
“Souta-san ăn cơm đi. Saki sẽ không dựa vào Souta-san những điều Saki có thể làm.”
“Haha, tâm thế tốt đấy. Được rồi.”
Saki thẳng thừng từ chối lòng tốt của Souta, nhưng đó là vì cô muốn anh tiếp tục dùng bữa chứ không phải là cố tình tổn thương anh hay gì cả.
Cứ như thế, Saki tiến vào căn bếp, trong khi Souta tiếp tục bữa ăn của mình. Đêm cũng khuya, tivi cũng im lìm, căn phòng khách trở nên tĩnh mịch, duy chỉ có tiếng đổ bột cacao và tiếng lò vi sóng hâm nóng sữa do Saki tạo ra.
Tiếng nhạc nền ấy trôi đi được một lúc, khi Souta vẫn đang mải mê với đồ ăn trước mặt… thì có tiếng vật nào đó vừa được đặt xuống bàn ăn. Anh chàng hướng sang thì nhận ra đó là chiếc cốc đổ đầy thứ nước uống màu nâu thơm lừng đang phả ra hơi nóng.
“Đây. Saki cũng làm cho Souta-san.”
“C-Cho anh?”
“Ừm. Uống và ngủ ngon đi.”
“...Cảm ơn em nhé.”
Saki cũng đang cầm một chiếc cốc cacao khác. Có vẻ cô đã pha cho cả hai.
Hàng tá món Nhật như sashimi, súp miso hay tempura đang ở trước mặt Souta, và cacao đương nhiên không phải đồ uống hợp miệng vào lúc này… nhưng khi chiếc cốc ấy là tấm lòng của Saki thì anh chàng không khỏi vui mừng đón nhận. Thay vì kêu ca hay phàn nàn, Souta chỉ nở nụ cười cùng lời cảm ơn dành cho Saki.
“…Ơ?”
Ngay sau đó, Saki đặt chiếc cốc của mình lên bàn ăn và ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Souta.
“Sao?”
“Ờm… Chỉ là anh nghĩ em định ngồi đây thật. Đương nhiên không phải anh bực bội gì đâu.”
“Saki vẫn chưa buồn ngủ nên mới… Không. Saki ngồi đây vì có chuyện cần nói.”
“Em có chuyện cần nói?”
“Ừm. Chuyện quan trọng nên Saki muốn Souta-san nghe kỹ. May Souta-san chưa ngủ.”
“Ơ-Ờm…”
Phong thái của Saki hiện giờ khác hẳn lúc Souta mới gặp cô lần đầu. Đó là một sự nghiêm túc tới độ khiến anh chàng không sao rời mắt khỏi nơi cô đang ngồi.
Tầm một, hai giây sau… Saki mở miệng và nói.
“...Souta-san có thích ai chưa?”
“...Hở?”
“Souta-san có thích ai chưa?”
“T-Thích ai!?”
“Ừm.”
Vẻ nghiêm túc của Saki làm Souta lầm tưởng hai người sắp sửa bàn chuyện nặng nề. Trước câu hỏi bất ngờ đó, anh chàng hết mắt chữ O mồm chữ A lại thốt ra giọng thất kinh.
“T-Tự nhiên em hỏi câu đó thì anh chẳng biết nói sao đây. Cũng bởi làm việc quần quật nên anh chắc chưa có cơ hội suy nghĩ chuyện đó…”
“Câu hỏi khác. Nếu như một người ở nào đó thích Souta-san thì sao.”
“Hở!?”
“Nếu được thích thì Souta-san làm thế nào…?”
“...”
“Trả lời.”
Vừa mảnh khảnh lại kém tuổi đối phương, Saki giờ đây đang cho thấy thứ áp lực đáng sợ, cốt là để bắt Souta trả lời cho bằng được. Quả là một người phụ nữ đã trải nghiệm du học có khác, một khi đã quyết làm điều gì thì cô sẽ theo đuổi nó tới cùng.
“Nếu như có người ở nào thích anh… cơ à. Phải rồi nhỉ… Vui thì vui thật, nhưng hẹn hò thì chắc không đâu. Kể cả khi anh mến người đó đi chăng nữa.”
“Tại sao không hẹn hò?”
“Giống với mối quan hệ giữa giáo viên và học sinh, một khi người quản lý bắt đầu hẹn hò với người ở thì nhiều vấn đề sẽ nảy sinh lắm. Đặc biệt là khi mẹ anh nhờ anh làm công việc này thì anh không thể đi quá giới hạn đâu.”
“Nếu, Souta-san nghỉ quản lý thì sao?”
“A… Thế thì vấn đề sẽ không còn và hẹn… Ơ kìa. Đợi đã.”
“Thật ra, có giáo viên hẹn hò với học sinh đã tốt nghiệp.”
“Công nhận…
Saki thực chất đang muốn thử Souta, rằng nếu có người ở nào đó bày tỏ tình cảm với chính anh thì anh sẽ phản ứng ra sao. Nếu như Souta chỉ trả lời “anh sẽ không hẹn hò với ai” hay “anh không thể hẹn hò với ai” thì mọi người không nên tỏ tình. Nếu như Souta đưa ra một câu trả lời rõ ràng thì Saki sẽ nói trước với mọi người. Đây là cách nhìn nhận của Saki… rằng nếu suy nghĩ ấy không thể bị xê dịch thì nó nên được truyền đạt tới mọi người.
“...Ra vậy. Phải rồi nhỉ, ờm… Nếu người quản lý không còn trách nhiệm quản lý thì có thể hẹn hò với người ở nào đó cũng nên.”
“Ừm. Thế thì được.”
“Ờm, tại sao em lại hỏi anh câu đó?”
“Chà, Souta-san giả đò giỏi hơn Kotoha nữa. Saki tự nhiên hỏi câu này. Souta-san không thể nào không đoán được ý đồ.”
“...”
“Nếu Souta-san không đoán được thì có cần Saki can thiệp một chút không?”
“T-Thôi, đủ rồi. Xin lỗi em. Anh đoán ra rồi…”
Biết rằng mình không thể giả đò thêm nữa, Souta nhanh chóng đầu hàng. Anh chàng vẫn còn đang ở vị trí quản lý của ký túc xá này, nên Saki mà can thiệp càng sâu thì tình hình đương nhiên càng trở xấu. Ngoài ra… ấy còn là điều Souta cảm nhận mỗi ngày.
“...Saki sẽ không nói người đó là ai, nhưng người đó đã giúp đỡ Saki nên để Saki nói điều này: Saki sẽ là đồng minh của người đó.”
“...”
Saki đưa ra câu quan trọng nhất, chuyển hóa những suy đoán trong lòng Souta thành một sự chắc chắn. Tuy nhiên, Saki không hề hé lộ nhân vật có cảm tình với anh là ai cả, bởi vì cô đang nghĩ cho Souta và những cô gái khác.
“Anh… biết em muốn nói gì rồi. N-Nhưng điều đó đáng sợ sao sao…”
“Người sợ không chỉ có mình Souta-san.”
Saki nhìn chằm chằm về phía Souta, miệng nói những lời cuối cùng.
“...Thế cho nên, Souta-san không được chạy trốn. Saki muốn Souta-san nghiêm túc đối diện với cảm tình.”
Saki từ tốn đưa cacao xuống cổ họng, như thể muốn nói “hôm nay Saki ở đây là để nói chuyện này”. Tuy vậy, hành động ấy cũng là cách Saki làm trái tim bình yên trở lại.
Saki đã làm những điều Saki có thể làm rồi đó, Saki tự mình thầm nhủ ý chí như thế…