Joshiryou no Kanrinin wo suru koto ni natta Ore, Sunderu Joshi no Reberu ga tonikaku Takasugiru Ken. Konna no Najimeru wake ga nai

chương 110: món quà từ koyuki

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Gần đây có nhiều thứ làm tôi cảm thấy lạ lắm. Chắc không chỉ có mình tôi thấy thế đâu nhỉ.”

Một buổi sáng sớm trong tuần.

Koyuki đang làm đồ trang sức trong phòng khách như mọi khi và cất giọng với Souta.

“Lạ ư? Lạ là lạ thế nào vậy ạ?”

Trong khi đó, Souta nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống trước mặt Koyuki như một lẽ giữ ý hiển nhiên và nghiêng đầu đáp lại.

“Chuyện hơi chút nặng nề thế này: tôi biết một cuộc sống thường nhật có mặt cậu sắp sửa đổi thay, nhưng tôi không sao cảm nhận được điều đó, đến cả tưởng tượng cũng còn không thể nốt. Tôi biết cách diễn đạt này không được hoàn chỉnh, cơ mà nó kiểu như thế đó.”

“A… Ra là chuyện đó. Cũng tại mọi người không trưng thái độ lạ lùng với em nữa nhỉ.”

“Chẳng phải điều đó còn nằm ở việc cậu đang tỏ ra bình thường với mọi người sao? Cách cậu đối xử như thế có lẽ đã lây sang bọn tôi cũng nên.”

“A-Ahaha… Là vậy sao. Em mới thật sự cảm ơn mọi người vì đã giúp em làm việc thuận lợi tới cùng.”

Tất cả những cô gái đều hiểu Souta không còn làm việc ở đây được bao lâu nữa, nên họ thay mặt anh chàng làm hết việc này đến việc khác, cốt là để không đặt gánh nặng lên người anh. Sự biết ý ấy đương nhiên là điều Souta rất biết ơn, nhưng anh chàng giờ đây lại thấy mình khó có thể làm việc như bình thường được nữa.

Một khi đã được trả lương đàng hoàng thì Souta muốn làm những việc cho xứng đáng với đồng tiền ấy.

“Tôi biết có nói với cậu điều này cũng không thay đổi được gì… Chứng kiến cậu nghỉ công việc này, tôi buồn lắm đó.

Rất hiếm khi chúng ta được chứng kiến Koyuki thốt ra những điều như thế, đặc biệt là khi cô luôn khoác lên vẻ điềm đạm với mọi người xung quanh. Koyuki chỉ có thể làm vậy là bởi hiện giờ cô đang ở một mình với Souta, người đàn ông cho cô quên đi vị thế đàn chị ở ký túc xá này.

“Những người đàn ông làm phụ nữ buồn là những người đàn ông không được đâu đó. Và ngược lại cũng thế.”

“Em xin lỗi… T-Thay vào đó, nếu chị cần bất kỳ điều gì thì cứ nói với em! Em sẽ cố gắng hết sức trong phạm vi có thể. Dẫu sao em chỉ làm được nhiêu thế là cùng…”

“Ái chà, cậu nói là bất kỳ điều gì nhỉ?”

Nói đoạn, Koyuki mỉm một nụ cười thắng lợi … cứ như thể cô đã đợi chờ những câu từ ấy từ trước.

“Đương nhiên rồi ạ.”

Souta trả lời như thế và gật đầu một cách chân thành, trong lòng bắt đầu dấy lên những thắc mắc.

“Nếu là bất kỳ điều gì thì… Ừ. Nơi làm việc mới của cậu, không biết cậu có thể đưa tôi tới đó được không.”

“Hở…?”

“Hai chúng ta sẽ tiến vào văn phòng bất động sản và cùng nhau sống tiếp phần đời còn lại trong tòa chung cư cao tầng. Dù sao cậu cũng không thể đưa tôi tới ký túc xá cho nhân viên mà nhỉ.”

“Hở?”

Souta lặp lại cùng một phản ứng. Anh chàng không phải là đang bị kích động gì cả, chỉ là đầu óc không theo kịp nội dung câu chuyện mà thôi.

“Nhìn vậy thôi chứ tôi vừa có nguồn thu nhập ổn định, vừa làm được việc nhà như bao người, điều khoản không tệ đúng không? Ban đầu, chỉ riêng việc làm quen với bầu không khí của công ty có thể sẽ khó khăn, nhưng tôi sẽ là người nâng đỡ cho cậu. Đương nhiên, từ tiền nhà tới phí sinh hoạt là do tôi đảm nhận nhé.”

“C-Chị này… Ờm, chị đang nói là tụi mình sống chung như cặp đôi ấy ạ?”

“Đúng rồi.”

Souta cắt hết cách nói vòng vo và đặt ngay một câu xác nhận với Koyuki. Nghe thế, Koyuki gật đầu đồng ý.

“Ờm…”

“Sao?”

“...”

“...”

Souta định xác nhận thêm một câu nữa thì nhận ra Koyuki đang nghiêng đầu như thể thứ cô vừa nói là điều hiển nhiên nhất trên đời. Trong bầu không khí lặng im, anh chàng chỉ biết đưa tay lên gãi má… Ngay lúc đó, sự bình tâm đã trở lại với Souta.

Thôi chết, mình lại bị gài mất tiêu…

“Hầy… Chị đừng đùa em nữa mà. Điều khoản ngon quá làm em mém nữa đã gật đầu rồi đấy.”

“Fufu.”

“Biết ngay là chị sẽ cười mà!”

Ngay khoảnh khắc ấy, Koyuki không thể trả lời “tôi không đùa đâu” là vì cô không cảm nhận một cách rõ ràng tình cảm Souta dành cho mình… Có điều gì đó đã mách bảo Koyuki, rằng kể cả khi cô trả lời thật lòng đi nữa thì mọi chuyện sẽ không đi theo ý cô đâu.

“C-Chị đùa gì mà ác thế!? Chị mà tái phạm thì em không tha đâu.”

“Xin lỗi cậu. Chỉ là… tôi băn khoăn không biết cậu sẽ làm gì nếu đó không phải lời đùa của tôi thôi.”

“A, nếu là vậy thì phận em xin phép nhờ cả vào chị nhé.”

“Hừm…”

Souta trả lời gần như ngay tức thì với nụ cười trên môi. Bình thường Koyuki chỉ có cách vui vẻ đón nhận lấy điều đó, nhưng giờ đây… bộ dạng của cô như đang che giấu một sự bất mãn nào đó.

Chính vì Souta đang hiểu lầm Koyuki nói đùa, nên để không tổn thương cô thì anh chàng đáp lại một cách đồng điệu. Cô thấu hiểu được điều này, đồng thời nhận ra Souta đang không coi mình là đối tượng yêu đương… âu cũng là lẽ thường tình.

Hôm nọ, Souta đã có cuộc nói chuyện với Saki thế này.

“Nếu như có người ở nào thích anh… cơ à. Phải rồi nhỉ… Vui thì vui thật, nhưng hẹn hò thì chắc không đâu. Kể cả khi anh mến người đó đi chăng nữa.”

“Tại sao không hẹn hò?”

“Giống với mối quan hệ giữa giáo viên và học sinh, một khi người quản lý bắt đầu hẹn hò với người ở thì nhiều vấn đề sẽ nảy sinh lắm. Đặc biệt là khi mẹ anh nhờ anh làm công việc này thì anh không thể đi quá giới hạn đâu.”

Souta không hề nói dối, một khi trách nhiệm quản lý đã ở trên vai Souta thì anh không bao giờ tháo cái nhãn mác này ra. Anh chàng ý thức việc ngăn cho bản thân nghĩ đến những điều như thế cũng là để chúng không cản trở đến công việc của mình.

“A, cơ mà Saki-san vẫn chưa ngủ dậy chị nhỉ. Hôm nay em tưởng cả ba chúng ta có thể nói chuyện rồi cơ.”

“Thì Saki đã đi chơi tới tận đêm khuya dù vẫn chưa quen giờ giấc mà. Con bé vẫn còn mệt mỏi nên chúng ta hẵng để ngủ tiếp đi.”

Koyuki uống tách cà phê một cách thanh lịch và bảo Souta như thế… Nhưng chúng ta không thể chắc chắn hành động đó bắt nguồn từ sự quan tâm cô dành cho Saki, bởi có thể cô đang không muốn ai khác phá vỡ khoảng thời gian một-một này cũng nên.

“Nhắc mới nhớ, Saki đã có lời khen cho cậu đó.”

“Saki-san cơ ạ?”

“Ừ. Là về chuyện cacao với miếng giữ nhiệt ấy. Kể cả việc cậu đã rời đi trong bữa ăn tối đầu tiên của con bé sau khi về nước nữa.”

“Vậy ạ! Saki-san vui thì tốt quá. Cơ mà chuyện bữa ăn thì em không biết gì đâu nhé.”

“Cậu lại giả vờ không biết nữa rồi… Cậu mà làm thế thì tụi tôi dù có muốn cũng không khen cậu được đâu đó?”

“Em chỉ cần tấm lòng của mọi người là được. Dù sao em không nói mình đi đâu nên đã gây lo lắng cho mọi người rồi.”

“Thật là, cậu nhỏ tuổi hơn tôi mà chẳng dễ thương chút nào.”

“Ahaha, xin lỗi chị nhé. Em thì tới cùng vẫn chỉ muốn là em thôi.”

“Souta-san…”

Chỉ còn một vài tuần nữa thôi. Souta ắt hẳn là người thấm thía nhất cuộc chia tay này, bởi lẽ, đó là cuộc chia tay của anh với năm thành viên của ký túc xá này.

Koyuki nhận ra trong tông giọng nghiêm túc của Souta đang phảng phất hương vị buồn bã và để đôi mắt mình rũ xuống… Ngay lúc đó, cô thốt lên một tiếng “a” như một cách thay đổi bầu không khí lẫn tâm trạng đôi bên.

“Nhắc mới nhớ, tôi quên đưa thứ này cho cậu.”

“Thứ gì vậy ạ?”

“Đây. Có hơi sớm một chút nhưng đây là món quà thay cho lời cảm ơn của tôi. Đương nhiên là tôi tự làm nhé.”

Nói đoạn, Koyuki đưa cho Souta chiếc hộp hình chữ nhật đen dài trông có vẻ cao cấp.

“Uầy… Chị này, em mở ra xem được không?”

“Tùy cậu. Cậu muốn mở thì kéo nó ra nhé.”

“A, vậy hả chị! Em xin phép…”

Souta kéo nắp hộp và nhìn vào phía bên trong thì không khỏi tròn mắt kinh ngạc. Ở đó là một chiếc vòng cổ được tạo thành bởi một chuỗi những cái vòng cỡ ngón út nối với nhau bằng sợi xích mỏng màu bạc. Souta không thể tưởng tượng được có người đã tự tay làm ra món đồ này.

“Tôi làm chiếc vòng cổ đó theo lối truyền thống với khoáng thạch và những chiếc vòng nhỏ. Cậu thấy có vấn đề gì không nhỉ.”

“Vâng! À không, đẹp lắm ạ! Em có thể nhận chiếc vòng cổ tinh xảo thế này sao!?”

“Fufu, đương nhiên. Cậu vui đến thế thì bõ công tôi làm rồi.”

Một người nổi tiếng như Koyuki, đứng trong tốp mười những người thành công trong nghề làm đồ trang sức thủ công, giờ đây lại làm ra sản phẩm chỉ dành riêng cho một nhân vật nọ. Người hâm mộ của Koyuki mà biết sự thật này thì sẽ nổi đóa khóc ra máu vì ghen tị cho xem…

“...Cậu có biết không nhỉ. Ý nghĩa của việc tặng vòng cổ cho đối phương ấy.”

“Ủa? Vòng cổ có mấy thứ như thế nữa hả chị?”

“Ừ. Giống như ngôn ngữ loài hoa, mỗi loại trang sức sẽ có những ý nghĩa riêng. Có gì cậu tra thử xem sao?”

“Vâng ạ! Cảm ơn chị nhiều. Đến lúc giải lao thì em sẽ tra ngay nhé.”

“...”

Trong lúc trả vòng cổ về cái hộp với vẻ sung sướng, Souta không nhận ra… vẻ ửng đỏ trên đôi tai của Koyuki và những đầu ngón tay mảnh mai đang không ngừng cử động vì xấu hổ.

“Yuki… dữ quá.”

Ở hành lang bên ngoài phòng khách, Saki mới ngủ dậy và đang đứng nghe lỏm cuộc trò chuyện của hai người kia. Hành động vừa rồi của Koyuki khiến Saki phải lầm bầm như thế, bởi Saki hiểu rõ ý nghĩa của việc tặng vòng cổ cho đối phương.

—Em muốn kết duyên cùng anh.

——Em muốn độc chiếm mình anh.

———Em muốn hai ta bên nhau vĩnh viễn.

Ban ấy, Koyuki không hề nói đùa gì cả. Cô thực sự mong muốn chung sống với Souta, và tâm tình ấy đã đến nơi nó cần đến thông qua chiếc vòng cổ…

Truyện Chữ Hay