“Chuẩn bịiiii! Bắt đầuuuuu! Dô dô dô! À lê a lế à lê—Shequraso và Haru đây! Dô dô dô! À lê a lế a lề!”
Tôi quẩy hết sức bình sinh trên sân khấu kế bên người đẹp Shequraso, ca sĩ chính, và đám đông vẫn như thường lệ, hàng đầu thì rất sung còn hàng sau thì cố ngó lơ bọn tôi nhiệt tình.
Tôi vẫn không biết tôi có nên tiếp tục làm công việc này không, nhưng tôi lại nghĩ rằng ai mà không thể hoàn thành công việc của họ hết sức mình sẽ không thể nào thành công nổi. (áp dụng sai tình huống rồi chị)
Đùa thôi! Tôi chẳng nghĩ gì nghiêm túc thế đâu.
“Haru, bạn trai lại đến tìm này!”
“Đến đây!”
Sumo hôm nay cũng lại tới để Trò Chuyện Vui Vẻ với tôi.
Hắn vẫn còn trinh, vì hắn chỉ chi mỗi 10 rubers để tán gẫu, nhưng mỗi khi tôi nói chuyện với hắn, tôi luôn nhận được lượng yêu cầu khá cao.
Dường như ngồi ở bàn kế cửa sổ cùng một thằng béo khiến tôi có vẻ nhỏ bé và dễ thương. Nếu không bị cái giới hạn trò chuyện đúng một lần, tôi sẽ giữ gã này lại cả ngày.
“Trò chuyện” ý tôi là chỉ có tôi nói còn Sumo thì cúi gằm mặt xuống đất nở miệng cười. Nếu tôi hơi để lộ khe ngực hoặc chạm vào tay hắn, Sumo sẽ xấu hổ đến mức co rúm lại, thấy cũng tội, mà thôi cũng kệ.
Thế mà hắn lúc nào cũng cố làm tôi vui bằng cách đem thịt đến cho tôi hoặc mang quà cáp.
Tôi đoán là hắn đang…. Yêu. Trông hắn vui đến mức tôi cũng ghen tị.
Trước đây, nếu có tên nào ở tầng lớp không có ai thèm quen mày đâu! thích tôi, tôi sẽ cười cho một trận, nhưng giờ, nhìn Sumo thế này, tôi lại thầm cổ vũ hắn Đừng bỏ cuộc!
Nhìn lại bản thân tôi nhận ra mình đã tuyệt vọng đến thế rồi, đúng hơn là tôi đã trượt dài đến mức này, đau đớn thật, nhưng mà thôi, có gì thì hưởng nấy vậy. Tôi sẽ không đời nào hẹn hò với Chiba hay Sumo đâu, nhưng tuổi trẻ mà, phải yêu đi chứ.
Tất nhiên tôi dính lấy công việc này càng lâu thì càng khó có cơ hội trải nghiệm thứ tình yêu đó.
Ahhh, làm nghề này đúng là tổn thọ.
“Haru, có người gọi kì—”
“Vâng!”
Gián đoạn cuộc hội thoại của chúng tôi (toàn tôi ngồi càm ràm là chính) là một người đàn ông. Sumo đúng là mồi nhử tốt.
“Anh muốn thế nào đây? Nếu anh trả 75 Rubers em sẽ từ chối tên kia. Anh có muốn đấu tranh để giành lấy em chứ?”
“Ừm…thôi khỏi…”
Ví của hắn chắc chắn có đến vài trăm để mà tiêu, nhưng Sumo nắm chặt tay lại rồi do dự.
Cứ thế này thảo nào còn trinh.
“Lần sau gặp lại nhé?”
Tôi vỗ đầu hắn rồi tiến đến chỗ gã yêu cầu tôi.
Nếu Sumo có mua tôi, tôi sẽ phục vụ hắn ta tốt hơn một tí, tôi đã ngầm quyết định thế.
“Em còn đẹp hơn tôi nghĩ đấy. Em tỏa sáng dưới ánh trăng này.”
Người mua là một cậu trai trẻ dễ thương, huýt sáo rồi cười giả lả.
Hắn ta có máu thi nhân, hắn bắt đầu bằng cách lột trần cơ thể tôi rồi để tôi đứng cạnh cửa sổ trong khi hắn tán thưởng vẻ đẹp này rồi gảy một loại nhạc cụ giống đàn ghi ta.
Rất nhiều kẻ đến thành phố này để kiếm tiền bằng quái vật, hiển nhiên có nhiều kẻ bạo dâm, hoặc ngược lại, khổ dâm, nhưng mỗi người một gu chắc thế.
“Giọng ca của cô Shequraso tất nhiên là thánh thót rồi, nhưng màn biểu diễn của em hôm nay cũng không kém phần xuất thần. Tràn đầy năng lượng, và rất sáng tạo. Đúng vậy, em giống hệt Muselusso♪” (Sau đó tôi có hỏi lòng vòng thì biết được đây là một nữ thần âm nhạc).
Tôi muốn hét lên, hát hò cái khỉ gì đấy? Nhưng tôi nén lại rồi cúi đầu “Cảm ơn.”
“Ồ, cứ cúi người thế đi. Như vậy đấy, rồi ngẩng mặt lên. Đặt hai tay em lên gối. Đúng vậy. Tốt. Đúng là một tư thế mới mẻ. Phải đó.”
Gã thi sĩ này cứ bắt tôi phải tạo dáng rồi cầm cây ghi ta của gã.
Mái tóc dài cùng với cái mũ rộng vành và bốt mũi nhọn khiến hắn ta trông như mấy thằng cha sản xuất nhạc. Hắn đưa ra những chỉ dẫn chi tiết rồi cương cứng.
À, ra là loại biến thái đó. Khía cạnh kinh doanh của tôi lập tức hiểu ngay.
“Tốt lắm. Đúng vậy đó. Nhìn ta bằng ánh mắt lạnh giá đó đi. Đúng vậy, rất tốt. Em giống Muselusso vô cùng!”
Hắn bắt đầu cạ con chim vào cây nhạc cụ rồi ngả người ra trước. Tôi đổi tư thế theo như những gì hắn yêu cầu.
“Nữa! Ta muốn tư thế sáng tạo hơn nữa!”
Tôi nhái theo một đống tư thế tôi nhìn thấy trên mấy tạp chí thời trang. Mấy đĩa băng idol tôi xem để chuẩn bị cho lễ hội ở trường cũng khá là tiện chứ nhỉ.
Tôi xoay người thanh lịch như người mẫu trên sàn diễn, đặt tay lên mông, ngoái lại nhìn sau vai rồi nháy mắt.
“Muselungel!”
Tôi khá chắc là hắn thích thế. Hắn bắt đầu nói mấy thứ còn quái đản hơn rồi bắt đầy thúc hông mạnh với cái đàn kẹp giữa hai chân.
Đây là thế giới khác. Tôi đã bước vào một thế giới cuồng dâm.
“Ahh, ta không…. ta cũng Muselu đâyy!”
Tên này bắt đầu lôi con họa mi ra rồi sóc mãnh liệt lên cây đàn—mặc kệ một giống cái đứng ngay trước mặt.
Mặc dù tôi còn chưa tiêu hóa được mình đang làm cái gì, tôi vẫn cứ cúi người rồi chìa lỗ hậu ra cho hắn xem.
“Đây rồi! Là Muselussobeu Vĩ Đại! Tuyệt hảo! Em chính là nữ thần của cách mạng và những miền đất lạc giới!”
Thật ra tôi là nữ sinh trung học đến từ Tokyo, nhưng mà sao cũng được.
Giờ tôi thật sự không hiểu hắn đang nói gì luôn. Hắn quằn quại, chũi mũi chân rồi co giật.
Rồi hắn dí cái thứ ghi ta kỳ lạ vào tay tôi.
“Thiên hứng của em và xác thịt táo bạo này thật đáng yêu. Đây, cầm lấy và mê hoặc ta đi. Hãy thăng hoa đến bất cứ đâu em muốn. Để ta nghe những ngón tay này hát!”
Thứ này cơ bản là một cái đàn ghi ta đúng không?
Bạn trai trước thằng bạn trai cũ của tôi từng ở trong một nhóm nhạc, và tôi muốn hát bài “Torietsu” của Kane Nishioka nên tôi đã học cách chơi cái bài đấy.
D, A, G, và B Thứ? Tôi chỉ thuộc mỗi thế nhưng chắc cũng ra gì.
Dù sao thì, cũng là do khách hàng yêu cầu, và tôi cũng vô tình có một khúc xương trên bàn từ mớ thịt khô mà Sumo đem tới hồi trưa, nên tôi vớ đại nó làm cái gảy rồi chơi luôn. Tôi gảy đàn.
“Lối chơi mới lạ gì thế này? Như thể là một cái tát yêu từ nữ thần!” Hắn ta giãy đành đạch như con cá mực chết khô. “Em đang gảy tất cả dây đàn cùng lúc bằng một miếng xương? Nhưng những giai điệu đấy nghe như thể tiếng sấm rền vang trên một cánh đồng tuyết! Gì thế này! Thật cách tân não của ta không thể theo kịp! Nhưng đúng là khiến ta hào hứng!”
Cái thứ cách tân mà não tôi theo không kịp là fetish của ông đấy, nhưng mà thôi kệ.
Tôi chơi tiếp nhá? Cũng lâu rồi tôi chưa hát.
“Tôi sẽ chụp lại khoảnh khắc 7:52 ở DeHa 1000♪”
“Ồ, em khỏi cần hát. Ta không cần giọng của em. Cứ cho ta nghe thêm âm thanh ấy.”
Ờm tôi bị điếc tông đấy thì sao! Khốn nạn!
Nhưng dù sao cũng là công việc, nên tôi làm như hắn bảo và tiếp tục chơi bài “Torietsu” trong im lặng. Tên thi sĩ cứ tiếp tục hào hứng rồi bắt đầu hót con họa mi.
Cho dù có ở thế giới khác, vẫn có mấy thằng biến thái nhỉ. Không cần biết là góc hoang vu nào của vũ trụ, loài người vẫn như thế. Đó là những gì tôi nghĩ trong lúc gảy đàn, mà vẫn trần như nhộng.
Bố, mẹ.
Con sẽ cố gắng hết sức.
“Ôi không, ta thấy rồi! Cánh cửa dẫn đến thiên đường! Ta sẽ gõ đây! Cốc cốc cốc!”
Lúc bài hát dần đi đến hồi kết, gã thi thi nhân duỗi mũi chân thẳng ra.
“Hả? Đợi đã, thưa ngài! Đừng vội!”
Chúng tôi được trả tiền theo lần bắn. Một phát vào một hoặc vào l*n. Chúng tôi đâu phải loại thảm hại đến mức lấy tiền chỉ vì tên kia tự làm cho chim hót.
“Bỏ tay ra! Bắn vào l*n tôi ấy!”
“Ahhh, không! Em phải để ta nghe giọng thánh thót đó nữa!”
“Nếu ngài muốn nghe, cứ đi mà nghe lấy. Chỉ là khi bắn thì bắn vào trong tôi này!”
Tôi cưỡi lên hắn, bôi trơn con chim, nhét dịch thảo luvya vào l*n rồi gảy đàn.
“Haaanngggghhhh!”
Tên này nảy người lên xuống như dàn đạp trống.
Ngay khi tôi vừa kết thúc bài hát—jaggajang—siết một cái, hắn ra bên trong tôi.
May mà kịp.