JK Haru wa Isekai de Shoufu ni Natta

chương 03: quẩy xuyên màn đêm (i)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ha-Haru…!”

“Sao?”

“Có-có sướng không?”

“Ồ, ừ. Siêu sướng luôn. Á nn!”

Tôi dập hông xuống Chiba, còn tâm trí thì đang nghĩ vẩn vơ chuyện khác.

Có thể mình cần phải tìm lại bản thân.

Cũng được sáu tháng kể từ khi tôi đi làm gái. Giờ này nếu còn đi học thì tôi đã lên năm ba. Chỉ còn ít lâu nữa thôi là tốt nghiệp. Bạn của tôi chắc đang lo lắng luyện thi đại học, chuyện câu lạc bộ, phẫu thuật thẩm mỹ—tiếp tục sống tốt.

Ừa, mình cũng cần phải thay đổi.

Thay đổi mỗi ngày, là một cách sống mới mẻ. Tôi không thể cứ làm mãi một chuyện được. Phải thử cái gì đó mới chứ.

Sau khi vét sạch tinh trùng của Chiba ra khỏi l*n rồi vứt đi chỗ khác, tôi tiến về cái cục thịt đang nằm sải lai đó.

“Này, Chiba, tớ định hỏi cậu cái này.”

“Hm?” Không hiểu sao tên này bật dậy rất nhanh rồi nuốt nước bọt. “Về chuyện làm nô lệ cho tớ đó hả?”

“Hả? Mơ đi. Chuyện khác cơ.”

Cậu ta lại bóp vếu tôi, và tôi dựa vào cậu ấy.

“Cậu dạy tớ làm thám hiểm gia hay cái gì đó đại loại thế nhé? Cậu kiếm tiền được từ việc diệt quái và đánh nhau trong đấu trường đúng không? Có khi tớ cũng làm được vào buổi sáng lúc rảnh.”

Chiba trầm ngâm một lúc, thở dài rồi chau mày. “Koyama cậu không xem dân Cách Tân như tớ nghiêm túc rồi.”

Có vẻ cái tên này, mới hôm trước vừa gọi bản thân là “thám hiểm gia”, giờ vỗ ngực tự xưng một cái tên lòe loẹt lố bịch khác. Hình như cậu ta đang được nước làm tới nên tôi lườm cậu ấy.

“Sao?”

“Ừ thì cũng có lí, vì cậu đâu có hiểu chuyện đâu, nhưng mà…”

Cái thằng này cơ bản là một thằng óc cứt thảm hại mà, vừa thấy tôi cứng lên là cậu ta nín ngay.

Không cần biết tên này mạnh cỡ nào, chỉ cần bị con gái cùng tuổi lườm là cậu ấy co vòi ngay. Chỉ là phản xạ có điều kiện thôi.

“Quái vật cực kỳ nguy hiểm đấy! Dân nghiệp dư đâu thể nào cứ xông vào rồi chém giết được.”

“Ể, tớ sẽ ổn thôi, đúng không? Tớ cũng chơi Dragon Quest với Monster Hunter rồi mà. Tớ mượn từ bạn trai của tớ đấy.”

“Còn chả sánh được với hàng thật đâu má. Và cậu đâu thể nào qua được lính gác mà không đăng ký với một bang hội nào đó và mua phiếu thông hành. Mà nói thật, chỉ có đàn ông mới đăng ký vào guild được thôi.”

“Đùa à?”

Đúng là một xã hội gia trưởng.

Mấy thằng chó này lúc nào cũng cản đường tôi.

“Có vẻ cậu quên cách thế giới này vận hành rồi, Haru. Để tớ giải thích lại lần nữa nhé.” Chiba bắt đầu tỏ vẻ thông thái.

Suốt mấy trăm năm qua chiến tranh vẫn tiếp diễn với quân đội của quỷ vương. Bọn chúng tràn đến từ Rừng Quỷ, gần thành phố nơi tôi sống. Đáng ra thì lâu đài của quỷ vương, chỉ hiện ra vào buổi đêm, nằm sâu bên trong cánh rừng đấy.

Phe con người không ngừng gửi quân vào chinh phục, nhưng diện tích rừng bạt ngàn kèm theo những loại quái liên tục tấn công từ các ngóc ngách, cơ bản là không thể nào đến được cổng lâu đài; dài lắm cũng chỉ đi được nửa đường. Vì vượt qua khu rừng mà vẫn sống sót qua các loại quái vật, cạm bẫy lẫn các loài cây độc, là điều không thể nên cuộc chiến này vẫn âm ỉ suốt bao năm.

Quái vật đều có tính cách riêng. Vài loại sống theo đàn và bầu ra thủ lĩnh; loại khác thì mạnh kinh dị và đi đơn lẻ. Trí khôn của chúng cũng đa dạng. Một số con chỉ ngang với loài súc vật hoang dã, trong khi các con khác có thể nói rành rọt ngôn ngữ loài người và sử dụng cả ma pháp.

Không ai biết mục đích của quỷ vương là gì, nhưng các con quái đều có một điểm chung: thù ghét loài người. Chúng là kẻ thù của toàn nhân loại.

Quân đội của loài người chiến đấu với các quân đoàn quỷ, còn những thám hiểm gia thì xử lí những con vô tổ chức, khống chế những con hành động thuần bản năng (bắt cóc, cưỡng hiếp, và giết hại con người), và liên kết lại để cùng khám phá khu rừng.

Đấy là một công việc nguy hiểm, nhưng bù lại lợi nhuận cũng khá cao nếu hoàn thành được những yêu cầu giết một số loài quái nhất định. Bán kho báu và cổ vật tìm thấy trong các tàn tích hoặc mê cung cổ ở Rừng Quỷ cũng có thể đem đến một số tiền hấp dẫn.

“Nhưng cũng có nữ thám hiểm gia mà.”

“Đó là những nữ tu đã được ban phúc — họ được gọi là các ‘Xơ’. Họ chuyên sử dụng ma pháp hồi phục.”

“Hả?”

“Tớ nghĩ là trong thế giới này, chắc vì lí do tôn giáo hay gì đó mà chỉ phụ nữ mới dùng phép trị thương được. Nhưng trị thương không có nghĩa là họ có thể chiến đấu, nên họ cũng chẳng rời khỏi biên giới được nếu không bắt cặp với một thám hiểm gia đâu.”

“Thế thì tớ chỉ cần trở thành một nữ tu thôi nhỉ.”

“Tớ nói rồi, cậu đang không nghiêm túc hiểu chuyện gì cả. Bọn họ đều được huấn luyện từ bé, và chỉ những ai điêu luyện mới được làm Xơ. Nếu cậu bắt đầu từ bây giờ, trừ khi cậu là thiên tài, thì khả năng thành công là không có. Hơn nữa, Haru à, cậu còn chẳng có kỹ năng, đúng không?”

“Ừ, thì…. không… nhưng mà…”

“Cậu đang quá ngây thơ đó. Sống sót ở thế giới này không dễ thế đâu. Không có nhiều trường hợp để cậu áp dụng kiến thức từ thế giới cũ vào mà giải quyết. Cậu cũng biết nhiều chuyện như thế mà nhỉ? Các khái niệm thông thường và những sản phẩm từ thế giới cũ chưa xuất hiện ở đây, nên ai cũng phải kiếm ăn bằng chém giết thôi. Ví dụ như xà phòng, hay chế biến một món ăn cũng là điều cực kỳ lạ ở đây.”

“Ở đây có xà phòng tốt hơn hẳn mà. Đồ ăn cũng ngon nữa.”

Thế giới này sử dụng xà phòng hữu cơ chiết xuất từ thảo dược. Thơm vô cùng và không khiến tóc tôi xơ rối. Thịt và cá thì đắt, nhưng rau thì vô cùng rẻ và rất ngon. Bạn có thể đủ ăn cho dù bạn có nghèo đi nữa.(*)

“Ừa, cây cối ở đây nhiều vô kể. Nhờ vào mấy loại phép thuật, công nghệ sinh học ở đây phát triển một cách kỳ lạ. Họ dùng thảo dược cho tất cả mọi thứ từ năng lượng đến nhu yếu phẩm. Cũng có kẻ hở cho kỹ thuật cơ khí phát triển, nhưng chúng lạc hậu đến mức dân ở đây tự nghĩ cách xử lý luôn rồi, nên rất khó để biết bắt đầu từ đâu. Tổng thể mà đánh giá thì vẫn là khó.” Chiba tặc lưỡi rồi càu nhàu, “Chúng mình bị gửi đến tận đây; ước gì dân ở đây là cái loại ngu ngu một tí.”

Nói thật thì tôi rất ngạc nhiên khi biết cái tên Chiba, lúc nào cũng tự đắc về khả năng ăn gian nuốt dối của mình, cũng biết nghĩ đến những khía cạnh khác đó chứ.

Cậu ta dùng não nhiều hơn tôi. Tôi đã rất bất ngờ đó.

“Không cần biết là loại hình kinh doanh nào, đều có một hệ thống bang hội, thế nên khái niệm bí mật công nghiệp cũng không tồn tại. Tất cả những gì cậu được làm là tìm xem mình hợp với cái gì rồi cắm mặt vào cày thôi. Đó là cách mà thị trường lao động ở đây vận hành. Mình có khả năng cheat nên mình cứ tiếp tục làm thám hiểm gia rồi chinh phục thế giới thôi. Cậu cũng làm công việc này vì cậu không có kỹ năng đúng chứ, Haru? Nếu cậu muốn nghỉ, lựa chọn duy nhất của cậu chỉ có thể là phụ thuộc ai đó mà thôi…”

Chiba nhìn chòng chọc vào ngực tôi và có vẻ nhưng cậu ấy tính nói thêm gì đó, nhưng tôi lờ cậu ta rồi đi tắm luôn.

Cái đéo gì vậy.

Ai thèm quan tâm ba cái chuyện về kỹ năng hay trở nên vô địch chứ?

Đồ ngốc.

---------------------------------------------------------

(*) Rau ở các nước khác khá đắt, cả trái cây nữa. Trừ các loại rau mọc tràn lan đại hải ra thì những loại rau khác được xem là xa xỉ. Mình chỉ mởi thấy có Việt Nam là rau trái đầy đủ, ra chợ cầm 5k mua cả bó đem về thôi.

Truyện Chữ Hay