“Việc này thật mệt mỏi đến ngạc nhiên mà….”
Tôi, người đang ở trong phòng Bá Tước, thở dài một cái trong khi nhìn hoàng hôn buông xuống thành phố.
Nếu có một cuộc nổi dậy của người dân, chúng tôi không thể ngăn chặn nó một cách hòa bình. Chúng tôi sẽ phải giết tất cả những người bất tuân chúng tôi.
Bây giờ, tôi chỉ có thể cầu nguyện rằng không có chuyện gì xảy ra.
Vào lúc đó, có người gõ cửa phòng tôi.
"Mời vào."
Người bước vào , là Bá Tước, Airia.
Tôi đã không tước đi chức vị lãnh đạo trong bộ máy chính quyền của cô ấy. Bởi cô là người khá được lòng dân chúng.
Tuy nhiên câu hỏi đặt ra là liệu cô sẽ thật sự hợp tác với chúng tôi hay không, thật khó để nói trước bất cứ điều gì về nó.
Một khi cô ấy, như một Bá Tước, kêu gọi các công dân, một cuộc nổi loạn sẽ bùng phát ngay lập tức. Cũng có khả năng họ sẽ tấn công chúng tôi bằng cách điều động lính canh.
Tất nhiên là chúng tôi không dễ bị đánh bại đến mức mà có thể bị đẩy lui với chỉ từng đó, nhưng quyền kiểm soát Ryun Height sẽ không còn.
Trong khi tôi đang nghĩ như vậy, Airia ngơ ngác nhìn tôi.
“Vaito-dono, có chuyện gì sao?”
“Không, không có gì. Cô cần gì sao, Airia-dono?”
Vì cả hai chúng ta đều là người cai quản nơi này, chúng ta cần phải để tâm đến ý kiến của người kia.
Airia, ngay sau đó, thông báo với bộ mặt ngại ngùng.
"Tôi đã khiến khả năng sảy ra bạo động bên trong thành phố đến mức tối thiểu. Hiện nay không có dấu hiệu của cuộc nổi loạn hoặc chạy trốn. "
“Vậy sao, tôi rất biết ơn về điều đó. Trong một thời gian ngắn nữa, tôi sẽ dỡ bỏ cấm vận từng cái một, tôi sẽ cố gắng để thiết lập lại cuộc sống trước đây càng sớm càng tốt.”
Khi tôi trả lời, khuôn mặt Aira trở nên đỏ bừng, và càng ngày càng đỏ hơn nữa.
“Đó không phải là vấn đề, nhưng mà… việc thuyết phục lính canh không được thuận lợi cho lắm.”
“Lính canh?”
Tôi cứ nghĩ họ ngoan ngoãn đầu hàng , nhưng dường như nó không đơn giản như vậy.
Theo như cô ấy nói thì.
Lính canh không phải là quân đội riêng của cô ấy, họ trực thuộc quân đội đồng minh thuộc Liên minh Miraudia cai quản Ryun Height.
Đó là bởi vì, trước khi có sự hiện diện của liên minh, rất nhiều cuộc chiến tranh nổ ra, bởi lẽ đó mà một lãnh chúa không được phép có quân đội riêng. Để ra lệnh làm những việc không thuộc nghĩa vụ chung của họ thì cần phải có sự chấp thuận từ Hội đồng Miraruadia.
Tôi xác nhận lại điều đó với Aira để có thể nắm bắt được tình hình.
“Nói cách khác, cô có thể ra lệnh đầu hàng, nhưng lại không có thẩm quyền để bắt họ hợp tác với đội quân quỷ đúng không?”
“Vâng, đúng là vậy. Điều duy nhất tôi có thể làm là yêu cầu họ.”
Tôi không cảm thấy có chút dối trá nào trong lời nói và hành động của cô ấy. Khi con người ta nói dối sẽ tỏa ra một mùi khác. Người sói có thể ngửi được mùi dù chỉ rất nhẹ của mồ hôi và đoán được tâm ý được ẩn giấu bên trong.
"Nó là một vấn đề nan giải đây !"
Tôi khoanh tay lại.
Lính canh chỉ có hai trăm người, nhưng họ là những chuyên gia trong việc giữ gìn trật tự. Nếu họ không hợp tác, quân đội người sói sẽ phải đảm nhận việc duy trì trật tự.
Nhưng mà chúng tôi không có đủ nhân lực và phương pháp. Nếu tất cả người sói ngay từ đầu đều phải làm việc duy trì trật tự thì cuối cùng tôi sẽ phải đấu lại Liên minh Mirarudia chỉ bằng đội quân khuyển tộc. Không có bất cứ cơ hội thắng nào nếu điều đó xảy ra cả.
"Hmm ...".
Trong trường hợp với một con quỷ bình thường, hoặc là họ sẽ đe dọa lính canh hay đánh tên chỉ huy đến gần chết để làm gương, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không là điều đó.
Cai trị bằng nỗi sợ luôn luôn chỉ dẫn đến nổi loạn, và cũng là một công việc khó khăn khi để giữ nỗi sợ hãi trong tầm kiểm soát . Đi qua đà có thể gây phản tác dụng và gây ra những cuộc nổi loạn.
Trong khi tôi đang băn khoăn, Airia lo lắng nói,
“Ngài sẽ không làm những điều tồi tệ với lính canh chứ?”
“Cô muốn tôi làm vậy à?”
Khi tôi cười nhăn nhở, Airia ngay lập tức lắc đầu lia lịa.
“Không phải như vậy, nhưng mà tôi nghĩ ngài nhất định sẽ sử dụng biện pháp mạnh.”
“Nó có tác dụng tốt đối với loài quỷ nhưng không hiệu quả lắm đối với con người, cô có nghĩ vậy không.”
Thêm vào đó, tôi hiểu vị trí của họ. Nếu mà họ phát giác việc hợp tác với quân đội quỷ tộc, nó sẽ trở thành vấn đề về trách nhiệm của quân đội Mirarudia lấy lại thành phố.
Sau một hồi lo nghĩ nữa, tôi từ bỏ ý nghĩ sử dụng lính canh.
“Tôi hiểu vị trí và cảm nhận của họ. Nếu họ tuân theo việc giải trừ quân bị, tôi sẽ không ra thêm bất cứ mệnh lệnh nào nữa. Làm ơn hãy nói điều đó với họ.”
" Hiểu rồi"
Airia rời khỏi phòng, nhưng sau một hồi do dự trước cánh cửa, cô ấy cuối cùng cũng quay lại.
“Umm…”
“Có chuyện gì vậy?”
Khi tôi giục, người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc như đàn ông, chuẩn bị tinh thần để nói.
“Về phần duy trì trật tự, vẫn còn một cách khác, đó là sử dụng hiệp hội thương mại.”
“Hiệp hội thương mại?”
"Các hiệp hội thương mại tại mỗi phường của Ryun Height hợp tác với nhau trong việc duy trì trật tự công cộng và phòng chống thiên tai. Bởi vì nếu có phạm tội hay tai nạn xảy ra, việc buôn bán sẽ bị gián đoạn.”
Ra thế, nó giống như lãnh đạo tổ dân phố vậy. Tôi từng sống ở một thành phố lớn trong kiếp trước, và ở thế giới hiện tại tôi lớn lên trong một ngôi làng giấu kín chỉ toàn người sói nên tôi chưa từng nghĩ đến điều gì như vậy cả.
Airia tiếp tục nói tiếp.
“Những thương nhân đó nằm dưới quyền chỉ đạo trực tiếp của tôi. Họ tuy không hiệu quả bằng lính canh được vũ trang nhưng họ cũng có thể lo liệu được những việc như là đi tuần tra.”
Với lời đề nghị không ngờ này, tôi suy nghĩ một lát.
Lời đề nghị này rất có lợi cho chúng tôi, nhưng lại không được lợi lộc gì cho Airia. Nó chỉ khiến cổ mắc nợ với đoàn thương nhân.
“Tại sao cô lại đề nghị như vậy?”
Câu trả lời của cô ấy thật là bất ngờ.
“Để tỏ lòng biết ơn đối với Vaito-dono.”
“B… biết ơn?”
Bởi vì tôi chưa từng nghĩ rằng những kẻ xâm lược lại được đối sử như vậy, tôi nói với giọng kì quặc.
Và rồi Airia làm biểu cảm nhã nhặn.
“Các ngài không giết dù chỉ là một người ngoại trừ những lính canh đã chiến đấu. Nếu ngài muốn, ngài đã có thể tàn sát tất cả những người dân ở đây rồi.”
“Cái đó thì, có lẽ là vậy.”
Chúng tôi chắc có thể làm vậy, nhưng làm thế chẳng có ích gì, đó là tại sao chúng tôi không làm. Chúng tôi không ở vị trí để nhận lòng biết ơn.
Nhưng đối với Airia, nó có vẻ không phải vậy, cô ấy cúi đầu thật thấp với tôi.
“Vậy nên tại sao làm ơn, kể từ giờ, tôi muốn yêu cầu việc đối xử một cách rộng lượng đối với những người dân. Tôi sẽ làm mọi thứ vì điều đó.”
Đối với vị Bá Tước luôn nghĩ đến Ryun Height trước hết này, hợp tác với quân đội quỷ cũng là một chiêu bài chính trị. Ngay cả nếu trong tương lai, thành phố này được giải phống bởi quân đội Mirarudia, không ai có thể trách cô ấy vì quyết định của mình.
Đúng như tôi nghĩ, người phụ nữ xinh đẹp trong trang phục nam nhân này không phải là kẻ hèn nhát hay hời hợt. Cô ấy có thể yếu đuối khi hoảng loạn, nhưng bình thường là một con người đầy sắc sảo.
Một khi tôi đã biết được tình hình, không có lí do gì để từ chối lời đề nghị này cả.
“Cảm ơn. Vấn đề này giống như một món nợ đối với cá nhân tôi vậy, tôi nhất định sẽ trả ơn cô. Và giờ tôi yêu cầu cô làm việc với đoàn thương nhân.”
“Đã rõ.”
Airia mỉm cười, như thể cảm thấy nhẹ nhõm.
Nó trông khá đáng yêu.