(Edit: Đề nghị ông trans valentine ở nhà dịch cho anh em)
(Trans: Còn lâu nhá, không có đâu sói ạ )
Cuộc xâm lược Ryun Height đã kết thúc thành công bằng việc chiếm lấy thành phố chỉ trong vòng 1 giờ, nhưng công việc phải sử lý sau chiến tranh thật phiền toái.
Tuy vậy tôi cũng khá ngạc nhiên khi không hề có thương vong trong cuộc chiến. Mặc dù tôi nói vậy nhưng nó không phải là từ sư đoàn người sói. Mà là từ những lính gác cung điện Ryun Height. Hầu hết người sói đều đã kiềm chế khi chiến đấu, nhưng vẫn có bảy lính gác bị giết trong khi làm nhiệm vụ.
Số người bị thương vượt quá 100 người, nhưng nếu chúng tôi không kiếm chế chắc có lẽ những lính canh gác cung điện đã bị tiêu diệt hoàn toàn từ lâu rồi.
Tôi chữa thương cho những người đó bằng ma thuật trị thương vớ vẩn của mình. Tốt hơn là nên đến bệnh viện như trong kiếp trước của tôi, nhưng các tiêu chuẩn y tế của thế giới này là vô cùng tệ. Bởi vì khá là phiền hà nếu họ chết vì bị nghiễm trùng hoặc tri thương không đúng cách, với ma thuật của tôi vết thương của họ sẽ khá hơn một chút.
“Nó đã khỏi hoàn toàn chưa?”
Tôi hiện đã quay trở lại dạng người và mặc một chiếc áo choàng của linh mục.
Trong thế giới này, pháp sư có địa vị cao hơn hơn luật sư hoặc bác sĩ so với kiếp trước của tôi.
Ryun Height là một thành phố cỡ trung nhưng lại không hề có bất cứ một ma thuật sư nào đối đầu được với tôi. Con người thì vốn không thể thành thạo ma thuật bằng với loài quỷ được.
Đó là tại sao ngay cả ma thuật hồi phục kém cỏi của tôi trông cũng có vẻ kì bí và ghê gớm đối với lính canh. Vết thương của họ đã được chữa lành, nhưng biểu hiện của họ vẫn còn khá bất mãn.
Tôi nói với lính gác.
“Chỉ có một số ít người mà có thể đối đầu không chút sợ hãi với người sói. Và thậm chí còn ít hơn nữa, gần như không có ai có thể sống sót sau khi chiến đấu với người sói. Ngay cả khi bọn ta đã nương tay, các ngươi vẫn là những người lính đáng nể.”
Tôi đoán, họ sẽ không hề thích thú gì được khen trong khi vừa bị đánh bại một cách dễ dàng, nhưng nó là điều cần thiết để cho thấy sự khác biệt trong sức mạnh.
Đồng thời, để không làm tổn thương niềm tự hào của những người lính, cần phải có phần thưởng dành cho họ. Thật là rắc rối mà.
"Mỗi người trong bảy người đã chết khi chiến đấu, một lễ tưởng niệm nhân danh Bá Tước, Airia, sẽ được thu sếp. Họ là những chiến sĩ dũng cảm và mạnh mẽ. "
Trên thực tế, họ là những người kém may mắn, bị chết ngay cả khi đã được nương tay, nhưng không ai có thể vui được khi nhìn đồng đội đã chết của mình bị đem ra đùa dỡn. Có lẽ tôi nên nhẹ nhàng với họ một chút.
Tôi cúi đầu chào những lính gác bảo vệ lâu đài và rời khỏi doanh trại của họ.
Nó thật là vụng về đúng như dự đoán……
Còn rất nhiều việc phải làm.
Sau khi gặp rắc rối trong việc có nên để khuyển nhân ở lại trong thành phố hay không, tôi quyết định để cho họ đóng quân ngoài thành.
Khuyển nhân khá nhỏ và yếu. Nếu số lượng và vũ khí ngang bằng nhau thì họ thậm chí có thể thua một người nông dân bình thường.
Nếu một số cuộc nổi dậy quy mô lớn xảy ra sau khi để họ bên trong thành phố, tôi sẽ phải điều động quân đội người sói để hỗ trợ họ. Nhưng mà thông thường thì điều đó là không thể.
Thay vào đó, tôi ra lệnh cho họ rà soát các bức tường lâu đài. Họ, như những thợ thủ công lành nghề, sẽ phù hợp với vai trò công binh hơn so với người sói. Nếu có cái gì đó hỏng hóc, họ có thể tìm thấy nó sớm.
Người lính khuyển nhân ăn rất ít, và họ còn mang theo thức ăn,nên sẽ không có vấn đề gì trong một
khoảng thời gian, nhưng điều đó không thể áp dụng với đuội quân người sói. Họ ăn như thể đô vật chuyên nghiệp vậy. Ngay cả tôi cũng vậy.
May mắn là số lượng người sói không nhiều cho nên tôi quyết định đãi họ bằng tiền túi của Bá Tước. Miễn là họ có thịt để ăn, người sói sẽ rất nghe lời .
Đối với chỗ ở, tôi chia họ thành hai nhóm vì lý do an toàn. Nhóm của tôi, những người sẽ cư trú trong căn biệt thự Bá Tước và nhóm khác để bảo vệ những khuyển nhân.
Vậy nên, vấn đề bây giờ là người lãnh đạo của nhóm triển khai gần cổng lâu đài. Tôi nên bổ nhiệm ai đây ?
Anh em Gaani bị loại ra ngay lập tức. Nó sẽ vô cùng liều lĩnh, trừ khi đặt họ là dưới sự giám sát trực tiếp của tôi, bây giờ, tôi đặt họ trong nhóm của tôi.Bởi lẽ họ là kẻ ngu ngốc.
Sẽ là phù hợp nếu là những người sói già, nhưng khi họ đang ở trong hình dạng con người, thể lực giảm xuống tướng ứng với tuổi của họ.
Hôm nay họ đã chiến đấu khá nhiều, tôi muốn cho họ được nghỉ ngơi.
Trong khi tôi đang gặp khó khăn, một người phụ nữ ít tuổi hơn tôi đến gần hơn. Cô là cô gái lớn tuổi từ khu phố của tôi, Faan.
Trong khi tôi đang băn khoăng, một người phụ nữ có vóc người nhỏ hơn tôi tiến tới. Cô lớn tuổi hơn tôi một chút và cũng là hàng xóm của tôi, Faan.
Cô là tình yêu đầu của tôi trong kiếp này. Khi tôi khoảng năm tuổi, tôi nhớ có nói "Marry me!" Và cô ấy cười trả lời : "Hm, vâng". (edit : chỗ này để tiếng anh nghe cho nó rồ-man-tíc)
“Vaitoo, em không định để chị làm chỉ huy đội còn lại à?”
“Liệu có ổn không, Faan-oneecha… Faan.”
Tôi dùng cách xưng hô hồi bé của mình mà không hề nhận ra nên tôi phải nhanh chóng chữa lại lời.
Sau đó, Faan gật đầu cười khúc khích.
"Trông nom quân đội khuyển nhân và vảo vệ cửa lâu đài cũng là công việc, phải không? chị khá gần gũi với khuyển nhân, hãy giao nó cho chị. "
Nhắc mới nhớ, người này là một người cực kì yêu chó. Trong lần hành quân cũng vậy, cô ấy đã đánh bại những khuyển nhân một cách dễ dàng.
Nếu là Faan-oneechan, tôi khá tin tưởng vào khả năng và tính cách của cô ấy. Thực sự, tôi không thể thắng Faan-oneechan mà không cần sử dụng phép thuật.
Cô ấy mạnh đến mức đó đấy.
"Được rồi, em chỉ định chị là người lãnh đạo. Đây là danh sách các thành viên, nhưng chị có thể thay đổi chúng. "
“Để xem nào… Hm. Có vẻ ổn đấy. Cứ để đó cho chị.”
Tôi dừng mất một nhịp trước cái nháy mắt của Faan-oneechan.
Nhưng ngay lập tức tôi lấy lại vẻ bình tĩnh và gật đầu nghiêm túc.
“Em giao nó cho chị, Faan”
“Chị chấp nhận việc bổ nhiệm, chỉ huy-dono.”
Sau khi kính cẩn cúi chào với một nụ cười, Faan rời đi với danh sách trong tay.
Tôi có nên đề nghị kết hôn với cô ấy, một lần nữa?