May mắn là Bá Tước Airia rất hợp tác, tôi đã có thể ngủ ngon đêm đó. Tất nhiên là tôi vẫn để người của mình gác theo phiên trực và tôi cũng đủ cẩn trọng xem sét tất cả các dấu hiệu khả nghi . Buổi sáng hôm sau, Ryun Height có vẻ như tạm lấy lại sự ổn định ở một mức độ nào đó.
“Đêm qua, có vài kẻ trộm lợi dụng sự bất ổn để hành nghề.”
Một người sói trẻ mang báo cáo đến phòng tôi. Có lẽ là vì sự cố hôm qua với anh em nhà Gaani, ánh nhìn của cậu ta đầy nhiệt huyết một cách bất thường. Cậu ta nhìn tôi trông như nhìn một anh hùng vậy.
“Chúng ta nên làm gì đây? Liệu chúng ta có nên xử tử chúng để răn đe không?”
Nếu mà cậu ta đang ở dạng người sói thì có lẽ cậu đang vẫy cái đuôi của mình. Giống như một con chó đang đợi để chơi ném bóng vậy.
Nhưng tôi lắc đầu.
“Chúng ta là
lính, không phải cảnh sát.”
“Cảnh sát?”
Tôi giải thích ngắn gọn cho cậu thanh niên đang nghiêng đầu khó hiểu.
“À, nó là cách để loài người lo việc giữ gìn trật tự công cộng. Bọn chúng sẽ bị trừng trị theo luật của Ryun Height. Tội đó theo luật ở đây thì xử như thế nào nhỉ?”
Theo đó vị thư kí loài người cũng đang ở trong phòng nhanh chóng trả lời.
“Trong trường hợp trộm cắp hay phá hoại, đến khi nào mà tiền đền bù chưa được trả, họ sẽ phải lao động công ích. Nếu người đó không thể hoàn trả lại tài sản thì tăng gấp đôi.”
“Ra là vậy. Bắt họ lao động trên cánh đồng chừng nào họ còn chưa kiếm đủ tiền bồi thường.”
“Việc đồng áng sao?”
“Bởi vì số người trong thành phố này đã tăng lên 256 người từ ngày hôm qua.”
Khỏi phải nói số thực phẩm đó là để dành cho đội quân khuyển nhân và người sói. Trưng dụng lương thực thì đơn giản thôi, tuy nhiên nếu làm quá sẽ khiến người dân nổi loạn. Sự bất mãn của những nạn nhân thật đáng sợ.
(T/N: nạn nhân ở đây (食い物) cũng có nghĩa là thực phẩm.)
(Edit + Trans: câu cuối không hiểu lắm thôi thì cứ để yên vậy)
“Hiện giờ, tất cả các phương tiện đều đã hoàn toàn bị cấm đối với loài người. Mua tất cả hàng hóa từ những người bán rong với giá cao hơn một chút. Bảo với họ ở lại thêm chút nữa với số tiền đó.”
Số tiền này… không còn cách nào khác,tôi đành phải mượn Airia. Một lần nữa tôi lại mắc nợ….
“Tiếp theo, cứ để mặc đường cống ngầm dưới tường lâu đài như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm bắt tay vào việc sửa chữa ngay lập tức. Bởi vì sẽ có khả năng quân địch sẽ xâm nhập qua đường thoát nước, bảo với họ không được quên việc củng cố phòng thủ.”
Với chỉ hai trăm quân khuyển tộc, không khả thi khi bắt họ xây dựng một công trình quy mô lớn. Bởi vì với ba ca làm việc luân phiên, tôi chỉ có thể điều động khoảng sáu mươi người một lần. Việc này sẽ khó khăn đây.
“Giao thêm việc cho anh em nhà Gaani. Để trả công tôi sẽ cho họ ăn gà. Làm việc đi nếu muốn được ăn.”
Đến khi tôi nhận ra, đã đến gần trưa rồi mà tôi vẫn chưa ăn sáng.
Muốn ăn cái gì đó, tôi duỗi cơ vào rời khỏi chỗ ngồi.
“Fuu…”
“Khá mệt mỏi ~ jana (đúng không)”
Một giọng nói dễ thương vang lên.
Khi tôi nhanh chóng quay đầu lại, đằng sau tôi là một đứa trẻ nhỏ đang lơ lửng. Đó là một cô bé với mũ nhọn vào áo choàng đen.
Tôi ngay lập tức quỳ xuống.
“Tôi đã đợi ngài, Chỉ huy Sư đoàn Gomoviroa”
“Oi, gọi ta là Mobi-chan”
Chỉ huy của Sư đoàn Ba, Đại hiền nhân Gomoviroa phồng má không vui. Giống như một đứa trẻ vậy. Nhưng mà cô ta chắc chắn là ma thuật sư mạnh nhất trong binh đoàn quỷ, mặc dù là con người, cô ấy là người thân cận nhất trong những cận thần của Quỷ vương. Sau đó cũng là bao nhiêu rắc rối đổ lên đầu tôi từng cái một
“Những người bán rong bị vướng vào trận chiến yêu cầu rằng họ muốn ra khỏi thành phố để tiếp tục giao thương.”
“Theo điều tra của đội khuyển nhân, hệ thống thoát nước ngay dưới tường lâu đài đã bị hư hỏng.”
“Anh em nhà Gaani phàn nàn rằng họ muốn ăn thêm thịt.”
Tôi phải giải quyết hết đống đó.
“Không thể nào gọi là Mobi-chan được. Ít nhất hãy để em gọi là cô giáo.”
“Cậu cũng khá bướng bỉnh nhỉ.”
Cô giáo Gomoviroa của tôi thở dài, nhưng bỗng nhiên nhìn như đang cười.
“Thôi được rồi. Việc kiểm soát Ryun Height, nhìn có vẻ tiến triển tốt ~ jana.”
“Đó là nhờ có cô. Bên cạnh đó….”
Với việc cô ấy xuất hiện ở đây, đội hộ vệ trực thuộc của cô ấy chắc cũng phải gần đâu đây. Tôi đang mong đợi họ. Và rồi cô cười.
“Đội quân cốt binh của ta có vẻ được hâm mộ nhỉ. Ta đã sát nhập hai ngàn quân đó vào cùng với quân khuyển tộc rồi.”
“Đúng như mong đợi từ cô giáo.”
Khả năng đặc biệt của cô là ma thuật tâm linh. Đôi quân xương được cô triệu hồi là những người lính tinh nhuệ có thể cử động theo ý mình.
Nếu có hai ngàn quân cốt binh,
có thể đối đầu với hàng ngàn quân lính của loài người. Và họ thậm chí còn không cần ăn.
Cô giáo của tôi thở dài.
“Cậu lại nghĩ những điều vô dụng nữa đúng không? Như là ‘bởi vì bộ xương không cần ăn, nên việc duy trì không phải là vấn đề’.”
“Ừm thì…”
“Tính cả công triệu hồi nữa thì ta đã tạo ra chúng với biết bao tình yêu và nỗ lực đấy.”
“Nhưng mà cô có thể làm thêm hàng trăm con nếu cô có một ngày mà.”
“Cậu vừa nói gì thế?”
“Không, không có gì.”
Cô là một chuyên gia về ma thuật, nhưng không phải là về chiến thuật. Vậy nên là cô không thể nào hiểu được những khó khăn của tôi dù chỉ là một chút.
“Ngay từ đầu trưng dụng lương thực có phải tốt hơn không. Con người cũng làm điều đó mà, đúng không?”
“Em không thích trưng thu. Em sẽ bị căm ghét mất.”
“Không bị căm ghét sau khi xâm lược là một câu chuyện khá ích kỉ đấy.”
Cô giáo cười lớn. Cô vốn là con người nhưng cách nghĩ lại giống như quỷ vậy.
Nếu cô ấy muốn, chỉ với một cái chỉ tay, cô có thể làm cả lâu đài bốc hơi hoàn toàn. Để biến cả Ryun Height thành đất hoang cũng không mất quá nửa ngày. Cô ấy đã hoàn toàn khác biệt so với con người.
Dù sao thì vì cô ấy là con người, trong quân đội quỷ, cô giáo là một người trung gian xuất chúng.
“Mà, tôi nhận cậu làm học trò cũng vì thích điểm đó ở cậu. Tôi sẽ không dạy ma thuật cho ai mà thích chém giết cả.”
“Em vô cùng cảm ơn.”
Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
‘“Điều gì khiến cậu muốn trở thành ma thuật sư? Cậu chẳng phải là người sói sao?”’
‘“Tôi không đủ mạnh…. Và tôi muốn mình trở nên mạnh mẽ.”’
‘“Vì lí do gì?”’
‘“Để bảo vệ mọi người trong làng. Và thêm nữa, tôi cũng muốn được mọi người tôn trọng.”’
‘“Cậu khá là thật thà đấy… Thôi được, giờ cứ để ta xem cậu có tài năng ma thuật không đã.”’
‘“Vâng! Cảm ơn cô rất nhiều!”’
‘“Hãy bỏ cuộc đi nếu cậu không có tài năng… Này, cậu có đang nghe không đấy?”’
Có vẻ như cô giáo cũng nhớ lại điều tương tự, và nở nụ cười cay đắng trong khi nhìn vào tôi.
“Ta đã nghĩ rằng người sói sở hữu khả năng điều khiển ma thuật trên lí thuyết, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ rằng lại nhiều đến thế. Dù sao thì cũng không có bất cứ một tí tài năng nào trong ma thuật hệ tâm linh cả.”
“Bởi vì em là người sói.”
Ma thuật tôi dùng là để cường hóa cơ thể. Sức mạnh ma thuật chỉ đưa vào bên trong mà thôi.
Ở thế giới cũ của tôi, nó như một kiểu buff vậy. Mặc dù chỉ là một phần sở thích, tôi cũng có thể dùng được một chút ma thuật trị thương.
Tôi không có tài năng, nhưng tôi vẫn học được ma thuật, và trở thành người sói mạnh nhất từng tồn tại.
Bởi vì người sói vốn đã là một giống loài mạnh mẽ rồi, ngay cả trong quỷ giới thì người sói cũng có sức mạnh nổi bật. Có thể nói là chạm đến ngưỡng đạt tiêu chuẩn của một phó chỉ huy sư đoàn.
“Nhưng mà cô giáo, em không biết là cô sẽ đến đây.”
Khi chúng tôi gặp nhau ở lâu đài quỷ trước đây, cô giáo lẽ ra đang phải trực chiến ở trong lâu đài. Theo như phân công thì Sư đoàn Hai và Ba tấn công vài thành phố cùng một lúc, chỉ huy sư đoàn lẽ ra phải đến gấp mỗi khi cần viện trợ.
“Bất kể cậu nhìn thế nào, nơi của cậu là cần viện trợ nhất đúng không? Bởi vì các học trò khác của ta cũng đã có đủ quân lực rồi, việc ta viện trợ là không cần thiết.”
“Vậy, vậy sao?”
Đúng như dự đoán, tôi có lẽ đã giới hạn quân lực của mình quá nhiều. Các phó chỉ huy khác thì toàn chỉ huy những đoàn quân cỡ hàng ngàn người.
Cố gắng tỏ ra dũng cảm hết mức có thể, tôi vỗ ngực.
"Điểm mạnh của em là có thể chiến thắng với quân số tối thiểu. Trên hết, đó là không có mất mát nào cả, không hề có.”
“Tôi biết là cậu đã tận dụng rất tốt bản năng của người sói. Tôi cá là cậu đã run rẩy sợ rằng bạo loạn sẽ nổ ra vào buổi tối.”
“Cái đó, làm sao…”
“Ta biết tính cách của cậu quá rõ mà.”
Đại hiền nhân Gomoviroa trong khi cười bắt đầu bay lên và ngồi trên vai tôi.
“Này, cậu có ai để lo việc đại diện chính thức chưa?”
“À, có. Em đã giao thẩm quyền chỉ huy một phần quân đội người sói cho cô gái, Faan, người đang ở cổng thành. Cô đã gặp cô ấy chưa?”
“À, cô gái cậu thích.”
“Cái đó, làm sao…”
“Ta hiểu cậu quá rõ mà.”
Cô giáo cười đểu với biểu hiện trẻ con.
“Được rồi, đi với ta một lúc. Ta phải đi báo cáo với Quỷ vương.”
“Em cũng phải đi à?”
Vì một hầu cận lại đi báo cáo riêng là rất hiếm, tôi cảm thấy thật là lạ. Việc báo cáo này lẽ ra phải để cho các chỉ huy sư đoàn.
Nhưng cô giáo lắc đầu bảo với tôi rằng,
“Đó là mục đích cao quý của Quỷ vương là muốn nghe lời từ người trực tiếp chỉ huy. Ngừng phàn nàn và đi với ta.”
Cô giáo niệm chú như đang hát với một giọng dễ thương.
Khoảnh khắc tiếp theo, tầm nhìn của tôi nhẹ nhàng bị che mất.