Jaku-chara Tomozaki-kun

phần 1: dẫu cho họ có nói gì đi chăng nữa thì những trò chơi nổi tiếng vẫn luôn thú vị

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sự chênh lệch thực lực đã quá rõ ràng.

Từ những chuyển động của nhân vật ninja của tôi 『Found』và nhân vật cáo của Nakamura『Foxy』, bất kỳ ai theo dõi trận đấu này đều sẽ nhận ra khoảng cách giữa hai người lớn đến nhường nào. Mà, tôi nghĩ đối với một người người bình thường, thì cậu ta cũng không quá kém đâu. Người ta đồn rằng cậu ta đang sử dụng trò chơi điện tử — AtaFami — này để có thể liên tục thắng cược, nhưng bây giờ thì tính xác thực của những lời đồn đó đang dần dần được phơi bày ra ánh sáng. Ngay từ khi trận đấu mới bắt đầu, tôi đã nắm chắc chiến thắng trong tay mình rồi.

Tuy nhiên, hễ đụng những chuyện liên quan đến trò chơi AtaFami, thì tôi không còn biết nương tay là gì nữa. Đó là lý do tại sao, ngay cả lúc này, lúc Nakamura chỉ còn một mạng, tôi cũng vẫn sẽ cố tình làm một đòn lao thẳng đầy phô trương vào cậu ta một cách liều lĩnh,với ý định sử dụng『Blink』khi đang lao đến giữa chừng. Có vẻ như, nếu đây là toàn bộ khả năng của cậu ta, thì cậu ta sẽ không thể biết『Tốc biến』là gì. Đó là một kĩ thuật né tránh nhanh,được áp dụng bằng cách áp dụng kĩ năng 『Tránh né trên không trung』theo chiều chéo từ trên xuống ở một độ cao gần sát mặt đất. Được thi triển một cách hoàn hảo, cả kỹ năng diễn ra chỉ trong vài giây.

Bị lừa bởi một đòn nhử của tôi, Nakamura tấn công. Tôi tránh đòn đó bằng chiêu『Tốc biến』 ra đằng sau, liền đó, tôi tận dụng lợi thế để thu hẹp khoảng cách. Trong trò chơi này, những đòn ném là đòn cơ bản để hình thành combos. Liệu một combo kéo dài được bao lâu sau khi kích hoạt bằng cách kết hợp với một đòn ném? Nhân vật tôi đang sử dụng, 『Found』, cực kì mạnh ở khoản đó.

『Found』 tóm lấy nhân vật của Nakamura. Từ lúc này, đây là sàn diễn của tôi. Trông có vẻ đơn giản, nhưng thực sự tôi đang thực hiện các chuỗi combos mà mỗi combo đều phải được thực hiện hết sức khéo léo, cái này nối tiếp cái kia. Cũng có vài cách để thoát ra, nhưng Nakamura lại không biết, và đương nhiên cũng chẳng làm được. Vì thế, tình cảnh này đồng nghĩa với việc trận đấu đã kết thúc.

Và thế là, Nakamura đã hết mạng.

「Yosh.」

Đúng thế. Tôi chỉ làm những gì tôi nghĩ và đã giành được chiến thắng. Với lại, tôi không thể thua một tên nghiệp dư như thế trong trò chơi AtaFami này được, nhưng dù thế đi chăng nữa, tôi cũng không ngờ được rằng mình lại có được một chiến thắng dễ dàng đến nhường vậy… Tôi không biết cách diễn đạt ra sao, nhưng có lẽ những gì sắp xảy đến với tôi mới thực sự kinh khủng.

Bắt đầu với bốn mạng. Một màn chơi mà không có bất cứ mánh khóe nào. Đây là lần đầu tiên chúng tôi chạm trán với nhau nên cũng không biết người kia sẽ chơi ra sao. Và với những điều kiện công bằng như vậy, số mạng còn lại của Nakamura là 0. Còn của tôi ── bốn.

Đó hẳn là, ờm, một chiến thắng áp đảo nhỉ. Tôi thử liếc mắt qua chỗ Nakamura, và tôi nhận ra rằng cậu ấy muốn nói gì đó với đôi mắt di chuyển liên tục giữa khuôn mặt của tôi và cáicần điều khiển mà tôi đang cầm trên tay. Và khi ánh mắt của cậu ta "chạm đến" khuôn mặt tôi, tôi có thể cảm nhận được dường như trong ánh mắt ấy có một chút cảm xúc gì đó như là tự ti. Phải nói rằng tôi thật sự ngạc nhiên đấy. Vào những ngày bình thường ở trường, Nakamura sẽ không bao giờ nhìn tôi bằng ánh mắt chất chứa sự yếu đuối đó cả. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra nổi viễn cảnh đó.

Có một mái tóc màu nâu và là một ikemen, chỉ liếc qua thôi cũng đủ để biết cậu ta là một riajuu rồi, và dù cho đó có là học hành, thể thao, nổi tiếng với đám con gái, hay thậm chí là kỹ năng trong game, và dù cho ở khoản nào đi chăng nữa thì cậu ta đều đứng đầu. Chỉ với những điểm nổi bật đó cũng đủ để cậu ta đè đầu cưỡi cổ đám đông còn lại, với một vẻ mặt đầy tự tin, học sinh cao trung đúng chất riajuu, Nakamura. Và đó cũng chính là Nakamura đang nhìn tôi với một bộ dạng yếu đuối. Và với những kẻ hạ đẳng như tôi thì, chỉ từ ánh nhìn đầu tiên, đã biết được ngay đó chỉ là một thằng otaku kinh tởm.

「… chọn… nhầm.」

Nakamura đang nói điều gì đó.

「Eh?」

「Đó là do tôi đã chọn nhầm nhân vật mà thôi.」

「…Cái gì?」

「Nhân vật của tôi yếu hơn của cậu. Chẳng phải đó là lý do khiến việc này xảy ra sao?」

「K-Không, nhân vật của hai ta đều có năng lực ngang nhau mà…」

「Không phải thế, ý tôi ở đây là về trận đấu ấy. Dù có nhìn thế nào đi chăng nữa, chẳng phải đây là một trận đấu không công bằng sao?」

Tôi thật sự đã hơi ngớ người ra một chút. Dù nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa thì những lời nói của cậu ta cũng chỉ là mấy lời bào chữa sáo rỗng mà thôi. Rồi tôi cũng nhận thức được điều gì đang xảy ra. Việc cậu ta cứ cứng đầu không chấp nhận sự thua cuộc của mình này chính là bằng chứng cho việc cậu ta đã coi thường tôi đến mức nào. Nếu không làm đến mức như vậy thì cậu ta sẽ chẳng thể nào giữ được thể diện nữa khi phải chịu đựng việc bị tôi đánh bại một cách nhục nhã. Cậu ta còn không thèm để ý việc cái lời bào chữa mà cậu ta đưa ra có hợp lý hay không nữa. Sự hạ đẳng của tôi chính là lợi thế của cậu ta. Cái sự bất công này chính là điều mà một kẻ hạ đẳng như tôi phải luôn luôn chịu đựng.

Tuy nhiên, vào thời điểm này thì khôngNgay tại thời điểm này. khi tôi ngồi trước trò chơi AtaFami này, mọi thứ đã khác rồi.

「C-Cậu nói đúng, Foxy thực sự tiếp đất nhanh hơn nên cũng dễ dàng để thực hiện một chuỗi combo hơn là nhân vật của cậu.」

「Tôi nói rồi mà. Thắng thua trong những trò chơi như thế này đều phụ thuộc vào việc trận

đấu có công bằng hay không mà thôi.」

Tôi hít vào một hơi, rồi nhìn thẳng vào mắt Nakamura. Cũng có chút đáng sợ. Tuy nhiên.

「… Vậy, chẳng phải đó chỉ là cái cớ thôi sao?」

Tôi cũng đã quen với việc bị luôn luôn bị coi thường. Nên điều đó cũng chẳng làm phiền tôinữa rồi.

「Không, chẳng phải đó là cách mà trò chơi này vận hành sao? Cậu thực sự thấy vui vì có một chiến thắng như thế này à? Đừng có làm ầm lên như thế, chẳng qua chỉ là một trò chơi rác rưởi thôi mà. Thật vô nghĩa.」

Tuy nhiên, việc như thế này, khiến tôi không thể chịu đựng nổi. Tôi không thể chịu được việc một người nào đó đã bị đánh bại một cách toàn diện tuy nhiên lại vờ như kết quả đó là do mình chưa hề cố gắng vậy.

「Đồng ý với cậu là tôi đang cảm thấy vui. Còn về chuyện cậu nghĩ việc này thật vô nghĩa, chẳng phải là do cậu không có được chiến thắng sao? Cậu không thể tận hưởng cảm giác của kẻ chiến thắng, và vì thế nên tôi cũng chẳng kỳ vọng là cậu có thể hiểu được. Kẻ giành được chiến thắng sau khi thắng cuộc chơi, thậm chí có gọi đây là một trò chơi vô nghĩa đichăng nữa, thì tôi vẫn còn có thể hiểu được. Tuy nhiên, đối với một kẻ đã thất bại mà còn nói được những lời đó thì cậu rõ ràng chỉ là một kẻ thất bại đáng kinh tởm mà thôi.」

Với niềm tin rằng mình vẫn đang ở trên chiến trường AtaFami, tôi sử dụng lời nói của mình như những vũ khí sắc bén.

「Ha? Nó chỉ là về nhân vật nào mạnh hơn nhân vật khác thôi mà. Đây chỉ là một trò chơi rác rưởi thôi đó, rác rưởi. Thắng hay thua không quan trọng vì nó đều rác rưởi như nhau cả thôi.」

「Như tôi đã nói, không hề có sự khác biệt quá lớn giữa các nhân vật đến mức khiến trò chơi trở nên không công bằng đâu. Lý do khiến cậu thua chỉ là do cậu yếu mà thôi. Tôi cũng có thể chiến thắng nếu như chúng ta có tráo đổi nhân vật đi chăng nữa.」

「… Vậy thì hãy đấu thêm một trận nữa nào? Đổi nhân vật với tôi. Nếu làm thế, chắc chắn tôi sẽ không thua một kẻ như cậu.」

Bằng đôi mắt tràn đầy nhuệ khí chiến đấu, Nakamura nói vậy. Để có thể tuyên bố vào thời điểm này rằng cậu ta chắc chắn sẽ không thua, sự can đảm này, nói đúng hơn là sự cứng đầu này, là một thứ gì đó tương tự như sự tự tin vô căn cứ và cũng là nét đặc trưng của những kẻ thượng đẳng. Đối với tôi, một kẻ hạ đẳng, điều đó không hề tồn tại. Mặc dù là kẻ sai, nhưng lại có đủ sức mạnh để hành động như thể mình mới là người đúng. Sở hữu sự tự tin dựa trên cơ sở 『Đương nhiên nó sẽ có kết quả tốt thôi. Tôi mà lại』. Tôi không sở hữu thứ sức mạnh của những sinh vật thượng đẳng như vậy.

Hơn nữa, ngay lúc này, thậm chí đã thắng cuộc với một chiến thắng áp đảo đến nhường ấy, vì một lý do nào đó mà tôi vẫn cảm thấy có chút lo lắng.

Nhưng, ngay lúc này thì tôi lại không phải là một kẻ hạ đẳng nữa.

「… Uhh, nhưng phiền phức lắm, nên bỏ đi.」

「Thôi nào, nếu cậu đã nói đến như thế thì cũng phải có gan mà làm đi chứ.」

「… Không đời nào, sau đó cậu lại đưa thêm nhiều cái cớ hơn thì lại thêm phiền phức ra.」

「Ha?」

Khi chơi AtaFami thì tôi thực sự là một con dã thú không thể bị kiềm chế.

「Nếu chúng ta đã đổi nhân vật rồi, hay là đổi luôn cả cần điều khiển nhỉ? Có thể tí nữa cậu sẽ lại than thở rằng mấy cái nút bấm không hoạt động trơn tru. Tôi nghĩ chúng ta cũng nênđổi chỗ ngồi với nhau luôn. Biết đâu được tí nữa cậu sẽ phàn nàn về việc cái màn hình làm cậu bị chói mắt thì sao. Với lại, hãy nâng tổng số mạng lên tám luôn đi. Chẳng phải một trận đấu công bằng sẽ phô diễn kỹ năng của chúng ta tốt hơn hay sao? Hmm, gì nữa nhỉ. Quyết định không dùng những combos mà cậu không thể thoát khỏi nếu không biết cách? Và trên hết, đây không phải vấn đề về kỹ năng, mà chỉ là hiểu biết của mỗi người mà thôi. Nếu chúng talàm tất cả những điều trên, trò chơi này sẽ là một cuộc chiến thiên kĩ thuật cá nhân, phản xạ, và óc phán đoán. Uhhh, tôi còn quên gì không nhỉ? … Ah, có lẽ chúng ta nên đổi quần áo luôn nhỉ?」

Hah hah ha. Tôi đã nói ra tất cả rồi, tôi đã nói thẳng ra rồi. Chắc chắn sau này tôi sẽ phải hối hận. Đối với tôi, thì là vậy.

「… Không cần đến mức thế đâu. Đừng có làm ầm lên như thế chứ. Thật là.」

Đó quả thật là một ánh nhìn đầy khinh bỉ cậu ta dành cho tôi. Bị nhìn đến mức ấy, tôi không thể ngăn cản bản thân phản ứng như thể mình chẳng là gì ngoài một con mồi phải đối mặt với một con vật khác có vị trí cao hơn trong chuỗi thức ăn vậy và mặc cảm rằng mình chỉ là một kẻ hạ đẳng lại trào dâng lên đến mức tôi chỉ muốn xin lỗi cậu ta ngay lập tức. Tuy nhiên trong tình cảnh này, dù có nghĩ như thế nào đi nữa, tôi vẫn là người đúng. Đây chính là những quy luật đã được thiết lập trong cuộc sống.

Nakamura và tôi đổi vị trí, cần điều khiển cũng như nhân vật cho nhau, rồi sau đó điều chỉnh thiết lập lên thành tám mạng. Và đương nhiên, chúng tôi không đổi quần áo. Tất cả những việc phải làm còn lại chỉ là nhấn nút bắt đầu trò chơi, và trận đấu sẽ chính thức diễn ra.

「Nếu tôi thắng, cậu sẽ phải công nhận điều đó, Nakamura.」

「Tôi hiểu rồi.」

「Tôi thì lại không nghĩ thế đâu.」

「… Không, tôi nói rồi còn gì, tôi đã hiểu. Tôi chắc chắn sẽ công nhận thực lực của cậu」

「Không phải, đó là điều tất nhiên rồi. Thêm một chuyện nữa mà cậu phải thừa nhận.」

「Gì nữa đây?」

Thanh niên này thực sự không biết một chuyện.

「Lúc nãy, cậu đã gọi trò chơi AtaFami là rác rưởi, phải không?」

「Ha?」

Sự thực là, việc này làm tôi tức giận hơn cả việc cậu ta cứ liên tục chối bỏ thất bại của mình.

「… Thực tế AtaFami là một trò chơi tuyệt vời. Hãy thừa nhận điều đó.」

Và đương nhiên, trận đấu đó, tôi đã chiến thắng một cách áp đảo với việc giữ lại nguyên vẹn tám mạng

Truyện Chữ Hay