nanashi: “gg.”
Koki: “good game.”
Ngày hôm sau, tôi vẫn như thường lệ làm vài trận đấu online trong Attack Families - hay thường được biết đến là Atafami. Kể từ khi người chơi có thể tán gẫu với nhau thông qua game, việc nói một vài từ sau trận đấu đã trở thành một nét văn hóa chơi game đẹp thể hiện sự tôn trọng dành cho đối thủ. Dĩ nhiên là lần này tôi cũng chiến thắng.
Tỉ lệ thắng của tôi vẫn tăng lên một cách đều đặn. Sau khi bảng xếp hạng được reset 4 tháng trước, tôi đã leo lên vị trí top 1 của Nhật Bản chỉ trong vài tuần mà không gặp mấy khó khăn. Tên trong game của tôi là “nanashi”, nghĩa là “vô danh”. Tôi chọn cái tên này là bởi vì lúc đầu tôi cảm thấy xấu hổ khi phải đặt cho mình một cái tên và thêm nữa “vô danh” nghe cũng ngầu đấy chứ. Và đương nhiên, Fumiya Tomozaki, cái tên thật sự của tôi chẳng có một chút liên quan gì tới cái tên trong game đó.
Trước khi bảng xếp hạng bị reset thì tôi phải thừa nhận rằng có đôi lúc tôi bị tụt hạng nhưng tôi vẫn luôn giữ phong độ của mình và luôn nằm trong top dẫn đầu. Không khoe khoang chứ tôi luôn nghĩ rằng mình là độc cô cầu bại, tại Nhật Bản này thì không có một người chơi nào thật sự có thể trở thành đối thủ của tôi.
Atafami sở hữu một lượng người chơi đông đảo ăn đứt các game đối kháng khác bởi sự nổi tiếng cũng như chất lượng của game. Vậy nên, nếu đạt được top 1 ở tựa game này thì tôi có thể tự hào rằng mình là game thủ số 1 Nhật Bản đúng không? Có lẽ thế.
Trong Atafami thì có một người chơi tôi luôn để ý, một người đặt cái tên khá giống tôi, “NO NAME”. Mặc dù chưa một lần nào cướp vị trí top 1 của tôi nhưng trong vài tháng gần đây thì người đó luôn nằm ở top 2 trên bảng xếp hạng ngay sau tôi. Trong thời gian này thì vẫn chưa một ai có thể giành được vị trí của tôi và người đó. Có thể nói “vô danh” và “NO NAME” đã độc chiếm 2 vị trí này rồi.
Người ta đồn rằng có thể 2 cái tài khoản này là của cùng một người. Nghe cũng hợp lý đấy, vì 2 cái tên này nghe cũng na ná nhau mà.
Nhưng mọi người đừng hiểu lầm, tôi, “nanashi” không hề liên quan một chút gì đến “NO NAME” cả.
Tuy nhiên, việc “NO NAME” leo rank cực nhanh và đạt top 2 chỉ trong vài tháng cộng thêm việc tôi và người đó chưa bao giờ đối đầu trực tiếp với nhau trong một trận đấu đã làm cho tin đồn đó có vẻ như là sự thật. Cả 2 chúng tôi đều chơi nhân vật “Found” và cách chơi cũng như di chuyển cũng khá giống nhau nữa. Có thể người đó đã học cách đánh thông qua những trận đấu được ghi lại của tôi.
nanashi: “gg.”
Yuikichi: “gg, cậu chơi hay thật.”
nanashi: “Cảm ơn nhé, See ya!”
Một lần nữa, tôi lại thắng và rời khỏi trận đấu. Dĩ nhiên là đôi lúc tôi cũng thua chứ, game mà. Thế nhưng lý do tôi thua không phải là do kỹ năng của đối thủ mà chủ yếu là do sai lầm của bản thân. Đó là lý do tại sao tôi vẫn luôn nỗ lực dù đã đạt ví trị số một. Tôi tin là tôi vẫn còn nhiều thứ để có thể cải thiện nữa.
Trong khi đang suy nghĩ làm thế nào để giảm thiểu những sai sót của mình trong cuộc chiến thì ngay lúc đó, một cái tên hiện ra ở dòng đối thủ tiếp theo khiến tôi nín thở.
“NO NAME”. Điểm xếp hạng: 2561
Mạch đập của tôi trở nên dồn dập và toàn bộ dòng chảy của máu đang dồn lên trên đại não tôi. Đã lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác như thế này, cuộc chiến mà tôi mong đợi đã xuất hiện. Tôi vô thức siết chặt nắm tay cầm chơi game.
Cuộc chiến bắt đầu. Ngay lập tức tôi bất ngờ. Tôi đã luôn nghĩ rằng “NO NAME” bắt chước lối chơi của mình nhưng tôi đã lầm. Những đòn đánh và di chuyển ngay sau đó đã khiến tôi còn một cách nhìn khác về người chơi này.
Tôi xông vào kẻ địch, chuẩn bị cho những đòn combo hoàn hảo. Nhưng “NO NAME” lại cảnh giác và chuẩn bị thế chưởng[note23996]. Tôi luôn cảm thấy mình luôn yếu thế hơn trong cuộc chiến khi mà cả 2 người đều dùng nhân vật “Found”. Tôi cũng không rõ vì sao nữa, dù không biết vì sao nhưng lúc nào tôi cũng thấy vậy. Vì vài lý do nào đó, tôi luôn cảm thấy rằng mọi người đều nghiên cứu kỹ lối chơi của tôi không phải chỉ vì họ muốn sao chép phong cách chơi mà còn là để tìm cách đọc vị và phát triển một chiến thuật khắc chế lối chơi của “nanashi” này.
Tôi càng kinh ngạc khi chứng kiến cách chơi của “NO NAME”, người đó có độ nhạy rất lớn và khả năng di chuyển cực kỳ chuẩn xác né tránh các chuỗi combo của tôi. Chỉ cần một sai sót nhỏ từ phía tôi thôi thôi thì cũng khiến người đó thoát được rồi.
Nhưng mà với trình độ của tôi thì sao dễ dàng chịu thua như thế được. Tôi luôn tự hào rằng mình luôn giỏi ra những combo một cách tuyệt mỹ. Chỉ là, riêng về khoảng né đòn thì người đó quả thật hơn tôi[note23997].
Tôi thừa nhận mình không giỏi khoảng đó lắm. Trong những trận chiến thì tôi luôn bị vào bẫy[note23998]. Đây là một trong những điểm yếu của tôi.
Về mặt cơ bản thì, chỉ cần tôi ra đòn trước thì không cần lo lắng về việc phải hứng đòn combo của họ phải không?[note23999] Vậy nên nếu một người chơi như “NO NAME” đạt trình độ đánh thế trung lập cũng như ra những đòn combo hoàn mỹ thì có lẽ tôi sẽ thua mất.
Và tôi không bất ngờ lắm khi “NO NAME” đang nhắm tới mục tiêu đó.
Vì sao ư? Đơn giản thôi.
“NO NAME” thật sự rất giỏi trong việc né những đòn combo. Khi bạn đã quá giỏi về một tựa game đối kháng thì việc trúng một đòn combo từ đối thủ hầu như không tồn tại nên ít ai để ý tới việc luyện tập để tránh những đòn combo đó [note24000]. Đó là lý do tại sao những người chơi top cao bao gồm cả tôi rất giỏi trong việc tấn công nhưng lại khá yếu về mặt phòng thủ[note24001].
Nhưng người chơi “NO NAME” này, cậu ta có rất nhiều kinh nghiệm trong việc phòng thủ với cương vị top 2 của Nhật Bản. Nói đúng hơn, cậu ta đã biến điều đó thành thế mạnh của mình. Điều này đồng nghĩa với việc người đó đã từng bị ăn hành rất nhiều và quen thuộc với những đòn combo ấy[note24002] - không, liệu người này cố tình bị ăn hành như vậy để có thể luyện tập không? Có thể người đó đã bỏ qua cái tỉ lệ phần trăm chiến thắng hay niềm vui sướng khi chơi chỉ để đổi lấy kỹ năng cũng như mục đích lâu dài. Người đó đã dành một thời gian dài để làm như vậy mặc cho những bất lợi trong các trận đấu, để mặc cho tỷ lệ chiến thắng giảm, không quan tâm đến vị trí trên bảng xếp hạng, tất cả chỉ để đánh đổi lấy mục đích cuối cùng này.
Có thể nhiều người nghĩ rằng làm vậy để chọc tức những người chơi kém hơn nhưng họ đã lầm. Đó thực sự là một cách tập luyện đúng đắn và thú vị đấy chứ.
Ít nhất, đối với tôi mà nói, tôi hoàn toàn không biết liệu có những người chơi nào khác sẵn sàng đánh đổi sự vui thích nhất thời để nhắm đến một kết quả như vậy hay không nhưng “NO NAME” đã khiến tôi phải suy nghĩ khá nhiều. Tôi, người chơi top 1 tại tựa game Atafami, đã có suy nghĩ rằng người chơi này là người duy nhất có thể vượt qua mình.
Đó là những suy nghĩ lướt qua trong trí óc tôi trong lúc cả tôi và “NONAME” đang so tài với kỹ năng của bản thân. Trận đấu cuối cùng cũng đã kết thúc và người giành được thắng lợi là tôi, với hai mạng còn sót lại
nanashi: “gg.”
Vẫn là những câu nói quen thuộc. Tôi định rời trận ngay khi đối thủ đáp lại lời tương tự.
NONAME: “Cậu sống ở Kanto phải không?”
Hử? Cậu ta đang hỏi mình sống ở đâu à? Có ý định gì nhỉ?
nanashi: “Đúng vậy, có việc gì không?”
NONAME: “Tôi muốn gặp cậu.”
nanashi: “Ý cậu là gặp nhau ở ngoài đời thực sao?”
NONAME: “Đúng vậy, nếu cậu thấy ổn. Tôi muốn gặp để nói chuyện và làm một trận tái đấu.”
Tôi nên làm gì bây giờ? Đúng thật là hiện tại việc gặp mặt trực tiếp với những người mà bạn quen từ Internet đã trở nên phổ biến hơn và thực sự độ nguy hiểm của những cuộc gặp mặt này cũng khá là thấp. Quả thực chúng tôi cũng đã có một mối liên hệ như là những người chơi top đầu của Atafami nên tôi cũng khá là mong đợi cuộc gặp này. Vì thế nên…
nanashi: “OK, tôi thấy được đó.”
NONAME: “Cảm ơn nhé. À mà, nhà cậu gần trạm tàu điện nào nhỉ? Tôi là người đưa ra lời mời mà cho nên tôi sẽ tới đó nhé.”
nanashi: “Được thôi, đó là…”
Tôi cho biết tên của trạm và sau đó chúng tôi đã lập kế hoạch cho cuộc gặp mặt. Thực ra nơi đó không hẳn là trạm tàu điện gần nhà tôi nhất tuy nhiên đó là trạm dừng chính nên tôi nghĩ sẽ thuận tiện cho người đó hơn.
NONAME: “Vậy gặp cậu vào ngày thứ 7 tới vào lúc 2 giờ chiều nhé. Tôi rất trông chờ đến khi chúng ta có thể gặp nhau.”
Và thế là, ngay sau trận đấu kịch tính mà tôi mong chờ bấy lâu, tôi đã đồng ý gặp mặt NONAME ngoài đời thật mà không cảm thấy có vấn đề gì.