『Cuộc sống là một trò chơi tuyệt vời』 – đó là một câu nói khá nổi tiếng, nhưng nếu được đưa ra nhận định của riêng bản thân tôi thì đó chỉ là một lời nói dối mà thôi.
Được điều chỉnh vô cùng cân bằng để một người nếu cố hết sức mình thì sẽ có thể vượt qua, đó chẳng qua chỉ là một lời nói đùa vô nghĩa của những người chưa bao giờ phải đối mặt với những hoàn cảnh bế tắc thực sự; rằng mỗi nhân vật khi xuất hiện đều sở hữu cho mình lòng nhân từ và quá khứ sâu sắc cũng chẳng là gì khác ngoài những lý tưởng nhàm chán được tạo ra bởi những người không nhận thức được rõ ràng rằng có bao nhiêu nhân vật quần chúng đang tồn tại trong xã hội này. Làm ơn đừng có nói với tôi rằng, 「Chẳng phải mày cũng chỉ là một nhân vật quần chúng thôi sao.」.
Rốt cuộc, một trò chơi có độ phân giải vô hạn pixel x vô hạn pixel, mỗi giây lại có vô số khung hình như vậy chuyển động, thì cũng chẳng phải là điều tốt đẹp gì. Đôi khi pixel tụt xuống, nhưng trên hết, tất cả là do độ phân giải của thế giới này quá cao nên những kẻ như tôi, một tác phẩm vụng về mới bị thế giới nhìn nhận như vậy. Và bởi vì là một hình vẽ bằng pixel nên không thể tránh khỏi việc tôi có quá nhiều điểm tương đồng với những người khác. Tôi không có khóc đâu nhé.
Ý tôi là, ngay từ đầu, quan niệm cho rằng một trò chơi phải phức tạp đến mức độ như vậy mới hay là hoàn toàn sai lầm. Tiêu chuẩn một trò chơi hay luôn là thứ gì đó đẹp đẽ bởi vì sự đơn giản của nó.
Cờ shōgi là như vậy, trò chơi Super Mario cũng như vậy, và thậm chí đến cả luật lệ và khái niệm của một trò chơi FPS tối tân nhất về bản chất cũng chỉ đơn giản như thế mà thôi. Bên trong những quy luật và khái niệm đơn giản như vậy, lại ẩn chứa sự phong phú và hấp dẫn.
Từ trước đến nay, những trò chơi để lại được điểm dấu ấn trong lịch sử đều luôn như vậy...
Vậy giờ. Cứ giữ nguyên quan điểm đó, nhưng áp dụng lên cuộc sống thì sao.
Từ thời cổ đại, nhiều nhà khoa học uyên bác đã dùng những thí nghiệm và kiểm chứng chúng liên tục để tìm kiếm 『Quy luật của mọi hiện tượng』, hay còn có thể gọi là, 『Quy luật của cuộc sống』, nhưng rốt cuộc, cho đến tận ngày nay, vẫn chưa tìm ra được câu trả lời hoàn chỉnh nhất.
Cũng trong khoảng thời gian đó, rất nhiều triết gia có đầu óc sắc bén đã dùng những quan niệm và suy luận logic để trả lời cho câu hỏi『Ý nghĩa của cuộc sống là gì?』, hay còn có thể gọi là 『Khái niệm của cuộc sống』, tới mức kiệt quệ tinh thần, nhưng tôi vẫn chưa một lần được nghe một ý kiến phản biện lại khi họ nói rằng đó là điều dựa trên quan điểm cá nhân của mỗi người.
Một thể loại trò chơi mà có tất cả nhưng khi bị buộc phải giải thích quy luật hay khái niệm thì lại không thể đưa ra một câu trả lời thỏa đáng, và chỉ có thể trả lời là 『Cứ sống cho hiện tại thôi, ai biết tương lai sẽ xảy đến chuyện gì chứ』, thứ đó mà được gọi là một trò chơi tuyệt vời sao?
Hơn thế nữa, thậm chí cả khi con người mặc lên mình những bộ trang phục giống hệt nhau, thì lúc đó, họ sẽ bị phân biệt từ những yếu tố như khuôn mặt , vóc dáng, hay tuổi tác, và những đặc điểm kém hơn so với người khác sẽ bị soi ra và với những thứ như thế, dẫu cho họ có cố gắng cách mấy để khắc phục những khiếm khuyết về thể chất đó, thì mọi nỗ lực đó cũng chỉ là công cốc mà thôi. Để biện minh cho việc gọi nó là rác rưởi, chỉ cần xem xét xem có bao nhiêu yếu tố khiến một người trở nên nổi bật. Những kẻ thất bại như tôi, phải chịu đựng sự ép bức chỉ vì yếu kém ngay từ khi được sinh ra rồi.
Vô lý và bất công. Đó là những gì mà một kẻ yếu đuối phải chịu đựng.
Nói cách khác ── 『Cuộc sống này là một trò chơi rác rưởi』.
Một câu nói rập khuôn đang khá phổ biến tưởng chừng như vô nghĩa lại chính là thực tại của thế giới này.
Nói như vậy, sẽ có người đứng lên phản bác rằng. 「Chẳng phải đó là do mày vẫn chưa cố gắng hết sức trong cuộc sống nên mới có suy nghĩ như vậy sao?」.
Tuy nhiên, đó chỉ là lối suy nghĩ thiển cận của những kẻ sinh ra đã là thượng đẳng. Do họ bắt đầu ở một vị trí có nhiều lợi thế nên họ không thể nhận ra được sự phi lý của 『Cuộc sống』. Họ tận dụng lợi thế của một kẻ thượng đẳng để chơi chế độ dễ và trở nên bất khả chiến bại, họ tận hưởng cảm giác đó mà cho rằng điều đó cũng đúng với phần còn lại của thế giới.
Tóm lại, đó chỉ là suy nghĩ của những kẻ chơi game theo phong trào mà thôi.
Nếu chưa khám phá hết các "hang cùng ngõ hẻm" trong một trò chơi thì phắn đi.
Những kẻ mà chơi game theo phong trào là những kẻ chỉ cảm thấy thỏa mãn với bản thân mình vì chúng được sinh ra là những kẻ thượng đẳng, nên bọn chúng không có đủ tư cách để nói về cuộc đời.
Người đang nói ở đây là tôi, một kẻ luôn kiên trì, bền bỉ trong mọi trò chơi, vươn lên và liên tục đứng top, nên chẳng có gì phải bàn cãi cả.
Cuộc sống này, chẳng là gì ngoài một trò chơi rác rưởi.
──Hết. Game thủ số một Nhật Bản, «nanashi».