Cờ re đít:
Trans: Incest Velvet (do lười nên chậm)
Edit: Geinu ( gei kẹc, t là sainu )
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Xin thứ lỗi, Seirei-sama. Lẽ ra tôi phải hướng dẫn cho người sớm hơn.]
[Không, tôi không để tâm đến chuyện đó đâu. Tôi thật sự xin lỗi vì đã hoảng sợ.]
Tôi thật sự cảm thấy có lỗi với Sylvester-san, người đang đứng ở lối vào phòng tắm. Kể cả vậy, tôi vừa trở thành “phụ nữ” gần đây không thể nào học được cách sử dụng bồn tắm ở đây với thằng đực rựa Sylvester-san. Bởi vậy, tôi định học từ Hầu gái-san nhưng mà Sylvester-san lại đi theo bởi vì anh ta cảm thấy lo lắng.
[Tôi sẽ dạy~ ] Oriza-san đi vào và nhe răng ra cười khi nhìn vào chỗ này. Geez, đừng nhìn tôi như thế chứ.
[Nhưng Seirei-sama, người chắc hẳn không cần nghe về mấy cái quy củ đó đâu nhỉ, đúng không~?]
[Việc đó không khác gì nhau ở cả thế giới này lẫn thế giới khác. Thành thật mà nói, tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm.]
Bên cạnh cái cấu trúc và nét đặc trưng mà tôi không biết. Hóa ra, cách thức sử dụng phòng tắm này thật ra chả khác gì so với phòng tắm kiểu tây mà tôi biết. Giấy vệ sinh ở đây không phải là kiểu cuộn mà là được đóng cứng ở trong một cái hộp và được chất đống ở góc tường. Cái chỗ để ngồi có vẻ như là được làm bằng sứ và khi chạm vào thì thấy hơi lạnh. Nhưng tôi không có lời phàn nàn gì cả. Có vẻ như nó chắc chắn đã được lau sạch.
[Nhưng, kể cả khi tôi biết điều đó, tôi vẫn bị sốc...]
[Chuyện gì vậy~]
[... Ah, không, không có gì đâu.]
Nhìn vào khuôn mặt của Oriza-san, tôi nhanh chóng lắc đầu.
Cái thứ mà tôi cần xác nhận ở phòng tắm, không chỉ dừng lại ở vị trí và cách dùng.Mặc dù tôi rất muốn xem nó, nhưng mà việc đó không giúp được gì cả.
Ở giữa quần lót của tôi….. Uh, tôi thấy mất rồi.
Cái thứ nên ở đó bây giờ lại biến mất, hoàn toàn không có gì cả. (Nôm na là mất cái chân giữa ấy)
Tôi, đã thật sự trở thành “phụ nữ”. Phải nói thế nào nhỉ... Tôi thấy chán đời quá.
[Seiren-sama, ngài không sao chứ?]
[Ah, uh, tôi ổn. Tôi chỉ vừa trải qua một phần nhỏ của cái sự thật phũ phàng này.]
Vào thời điểm như thế này, giọng nói của Oriza-san là một sự trợ giúp không nhỏ. Không, điều đó giống như là việc thoát khỏi cái sự thật này. Nhưng có cảm giác, tôi không còn cô độc nữa.
Quay về thế giới cũ, người quản lý đã làm tròn được vai trò của mình. Khi nghĩ về điều đó, tôi nghĩ rằng mình có thể dựa vào ông ấy...
Ah... Nói thật, nếu có thể thì ít nhất tôi muốn gủi lời tạm biệt đến ông.
Tôi lấy lại tâm trí của mình. Sẽ không có gì diễn ra kể cả khi tôi cảm thấy buồn đời ở chỗ hành lang bên ngoài phòng tắm này cả.
Khi tôi nhìn lên, đột nhiên tôi nhìn thấy khuôn mặt của Sylvester-san. Nếu ông ấy chỉ ở đây để gặp các hầu gái-san, thì chắc hẳn ông đã làm xong việc của mình. Nhưng không, ổng vẫn đứng ở đây. Tôi tự hỏi rằng ổng có việc gì muốn nói với tôi hay sao? Hỏi thử xem.
[Tôi mới nhớ ra điều này, Sylvester-san, ông ở đây để gặp các hầu gái-san đến phòng tôi lúc trước ư?]
[Điều đó cũng đúng một phần, nhưng vẫn còn một vấn đề khác cần giải quyết.]
Như tôi nghĩ, công việc của người quản gia khá là khó khăn theo nhiều cách khác nhau.
Từ phòng tôi đến đây, nó có vẻ là khá là xa... Có vẻ vì phòng tắm trông có vẻ bẩn thỉu, cho nên một vài khoảng cách đã được đặt ra. Nhưng kể cả vậy, việc trở về phòng tôi chỉ để nghe vấn đề mới thì thật là kì cục...
[Có chuyện gì vậy? Cứ nói luôn ở đây đi, không sao đâu.]
[Thưa ngài, là việc chuẩn bị bữa tối...]
[... Ah, việc đó ư.]
Nghĩ về nó, tôi không được tham gia vào bữa tiệc sau buổi lễ tốt nghiệp. Vì tôi đã bị gửi đến đây trước khi đến được đó. (Velvet: Người ta bảo trời đánh tránh bữa ăn. Ở đây thì...)
Lúc đó là vào bữa trưa, nơi mà mọi thứ trở nên ồn ào... Mặc dù việc đó đã trôi qua lâu rồi, nhưng mà nó vẫn không làm tôi ngạc nhiên cho lắm.
Thời gian của hai thế giới không thực sự khác nhau cho lắm. Hay nó chỉ là một sự trùng hợp? Nhân tiện thì bụng tôi đang rất... Aaun. Tôi không nhận ra bởi vì tôi đã kìm nó lại trong toilet, nhưng tôi rất là đói. Nhờ có trà và bánh quy ở phòng tiếp khách, mà có vẻ tôi đã cầm cự được thêm một lúc...
[Thực ra thì “ngài ấy” và mọi người muốn dùng bữa ở phòng ăn, nhưng mà phu nhân lại lo lắng vì Seiren-sama vừa mới trở về và nói rằng nên cho ngài thêm thời gian để suy nghĩ.]
Cùng lúc Sylvester-san nói điều đó, vẻ mặt của anh ấy trở nên hơi phức tạp. Kể cả vậy, có lẽ phụ huynh của tôi đang quá quan tâm tới tôi. Vào cuộc gặp mặt đầu tiên, không... Vào cuộc hội ngộ của chúng tôi, họ đã rất vui vì được gặp lại tôi. Thành thật mà nói, sẽ không bất ngờ gì nếu họ hoãn lại cái bữa tiệc để chúng mừng cuộc hội ngộ của chúng tôi. Dù vậy, đây có thể chỉ là suy nghĩ của một người đáng thương.
[Seiren-sama, nếu muốn, tôi sẽ chuẩn bị bữa ăn đến phòng riêng của ngài. ]
Nhưng, cha mẹ lại đang quá quan tâm tới tôi. Việc kéo tôi ra khỏi cái thế giới mà tôi đã sống suốt 18 năm và mong muốn có một bữa tối cùng nhau thì có được gọi là một sự thay đổi lớn không nhỉ?
... Sẽ không sao đâu nếu hôm nay tôi chiều theo ý họ đâu nhỉ.
[... Nn, tôi nghĩ rằng mình sẽ ăn trong phòng. Có vể như là tôi vẫn chưa thể nào thay đổi cái thói quen của mình.]
[Tôi hiểu rồi. Vậy thì tôi sẽ chuyển lời của người đến ngài ấy.]
Khi tôi nói lên ý kiến của mình, Sylvester-san gật đầu mà không thay đổi vẻ mặt của mình.
Đối với Oriza-san, người đang nhìn tôi một cách kinh ngạc từ bên cạnh. Làm ơn hãy đọc bầu không khí đi. Ngay cả khi tôi cần xem xét nhiều điều. Nhưng mà, để nói lên những suy nghĩ ấy sau thi toilet kêu lên thì...
[Tôi sẽ để việc đó cho ông. Hơn nữa, hãy gửi lời xin lỗi của tôi vì không thể tham gia cùng họ được không?]
[Đã hiểu.]
Vào lúc này. tôi cố suy nghĩ thêm. Bởi vì chắc chắn cả hai người họ muốn cùng ăn tối với người con gái mà họ cuối cùng cũng đã tìm thấy sau 18 năm.
[Vậy thì, việc chuẩn bị bữa tối sẽ được chuẩn bị bởi ba hầu gái.]
[Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ. Tôi đánh giá cao về những gì ông đã làm cho tôi.]
[Tôi không xứng đáng để nhận lời khen này. Dù sao thì đây cũng là công việc của tôi.]
Sau khi giải quyết được vấn đề, Sylvester-san nở một nụ cười mỉm và cúi người trước khi rời đi. Như mong đợi về một người hầu đứng giỏi nhất đã phục vụ cho cha tôi... Tôi rất mong đợi về việc chúng tôi sẽ ăn cùng nhau vào ngày mai... Khao khát có được một bữa ăn tương tự như là khi còn ở trại trẻ mồ côi, có một bữa ăn vui vẻ, có vẻ như là bất khả thi rồi. Nhưng mà...
[Seiren-sama~]
[Owaa!?]
Trong khi tôi đang chìm sâu vào suy nghĩ của mình, khuôn mặt của một cô gái đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi với cảm giác Doaappu. Oriza-san thật là không biết cách đọc bầu không khí gì cả...
[Đừng làm tôi giật mình như thế chứ... Chuyện gì đây?]
[Hehe, xin lỗi. Giờ thì cùng về phòng của người nào Seiren-sama]
Bỏ qua cái việc cô ấy đang lè lưỡi qua một bên, cô ấy nên biết rằng tôi đang cố gắng để không trở nên giận dỗi... Nếu mà cô ấy không nhận ra được điều đó thì 100% cô ấy sẽ bị sa thải.
...Eh, có lẽ, cô ấy thực sự có thể đọc được bầu không khí.
Tại vì Oriza-san, người vừa kéo tôi ra khỏi cái suy nghĩ của mình lại tiếp tục nói trong lúc đang cười.
[Bữa tối sẽ được chuẩn bị bởi Arika và Miona. Trước đó thì, vì người đã yêu cầu nước nóng và quần áo để thay, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay lập tức.]
[Nước nóng ư? À, bồn tắm.] ( Ở đây nói về 湯浴み(Yuami) - nước nóng và 風呂(Furo) - tắm )
[Vâng.]
Tôi hiểu rồi, vậy ra đây là lí do tại sao mà Maid-san này được giới thiệu một cách nhanh chóng. Nghĩ lại thì tôi vẫn chưa thay cái bộ đồng phục quá cỡ của mình. Tôi nghĩ rằng mình không thể giữ cái vẻ bề ngoài này mãi được. Ít nhất thì tôi cũng phải đổi đôi giầy của mình... Tôi còn phải chịu đựng cái sự thật này bao lâu nữa đây.
Mặc dù tôi ăn một mình, nhưng tôi cũng không thể nào ăn được khi vẻ ngoài của tôi như thế này. Tôi sẽ thay đồ và đến phòng tắm.
[Trước bữa tối, tôi sẽ làm sạch cơ thể của Seiren-sama.]
[..................Huh?]
[Có vấn đề gì sao?]
Uhh, chờ chút đã Oriza-san. Ý cô là gì khi nói rằng ‘Làm sạch cơ thể của Seiren-sama’ cơ?
[Uh, cô sẽ theo tôi vào nhà tắm ư?]
[Tất nhiên rồi, tắm cho chủ nhân cũng là trách nhiệm của chúng tôi]
[Geh!]
Nghe câu trả lời của Oriza-san, tôi thấy chóng mặt quá. Ở đây chúng ta không được tự tắm ư? Việc được tắm bởi hầu gái là điều bình thường ở đây ư? Ý tôi là, tôi vừa trở thành phụ nữ và tôi vẫn chưa được nhìn thấy toàn bộ cơ thể của mình... Không, tôi đã kiểm tra phần dưới rồi. Maid-san lại là người đầu tiên thấy tôi trần truồng ư?
Mặc dù ở trại trẻ mồ côi chúng tôi có tắm cùng nhau, nhưng nó chỉ dừng lại ở việc cọ lưng cho người khác thôi chứ chưa bao giờ tắm cho nhau cả. (Còn kém lắm, ta tắm chun... à mà thôi) – ( con incest nó tắm chung với chị nó -_- )
[Uh, điều này là bình thường ở thế giới này ư?]
[Đúng vậy, điều này khác với nơi mà Seiren-sama xuất thân ư?]
[Về cơ bản thì mọi người phải tự tắm cho mình. Mặc dù có những lúc có những người tắm chúng với nhau, nhưng nó chỉ dừng lại ở việc chà lưng cho nhau thôi.]
[Haaa... Seiren-sama đã sống như một con người bình thường mà nhỉ.]
[Đúng vậy, người thường thì vẫn sẽ là người thường thôi. Dù gì thì tôi cũng đã sống ở trại trẻ mồ côi mà không có cha mẹ mà.]
Sau khi tôi nói điều đó, Oriza-san nhìn vào tôi và sốc. Sau đó, cô ấy nhỏ giọng nói ‘Xin lỗi’. Tốt nhất thì tôi nên giải thích việc này khi mọi người tập chung lại...
Nếu họ biết về tình huống mà tôi gặp phải, mọi thứ sẽ bớt rắc rối hơn. Từ giờ trở đi.
[Dù sao thì, các tiểu thư ở nhà Shiiya sẽ được tắm bởi hầu gái. Nên là, hãy làm quen với việc đó.]
Không như việc tôi quen được với tình hình ở đây, tôi vẫn sẽ không thể nào quen được với chuyện đó, và chuyện đó là không thể hi vọng được gì rồi.
Còn tiếp...
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
2 Tuần, 2k từ, sẽ tiếp tục phát huy (Incest)
Bố mày lạy mày ( Sainu )
Có gì thì chửi nó, đừng chửi tui :v ( Sainu )
Con in-sợt kia rảnh thì làm tiếp đi, dùng thời gian tán nhảm trên đít-cọt ấy (Gab)