Trans : Gabirel-chan
Edit : Sainu ( Sà Nu )
_______________________________________________________________________________
“Đây là phòng của cô, Seiren-sama.”
“Uhm, tất cả những thứ này sao!?”
“Vâng. Nhưng vẫn còn một căn phòng ở phía sau phòng ngủ của cô nữa. Có phải căn phòng này quá nhỏ không?”
“Không, không phải chuyện đó. Căn phòng này quá lớn!”
Tôi không thể kiềm chế được những lời nói cùng với cảm xúc chân thật này, và cô hầu gái cùng một bím tóc màu đen mỉm một nụ cười khổ. Tôi đoán, những suy nghĩ của tôi vẫn còn phần nào như bình thường ngay cả khi ở nơi đây, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Nơi tôi đang đứng bây giờ, trông giống như một phòng ngủ hạng sang dành các quý tộc. Khoan đã, nó ở ngay trước mắt tôi này.
Trước kia, tôi chỉ có một cái tủ quần áo, ghế sofa, và cái bàn, nhưng những thứ đó chỉ chiếm một góc trong căn phòng rộng lớn này. Ngoài ra, còn có cái đèn chùm nhỏ mà tôi không dám nghĩ nếu như nó rơi xuống thì sẽ như thế nào. Nó nhỏ hơn cái đèn được treo ở phòng khách. Nhưng nếu nó mà rơi, thì chắc chắn tôi sẽ ngỏm củ tỏi và được tặng một vé tới thế giới khác.
Ngoài ra, thì còn có một chiếc khung giường trong phòng. Nếu nhìn kĩ hơn, thì có thể thấy một cái bàn học cùng với một vài quyển sách được đặt trên đó.
Thật tuyệt với khi tất cả thứ này là của tôi. Lúc còn ở cô nhi viện, tôi phải chia sẻ phòng căn phòng nhỏ với một số người khác, và tất cả phải ngồi chung vào một cái bàn để học bài.
Nội thất của căn phòng trông khá đơn giản. Tôi đã quen với mọi thứ như thế này nên không biết phải nói gì nữa.
Với lại, đồ nội thất ở đây có vẻ mới. Tôi có thể nói ra chỉ bằng cách nhìn vào cái đồ nội thất hoặc cái rèm cửa hay cái thảm. Có vẻ, chúng chưa bao giờ được dùng.
“Các món đồ nội thất này luôn được đặt ở đây sao?”
“Những thứ này được để ở đây khoảng 1 tháng rồi. Để chúc mừng Seiren-sama đã lớn khôn, đồ nội thất ở đây tất cả đều được thay mới.”
Sau khi nghe câu trả lời từ người hầu, tôi không thế thốt lên được bất cứ lời nào. Ba mẹ đã chuẩn bị căn phòng này cho sự trở lại của tôi. Vì họ không biết sở thích của tôi là gì, nên việc họ để mọi thứ đơn giản là có chủ ý. Mặc dù nó hơi nữ tính đối với một người đã từng lớn lên trong cơ thể của một thằng con trai.
“..Căn phòng này là để chuẩn bị cho sự trở lại của tôi sao?”
“Vâng, đúng là vậy.”
Tôi không thể nói gì khác vì mọi cảm xúc đã bị tắc ngẽn trong lồng ngực, trong khi cô hầu gái kia chỉ mỉm cười nhẹ nhàng với tôi.
*
Được rồi, để tôi giải thích. Có vẻ, mọi thứ ở đây đều giống với Trái Đất, cùng với một số thay đổi nhỏ như tên hay những thứ tôi đã từng làm. Ở thế giới này thì không có điện năng nhưng lại có đèn chùm được thắp sáng bằng ma thuật.
“Quần áo dành cho nghi lễ ở trong ngăn kéo này, và đây là độ mặc bình thường. Đồ ngủ và đồ lót ở đây.”
“Ờm,cảm ơn.…..Đồ lót ?”
Khi cô người hầu này mở cái ngăn kéo của tủ quần áo ra cho tôi coi, và nhận ra một vấn đề.
Tôi đã trở thành một cô gái. Hơn nữa, tôi đã từng là “con gái” của họ.
Có nghĩa là mọi thứ chuẩn bị cho tôi đều là đồ của con gái. Bao gồm cả quần áo, giày dép và tất nhiên, là đồ lót.
Đúng, vấn đề nằm thứ cuối cùng tôi nói. Dù cho đang ở trong một cơ thể của con gái, tôi đã từng một thằng con trai cho tới khi vài tiếng trước. Cảm giác như tôi sẽ cosplay bằng cách mặc đồ của con gái.
“Có vấn đề gì sao, thưa cô?”
“....Ừm, quần áo của con gái…. Thật tuyệt~.”
Xin lỗi, hầu gái-san. Tôi không biết cô ấy đang nghĩ gì. Nhưng hãy để tôi suy nghĩ một chút.
Mặc đồ của con gái trong khi tâm hồn là của một thằng con trai, tôi đang chuẩn bị vượt rào. Nghĩ về nó, trong lúc đi lại, tôi cảm thấy khó chịu vì hai chiếc bánh bao cứ lắc lư qua lại. Cuối cùng, tôi cũng hiểu tại sao bọn con gái lại phải mặc áo ngực rồi. Nếu nó cứ lắc thế này, đặc biệt khi nó quá lớn, thì sẽ có cảm giác rất “đau”, theo như tôi nghĩ là vậy.
“Xin hãy tự nhiên ạ. Trong khoảng một lúc nữa, Sylvester-san sẽ tới đây, hãy để ông ấy vào.”
“À, được thôi. Cảm ơn cô.”
Sau khi hướng dẫn và giải thích về phòng của tôi, cô hầu gái cùng với bím tóc được thắt lên gọn gàng cúi đầu chào và rời khỏi phòng. Tôi nghe thấy tiếng cửa đóng vô cùng nhẹ nhàng, và vẫn giữ suy nghĩ về sự vô lý và ấn tượng về gia đình này.
Bây giờ tôi đang ở một mình, nhìn lại căn phòng một lần nữa. Không có sofa, không bàn, không có những đứa nhóc trong viện mồ côi, tôi không thể không nghĩ về chúng.
Sau tất cả, tôi cảm thấy rất vui khi ở đó. Có ngài quản lí, một vài đàn anh, đàn chị, và có nhiều đứa nhóc chạy nhảy xung quanh. Mỗi ngày ở đó đều rất nhộn nhịp và vui vẻ.
Và mọi thứ đột nhiên thay đổi nhanh một cách chóng mặt trong vài tiếng trước. Tôi bị biến thành con gái, được chuyển đến một thế giới khác, và trở thành con của một gia đình giàu có, danh tiếng.
Dù sao thì, tôi đã có hai căn phòng dành riêng cho mình rồi.
“....Lớn quá!.”
Thật sự, nhìn nó rất sang trọng. Đây là căn phòng của một người phụ nữ, nhưng vì bây giờ tôi là một đứa con gái nên điều này là hiển nhiên.
Khi tôi kiểm tra ngăn kéo của chiếc tủ một lần nữa, toàn váy là váy. Có một cái nhìn rất là bó, và cũng có một cái rất hở hang ở phần ngực. Tôi không thể chắc chắn chúng có vừa nếu như tôi không thử nó. Er, tôi sẽ làm gì nếu nó không vừa với tôi? Tôi hy vọng họ có thể dễ dàng điều chỉnh kích thước nếu nó không vừa, vì việc mua thêm quần áo sẽ là một sự lãng phí không nhỏ.
“....Không, không phải. Đây là những bộ quần áo được mua làm quà cho tôi mà.”
Tôi phải nói chuyện một mình. Nếu không, tôi sẽ không thể tự mình chuẩn bị tinh thần. Bằng mọi giá, tôi cần phải hỏi vị pháp sư kia nhiều hơn về ma thuật đã đưa tôi trở lại đây biến tôi thành con gái……..À, tôi quên hỏi tên ông ấy rồi.
Tôi chuẩn bị và đặt tay vào ngăn kéo dưới cùng, nơi chứa đồ lót. Quần lót và áo ngực… từ nay tôi phải làm quen việc sử dụng chúng sao? Điều này sẽ gây nhiều khó khăn đây.
Thật là tệ, tôi chưa sẵn sàng cho việc này. Mặc dù sau vài tiếng nữa, tôi chắc chắn cũng phải đối mặt với nó. Tôi sẽ thực hiện nó sau vậy.
Nghĩ lại thì, hãy coi thử cơ thể mình ra sao nào.
“......Cơ thể mình nhìn như thế này à.”
Có một cái gương dài nằm bên cạnh tủ quần áo, nên tôi quyết định kiểm tra ngoại hình của mình. Mái tóc khá ngắn với màu đen bình thường từ khi tôi còn là một đứa con trai giờ đây đã dài ngang vai.
Tôi vẫn gầy như trước đây cùng với một số chỗ nhô lên. Bỏ chiếc áo khoác trên người xuống vì giờ nó không còn vừa với cơ thể này nữa, trông như tôi của ba năm trước vậy.
Về khuôn mặt .... mọi người đã từng nói tôi có một khuôn mặt nữ tính, và bây giờ nó cũng chẳng thay đổi gì nhiều. Chỉ là mắt tôi có vẻ to hơn. Nếu bỏ qua chi tiết rằng tôi đang nói về chính mình, tôi nghĩ tôi khá dễ thương.
Đây là tôi lúc này, Seiren Shiya.
Và trước kia, Seiren Shikino…...Tôi đoán “anh ấy” sẽ không trở lại nữa. Vị pháp sự kia đã nói rằng, lúc đầu tôi là một đứa con gái.
Nếu tôi không sử dụng bất kì một loại ma thuật thay đổi giới tính nào, tôi vẫn sẽ như thế này trong suốt quãng đời còn lại.
“Mình nên làm gì đây….”
Thành thật mà nói, tôi cũng có vài tiếc nuối đã bỏ lại ở thế giới trước.
Hầu hết là muốn cảm ơn Ngài Quản lý vì đã chăm sóc tôi suốt một khoảng thời gian dài. Hơn nữa, khu cô nhi viện nhỏ, nhộn nhịp đó vẫn là nhà của tôi.
Nhưng, sâu thẳm trong tôi, đây mới là gia đình thật sự của tôi, đây mới là thế giới tôi thực sự tôi được sinh ra.
Thế nên, đây mới là tôi.
“.....Mm.”
Trong khi nghĩ về vài thứ linh tinh, cơ thể tôi bỗng rung lên. Thật tệ, có một cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng tôi.
“....Uh, oh. Mình cần phải đi vệ sinh.”
Tôi phải đi vệ sinh trong thế giới này với cơ thể con gái. Tôi chỉ uống một chút trà với mọi người trong khi nghe câu chuyện của họ, và cũng chỉ uống cacao ở thế giới cũ không lâu.
Lẽ ra tôi nên hỏi cô hầu gái kia sớm hơn. Có vẻ như ở phòng này không có nhà vệ sinh, liệu những nói khác sẽ có nhà vệ sinh không. Nhưng tôi nghĩ tôi có thể đi lạc nếu tôi rời khỏi phòng. Thật khó để có thể tìm được nhà vệ sinh trước khi tôi …….
Trong lúc đang hoảng loạn và không biết phải làm gì thì có ai đó gõ cửa. Nhân tiện, đó không phải tiếng gõ cửa do tay của con người làm ra, mà là có một cái đồ gõ cửa được gắn trước cửa. Tôi nhận ra nó khi bước vào phòng.
“Seiren-sama.”
“Mm?À,v~vâng.”
Là Sylvester-san. Oh ah, cô hầu gái trước đó nói là ông ấy sẽ tới. Tôi tự hỏi ông đến để làm gì.
Nhưng quan trọng hơn, tôi có thể chịu đựng lâu hơn không. Từ bây giờ tôi sẽ chỉ ngồi ở chiếc ghế sofa, và bảo ông ấy vào phòng. Vì ông phục vụ cho cha mẹ và tôi là con gái của chủ nhân ông ấy, nên có lẽ tôi phải cho phép thì ông ấy mới được vào.
“Sylvester-san ? Vào đi, không sao đâu.”
“Xin lỗi vì đã làm phiền cô.”
Sau khi tiếng nói được cất lên, ông ấy vào phòng cùng với ba người hầu nữa. Một trong số đó là cô gái với bím tóc màu đen, người mà đã pha trà và dẫn tôi tới đây. Hai người kia thì đây là lần đầu tôi thấy. Đúng như dự đoán, ở đây có rất nhiều người hầu.
“Cho phép tôi giới thiệu về những người này, Seiren-sama. Từ này ba cô hầu gái này sẽ chăm sóc và phục vụ cho cô kể từ bây giờ.”
“Người hầu riêng ? Thật sao ?”
“Đối với con gái của gia đình Shiya, đây là điều đương nhiên.”
Hóa ra là như vậy, có ba cô hầu gái riêng là điều hết sức bình thường. Ít nhất đối với cái gia đình này.
Nghĩa là, ở đây vẫn còn rất nhiều người hầu. Nếu một cô con gái có ba người hầu riêng, vậy ở đây thậm chí có hơn mười người giúp việc nữa.
Sự giàu có của gia đình này thật quá sức tưởng tượng.
Trong khi tôi cứ nháy mắt, cô gái có lọn tóc đen mỉm cười. Bởi vì cô ấy là hầu gái đầu tiên tôi gặp khi tới đây, tôi cảm thấy an tâm phần nào khi cô ấy ở với tôi.
“Tên tôi là Arika. Từ nay, tôi sẽ chăm sóc cô.”
Sau đó, cô hầu gái bên cạnh cô, cô cao và có một khuôn mặt gần như vô cảm cùng với mái tóc ngắn và mượt cúi đầu chào tôi. Trời ơi, ngực của cô ấy to quá. Khi tôi nhìn xuống ngực của mình, tôi cảm thấy thông cảm cho cô ấy về độ nặng của hai quả dưa hấu đó.
“Tên tôi là Minoa. Thật vinh dự khi được gặp ngài.”
Cuối cùng, người nhỏ nhất trong cả ba, một cô gái có mái tóc xoăn giới thiệu bản thân cô ấy. Nhìn vào biểu hiện của, có lẽ cô ấy là một người sống rất sôi nổi.
“Tôi tên Oriza. Từ nay mong cô giúp đỡ.”
“ Akira-san, Minoa-san, Oriza-san. Tôi mong mọi người sẽ giúp đỡ tôi hết sức có thể.
Dù sao, họ cũng là người sẽ chăm sóc cho tôi. Nên tôi phải lịch sự cúi đầu xuống chào họ. Bỗng nhiên, cơ thể tôi nhắc nhở rằng, tôi đang nhịn tiểu và thực sự cần phải đi vệ sinh. Tệ thật, tôi cần phải đi nhanh nhất có thể.
“À,ừm. Có phiền nếu tôi hỏi cái này không ? Có chuyện khẩn cấp lắm.”
“Có vấn đề gì sao !? “
Tôi nhanh chóng kêu lên, Sylvester-san thay đổi thái độ sang lo lắng. Ahh, tôi có nhiều chuyện cần phải giải quyết, bạn biết chứ. Nhưng bây giờ, tôi muốn hỏi mấy cô hầu gái còn hơn là Sylvester-san. Bởi vì, vì…
“Phòng tắm nằm ở đâu vậy, và cách sử dụng nó, mọi người có thể chỉ cho tôi không? Tôi không thể chịu lâu hơn được nữa!”
“Hả?”
Tất cả mọi người, thậm chí Sylvester-san. Đừng có nhìn tôi với cặp mắt tròn xoe như vậy chứ! Đây là trường hợp khẩn cấp, khẩn cấp lắm đó!!
Còn tiếp...