Trans : Unknowns
Edit : Sainu
==========================
Bây giờ, tôi điều chỉnh quần áo sao cho thật thoải mái khi di chuyển, với người phụ nữ……… À không, kể từ lúc này, tôi nên gọi bà ấy là người mẹ tạm thời của tôi và chúng tôi bước ra khỏi hành lang cùng nhau khi chuẩn bị xong. Ông già, ý tôi là bố tạm thời của tôi và một vị pháp sư già cùng đi chung. Thật ra tất cả cũng chỉ là tạm thời thôi, tôi sẽ tìm ra cách gọi họ sau.
Ở ngoài căn phòng này là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi với một mái tóc đen mượt. Ông ta mặc một cái quần dài truyền thống cùng với một cái áo len dài xuống tới đầu gối. Bộ đồ màu đen này trông khá là hợp với ông và nhìn cũng khá điển trai.
Bố tôi nhìn thẳng vào ông ta và giới thiệu ông ấy với tôi:
“Seiren, đây là Sylvester, quản sự trưởng của nhà chúng ta. Ông ấy quản lí tất cả người hầu trong ngôi nhà này.”
“Thật vinh dự khi được gặp ngài. Tên tôi là Sylvester, chúc mừng ngài vì đã trở về an toàn Seiren-sama.”
“……….. Oh cảm ơn.”
Bởi vì Sylvester-san đang cúi thấp người trước tôi khiến cho tôi hoảng loạn và đáp trả lại bằng một cái cúi người như ông ấy đang làm. Thật sự, tôi không hiểu quản sự trưởng là chức vụ gì. Có lẽ là một loại quản gia chăng?
Nếu suy nghĩ kĩ thì ông ấy quản lí tất cả người hầu ở đây. Nghĩa là có hơn một người hầu ở trong căn biệt thự này. Wow họ thực sự giàu đấy chứ!!! Cảm giác giống như có một thứ gì đó bước ra từ anime hay vở kịch vậy.
“Tôi sẽ hướng dẫn cho ngài, làm ơn hãy đi theo lối này”. Lập tức, Sylvester-san dẫn chúng tôi đi xuyên qua hành lang. Con đường được phủ bằng thảm dày trên khắp lối đi, tạo nên một cảm giác rất tuyệt khi bước lên. Ý tôi là nó thoải mái đến nỗi mà tôi không thể nèo quen với cảm giác này.
Trần nhà cao, được chống đỡ bởi một hàng dài những chiếc cột to lớn và có thêm những bức tường được làm từ đá cẩm thạch. Tôi không thể nhìn thấy dù chỉ là một đường nối của các viên đá cẩm thạch. Khiến tôi tự hỏi rằng ‘cả bức tường này được cắt từ một khối cẩm thạch sao?’. Tóm lại họ thật sự rất giàu.
Mặc dù tôi đã quên nó trong giây lát, nhưng tôi đã nhận thức lại được nó trong khi đang đi. Bên cạnh việc bộ đồng phục của tôi không còn vừa với cơ thể này nữa, đôi giày cũng không phải là ngoại lệ, khiến cho việc đi lại khó khăn hơn một chút. Có lẽ tôi không cần phải giữ lại đôi giày của mình nữa. Chân tôi sẽ bị bầm tím nếu cứ tiếp tục đi như như thế này nên tôi đành bỏ chúng trước khi tiếp tục.
Trong khi đang bận với những suy nghĩ của mình thì có vẻ chúng tôi đã đến nơi. Đi qua một cánh cửa bằng gỗ dày, cảm tưởng như nó có thể dập gãy ngón tay tôi nếu tôi bất cẩn, và xuất hiện trước mắt tôi là một nơi giống như phòng khách.
Căn phòng nay lớn bằng với cái căn tin của cô nhi viện và cũng như mọi hành lang khác, căn phòng được phủ bởi những chiếc thảm mềm cùng vời vài cái ghế sofa và bàn gỗ đặt ở giữa căn phòng. Cái bàn trông có vẻ nặng nề tới nỗi nó sẽ chẳng nhúc nhích kể cả khi tôi có đá nó.
Whoa có một cô hầu gái đẩy chiếc xe nhỏ với bình trà ở trên. Cô ấy buộc mái tóc đen của mình theo kiểu đuôi ngựa cùng với bộ đồ maid. Theo tôi đoán, cô ấy không phải người hầu duy nhất ở đây.
Có một bức chân dung lớn được treo trên tường cùng với những thứ như đồ gốm và búp bê nằm trên các chiếc kệ. Đằng sau là một cái lò sưởi. Có lẽ thế giới này không có điều hoà. Dù tôi quan sát thế nào đi chăng nữa, nơi đây không giống như thế giới mà tôi sinh ra. Nơi đây có vẻ giống với thế giới mà tôi thường hay mơ khi còn bé. Tôi đã luôn tự hỏi rằng liệu mình có sinh ra ở nhầm thế giới.
Từ từ, không không không không….., bình tĩnh lại nào Seiren Shikino mày còn chả biết mày đang ở đâu hay chuyện gì đang xảy ra vào lúc này nữa.
“Mời ngài ngồi xuống.”
“Oh,uh cảm ơn.”
Bỏi vì tôi vẫn đừng đó trong khi bận rộn với một đống suy nghĩ trong đầu, Sylvester-san nhanh chóng chỉ cho tôi chỗ để ngồi. Ohh~! Chiếc ghế sofa thật mềm và dễ chịu.
Bố và mẹ (tạm thời) đến và ngồi đối diện với tôi. Mặc dù ông ấy đến sau bọn tôi một chút, thầy phù thuỷ già ngồi xuống ở vị trí xéo với chỗ của tôi. Sylvester-san di chuyển xung quanh nhưng hầu như không gây nên một tiếng động nào. Mọi người có vẻ khá hoà thuận với nhau.
Một cô hầu gái chuẩn bị trà cho chúng tôi một cách tinh tế. Bộ dao nĩa có những hoạ tiết màu vàng nổi bật trên nền trắng và một lần nữa tôi tự hỏi bản thân về độ đắt đỏ đến nực cười của những thứ đồ dùng này. Trà……………là một thứ mà tôi không thích cho lắm nhưng hương vị của nó vẫn khá là ổn. Và đi kèm theo đó là một dĩa bánh quy…….tôi nghĩ điều khá là lạ. Mặc dù không thể tìm ra được điểm khác biệt nhưng đó là những gì tôi thấy. (Câu này bên bản Eng rất chi là lỗi nên mình Edit là như vầy. Mong mọi người thông cảm.)
“Bây giờ.”
Sau khi tất cả mọi người đã nhâm nhi một ít trà, vị pháp sư già hắng giọng và nhìn tất cả mọi người. Tôi không thể không nghiêm túc lại và chú ý đến ông, nhưng mọi người có vẻ vẫn thư giãn trong khi ông ấy bắt đầu nói. Thấy mọi người có thể thoải mái nói chuyện như vậy, tôi càng chắc rằng nơi đây khác với những gì tôi đã từng biết.
“Trước nhất, Seiren-sama, tôi sẽ bắt đầu giải thích về bản thân ngài.”
“…….Được thôi.”
Tôi đồng ý và gật đầu trước những gì mà vị pháp sư già nói. Dù sao thì tôi cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra vào thời điểm này. Thực sự, tôi không biết lý do vì sao tôi lại liên quan đến chuyện này.
“Seiren-sama. Tôi tin rằng tên thật của ngài là Seiren Shiya. Hai người trước mặt ngài đây là những người thân đã sinh ra ngài. Mondo-sama hiện đang là người đứng đầu của gia tộc Shiya, và đây là vợ của ngài ấy - Maya-sama.”
“Khi ông ấy trở thành trưởng của gia tộc, thì đây có lẽ là một gia đình khá là tuyệt vời.”
“Đúng vậy. Hiện tại, gia tộc Shiya là lãnh chúa của lãnh địa này.”
Seiren Shiya. Theo như vị pháp sư nói, đó chính là tên thật của tôi.
Và trước mặt tôi chính là những người mà đã trao cho tôi một cuộc sống trên cõi đời này.
Thực sự tôi không biết cảm xúc của mình trong trường hợp này là gì, liệu tôi có nên coi họ là đấng sinh thành không.
Tôi tự hỏi rằng tôi có thể cất lên hai tiếng ‘ Bố, mẹ ‘ hay không!
Vậy là, họ là một gia tộc xuất than từ tầng lớp quý tộc sao? Chẳng lẽ đây là thể loại quý tộc sở hữu rất nhiều đất cùng với những người dân làm việc cho họ sao? Tôi thật sự là đứa con của một gia đình như vậy ư??
Tôi vẫn chưa tin vào sự thật hiển nhiên này lắm. Nói đúng hơn, cảm giác như đây là một đống hỗn độn và hiểu lầm hoặc những thứ đại loại như thế.
Nếu không vì bằng chứng là cái nhẫn thì tôi chắc chắn đây là trường hợp đó.
“Bởi vì bố mẹ của ngài đã có tuổi, nên khi Seiren-sama chào đời, họ rất vui mừng đến nỗi không thể dùng bất cứ từ ngữ nào để miêu tả về không khí lúc đó.”
“……”
Khi ông ấy nói vậy, tôi không thể ngăn cản được ánh mắt của tôi và nhìn về phía họ. Bố tôi có biểu cảm hơi cứng rắn nhưng ngược lại, mẹ tôi thì dịu dàng mỉm cười với tôi.
Ahh vậy là bà ấy thực sự hạnh phúc. Có thể họ sẽ là gia đình mà sẽ yêu thương tôi. Người quản lí trại trẻ mồ côi luôn đối tốt với tôi. Nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ rằng, tình cảm của bố mẹ dành cho con cái lại khác biệt như thế này.
“Tuy nhiên, có vài rắc rối đã xảy ra khoảng một tháng sau khi ngài được sinh ra. Khi mà bố mẹ ngài và người bảo hộ để lại ngài một mình trong phòng một thời gian ngắn, và ngài đã biến mất khỏi căn phòng, chính xác hơn là biến mất khỏi dinh thự. Ngài mặc trên mình bộ đồ có thêu tên cùng với chiếc nhẫn”
“…Mm”
Oi oi, đây thực sự là vượt sức tưởng tượng của tôi. Nếu như cố gắng sắp xếp lại trình tự của các sự kiện, thì mọi việc đều liên kết chặt chẽ với nhau.
Rồi tôi nhớ ra rằng tên tôi được thêu trên áo. Cái tên Seiren đc viết bằng ngôn ngữ ở đây cũng có thể đọc được ở Trái Đất.
Khi tôi đang mãi suy nghĩ thì Sylvester-san và bố mẹ tôi đều cúi đầu xuống.
“Mẹ xin lỗi con Seiren, giá mà mẹncos thể ở bên vào lúc đó.”
“Bố xin lỗi con, bởi vì lỗi của bố mà con bị dịch chuyển đi.”
“Là lỗi của tôi khi không ra lệnh cho bất cứ người hầu nào ở lại bên ngài. Mặc dù tôi không thể được tha thứ cho dù có xin lỗi hàng vạn lần, nhưng tôi thực sự muốn nói lên lời xin lỗi chân thành này, Seiren-sama.”
“…..Ừm. Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà …!”
Mẹ, bố và Sylvester-san tất cả đều đồng thanh nói. Tôi gặp chút rắc rối khi họ cứ liên tục xin lỗi như thế này. Mặc dù tôi đã hiểu câu chuyện của họ nhưng tôi vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận và đối mặt với nó.
Và tôi đã 18 tuổi rồi và đang đối diện bố mẹ của mình.
Kể cả khi tôi nói vậy, đây là thể loại tình huống gì vậy ??
Con gái duy nhất của một gia đình giàu có bị mất tích khi chỉ mới 1 tháng tuổi. Tất cả mọi người có liên quan lúc đó đều ở đây ngay lập tức, và mọi người ở đây đều khá tốt bụng.
Và đương nhiên đây là một đòn giáng mạnh tới bậc cha mẹ hay bất cứ ai liên quan mếu như đứa con gái duy nhất đó mất tích.
“….Nhưng dù sao, chúng ta cũng đã tìm ra con vào ngày hôm nay.”
“Nói đại khái, nó như vậy. Ta hi vọng con có thể hiểu được phần nào.”
Trong suốt thời gian này vị pháp sư giờ gần như nhắm mắt và liên tục gật đầu với tôi. Tôi có thể nghe những thông tin chi tiết ở phần cuối của câu chuyện, và tôi cũng hiểu được những điều mà họ đã phải trải qua.
“……Vậy là mọi người đã cố gắng tìm kiếm tôi trong suốt 18 năm qua sao??”
“Đúng vậy. Ngay từ khi con biến mất!”
Mặc dù đó là câu tôi hỏi trong do dự nhưng ngược lại, tôi nhận được câu trả lời ngay lập tức. Những đôi mắt đó nhìn thẳng vào tôi nhưng ẩn đằng sau ánh mắt đó là cả một bầu trời luyến tiếc.
……Một cách nào đó tôi cảm thấy thật thanh thản và nhẹ nhõm.
Bỏ qua các lí luận logic, tôi hoàn toàn tin tưởng đây là gia đình thật sự của tôi. Giống với cảm giác mà tôi có khi được chăm sóc bởi quản lý ở thế giới cũ..
Dường như tôi đã có một mái ấm gia đình, nơi tôi thuộc về.
Vì một vài lí do, tôi còn vẫn chưa hiểu hết toàn bộ mọi sự việc nhưng bên trong trái tim tôi có một cảm giác ấm áp mà không thể phủ nhận được.
Còn tiếp...