Chương 1 : Hãy xác nhận tình hình lúc này.
Trans : Gabriel-chan
Edit : Sainu
--------------------------------------------------
Được rồi, tôi phải xác nhận xem cái quái gì đang xảy ra và tình hình lúc này là gì.
Tôi là Seiren Shikino, người đang vui vẻ sau buổi lễ tốt nghiệp trung học, và đang trở về nhà của tôi, cô nhi viện.
Ngay khi tôi mở cửa để vào trong, tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt. Sau đó, bằng một cách kì diệu nào đó, tôi thức dậy ở một căn phòng như thể thuộc một căn biệt thự của một gia đình giàu có nào đó. Rồi xuất hiện một người đàn bà bỗng dưng ôm tôi, và gọi tôi là con gái của bà ấy.
Đáng lý ra tôi phải ở trong một thân xác của một cậu trai nào đó nhưng kì lạ thay, tôi lại trong thân xác của một cô gái. Có vẻ như tôi đã có ngực rồi…..và “cậu nhỏ” của tôi cũng biến mất. Mặc dù tôi muốn kiểm tra thử nhưng lại không có đủ can đảm để coi thử “hàng” trước mặt mọi người.
Nếu tôi là một nhân vật trong một bộ manga hay anime, tôi sẽ hét lên như một con điếm ngay lúc này, nhưng chẳng có tiếng nào phát ra từ cổ họng tôi cả. Nói cách khác, tôi giống như một cá đang mắc cạn vậy. Thật ra, nếu tôi không tìm hiểu cái quái gì đang xảy ra thì chắc tôi hoảng loạn mất nhưng có vẻ như tôi đang trong tình trạng bối rối rồi đây.
Được rồi, bĩnh tĩnh lại nào.
Đầu tiên, phải xem người đàn bà trước mặt mình là ai đã. Cô ấy cứ luôn miệng kêu tôi là con gái.
“Ôi,Seiren...Mẹ rất vui khi…”
Người đàn bà đang ôm tôi có một mái tóc màu đen pha trộn với một chút sắc xám, một bầu không khí thanh lịch tỏa xung quanh bà ấy và có vẻ như tầm 50 tuổi. Bà ấy đang mặc một chiếc váy khá dày nhưng nhìn nó lại thướt tha đến kì lạ. Cùng với một mùi thơm tuyệt vời từ một loại nước hoa đến từ bà ấy. Trong khi bị ôm và phải ngửi mùi nước hoa của bà, tôi không nói gì cả.
Bây giờ tôi mới nhận ra, là cũng có một ông già đang đứng đằng sau bà ấy, có vẻ ông ấy nhìn tầm 60 tuổi, và có một cái ria mép khá là đẹp. Ông ấy nhìn có vẻ hơi lơ đễnh do ông đang cảm thấy bối rối. Mái tóc bạc của ông được chải kỹ càng, tôi nghĩ ông ấy khá là điển trai.
Nghĩ sâu hơn một chút, tôi đoán ông ấy là chồng của người đàn bà này. Ông ấy đang mặc một cái…..áo choàng? Nó nhìn khá là lỏng lẻo, có vẻ loại vải được may có chất lượng cao. Hình như có một số hoa văn được may trên cái choàng đó nữa.
Còn nữa, tôi thấy còn có một người trong căn phòng này.
Người này nhìn còn già hơn 2 người họ, đang gãi ngực . Tôi nghĩ ông ấy là người nói về thành công gì đó lúc trước. Giọng ông ta khá là khàn.
Ông ta có một mái tóc dài màu trắng cùng với một bộ râu trắng bao quanh khuôn mặt nhăn nheo trong một bộ đồ đen….trong khá giống với những cái áo choàng và trông có vẻ luộm thuộm. Ông ta làm tôi liên tưởng đến một lão phù thủy trong một bộ truyện. Ông ấy còn cầm cái một cây gậy gỗ, có lẽ nào…
“Seiren?”
“Dạ?”
Khi bà ấy gọi tên tôi, theo phản xạ và tôi trả lời lại. Chà chà, giọng tôi cao hơn lúc trước nhiều. Tôi đã thành con gái thật rồi.
Dù sao….đây không phải vấn đề quan trọng nhất ngay bây giờ….Nhưng tôi tự hỏi tại sao bà ấy lại biết tên tôi. Bộ đồng phục của tôi không có khâu tên của tôi – Seiren - vào đó, chỉ có họ Shikino trên đó.
Nhìn vào khuôn mặt bà ấy từ khoảng cách rất gần, bà ấy trông rất vui, và đã xuất hiện hai dòng nước mắt chảy xuống hai gò má. Khuôn mặt của bà ấy rất gần so với tôi, khiến tôi không biết phải làm gì thêm nữa. Tôi nghĩ cô ấy là một người rất tử tế.
Sau đó cái ông già nhìn như phù thủy kia lại gần tôi, gần như không tạo ra bất kì tiếng động nào, và tôi chỉ nhận ra sau khi cái áo choàng của ông ấy phát ra âm thanh khi nó kéo nhẹ cái thảm trên sàn.
Ông ấy nhìn thẳng vào tôi, và tôi có thể nhận ra ngay lập tức rằng ông ấy là người nói đã nói về sự thành công ngay khi ông ấy nói và cười cùng một giọng trước đó ông ta đã dùng.
“Seiren-sama, đừng lo lắng. Mẹ của cô đang ở đây, hoàn toàn không thể nhầm lẫn với ai khác đâu.”
“Hả?”
Thật chứ. Ngay cả khi ông nói vậy, tôi biết phải trả lời như thế nào đây.
Tôi là một đứa trẻ mồ côi, đã sinh sống và lên lớn lên tại cô nhi viện. Mặc dù hồi đó tôi thật long muốn có một người mẹ, nhưng tôi đã từ bỏ hi vọng rất lâu trong thời thơ ấu của tôi rồi.
Tất nhiên, chẳng có ai đến trường cho các buổi họp phụ huynh học sinh và giáo viên cho tôi, nhưng nó sẽ ổn nếu như tôi có viện trưởng của cô nhi viện. Tôi đã trở nên bướng bỉnh theo cách của tôi về chuyện đó kể từ khi tôi lên 10.
Ngay cả khi nếu mẹ tôi bỗng xuất hiện trước mặt tôi, nó sẽ như thế nào? Tôi không biết phải giải thích thế nào, nhưng nó khá là rắc rối.
Người phụ nữ mà tôi cho là mẹ của tôi cứ nhìn tôi với đôi mắt ướt đẫm nhưng không nói gì cả. Không, xin đừng làm cái vẻ mặt như vậy mà.
“Mẹ xin lỗi con, Seiren . Ta đã không thể gặp con đến khi con đã quá lớn rồi. Ta tự hỏi con còn giữ chiếc nhẫn đó không vậy?
“................À...ừ………..Hử?”
Tôi giật mình vì những gì bà ấy vừa nói. Nhẫn của tôi à…
“À, Có phải là….Đây, nó ở đây.”
Tôi nhanh tay lấy từ trong túi áo. Tôi nhận ra rằng cái túi áo nó đã trở nên to hơn tôi rồi.
Đó không phải là vấn đề bây giờ, tôi đã tìm thấy nó trong cái túi áo nơi tôi luôn để nó trong túi thủ công hơn. Khoảng khắc lúc tôi chạm vào nó, tôi cảm thấy một sự thư thái nhẹ, nhưng tôi bỏ qua nó. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra lúc này, nhưng tôi sẽ suy nghĩ về chuyện đó sau.
“Ý bà là….cái này sao?”
“.....! Ôi, cái này là !?”
“Ồ, không còn bất cứ nghi ngờ gì nữa. Đây chính là chiếc nhẫn sinh nhật của Seiren!?”
Lúc tôi mang chiếc nhẫn ra khỏi cái túi nhỏ, biểu cảm của người đàn ông và đàn bà kia trở nên rất vui mừng.
Ahhh, họ trở nên nghiêm túc rồi. Tôi tự hỏi nếu tôi thực sự là con của họ.
Khựng lại một chút nào.
Thay vì cố gắng tìm ai là ba mẹ của tôi, tôi vẫn chưa tìm hiểu xong vấn đề cơ bản nhất. Có vẻ tôi hơi lạc đề rồi.
Ngay từ đầu, tại sao tôi lại có 2 quả đồi, và tại sao họ lại gọi tôi là con gái của họ ?
“À, tôi thành thật xin lỗi. Ông chủ, bà chủ, Tôi cần phải nói trước điều này với 2 người.”
Bỗng nhiên, người đàn ông trong giống phù thủy kia đập vào lòng bàn như mới nhớ ra điều gì đó.
Lúc ông ấy lên tiếng, đôi vợ chồng già nhìn nhau, rồi sau đó quay sang nhìn người đàn ông, tôi cũng vậy.
“Trước khi chúng ta triệu hồi Seiren về đây, cô ấy có một cơ thể của một người con trai. Khi đi qua thế giới bên kia, có vẻ như ma thuật đã làm thay đổi giới tính. May mắn thay, cô ấy đã trở lại giới tính thật của mình, và thứ ma thuật kia đã bị xóa bỏ rồi.”
“Hả ?”
“Cái gì ?”
Ma thuật...bị xóa bỏ.
Hừm, cái gì vậy ông già kia? Ngoài ra, cái ông này có thể là một pháp sự thực sự.
Ngay từ đầu, ông ấy nói về ma thuật cứ như là thứ tự nhiên nhất trên đời, vậy đây là nơi nào đây ? Thật tệ, tôi không còn ở Trái Đất nữa à ?
Cái gì chứ. Ông ấy nói, ngay từ đầu tôi đã là con gái sao?
Không, ngay cả khi tôi có hơi nữ tính một chút. Kể cả khi thích những thứ ngọt. Nói rằng ngay từ đầu tôi đã là con………...Nếu điều đó là sự thật, nó quả thật là lố bịch.
Mặc dù tôi muốn nổi điên lên, nhưng tôi lại không thể không nhìn vào khuôn mặt của người đàn bà này và đôi mắt của bà ấy. Bởi vì tôi có thể chấp nhận rất nhiều thứ phi lý từ khi còn nhỏ. Nên ngay cả lúc lạ lẫm như thế này tôi cũng có thể bình tĩnh được.
“...Con từng là, một đứa con trai sao? Seiren.”
“Vâng, ừm , trước khi con tới đây.”
“Có phải như thế không…..Có vẻ như quần áo của con không giống của một cô gái.”
Vì thế,theo những lời ông phù thủy kia nói, hai người dường như là ba má của tôi, và tất cả mọi người ở trong căn phòng này dường như đang bối rối một chút.
Tất nhiên. Họ có vẻ đang tìm người con gái của họ, và họ nghĩ tôi chính là người con gái đó.
Sau khi được biết người con gái này từng là “trai”, mọi người ai cũng trở nên bối rối
Một lần nữa, tôi cố gắng kiểm tra thử cơ thể của tôi. Vì tôi không có cái gương nào ngay lúc này, tôi không biết mặt tôi trông như thế nào.
Tôi vẫn mặc như lúc trước, bộ đồ đồng phục đi học của tôi. Tất nhiên, đó là bộ đồ đồng phục nam. Họ của tôi được khâu trên đồng phục, cùng một biểu tượng hoa hồng của trường tôi được khâu ở dưới….Bằng tốt nghiệp…, hình như không có ở đây. Có vẻ tôi đã làm rơi trong lúc được dịch chuyển tới đây.
Dù sao đi nữa, hai quả đồi của tôi đã to thêm rồi, và nhận ra cái áo tôi mặc khá là chật ở chỗ quanh vùng ngực. Ngoài ra, cái áo khoác có vẻ khá rộng, cái tay áo nó dài quá tay tôi. Urgh, nói về việc cái áo nó to hơn, có vẻ tôi đã nhỏ hơn so với lúc trước.
Hơn nữa, cái quần có vẻ lỏng lẻo, nếu tôi đứng lên thì cái quần sẽ tuột mất. Từ nay, tôi phải thắt chặt cái thắt lưng hơn thôi.
Thêm nữa là tóc tôi có vẻ dài hơn trước. Tôi chắc chắn rằng trong suốt buổi lễ tốt nghiệp, tóc của tôi không dài đến nỗi chạm đến phần gáy của tôi. Hmm, tôi xác nhận lại bằng cách chạm vào bằng tay tôi. Tôi nghĩ nó đã dài tới vai tôi rồi, và chắc chắn rằng nó đã dài hơn so với lúc còn ở cơ thể trước.
Nếu có ai đó nhìn vào tôi ngay lúc này, tôi chắc chắn rằng là họ sẽ thấy một cô gái đang mặc đồng phục của con trai. Có vẻ như cơ thể tôi đã thay đổi. Mặc dù, trước đó tôi cũng có một khuôn mặt nữ tính và nó làm tôi cứ như là một đứa con gái đang mặc đồng phục của nam sinh, vì vậy nên tôi chắc cơ thể tôi thay đổi không quá nhiều.
“Seiren.”
Người đàn ông già đứng sau người đàn bà kia đã im lặng được một lúc rồi….có vẻ là cha tôi, gọi tên tôi. Tôi trả lời theo phản xạ là “Vâng”, có thể điều này đã làm cho tôi nhớ đến viện trưởng của cô nhi viện, người đã luôn đối xử tốt với tôi như đối xử với chính bản thân mình vậy.
Ông ấy thực sự giống như người đang cư xử như là cha của tôi, người cha của chính bản thân tôi. Và người đàn bà mà đã ôm tôi ngay lập tức mà không có một chút do dự, có vẻ là mẹ của tôi.
Họ có phải cha mẹ của mình không, tôi cũng chưa thể biết chắc chắn.
“Đầu tiên, hãy đi với ta. Ta cá là con cũng có một số chuyện muốn nói. Ta cũng cho rằng con cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra ngay lúc này.”
…..Đầu tiên, tôi phải đi thu thập thông tin cái trước, mặc dù tôi chưa biết phải làm gì kể từ bây giờ.
Đó là lý do tôi lại ngoan ngoãn gật đầu. Thì, cũng vì những lời nói người pháp sư già kia làm cho tôi có cảm giác thân mật và hoài cổ theo một khía cạnh nào đó.
Còn tiếp...