Ngửa mặt lên trời, Yomi ngước nhìn bầu trời xanh vô tận.
Chỉ khi đó cô mới thực sự cảm nhận được rằng mọi việc đã kết thúc.
Thế giới đã bị phá hủy rồi sao?
Yomi run rẩy trong sợ hãi, cơ thể bị đẩy đến bờ vực cuối cùng. Cô không thể cử động nổi nữa, nên cô cứ để cho suy nghĩ lang thang vô định.
Có vẻ như việc đó đã thành công rồi. Hoặc là ít nhất, cô cảm thấy như vậy.
Cô cùng các người bạn đã tìm cách để dồn được quỷ vương hùng mạnh. Tuy nhiên, chó cùng cắn giậu, hắn đã hy sinh chính mạng sống của mình để hồi sinh… thứ đó. Yomi và các đồng đội phát hiện ra con quái vật kinh khủng đó chính là chúa tể bóng tối – chính vị thần mà quỷ nhân tôn thờ.
Mặc dù mới được sinh ra ở thế giới này, chúa tể bóng tối đã mạnh mẽ hơn tất thảy những quỷ vương mà hắn đã khai sinh ra. Hắn quả xứng đáng được gọi là một vị thần.
Tuy nhiên, hắn ta thiếu đi nhận thức. Một dạng thức sống chỉ biết có ăn và ăn, cứ như thể định nuốt chửng lấy cả thế giới vậy.
Yomi đã chém con thú điên loạn đó với thanh quỷ kiếm bị nguyền rủa được rèn từ răng nanh của vị Hắc Đế đã biến mất từ lâu, kẻ cai trị của cái chết và bóng tối. Chỉ khi đó cô mới cảm nhận được rằng đòn đánh của mình cuối cùng cũng có công hiệu. Cô trút toàn bộ lượng năng lượng bóng tối vào trong thanh kiếm. Nếu đòn đánh đó không thành công, Yomi chắc chắn rằng thế giới này sẽ bị nuốt mất.
Suy nghĩ như vậy chẳng ích gì.
Yomi không có cách nào biết được đòn đánh cuối cùng của mình đã đánh bại được chúa tể bóng tối hay là sinh vật đó đã nuốt trọn lấy thế giới. Cảm thấy bị bất ngờ trước cơn đau mà cô đã gây ra, chúa tể bóng tối – sinh vật chỉ có bản năng thuần túy – đã lùi ra xa hết mức có thể.
Nó đập Yomi như một con ruồi, xuyên qua cả tấm vải không-thời gian, và tít sang tận một thế giới khác – đảm bảo rằng cô sẽ chẳng thể nào quay về nhà được.
Yomi nhận thấy mình đang trôi nổi trên một đại dương không bến không bờ. Dù có nhìn về hướng nào, cô chỉ có thể thấy được một đường chân trời xanh biếc.
Cô vứt bỏ tất cả những thứ sẽ gây cản trở đến sự sinh tồn của mình, chỉ để lại mỗi Pháp ấn và quần áo. Bảy ngày bảy đêm, cô bơi thuận theo dòng hải lưu, và cuối cùng tới được một bờ biển.
Giờ khi Yomi đã thoát chết, cô nghĩ về những người bạn đồng hành của mình.
Hy vọng là ba cậu ta sống sót.
Có Alto, người có kiến thức và kỹ năng pháp thuật vượt xa Yomi. Có Alex, người luôn khoe mẽ về kiếm kỹ thượng thừa và lối sống trác táng của bản thân. Cuối cùng là Leo, người được Quang Thần ban phước nhiều hơn cả Yomi đã được nhận từ Nữ thần Bóng tối.
Yomi là một kẻ dị biệt. Cô đã được “tạo ra” từ hạt giống của orge. (Gã orge được cho là mạnh nhất mà người ta gặp được kể từ khi cửa biên giới của Sơn Quốc được mở ra.) Hạt giống đó đã được ban cho một thiếu nữ của Đền thờ Bóng tối, người đã được sinh ra với phước lành cực kỳ mạnh mẽ của bóng tối dù cho cơ thể có yếu ớt. Sau khi hạ sinh Yomi, nữ tu đó đã qua đời.
Đối với Yomi, thế giới này chẳng có ý nghĩa gì với cô cả, ngoại trừ ba người đồng đội mà cô đã đồng hành cùng và tiêu diệt vô số các quỷ vương.
Quan trọng nhất là xem bây giờ sẽ làm gì tiếp theo.
Gác lại những vấn đề kia, Yomi suy nghĩ về tình thế của mình. Đền thờ Bóng tối đã tạo ra cô với mục đích duy nhất là tiêu diệt quỷ vương, nhưng giờ nhiệm vụ đó đã kết thúc rồi.
Cô chắc chắn là sẽ không có ai phàn nàn về những nỗ lực của cô cả. Cô chỉ bại trận trước có một kẻ và còn có thể đương đầu với chính vị thần mà quỷ nhân tộc tôn sùng.
Nói cách khác, người chiến binh chẳng còn lý do gì để sống nữa cả. Tương lai đang chờ đợi Yomi trống trải y như bầu trời mà cô đang ngắm nhìn.
Có lẻ mình cứ nằm đây chờ chết thôi nhỉ. Hmm…?
Một cái bóng rọi xuống cô, khiến cô chớp mắt. Một khuôn mặt của một người đàn ông xuất hiện trước mắt cô.
Hừm. Hóa ra ở đây cũng có con người.
Người đàn ông với nước da rám nắng đang nhìn xuống cô có một bộ tóc ngắn và một biểu cảm thoáng buồn. Người này xét về diện mạo thì có vẻ cũng tầm tuổi cô. Khuôn mặt thon dài của anh ta giống với khuôn mặt của người dân Sơn Quốc, những người mà Yomi chưa từng gặp lại kể từ khi đi qua Tây Lục địa nhiều mùa trăng về trước. Người đàn ông bắt đầu nói với cô với một giọng điệu lạ lẫm của một thế giới khác.
Bên cạnh người này là một thùng gỗ đựng đầy những thứ trông như những hòn đá.
Yomi có thể nhận ra ngay người đàn ông không hề mang ý định giết người hay bất cứ ý xấu nào, nên người này khó mà là một kẻ cắp hay kẻ bắt cóc được. Cô cũng nhận ra là anh ta có lẽ cũng chỉ đang lo ngại cho cô, bởi cô đang nằm trần truồng trên bãi cát. Yomi thả lỏng, nhìn thẳng vào người đàn ông.
Người này mở miệng và nói gì đó. Yomi biết cả ngôn ngữ của Đông và Tây Đại lục, nên sự thực rằng cô chẳng thể hiểu được lời nói của anh ta nhắc nhở cô rằng cô thực sự đang ở một thế giới khác.
Đúng là chẳng biết được anh ta đang nói gì thật. Thôi thì.
Yomi tập trung năng lượng và bắt đầu thi triển pháp thuật.
Cô sử dụng một kỹ thuật đặc biệt mà Alto đã tạo ra trong hành trình của họ. Nó cho phép pháp sư kết nối nhận thức trực tiếp với người đối diện để giao tiếp.
Yomi sẽ không đọc được ký ức hay cảm xúc của người đàn ông đây, nhưng cô sẽ hiểu được ý định của anh ta. Thứ pháp thuật này cho phép người sử dụng có thể đối thoại được với những sinh vật không nói được và hiểu được chúng muốn nói gì. Nó rất hữu dụng để thương lượng hoặc khi muốn xin chỉ dẫn hoặc hỏi vị trí mạch nước.
“Cô sẽ bị lạnh nếu nằm ở đây như thế này đấy, cô gì ạ. Khỉ thật… Cô vẫn không hiểu tôi nói gì, đúng không? Tiếng Trung hay tiếng Anh đều không được… Điên ghê. Mình lại không biết tiếng Đức.”
Đọc được suy nghĩ của người đàn ông, Yomi có thể phiên dịch được những gì anh nói. Người đàn ông trước mặt cô có vẻ đang nói không những bằng ngôn ngữ mẹ đẻ của mình mà còn dùng cả tiếng của nơi khác nữa.
“Không… sao. Tôi hiểu… từ ngữ.”
Truyền ý định của bản thân vào đầu người đàn ông, Yomi nói chuyện bằng ngôn ngữ của Đông Lục địa, thứ sẽ khiến người đàn ông phiên dịch thành tiếng bản địa của anh ta.
“Ồ, hóa ra là cô cũng nói được tiếng Nhật!” Đôi mắt anh ta bừng sáng khi ông thì thầm. “Tạ ơn trời. Thiệt tình.”
Ông thở dài nhẹ nhõm.
“Dù gì thì, cô phải cẩn thận hơn,” ông nói tiếp. “Cô có thể bị cảm lạnh đấy! Và, ý tôi là, thế này nhé… Chiến tranh đã kết thúc rồi mà, phải không? Cô lại còn cực kỳ xinh đẹp, nên chắc hẳn là cô còn có rất nhiều thứ đang chờ phía trước rồi! Ồ… Tôi biết rồi! Vậy ăn một bữa thì sao? Chỗ tôi là một nhà hàng Tây phương ở Dalian. Trước chiến tranh, tôi có làm đầu bếp món Tây ở Thượng Hải sau khi cãi nhau với ông già và bỏ nhà. Mới hôm qua thôi, tôi còn phải đi khá xa để kiếm nguyên liệu! Cũng kiếm được mấy phần thịt lợn ngon ghê gớm đấy. Thế, cô thấy thế nào? Tôi mời. Cũng giống như họ vẫn nói đấy – phải trân trọng mọi cuộc gặp gỡ chứ, phải không?”
Khi người đàn ông này nói một loạt các từ ngữ không ngừng nghỉ, có cái gì đó trong nụ cười của ông có vẻ… vội vã.
Bụng của Yomi réo lên như để đáp lại.
“Đồ ăn à?”
Yomi đã trải qua bảy ngày mà chẳng có gì bỏ vào bụng ngoài nước muối. Dạ dày cô giờ đang trống rỗng.
“Có lẽ tôi đành phải nhận lấy lời đề nghị quý giá của anh rồi.”
Giờ khi nghĩ về việc đó, túi tiền của cô đã chìm xuống đáy biển, cô chẳng còn đồng nào trên người cả. Cô không thích giết người chỉ để kiếm ăn, nên cô quyết định rằng tốt nhất là chấp nhận đề nghị tốt bụng của người này. Hiện giờ, cô phải tập trung vào việc sinh tồn và kiếm cái gì ăn đã.
Yomi đứng dậy, và thời gian lại một lần nữa trôi chậm lại. Quàng chiếc áo khoác mà người đàn ông đưa cho, cô bắt đầu bước đi.
“Ồ, đúng rồi. Tôi hoàn toàn quên mất. Tôi là Yamagata Daiki. Họ của tôi được viết từ tiếng Kanji của từ ‘núi’ và từ ‘phương hướng’. Còn tên của tôi tự là ‘đại thụ’, trích từ câu nói tìm kiếm nơi trú dưới bóng cây đại thụ. Cha tôi đặt tên tôi như vậy vì muốn tôi trở thành một người đàn ông đường hoàng, đáng tin cậy.”
“Tôi hiểu rồi. Chà, tên tôi là Yomi. Xin lỗi vì đã làm phiền anh.”
Trò chuyện với Daiki, bàn chân của Yomi dẫm xuống mặt đất của thế giới này.
Sao anh ta lại tốt với mình vậy?
Daiki không biết bản chất thật của cô. Dẫu vậy, Yomi cũng khó mà hiểu được tại sao người này lại tốt với người phụ nữ từng được kinh sợ với cái tên “Kẻ Giết Quỷ Vương” đến như vậy.
Nhiều năm sau, tại một văn phòng chính phủ, Yomi biết được rằng Daiki đã tưởng cô mất đi người yêu hoặc gia đình trong chiến tranh giống như anh. Anh sợ rằng cô chuẩn bị gieo mình xuống biển và cố hết sức để ngăn cô lại. Daiki đã giải thích điều này cho Yomi sau khi cô kể cho anh rằng cô được sinh ra tại Tây Lục địa và cha mẹ cô đã mất đi, để lại cô một mình trên thế giới này.
Sau đó, cô đã đổi tên mình thằng Yamagata Koyomi.