Đã 150 ngày kể từ khi tôi bắt đầu làm việc tại Nhà hàng Ẩm thực phương Tây Nekoya ở đất nước Nhật Bản. Ở một thế giới khác.
Thời gian hẹn… Tôi xác nhận rằng sáu ngày, tám tiếng, ba mươi hai phút, và bốn mươi giây đã trôi qua, và mở mắt.
Tôi hướng ánh mắt vào cánh cửa trước mặt, sử dụng pháp lực của bản thân để biến đổi hình dáng thành một elf. Đây là một chủng tộc dạng người, và hình dạng này là thứ tôi đã hóa thành khi lần đầu tới nhà hàng. Một miếng vảy của tôi đã biến hóa thành bộ đồng phục phục vụ màu đen; và phần còn lại biến thành bộ tóc dài rủ xuống quá hông. Sau khi biến hình, tôi mở cánh cửa gỗ sồi ra.
Tiếng chuông ngân vang bên tai khi tôi bước qua cảnh cửa nhà hàng.
Chào buổi sáng.
“Yo, chào buổi sáng. Vẫn đúng giờ như mọi khi, nhỉ?”
“Chào buổi sáng! Hôm nay chị em mình lại cùng nhau cố gắng hết mình nhé!”
Ngay khi tôi thông báo cho mọi người rằng mình đã đến, hai sinh vật đã đáp lại lời chào của tôi – ông chủ của Nhà ăn của Thế giới Khác, và Aletta, cô gái được ký khế ước để làm việc cho ông chủ giống như tôi.
Ánh nhìn trong đôi mắt họ trông rất khác biệt với những khuôn mặt mà tôi nhớ đã từng ngắm nhìn với sự kinh ngạc trong trận chiến với “nó” nhiều năm trước. Rất khác biệt với những ánh mắt mà, sau trận chiến đó, đã ngước lên nhìn chúng tôi trong sự sợ hãi và giận dữ. Và cũng rất khác việt với những kẻ đã tắm mình trong máu của chúng tôi và biến đổi, thờ phục chúng tôi với một niềm đam mê quá độ.
Thay vào đó, những sinh vật này nhìn tôi như một người ngang hàng.
“Em đã chuẩn bị sẵn cà ri sáng cho chị rồi đấy,” Aletta nói. “Chị sẽ ăn chứ?”
Có.
Vì một lý do nào đó, tôi có thể cảm thấy điều gì đó kỳ lạ trong đôi mắt họ. Mặc dù không hoàn toàn thoải mái với việc đó, nó cũng khiến tôi cảm thấy một cảm giác mà tôi không mong muốn. Tôi cúi đầu.
Tôi không hiểu. Mình vừa cảm nhận được thứ gì vậy nhỉ?
Tuy nhiên, chẳng còn gì quan trọng hơn mùi cà ri gà thơm nức đang quẩn quanh trước mặt tôi.
Tôi quyết định ngừng suy nghĩ về cảm giác lạ lùng đó và xúc thìa vào phần nước cà ri màu nâu.
***
Chiến hữu cũ 35688 năm trước của tôi, Đỏ, đã giới thiệu tôi với ông chủ ở đây. Đây là lý do tôi bắt đầu làm công việc phục vụ tại Nhà ăn của Thế giới Khác.
Khi khám phá ra đồ ăn ở đây – đặc biệt là một món ăn được gọi là “cà ri gà,” được làm từ thịt của một loại chim gọi là gà và các loại thảo mộc cùng hoa quả – được phục vụ để đổi lấy tiền tệ, Đỏ đã đưa ra một đề nghị.
Đỏ, người đã ghé thăm tôi lại tận cùng của bầu trời, đã thể hiện rõ mục đích của mình.
“Ta muốn cô làm việc ở đây dưới cương vị một nữ phục vụ và bảo vệ nhà hàng này khỏi những kẻ có ý đồ xấu khi ta không có mặt,” Đỏ đã nói với ta như vậy.
Ông chủ, một sinh vật của thế giới khác, ngoài ra cũng là sếp của tôi, và Aletta, một đồng nghiệp trong nhà hàng, thực ra yếu đuối vô cùng. Họ hoàn toàn có thể gặp nguy hiểm nếu không được bảo vệ.
Theo lời Đỏ, một con thú cưng của Trắng đã thử làm loạn ở đây trong quá khứ.
Và thế là Đỏ, cảm nhận thấy có biến, đã phải đích thân xử lý vấn đề này. Nhưng nếu ông chủ chết đi trước khi họ kịp ra tay, nhà hàng này sẽ đi đời mất.
“Ta biết là nếu có kẻ nào định gây rối, ít nhất cô cũng có thể cầm chân được chúng cho đến khi ta tới… Thêm vào đó, cứ khi nào ta nhúng tay, chuyện cũng thường có xu hướng trở nên nghiêm trọng,” Đỏ giải thích.
Do đó, tôi chính là người bảo vệ tối ưu của nhà hàng này. Tôi có thể dễ dàng che giấu sự năng lực pháp thuật của mình. Tôi còn có thể xóa đi gần như hoàn toàn sự hiện diện của mình nữa.
Nên tôi đã đồng ý với kế hoạch này và làm việc tại nhà hàng để đổi lấy cà ri gà.
***
Nhà hàng Ẩm thực phương Tây vận hành dưới hệ thống lịch biểu được chia theo kiểu của thế giới bên đó. Có bảy ngày trong một tuần. Và cứ mỗi bảy ngày thì nó lại mở ra ở thế giới của tôi.
Ông chủ dùng một ngày sau khi mở cửa ở thế giới bên này để nghỉ ngơi, rồi dành năm ngày còn lại để phuc vụ cư dân ở thế giới của ông. Theo những gì tôi biết, đó là một phong cách làm việc tiêu chuẩn ở bên đó. Và nó có vẻ vận hành rất trơn tru.
Ấn tượng này tất cả đều dựa trên những thông tin tôi thu thập được từ những khách hàng của nhà hàng khi tôi phục vụ đồ ăn trong nhà hàng.
Theo những gì tôi nghe được, hình như những cư dân ở thế giới bên này cũng chưa hề phát hiện hay biết đến thế giới của chúng tôi.
Người elf đã từng xâm chiếm thế giới này trong quá khứ, nên mặc dù quan niệm về một thế giới khác có tồn tại, nó vẫn được goi như là một sản phẩm của trí tưởng tượng. Một điều hư cấu thuần túy.
Thêm vào đó, nhân loại, chủng tộc trông giống elf nhất, có một trữ lượng sức mạnh pháp thuật rất thấp. Có rất ít con người có thể sử dụng được pháp thuật, nếu không muốn nói là chẳng có ai.
Dù vậy. nhà hàng Nekoya lại có một cánh cửa pháp thuật kết nối tới vô số các địa điểm trên thế giới của chúng tôi – một thế giới phía bên kia. Tại sao thì chẳng ai biết.
Nếu tôi tìm kiếm trong ký ức của Altorius – một con người thường xuyên ghé thăm Nekoya – có thể tôi sẽ tìm thấy sự thật. Nhưng tôi không nghĩ rằng chuyện đấy quan trọng ở thời điểm hiện tại, nên tôi không làm vậy.
Nếu không có biến cố gì, tôi đã quyết định rằng mình chưa cần phải tìm hiểu thêm về thế giới chứa nhà hàng này. Tôi quyết rằng mình sẽ hoãn công cuộc điều tra về thế giới này lại thêm một trăm năm nữa, cho đến khi vòng đời tự nhiên của ông chủ kết thúc.
***
Với suy nghĩ đó trong đầu, tôi bắt đầu công việc của mình. Công việc thực sự của tôi cũng không khó đến thế.
Tôi đọc yêu cầu từ tiềm thức của các thực khách, thông báo cho ông chủ để ông có thể chuẩn bị, mang đồ ăn, và rồi lau dọn bát đĩa đã ăn hết.
Bởi vì tôi không có tài giao tiếp với khách hàng giống như Aletta, tôi để lại việc gọi món lần đầu cho cô bé.
Tôi chỉ cần hoạt động ở phía sau. Xét đến yêu cầu mà Đỏ đã đưa ra, sẽ là không tốt nếu quá nhiều người để ý sự hiện diện của tôi.
Thỉnh thoảng cũng có những thực khách nhận ra tôi trong nhà hàng. Nhưng họ chỉ biết được một phần nào danh tính của tôi thôi, và họ cũng không có hành vi gì thù địch cả.
Nói chung, chẳng có bất kỳ trận chiến nào xảy ra ở đây.
***
Đỏ là khách hàng cuối cùng trong ngày. Quan sát cô ta rời khỏi nhà hàng, tôi nhận ra ông chủ đang làm một việc gì đó kỳ lạ, không nằm trong lịch trình công việc cuối ngày thông thường.
Ông lấy ra một vật hình trụ trắng với lớp bề mặt thô và chuẩn bị nấu ăn.
Đây là một loại đồ ăn mà tôi chưa từng thấy bao giờ - rõ ràng là một thứ mà tôi chưa từng thấy ông chủ nấu.
“Hm? À, hôm nay cháu cũng làm tốt lắm, Kuro à.”
Ông chủ nhận thấy tôi đang tò mò quan sát ông nấu ăn và dành cho tôi một lời khuyến khích. Rồi ông hướng sự chú ý của mình lại về thứ đồ ăn màu trắng kia.
“Ồ, cháu đang băn khoăn xem thứ này là gì sao?” Ông chủ nói sau một vài phút. “Đây là bánh mỳ cà ri.”
Bánh mỳ cà ri?
Tôi chưa bao giờ nghe về món ăn này. Tôi biết rằng bánh mỳ là một loại thức ăn làm bằng cách nghiền một loại thực vật thành bột, nặn lại, rồi đem nướng. Giống như cơm, thứ cũng được làm từ một loại thực vật nấu chín, bánh mỳ cũng là một món ăn phổ biến ở nơi này.
Tôi đã quá biết cà ri là gì, nhưng tôi lại không biết về món bánh mỳ cà ri này.
“Ta nhận được thứ này từ chỗ của Kimura vì họ cực kỳ thích cà ri gà của chúng ta. Có vẻ như là thứ này ăn ngon nhất khi vẫn còn nóng, nên ta đang chuẩn bị để nấu chúng đây,” ông chủ nói. “Thật lòng mà nói, chỗ này mình ta ăn thì hơi nhiều, nên ta đang nghĩ là thứ này có thể làm thành bữa tối nay của chúng ta đấy.”
Ông chủ bắt đầu cho những chiếc bánh hình trụ dài trắng vào nồi dầu.
Dầu sủi bọt và tiếng kêu xì xèo vang khắp xung quanh. Và khi ông chủ cuối cùng cũng vớt những chiếc bánh cà ri ra khỏi nồi dầu, chúng có một màu nâu vàng giống như những món chiên rán khác mà ông chủ phục vụ. Phảng phất từ chiếc bánh chính mà một mùi thơm thoang thoảng của chính cà ri.
Chúng có ngon không?
“Đương nhiên là có chứ. Bánh mỳ cà ri ở chỗ Kimura siêu nổi tiếng nhiều năm rồi. Thật lòng mà nói, món gì của họ cũng tuyệt cả. Cháu có muốn nếm thử không, Kuro?”
Tôi ngay lập tức gật đầu.
Sự hiếu kỳ của tôi vẫn cứ như thế. Cái món bánh mỳ cà ri này có hương vị thế nào nhỉ? Tôi băn khoăn. Nó có ngon được như cà ri gà không nhỉ?
***
Ông chủ chiên tổng cộng mười hai chiếc bánh mỳ cà ri. Ông đặt chúng lên một cái lồng bọc trong giấy để thấm dầu thừa, rồi đặt chúng lên bàn trong khi chúng vẫn còn xì xèo.
“Wow!”
Bên cạnh tôi, Aletta cười rạng rỡ với đôi mắt mở to khi nhìn thấy những chiếc bánh mỳ.
“Đồ uống thì ta định sẽ là lassi,” ông chủ nói. “Nếu hai cháu muốn uống thêm thì cứ rót nhé.”
Ông chủ đặt ba cốc nước xuống trước mặt chúng tôi, mỗi cốc đều chứa đầy một thứ chất lỏng màu trắng, trong. Gần đó là một bình nước đựng thứ nước lassi này.
“Bánh mỳ cà ri ăn lạnh cũng ngon, nhưng ngon nhất thì phải là lúc còn nóng, nên phải ăn ngay!” ông chủ nói. “Ăn thôi!”
Khi ông chủ hoàn tất việc chuẩn bị bàn ăn, Aletta thì thầm một lời nguyện đơn giản tới vị thần của mình. “Cảm ơn Người, thưa vị thần của quỷ nhân, vì bữa ăn. Con xin tạ ơn Người!” Rồi cô bé cầm lấy một chiếc bánh mỳ cà ri.
Aletta phồng miệng, phả bớt hơi nóng ra ngoài. Cô bé rớm nước mắt như thể vừa bị dính bỏng, nhưng vẫn cố nói dù vẫn còn đang đầy một miệng đồ ăn rằng món bánh mỳ cà ri rất ngon.
“Eeee! Nóng quá, cay quá!... Nhung mờ lại rất ngoong!”
Ông chủ, có vẻ như đã quen với việc ăn bánh mỳ cà ri, không hề có biểu hiện bị bỏng. “Yup. Chẳng có gì ngon được như bánh mỳ cà ri mới chiên từ cửa hàng của Kimura cả.”
Nhìn hai người trước mặt ăn, sự tò mò của tôi lên đến đỉnh điểm.
Tôi với tay ra và cầm lấy một chiếc bánh cho riêng mình.
Tôi có thể cảm thấy hơi ấm của chiếc bánh mỳ cà ri mới chiên qua lòng bàn tay, chiếc bánh vừa có mùi cà ri, vừa có mùi thịt cốt lết.
Sau khi dành vài giây để tận hưởng mùi hương này, cuối cùng tôi cũng bắt đầu cắn vào miếng bánh cà ri.
Bề mặt mỡ màng, giòn rụm của chiếc bánh vỡ tan ra ngay khi tôi cắn vào. Lớp vỏ bánh thì dày hơn và có phần cứng hơn một chút so với phần vỏ của các món ăn chiên khác tại nhà hàng, nhưng phần bên trong thì vẫn mềm mại như vậy.
Vị ngọt thoang thoảng của lớp vỏ cùng dầu chiên tạo nên một sự tương phản ngay lập tức với phần nhân bên trong của món ăn.
Cà ri.
Nước sốt cay nồng tuyệt vời mà tôi đã đem lòng yêu thích đã ngay lập tức đánh bay đi vị ngọt của bánh mỳ, thay đổi hoàn toàn hương vị thành một vị ngon cay nóng tuyệt hảo.
Phần cà ri bên trong bánh mỳ được nấu từ thịt xay (có lẽ từ bò) cùng với thảo mộc. Nó cũng có đủ các loại thực vật, những thứ này đã được nấu chín rồi thêm vào phần nước sốt đặc sệt. Thứ cà ri này không cay như món cà ri gà mà tôi quen ăn.
Nói chung, tôi nghĩ là tôi thích cà ri gà hơn.
…Tuy nhiên.
“Bánh mỳ cà ri mới chiên thực sự tuyệt vời đấy,” ông chủ vừa nhai vừa nói.
“Đúng thế ạ… Cháu ăn thêm cái nữa được không ạ?” Aletta hỏi.
Sẽ thật đáng tiếc nếu tôi để cho ông chủ và Aletta ăn hết chỗ bánh mỳ cà ri trước mặt mình này.
Tôi len lén lấy thêm một chiếc bánh nữa.
Sau khi quan sát qua cốc nước màu trắng, tôi nhấp một ngụm thứ đồ uống mà ông chủ gọi là lassi.
Vị ngọt và chua của nước uống, có vẻ như được là từ sữa bò, đánh bay hương vị của cà ri và yên vị trong dạ dày của tôi.
Giờ mình có thể thưởng thức thêm bánh mỳ cà ri rồi!
Với dư vị của bánh mỳ cà ri trong miệng đã bị rửa trôi, tôi chuẩn bị thưởng thức thêm một chiếc bánh nữa, giống thể làm lại từ đầu một lần nữa vậy. Tôi cắn ngập răng vào chiếc bánh.
…Việc đó tiếp tục, tiếp tục, và tiếp tục cho đến khi đĩa bánh mỳ cà ri sạch bóng.
***
Sau bữa ăn, ngày làm việc của tôi kết thúc.
“Tuần sau lại nhờ hai cháu nhé!” Ông chủ chào tạm biệt chúng tôi.
Phần cà ri gà còn lại đã hết, khế ước ngày hôm nay của tôi kết thúc. Đã đến lúc tôi quay trở lại tận cùng của bầu trời.
Aletta thay bộ đồng phục của mình về thường phục, nhận lấy một túi đồng bạc và một túi đựng bánh quy (một thứ đồ ngọt, đại loại thế) từ ông chủ. Cô bé chuẩn bị về nhà.
Khi tôi chuẩn bị rời đi, Aletta gọi theo.
“Đương nhiên rồi ạ! Và chị Kuro ơi, chị nhớ ra về cẩn thận nhé?”
Mối lo lắng của cô bé là thừa thãi. Tôi là sinh vật duy nhất gọi tận cùng của bầu trời là nhà. Và cũng chỉ có một vài sinh vật trên thế giới này có thể đả thương được tôi mà thôi.
Tuy vậy, tôi không phản bác lại cô bé, thay vào đó, tôi nhẹ nhàng đáp lại.
Chị sẽ cẩn thận. Em cũng thế nhé, Aletta.
Cùng lúc đó, tôi có suy nghĩ rằng mình cũng không cảm thấy phiền khi được lo lắng cho như vậy.