Chương 61: Sô-cô-la Hạnh nhân
Tuần này là tuần thứ hai của tháng Hai.
Một thực khách đến Nekoya từ sớm, trước cả khi Aletta và Kuro kịp đến làm.
“Yo, năm nay cũng lại nhờ cậu nhé,” người bạn thời thơ ấu của ông chủ nói. Ông là một nghệ nhân làm bánh ở Cún Bay, cửa hàng bánh ngọt ở trên tầng trên của Nhà hàng Nekoya. Ông mang đến vô số những món đồ tráng miệng được bọc lại vô cùng đẹp đẽ. “Tôi có làm thừa một ít.”
“Cảm ơn cậu nhé,” ông chủ nói, nhận lấy phần đồ ngọt từ người bạn mình.
***
Nói về việc buôn bán, ngày Valentine là một trong những thời điểm quan trọng nhất năm đối với những người thợ làm bánh của Nhật Bản. Ngày lễ này hiển nhiên cũng là một dịp quan trọng đối với cửa hàng Cún Bay.
Để chuẩn bị cho ngày Valentine, người bạn cũ của ông chủ đã làm đủ các món đồ ngọt từ sô-cô-la. Ba ngày trước ngày lễ, ông mở một lớp học nướng bánh đặc biệt cho những cô gái đang ngóng chờ (và thậm chí cả một vài cậu trai nữa).
Rồi, người nghệ nhân làm bánh đã quảng bá và bán cả tấn sô-cô-la. Đợt lễ Valentine là dịp bán hàng chỉ đứng thứ hai sau Giáng sinh.
Đương nhiên, để tránh cháy hàng, cửa hàng Cún Bay đã chuẩn bi đủ hàng để đảm bảo năm nào bán xong cũng vẫn còn.
***
Để bán những phần còn tồn này, người bạn thời tấm bé của ông chủ ghé qua Nhà hàng Nekoya và thứ Bảy trong mùa Valentine, khi nhà hàng cũng bộn bề trong Lễ hội Valentine.
Hàng năm, người bạn của ông nghệ nhân làm bánh sẽ mua lại những phần quà Valentine còn tồn kho. Việc này giúp cho ông nghệ nhân làm bánh tránh được việc phải cất trữ những món đồ ngọt mà ông sẽ không thể bán được sau ngày lễ, nên đó là một tình thế đôi bên cùng có lợi đối với tiệm bánh Cún Bay.
“Ổn thôi,” người thợ làm bánh nói, mỉm cười. “Bên tôi không có cái chính sách hàng tồn nửa giá, nên nếu cậu muốn mua chúng với giá sỉ, tôi chẳng có gì để than phiền cả.”
“Dân tình năm nào cũng ngóng chờ thứ này. Tôi đâu thể để họ thất vọng được, cậu cũng hiểu mà, đúng không?” ông chủ trả lời với một nụ cười.
Ban đầu, ông chủ định thử bán đồ ngọt ở Nekoya khi người bạn của ông đề nghị. Tuy nhiên, giờ đây, những cư dân của thế giới bên kia có vẻ lại nghĩ rằng ngày Valentine lại là một lễ hội đặc biệt với những món tráng miệng độc nhất mà họ chẳng thể nào kiếm được ở thế giới bên đó. Do vậy, vô số vị khách quen đều ngóng chờ khoảng thời gian này.
Ông chủ chưa bao giờ giải thích cho họ rằng ngày Valentine thực ra là gì, có nghĩa là ông chẳng thể nào dừng bán đồ ngọt được. Và cuối cùng thì Nekoya lại có một phần tương đối các món đồ ăn giới hạn, chỉ có theo mùa.
Ông chủ đang treo một tấm biến ghi “Hôm nay là Lễ hội Valentine!” bằng tiếng Nhật ở góc phòng khi ông nhớ ra.
Ồ, đúng rồi.
Ông dừng tay và bước vào trong bếp, lấy ra một thứ mà ông nhớ từ trong một chồng hộp xanh lơ với hình minh họa là một chú cún có cánh. Ông chủ đặt món đồ sang bên cạnh chồng hộp.
“Dù sao ông ta cũng yêu cầu nó mà,” ông thì thầm buồn bã. “Hy vọng là năm nay ông ta đến được.”
Một vị khách quen già cả đã đặt món đồ này hàng năm nhiều năm về trước, nhưng đã lâu lắm rồi ông chủ không được gặp ông.
Tiếp quản nhà hàng này đã được một thập kỷ, ông chủ thừa biết nguyên nhân sự vắng mặt của vị khách già này. Tuy vậy, ông vẫn tiếp tục để phần món đồ này.
***
Junior trầm lặng leo núi dưới bầu trời xanh vắt, không một gợn mây, đầu cậu đau nhức.
Lạnh thế.
Mặc dù vẫn còn đang giữa hè, thời tiết lạnh giá đế nỗi Junior phải mặc quần áo dày cộm. Cậu đang leo lên ngọn núi cao nhất trong khu vực, tiến tới đỉnh núi.
“Cố lên, sắp tới rồi! Chỉ một chút nữa thôi! Sư phụ, người có thể làm được mà!”
Bên cạnh cậu là người đệ tử có làn da nâu, Mariabell, đeo cặp của cậu và khuyến khích. Trái ngược với vẻ kiệt sức của cậu, cô chẳng có vẻ gì là bị chậm lại cả.
Là một thợ săn kho báu kỳ cựu, Junior cũng khá tự tin về thể lực của mình. Tuy nhiên, cậu chẳng có cửa nào sánh được với Mariabell cả. Cô là một người dân bản địa đến từ vùng đất thờ phục Xích Thần và đã nhận được sự ban phước của ngọn lửa.
Khỉ thật. Sao lại cứ phải là đỉnh núi cơ chứ?
Cảm thấy ghen tỵ với người đệ tử của mình, Junior nhanh chóng nhắc nhở bản thân rằng chẳng có gì để phải cảm thấy ghen tức cả. Những tàn tích chứa những thứ đồ giá trị luôn nằm ở những nơi dễ bảo vệ. Sau khi nghe về địa điểm được chôn giấu, những thợ săn kho báu như Junior chẳng thể nào kìm được mong muốn khám phả cả.
***
Tên thật của Junior là William Gold.
Không phải tình cờ mà anh lại có cùng tên với vị thợ săn kho báu huyền thoại từng ngao du khắp thế giới. Junior đã thừa hưởng họ tên này từ cụ cố của mình.
Cha mẹ của Junior có lẽ cũng muốn anh gia nhập Tập đoàn Gold, nhưng Junior lại muốn đi theo con đường của người cụ cố của mình. Anh tin rằng anh có kỹ năng săn tìm kho báu và rất có tiềm năng thành công.
Sau khi William Gold đệ nhất nghỉ hưu, do tuổi tác – một thứ không thể tránh khỏi, ông đã thu thập thông tin về các tàn tích trên thế giới.
Junior cảm thấy mình có trách nhiệm phải tìm kiếm chúng.
Một tàn tích kia chứa một thiết bị pháp thuật được tạo ra bởi những elf để xâm chiếm Nam Lục địa, nơi những vị “lãnh chúa” được tôn thờ như những vị thần. Thứ công cụ này đã dịch chuyển Junior đến vùng đất cực nam ngay lập tức. Tuy nhiên, chẳng hiểu vì sao, nó lại không bao giờ hoạt động lại thêm lần nào nữa. Có lẽ nó đã bị hỏng, hoặc có thể nó cuối cùng đã cạn kiệt năng lượng. Dù thế nào đi nữa, Junior đã tính toán sai lầm một cách vô cùng tai hại và bị mắc kẹt lại.
Suốt mười năm, anh đã chu du khắp Nam Lục địa với cương vị một thợ săn kho báu, tuyệt vọng tìm cách học được ngôn ngữ bản địa nhanh nhất có thể.
***
Vì là một thợ săn kho báu, và kho báu vẫn còn đang chờ đợi, Junior đang leo lên ngọn núi cao hơn tất cả các ngọn núi mà anh từng leo.
“Chúng ta tới nơi rồi!” Mariabell nói. “Theo nhật ký của Cha, ‘cánh cửa’ sẽ phải ở… Whoa! Nó ở đây này? Thật luôn?!”
Cô thốt lên, choáng ngợp, khi đặt chân lên đỉnh núi một khoảng thời gian ngắn trước Junior. Mặt trời bắt đầu lặn ở phía Tây.
“Hmm. Vậy đây là cánh cửa à? Có vẻ như câu truyện của bố cô kể là sự thật rồi,” Junior trả lời.
Cảnh tượng kỳ lạ trước mặt cũng khiến Junior phải choáng ngợp.
Ở trung tâm của những dãy đá phủ trắng tuyết trên đỉnh núi sừng sững một cánh cửa, hoàn toàn chẳng thuộc về nơi này.
“Đệ tử từng nghĩ chuyện này nghe khá là hư cấu. Nhưng có vẻ là cha kể sự thật rồi. Cánh cửa của Nekoya đúng là có tồn tại thật,” Mariabell nói.
Cha của Mariabell, một chiến binh và cũng là một tu sĩ cừ khôi, đã dâng hiến đời mình cho Xích Thần. Ba năm trước, trong một trận đại chiến giữa những giáo dân của Xích Thần và Bạch Thần, ông đã mất mạng trước một tu sỹ hùng mạnh của phía bên kia. Tuy nhiên, ông đã để lại cuốn nhật ký này.
Cuốn sổ ghi rằng, một lần mỗi bảy ngày, một cánh cửa kỳ bí dẫn tới một nhà hàng của một thế giới khác sẽ xuất hiện tại đỉnh núi.
Cuốn sổ cũng kể về một lễ hội thường niên, dịp mà người ta có thể kiếm được những món đồ ngọt đặc biệt được làm từ hạt kalao.
“Chúng ta đi thôi chứ?”
“Vâng, thưa Sư phụ!”
Sau khi ngắm nhìn cánh cửa một lúc, Junior xoay tay nắm cửa.
Cảnh cửa mới ra cùng với tiếng chuông ngân vang, và cặp đôi tiến bước sang một thế giới khác.
***
Sự bài trí tràn đầy những bất ngờ của Nhà hàng Nekoya trải dài ra trước mắt của Junior và Mariabell.
“Wowie! Thế, hóa ra đây là thế giới của Nekoya à?”
Mariabell đảo mắt nhìn nội thất bên trong, hít thật sâu bầu không khí của một thế giới khác, một môi trường rất khác biệt so với ở đỉnh núi.
Giống như cha cô đã viết trong nhật ký, Nhà hàng Nekoya sáng trưng, mặc dù trong căn phòng chẳng có một cái cửa sổ nào. Sức mạnh của Xích Thần chảy tự do khắp nơi đây, và đủ các loại khách hàng đều đang thưởng thức những bữa ăn của mình.
“Hmm. Nơi này có rất nhiều những người da trắng giống như người, Sư phụ ạ.” Mariabell đã học rằng khả năng quan sát kỹ càng rất cần thiết trong việc săn tìm kho báu.
Có vô số con người trong nhà hàng. Tuy nhiên, bọn họ không có làn da nâu, giống như Mariabell vẫn quen nhìn. Hầu hết những người này đều trắng giống như sư phụ của cô.
Hmm? Sư phụ?
Mariabell nhận thấy sư phụ của mình đang nhìn trân trân vào một điểm. Cô đưa mắt nhìn theo hướng đó và thấy một cô gái trẻ.
Cô gái này cũng tầm tuổi Mariabell, làn da trắng của cô hơi sẫm lại vì bắt nắng. Người này có vẻ như đang thưởng thức một món thịt – một thứ gì gì đó màu nâu được rưới đẫm nước xốt màu đen.
Cô gái kia cũng nhìn thẳng vào William, cơ thể cứng đờ.
“Sao thế ạ? Tình yêu sét đánh hả sư phụ?”
Mariabell định đùa một câu với sư phụ, nhưng anh lại chẳng có phản ứng gì. Ngay sau đó, chuyện đã trở nên rõ ràng.
“Sarah…? Khô-không, không thể thế được. Nhưng… Sarah, là em thật sao?!” Junior thốt lên.
Trước mặt anh là cô em gái họ, cô gái mà đáng lẽ đang sống tại Vương đô dưới tư cách người thừa kế lại công việc của gia tộc.
Lần cuối cùng Junior gặp cô cũng đã tầm mười năm trước, từ cái hồi anh còn là một thợ săn kho báu ở Đông Lục địa – chủ yếu xung quanh Vương đô. Ấy vậy mà, linh cảm của anh đã báo động với anh rằng đó chính là cô.
Sarah mà Junior từng biết chỉ là một cô bé. Tuy nhiên, người con gái trước mặt anh lại có những đặc điểm của chính cô bé đó. Quan trọng hơn cả, cô lại không ăn mặc như một thiếu nữ của một gia đình danh giá mà lại là một bộ đồ rất thực dụng của một thợ săn kho báu.
“Anh Junior?!”
May mắn làm sao, suy đoán của Junior lại chính xác. Cô gái trẻ - Sarah – gọi anh với vẻ cũng bối rối không kém. Anh Junior mà cô biết trẻ hơn rất nhiều, nhưng cô sẽ không bao giờ nhận nhầm anh với người khác.
Đứng trước mặt Sarah là người anh họ mà cô tưởng rằng đã mất tích mười năm trước.
***
Một lát sau, Sarah, Junior, và Mariabell ngồi cùng nhau, đã ăn uống xong xuôi.
“Em hiểu rồi,” Sarah nói. “Vậy, nếu anh đang ở Nam Lục địa, nơi đấy chắc phải đi quá cả Long Thần Dương, đúng không?”
Câu chuyện của Junior khiến Sarah bất ngờ, nhưng nó cũng giúp cô ghép lại được một bức tranh lớn hơn.
Những vị khách hàng có nước da nâu và các loại quái vật cũng rất phổ biến tại Nhà ăn của Thế giới Khác. Nếu họ đến từ Sa Quốc ở Tây Đại lục, rất dễ để phân biệt họ thông qua trang phục bên ngoài. Hơn thế nữa, họ sẽ không đi cùng quái vật.
Sarah đã suy nghĩ rất nhiều về việc tìm hiểu xem những vị khách da nâu kỳ lạ – những người hay đồng hành với quái vật – là ai. Tuy nhiên, cô chưa bao giờ có được cho mình một câu trả lời tử tế.
“Chính xác. Ở bên đó, phía Bắc, họ gọi là Biển của Lam Thần. Anh khá chắc đó chính là Long Thần Dương mà chúng ta vẫn gọi đấy,” Junior giải thích.
Anh lôi cuốn nhật ký đã sờn rách ra và kể cho Sarah tất cả những gì anh biết. Anh miêu tả lại chuyện rằng anh đã nhận ra mình đang lạc dưới một bầu trời sao đêm với những ngôi sao mà anh không biết. Về chuyện anh đã vật lộn ra sao khi không hiểu được ngôn ngữ của lục địa này. Về sự bất ngờ của anh khi biết được rằng quái vật ở đây rất thông minh, y như con người – họ đã xây dựng nên những thị trấn, sinh sống, và phát triển nên một nền văn hóa riêng.
Anh kể cho Sarah về việc anh đã không tin được vào mắt mình khi thấy các goblin mang hoa màu mà họ trồng được đến chợ để bán cho các orge.
***
Ban đầu, Junior hỏi Sarah về tình hình của gia đình và tình trạng của thủ đô hiện tại. Tuy nhiên, hai anh em nhanh chóng chuyển sang một chủ đề được cả hai vô cùng yêu thích về những tàn tích và Nam Lục địa.
“Tàn tích của Elf sao? Vẫn còn có những cái đang hoạt động ấy ạ?”
“Chịu. Anh cũng chưa tìm thấy cái nào còn hoạt động ở Nam Đại lục cả.”
Sarah chưa bao giờ tò mò đến thế. Loài rồng được coi như những vị thần, những loại quái vật có trí khôn sống cùng con người – với cô mà nói, đó là một vùng đất toàn là những điều chưa biết.
Nếu cô nghe qua hết câu chuyện của Junior mà không cảm thấy gì, cô sẽ chẳng thể nào xứng đáng để tự gọi mình là một thợ săn kho báu được.
Một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu Junior. “Ồ, anh biết rồi! Em có thể cầm cuốn nhật ký này cho anh được không?”
“Anh chắc chứ?!”
Thợ săn kho báu coi hành trình ký của mình, thứ họ dùng để ghi chú lại thông tin, quan trọng như mạng sống của chính bản thân vậy. Nhật ký của những thợ săn kỳ cựu có thể bán được cả mấy tá đồng vàng. Sarah chẳng thể không nghi ngờ về ý định của người anh họ mình.
“Yeah, chắc chứ. Thông tin chi tiết về những tàn tích mà cụ đã nghiên cứu và những thứ anh vẫn chưa tìm hiểu được đều được ghi ở đây. Một số nơi ở trong nhật ký hành trình này mô tả cả những món kho báu vẫn chưa từng được khai phá nữa, nhưng anh sẽ chẳng thể nào tìm kiếm hết được. Và có lẽ nếu như Mẹ và Bố nhìn thấy thứ này, họ sẽ thấy an tâm phần nào.
“Em hiểu rồi.”
Lời giải thích của Junior hoàn toàn hợp lý với Sarah. Anh họ cô đã mất tích mười năm và được cho là đã chết. Nếu cô muốn thuyết phục được với gia đình nhà bác rằng anh vẫn còn sống, cô sẽ cần một bằng chứng tương đối xác đáng.
Một cuốn hành trình ký với những nét bút mới từ Junior chính là lựa chọn hợp lý nhất.
“Được rồi. Nếu thế, em sẽ nhận lấy thứ này. Ồ, nhân tiện…”
Khi cuộc trò chuyện đã đi đến hồi kết, Sarah hướng sự chú ý tới cô gái đang mải mê với đĩa thịt cốt lết xay thứ hai của mình.
“Cô gái này là người đặc biệt của anh à?”
Cả Mariabell và Junior đều trả lời câu hỏi của Sarah rất nhanh chóng.
“Khômng, mmm!”
“Không, không. Người này là đệ tử của anh. Nói thật thì, anh cũng có một cháu rồi! Thực ra, đây là em gái của vợ anh.”
“Hờ. Wow.” Lấy lại sự điềm tĩnh của bản thân, Sarah nhận ra một thứ.
“Nhân tiện thì, Junior, anh tới đây với dự định gì đúng không? Trông không có vẻ là anh vô tình tìm được nơi này.”
Nhận định từ bộ áo giáp da cứng và những món đồ chống lạnh của Junior – chưa kể đến thanh kiếm giắt bên hông – anh rõ ràng là đang thám hiểm một nơi hiểm trở. Cánh cửa mà anh tìm được rõ ràng nằm ở một nơi nguy hiểm hơn nơi mà Sarah vẫn thường sử dụng.
Theo Sarah thấy thì Junior không hề ghé qua Nekoya chỉ để ăn một bữa mà thôi.
“Ờ, anh suýt quên mất.”
Junior gọi cô gái phục vụ để gọi món – lý do chính mà anh phải vượt qua bao khó khăn trên đường leo lên cả ngọn núi.
“Xin thứ lỗi, tôi có thể gọi món được không?”
“Vââââng ạ!”
Junior nhìn cô gái quỷ nhân gật đầu một cách vui vẻ.
“Tôi nghe nói rằng nhà hàng đang ở giữa Lễ hội Valentine. Có đúng không?”
“Đúng rồi ạ! Anh sẽ gọi sô-cô-la chứ ạ?”
“Ừ, đúng rồi. Cô có thể lấy cho tôi sô-cô-la hạnh nhân không? Tôi muốn lấy một hộp mang về và một hộp để ăn tại đây, xin cảm ơn.”
“Ồ! À! Có thể lấy cho chúng tôi sữa ấm đủ cho cả ba người được không? Sô-cô-la hạnh nhân và sữa là chân lý, thật đấy!”
Đây không chỉ là sự kết hợp yêu thích của Mariabell; nó cũng là một kỷ niệm ngọt ngào. Cô từng ăn sô-cô-la hạnh nhân và sữa cùng với cha mình.
***
Một lát sau, một người đàn ông đứng tuổi – có vẻ là chủ nhân của nhà hàng – bước ra với một đĩa sâu chứa đầy đồ ngọt.
“Cảm ơn vì đã chờ đợi. Đây là sô-cô-la hạnh nhân của mọi người.”
Ông đặt chiếc đĩa xuống giữa bàn.
“Chà. Shia mà nhìn thấy thứ này sẽ thích lắm đấy,” Sarah nhận xét.
Những chiếc kẹo ngọt được phủ trong lớp đường sặc sỡ đang nằm trong đĩa. Chúng không lấp lánh như đá quý, nhưng chúng vẫn tỏa sáng xinh đẹp dưới ánh sáng của nhà hàng.
“Nào, Sư phụ! Ăn đi! Nếu người không ăn thì con không ăn đâu!”
Junior bật cười trước người đệ tử của mình, người rõ ràng đang rất háo hức để được bắt đầu ăn. “Ta xin lỗi. Chúng ta bắt đầu thôi chứ?”
Junior với lấy một miếng sô-cô-la tròn xinh, nhìn như một viên đá nhỏ. Anh bỏ nó vào trong miệng.
Hừm…? Nó có vị như đường bình thường thôi mà.
Vị của món sô-cô-la hạnh nhân này không tệ, nhưng rõ ràng là không đáng so với việc leo cả một ngọn núi.
Chà, ừ thì chuyện này cũng vẫn xảy ra… Cái gì…?!
Sự thất vọng của Junior biến mất ngay khi anh cắn vào miếng sô-cô-la. Hơi ấm trong miệng anh đã làm tan chảy nó, và hương vị thứ hai lan tỏa ra khắp lưỡi anh. Nó khác với vị ngọt của đường và có một thoáng vị đắng.
“Hê hê! Sư phụ thấy đấy, bề mặt của thứ này giống như vỏ trứng vậy. Sô-cô-la làm từ hạt kalao rất dễ chảy, nên họ đã bọc nó trong một lớp vỏ bên ngoài!”
Mariabell mỉm cười với Junior. Vẻ mặt bất ngờ của anh khiến cô cảm thấy hoài niệm. Đó cũng chính là phản ứng của cô hồi còn là một cô bé và cha cô mang sô-cô-la hạnh nhân về trong một ngày hè nóng nọ. Cả gia đình cô đã phải ngỡ ngàng khi biết được rằng thứ nguyên liệu thuốc đắng ngắt đó lại có thể ngon đến như vậy.
“Ta hiểu rồi,” Junior nói. “Thứ hương vị này mới lạ thật.”
Anh thưởng thức phần sô-cô-la trước và rồi cắn vào phần hạt to, có mùi thơm. Và rồi tất cả trở nên sáng tỏ.
Vị mạo hiểm giả dày dặn kinh nghiệm liền hiểu lý do tại sao cha của Mariabell đã đem lòng mê món sô-cô-la hạnh nhân và lý do tại sao vợ con ông lại thèm muốn chúng đến thế. Món đồ ăn này rất ngon, nhưng tất nhiên, không hề có sẵn ở Nam Lục địa – và cũng không có sẵn tại Vương đô, nơi Junior từng sống.
“Tiếp theo, tôi khuyên sư phụ nên ăn một chiếc và uống cùng với sữa! Như thế này này.”
Sau khi quan sát người anh rể và cũng là vị sư phụ mà mình vô cùng tôn trọng nếm thử món sô-cô-la, Mariabell cũng cầm lấy một chiếc kẹo và bỏ thẳng nó vào miệng. Vị ngọt đầy hoài niệm của đường đã phủ lấy đầu lưỡi cô.
Giây phút cô bắt đầu nhai, cô cảm nhận được hương vị vừa ngọt vừa đắng của hạt kalao hòa quyện với hương thơm của hạnh nhân.
Cảm giác khi rửa trôi tất cả xuống với sữa ấm quả là không gì sánh bằng.
Junior bắt chước người đệ tử của mình và cũng phải đồng tình với cô. “Cô nói đúng. Nó còn tuyệt hơn khi thưởng thức chung với nhau.”
Hạt kalao và hạnh nhân thơm, cùng với hương vị béo ngậy của sữa, quả là rất phi thường. Sự kết hợp ngon đến nỗi người ta chẳng thể nào mà không muốn thêm được.
“Em cũng đồng tình,” Sarah nói. “Thịt cốt lết băm ở đây rất tuyệt vời dù ăn bao nhiêu đi nữa, nhưng thứ này quả cũng rất ngon.”
Cô đã đồng hành cùng cặp đôi trên hành trình của hương vị và gật gù tán thưởng sau khi thưởng thức một vài viên sô-cô-la. Rất nhiều thực khách ghé thăm Nhà hàng Nekoya chủ yếu vì đồ ngọt, bất kể chủng tộc, giai cấp, hay quốc tịch. Shia chắc chắn cũng sẽ yêu thích món tráng miệng này của nhà hàng.
Cho tới tận lúc đó, Sarah vẫn chưa từng thử qua “những món hàng xa xỉ” như đồ ngọt, nhưng cái món sô-cô-la hạnh nhân này ngon đến mức cô còn quyết định xem xét lại việc đó.
Cả ba tiếp tục mải mê với đĩa sô-cô-la hạnh nhân cho đến khi cái đĩa sạch bách.
“Tôi có gợi ý thế này, Sư phụ ạ.”
Những lúc thế này, Mariabell thường ngước lên nhìn người anh rể của mình, người mang theo chiếc ví dày cộm, một cách trìu mến.
“Từ đã.” Trước khi Mariabell kịp đưa ra gợi ý, Junior đã rào trước. “Nếu định làm thế, ít nhất chúng ta cũng phải nếm thử tất cả các loại trước chứ?” Đằng nào thì, hôm nay cũng là Lễ hội Valentine mà.
Chỉ cần liếc nhìn nhanh xung quanh nhà ăn là đã có thể thấy những thực khách khác cũng đang thưởng thức các loại sô-cô-la khác với những loại mà nhóm anh vừa thưởng thức. Junior cũng không thể kìm nén sự tò mò của mình.
***
Sau khi chất đầy dạ dày với đủ các loại sô-cô-la, Junior và Mariabell rời khỏi nhà hàng qua cánh cửa và lại một lần nữa quay trở về với bầu trời rộng trong xanh.
“Được rồi, chúng ta quay về thôi nhỉ?” Junior hỏi. “Cô ấy có lẽ đang ngóng chờ những thứ này lắm đấy.”
“Aye, aye, Sư phụ!”
Cặp đôi bắt đầu vui vẻ về nhà, với món đồ trong tay.
Hy vọng là cô ấy thích chúng.
Tưởng tượng đến nụ cười của người vợ yêu quý của mình, Junior hối hả quay về nhà với người đệ tử. Cuốn sổ anh đưa cho Sarah sau này đã được sao chép ra và lưu hành khắp Đông và Tây Lục địa, dẫn tới vô số các chuyến đi tới Nam Lục địa.
Nhưng đó lại là một câu chuyện khác.