Tại rìa phía đông của Tây Lục địa là Hải Quốc.
Nơi đây được tạo thành từ một thành phố chính bên bở biển, cùng với một loạt những hòn đảo nhỏ ngoài khơi có cả con người, thú nhân, và quỷ nhân sinh sống.
Mỗi hòn đảo của Hải Quốc đều có những loài động vật và hoa màu riêng. Nhưng cũng không có nghĩa là những hòn đảo này là nơi trù phú gì.
Và thế là chẳng biết từ bao giờ, người dân của các đảo đã trao đổi sản vật với nhau trong khi rèn giũa kỹ năng đóng thuyền cho đến khi họ đủ khả năng để đóng lên được những chiếc thuyền lớn đến để có thể vượt được đại dương rộng lớn.
Di sản về giao thương và việc đi biển cho đến giờ vẫn còn hiện hữu ở Hải Quốc. Sau khi cuộc chiến với quỷ nhân tộc kết thúc và hòa bình quay trở lại với Tây Lục địa, đất nước này đã trở thành một quốc gia thịnh vượng từ việc buôn bán với lục địa xa xôi ở bên kia đại dương.
Đương nhiên, mặc dù rất nhiều hòn đảo có các loài sinh vật thông minh sinh sống, rất nhiều trong số đó chẳng hề có một cư dân nào.
Roukei, một thợ đánh cá trẻ, đã một mình ra khơi trên một con thuyền nhỏ mà anh đã nhận được từ cha. Anh kiếm sống từ việc đánh bắt cá, phơi khô, và bán để lấy tiền. Nhưng hôm nay anh lại có mặt trên một hòn đảo không có sự sống. Arte đã dẫn anh tới đây.
“Ừm…”
Tắm mình dưới ánh nắng ban mai, Arte quay sang Roukei vẫn còn bối rối. Thân hình cô mảnh khảnh; làn da cô mang một màu nâu đồng của Sa Quốc. Đôi mắt cô màu xanh thẫm, giống như đại dương, với nửa dưới cơ thể là đuổi cá. Đúng thế, Arte chính là một nàng tiên cá đến từ vùng biển phía nam. Cô nhìn Roukei, với biểu cảm nghiêm túc không đổi.
“Sao thế?” Arte hỏi.
“Chỉ là, ờm, có thực sự là nơi này không?”
Đôi má của Roukei ửng đỏ khi đôi mắt quyến rũ của cô gái tiên cá dán chặt vào người anh.
“Đúng là nó rồi đấy. Lần đầu tìm ra nó, tớ chẳng có chút tiền bạc nào trên người, nên tớ chẳng thể mua được gì cả. Nên thật may là có cậu ở đây đấy, Roukei ạ.”
Arte cúi đầu. Biểu cảm của cô tràn đầy sự tự tin; và cô cực kỳ xinh đẹp. Roukei đến từ một thị trấn của những ngư dân, và những người phụ nữ duy nhất mà anh biết chỉ là những con người rắn rỏi, dày dặn kinh nghiệm chiến trường. Gặp gỡ một người xinh đẹp đến chừng này quả thật là một cú sốc đối với anh.
***
Roukei lần đầu gặp Arte vào ba ngày trước trong một trận bão kinh hoàng, khi những cơn sóng hung bạo đã hất văng chàng ngư dân trẻ tuổi ra khỏi con thuyền của mình. Chính Arter đã bơi không ngừng nghỉ giữa những đợt sóng xô để có thể vởt anh chàng Roukei đang chìm nghỉm lên lại thuyền và cứu anh khỏi ngưỡng cửa của cái chết. Rồi cô còn cầu nguyện với Chúa tể của Nước – vị Thần cô gọi là Lam Thần – để xoa dịu những cơn sóng.
Sau khi cơn bão đã lắng xuống, cũng chính Arte đã kéo con thuyền trên tấm lưng xinh đẹp của mình, đưa nó vào tận hòn đảo và đem lại ánh sáng cho Roukei từ bóng tối thăm thẳm của tử thần.
Chàng ngư dân trẻ đương nhiên rất biết ơn. Nhưng anh cũng đã xiêu lòng trước sự nhân hậu và vẻ đẹp của cô gái tiên cá. Anh sẵn sàng làm tất cả mọi thứ để có thể trả ơn lại cho cô nàng, anh đã nói với cô như vậy.
…Kể cả nếu thứ cô yêu cầu chỉ là tiền. Chính xác là mười đồng bạc. Mặc dù có hơi hụt hầng, Arte đã cứu mạng anh, và cô gái đang trở thành một dáng hình ngày càng quan trọng đối với chàng trai trẻ.
Và thế là sau khi anh đã đưa cho cô mười đồng bạc như đã hứa – một cái giá bèo bọt so với mạng sống của chính anh – Roukei đã đưa ra một câu hỏi đối với cô gái người cá.
“Cậu sẽ định tiêu số tiền đó vào việc gì?”
***
Roukei không tự cho mình là người hiểu sâu biết rộng về thế giới này và cách vận hành của nó. Nhưng anh biết rằng người cá thường không cần dùng đến tiền; họ không mua sắm những món đồ đạc giống như nhân tộc.
Và điều này cũng không chỉ giới hạn với nhân ngư. Hầu hết quái vật cũng không cho rằng tiền của con người là thứ “có giá trị”.
Tiền không ăn được, và chúng cũng chẳng thể dùng làm vũ khí. Nếu mà nói đến các thứ phụ kiện trang trí, đá, hóa, vảy, hay răng nanh còn đẹp đẽ hơn.
Các chủng tộc quái vật chẳng thể nào hiểu được tại sao con người, elf, và người lùn lại ham muốn thứ kim loại kỳ lạ kia đến thế. Goblin cũng có thói quen thu thập chúng – bọn này vốn thích những thứ đẹp đẽ và lấp lánh – nhưng phần lớn quái vật nếu có tấn công con người thì sẽ chiếm đoạt vũ khí, quần áo, mạng sống của nạn nhân, và sẽ bỏ lại tiền.
Nhưng cô gái tiên cá này lại khác. Có vẻ như ở quê nhà của cô, cô và những người đồng tộc tiếp xúc với con người khá thường xuyên. Tại đó, họ là “những tín đồ của Lam Thần”. Thế nên Arte có hiểu được giá trị của đồng tiền.
Nhưng tại biển bắc này, nơi cô đang trên một hành trình để rèn luyện, chủng tộc nhân ngư ở đây không thờ chung một vị thần với cô. Và họ cũng không giao thiệp với con người. Và đó là lý do chẳng có thứ gì để cô có thể tiêu tiền vào cả. Chà, ngoại trừ một thứ vô cùng đặc biệt.
Đó cũng chính là lý do Arte đã dẫn Roukei đến hòn đảo hoang này.
“Nó nằm ở cánh rừng phía trước kia kìa,” Arte nói.
“Nhưng…”
Arte nghiêng đầu trước vẻ mặt bối rối của Roukei. Anh nhìn đuôi cô; chiếc đuôi vẫn đang nằm dưới mặt nước, nhẹ nhàng vẫy dưới những cơn sóng vỗ về.
Đó là một thứ cực kỳ thích hợp để bơi lội nhưng lại chẳng phù hợp để đi lại trên cạn chút nào.
“Ồ, thứ này sao? Không có vấn đề gì đâu.”
Cô gái người cá đã hiểu được mối lo ngại của Roukei. Cô nguyện cầu tới Lam Thần, một kỹ năng đặc biệt chỉ có thể được thực hiện bởi những tu sĩ thờ Lục Sắc Thần. Bằng câu niệm chú của mình, chiếc đuôi của Arte đột nhiên bắt đầu biến đổi.
Ngay trước mắt của Roukei, chiếc đuôi đã biến thành, ban đầu, có vẻ như là một đôi chân người. Tuy nhiên, từ đầu gối trở xuống, da của cô chuyển thành một lớp vảy màu xanh thẫm. Đôi bàn chân cô biến thành những móng vuốt trông như thể còn xé toạc cả kim loại ra được.
“Hớ?!”
“Ồ, tớ cầu nguyện tới Lam Thần để biến đổi đuôi mình thành chân rồng,” lời giải thích có phần tự hào của Arte làm cho Roukei phải ngỡ ngàng. “Mặc dù tớ lại chưa mọc được cánh.”
Cô là một tu sĩ tài năng của Lam Thần, người vẫn luôn dành nhiều giờ đồng hồ tại ngôi đền dưới nước để triệu hồi chân rồng. Đó là một kỹ năng cô đã học để có thể giao thiệp thuận lợi hơn với những giống loài sống trên bờ.
“Đi thôi nào. Nơi đó sẽ rất đông đúc nếu không đến sớm đấy.”
Arte cầm tay anh chàng Roukei vẫn còn ngơ ngác và dẫn anh đi. Sau khi đi vào sâu trong rừng một đoạn, họ cuối cùng cũng đến được đích.
“Tới rồi!” Arte tuyên bố khi đứng trước một cánh cửa lớn. Nó cũng chính là cánh cửa mà cô đã từng tìm thấy ở quê nhà của mình, cánh cửa cũng có hình minh họa là một chú mèo như vậy.
“Đi thôi nào.”
Arte đặt tay lên tay nắm cửa và vặn, mở cánh cửa ra…
***
Chàng thanh niên và cô gái người cá bước qua cánh cửa và được đón chào bởi một tiếng chuông.
“Xin chào… Ồ? Lâu lắm rồi không gặp đấy, Arte à!”
Ông chủ có phần bất ngờ. Arte vẫn từng ghé qua nơi này vào sáng sớm, nhưng cô bé đã không đến nhà hàng được một khoảng thời gian rồi. Nhưng ông không nhận ra chàng trai đi cùng với cô hôm nay.
“Cũng lâu lắm rồi ạ. Cháu có thể gọi món được chứ?”
Sau khi chào hỏi, Arte ngay lập tức đi thẳng vào chế độ gọi món.
“Đương nhiên!” ông chủ nói. “Cháu vẫn sẽ gọi như mọi khi chứ? Ồ, và ta nên làm món gì cho chàng trai trẻ này đây?”
Arte gần như luôn luôn gọi món ăn đó, nên ông chủ hướng sự chú ý của mình sang vị khách mới. Khác với người bạn đồng hành mọi khi của cô, một cô gái lớn hơn Arte một vài tuổi, đây là một chàng trai trẻ với làn da rám nắng và mái tóc đen. Địch thị là một người mới.
“Cho cháu hai phần thịt bít tết demi-glace với cơm ạ.”
Arte gọi món như mọi khi, đúng như dự đoán. Không phải món cá mà cô đã quá quen thuộc ở thế giới của mình mà là một món thịt của động vật được nuôi ở trên cạn. Sau khi học được phép biến hóa chân rồng, một vị tu sĩ tiền bối của cô đã đưa cô tới Nhà ăn của Thế giới Khác như là một “phần thưởng” cho thành tích của cô. Kể từ đó, cô đã trở thành một trong rất nhiều những khách hàng trung thành của nhà hàng.
“Được! Xin hãy chờ một lát nhé,” ông chủ nói rồi quay về nhà bếp.
“Ngồi xuống đi.”
Arte tiến đến một trong số các bàn trống.
Roukei đi theo người bạn nhân ngư mới của mình. Sau khi nghe cô giải thích về những chuyện đang xảy ra, anh hỏi một câu hỏi mà đã quanh quẩn ở trong đầu anh kể từ lúc tới đây.
“Ừm, đây là nơi nào thế?”
Cũng rất bất ngờ rằng Arte có thể đột nhiên mọc chân, nhưng sau đó họ lại lần mò vào trong rừng, chạm trán một cánh cửa kỳ quái, và giờ thì ngồi ở trong một căn phòng lạ lùng tại đó.
Thật lòng mà nói, Roukei chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
“Đây là Nhà ăn của Thế giới Khác,” Arte trả lời điềm tĩnh, chỉ đơn giản là nêu tên của nơi hiện tại mà họ đang ngồi và giải thích mục đích của nó.
“Đây là nơi mà cậu có thể ăn thịt bít tết demi-glace.”
…À thì, mục đích theo như những gì cô quan tâm thôi.
***
Sau khi quan sát Arte gọi món một cách điệu nghệ và theo cô tới bàn, Roukei dành vài giây để quan sát xung quanh. Căn phòng có đủ các thứ đồ mà anh chưa thấy ở đâu bao giờ. Đáng kinh ngạc hơn nữa, những khách hàng với vô vàn hình dáng đang ngồi xung quanh anh, rất nhiều trong số đó còn không phải con người. Đối với một ngư dân như Roukei, người sống ở một địa điểm tương đối bé nhỏ, nơi này cũng đã rất kỳ thú mà chẳng cần quan tâm đến thức ăn rồi.
“Hơ, vậy nơi này là ở một thế giới khác sao? Wow… Hm? Arte, có chuyện gì sao?”
Anh để ý thấy Arte có một biểu cảm bối rối trên mặt.
“Không. Không có gì đâu…”
Arte nghiêng đầu, liếc nhìn sinh vật trong một bộ trang phục đen tuyền đang mang đồ ăn đến cho thực khách. Nhưng chính thời điểm đó, món ăn của họ đã ra.
“Cảm ơn vì đã chờ đợi! Đây là phần bít tết demi-glace của hai quý khách ạ!”
Một cô gái phục vụ trẻ tuổi đặt món ăn của họ xuống bàn. Cô gái này mặc trên người một bộ đồng phục xinh đẹp với phần chân lộ hết ra ngoài.
Trên mỗi đĩa là một miếng thịt lớn, tròn cùng với một quả trứng bên trên và nước sốt màu đỏ đậm. Bên cạnh đĩa là những miếng củ khoai, một món ăn phổ biến tại Đông Lục địa, cùng với những miếng karoot màu da cam tươi sáng.
Theo những gì Roukei có thể thấy, đây là một phần thịt từ động vật được băm nhuyễn, một thứ mà anh cũng rất hiếm khi có cơ hội được thưởng thức.
Miếng thịt reo xì xèo bên trên chiếc đĩa kim loại. Bên cạnh đó là một bát cơm trông có vẻ được nấu từ loại gạo trắng chất lượng cao.
“Whoa…”
Roukei nuốt nước bọt “ực” một cái trước tiếng kêu lèo xèo của miếng thì mà mùi thơm cuốn hút tỏa ra từ nó.
“Ưm, đây là…”
Chàng ngư dân trẻ có vô số câu hỏi trong đầu. Nhưng ngay khi nhìn thấy Arte đã bắt đầu đánh chén phần “bít tết demi-glace” của mình, anh từ bỏ chúng.
“Ngoon guá. Quậu xẽ hỉu ra khi oăn thô,” Arte cố gắng giải thích trong khi vẫn đang nhồm nhoàm nhai thịt.
“…Okay.”
Roukei, giờ đã quen với cách nói chuyện độc nhất vô nhị của Arte, cầm lấy chiếc dao và chiếc dĩa lạ lẫm lên tay.
Anh bắt chước Arte và bắt đầu cắt phần thịt ra. Bởi vì chiếc dao được làm từ một loại kim loại rất chắc chắn, anh cho rằng phần thịt cũng sẽ phải rất khó cắt, ấy vậy mà nó lại mềm không tưởng. Con dao cắt xuyên thẳng qua miếng thịt mà chẳng gặp chút trở ngại gì.
“Wow, thứ này dễ cắt ghê.”
Sự thực là, Roukei còn thấy miếng thịt mềm đến nỗi anh có lẽ còn có thể ăn chúng bằng đũa được.
“Một miếng này…”
Roukei xiên chiếc dĩa vào một phần thịt, đưa nó lên miệng rồi bắt đầu nhai…
“Cái quái gì thế này?!”
Chàng thanh niên bị choáng ngợp bởi hương vị của miếng thịt.
Sau cùng thì, đây là thịt của thú, một thứ mà cho tới tận bây giờ, anh vẫn tưởng rằng mình sẽ chẳng thể nào quen với việc ăn chúng được.
Nhưng ở món ăn này, phần thịt lại không hề có chút mùi hôi nào vẫn hay gặp ở thú vật. Đây chắc chắn phải là một thứ thịt hảo hạng rồi.
Mỗi miếng cắn, nước thịt ngon lành lại trào ra khắp miệng anh. Thứ nước thịt này hòa quyện với vị ngọt và chua của nước sốt bên trên…
Mi-mình cần cơm! Mình phải ăn thử nó với cơm!
Roukei với tay sang bát cơm ở bên cạnh, và xúc dĩa vào.
Ah! Tuyệt quá!
Kết hợp với nước thịt và hương vị chua ngọt của nướt sốt, vị ngọt thanh và tơi mềm của cơm đã trở thành một thứ hoàn toàn khác. Một thứ kỳ diệu.
Bản thân miếng thịt hamburg cũng đã rất ngon, nhưng khi kết hợp với cơm, vị ngon lại được nâng tầm lên một mức độ mới.
Sau khi đảm bảo rằng Roukei đang nhìn về phía mình, Arte đã hướng dẫn cho anh cách ăn hamburg đặc biệt mà vị tu sĩ tiền bối kia đã chỉ cho cô.
“Thử ăn nó với lòng đỏ trứng đi.”
Bị hớp hồn hoàn toàn vởi bữa tiệc hương vị ở trước mặt mình, Roukei nghe theo lời khuyên của người bạn đồng hành của mình.
“Cậu nói đúng. Phần trứng còn làm cho nó ngon hơn nữa!”
Đúng thế, bằng cách kết hợp phần lòng đỏ trứng với hương vị tinh tế vào hương vị nhiều tầng lớp của thịt và sốt, món ăn này đã thức tỉnh tiềm năng thực sự của nó.
Roukei ngước nhìn Arte và mỉm cười. Cô gái người cá bỗng dưng cảm thấy một cảm giác hài lòng đến lạ.
***
Và rồi cuối cùng, sau khi ăn xong, cặp đôi rời nhà hàng và quay trở lại thế giới của họ.
Trên đường băng qua khu rừng, Roukei cuối cùng cũng đã hiểu ngọn nguồn của yêu cầu ban đầu của Arte.
“Vậy đó là lý do cậu cần những đồng bạc đó à?”
“Chính xác”. Cô gái nhân ngư gật đầu đáp lại.
Roukei có thể cảm thấy đôi má mình ngày càng thêm đỏ khi anh cố lấy hết dũng cảm của bản thân để hỏi Art một việc mà vẫn khiến anh vấn vương nãy giờ.
“Ừm, thì… một hôm nào đấy, cậu có muốn quay lại nơi này với tớ không? Tớ sẽ rất vui lòng được mời cậu một bữa ăn.”
“Cậu chắc chứ?”
Arte hơi nghiêng đầu trước lời đề nghị này.
Roukei trả lời với một nụ cười tươi. “Đương nhiên rồi!”