Hôm nay là ngày thứ Sáu đầu tiên của tháng Một.
Nhật Bản vẫn đang trong kỳ nghỉ Năm mới, vậy nên các cửa hàng và các hộ kinh doanh vẫn đóng cửa.
Nhà hàng Nekoya, đương nhiên, cũng không phải ngoại lệ. Và thế là, một thân một mình ở trong nhà hàng, ông chủ làm việc.
“Được rồi. Làm thôi nào.”
Đứng trong nhà bếp, ông thì thầm với chính mình. Hôm nay vẫn còn trong kỳ nghỉ Năm mới, thế mà ông lại đang làm việc. Tại sao ư? Thì hôm nay là thứ Sáu mà.
Cà ri gà và bò hầm… Ồ, và mình có sẽ cũng nên chuân bị cả cà ri thường nữa.
Ông chủ đang nghĩ về một vị khách quen hàng tuần của mình, cũng như cô bé phục vụ mới với bộ đồng phục đen từ đầu tới chân, người chỉ thích nhận trả công bằng cà ri. Rồi suy nghĩ của ông lại trôi ngược về một vị khách khác, người chắc chắn sẽ xuất hiện vào ngày mai.
Dù sao thì ngày mai cũng là thứ Bảy, khi Nhà ăn của Thế giới Khác mở cửa.
Nhà hàng Nekoya không nghỉ ngơi vào ngày lễ Obon, tất niên, tân niên, hay Tuần lễ Vàng. Sự thật là, những người ở thế giới bên kia thậm chí còn không có một cụm từ để chỉ Năm mới. Và điều đó có nghĩa là ông chủ phải làm việc.
Thông thường, trong lúc chuẩn bị mở hàng vào những ngày thường với đội ngũ nhân viên, ông vẫn luôn đẩy thêm chút việc chuẩn bị cho ngày thứ Bảy vào. Nhưng trong một ngày thứ Sáu của một kỳ nghỉ lễ dài như thế này, ông chủ sẽ phải dành nguyên cả ngày để chuẩn bị một mình.
Dù sao, ông cũng chẳng phiền.
Một chút công việc đúng là một liều thuốc tuyệt vời cho những cơn buồn của kỳ nghỉ [note38753].
Vào thời điểm này trong năm, ông chủ sẽ giúp đỡ ở ngôi đền gần nhà, làm mochi, nghỉ ngơi ở nhà anh trai, và làm đủ các thứ việc khác. Nói chung, ông đã có một kỳ nghỉ.
Vậy nên ông đã được “sạc đầy”. Và công việc chuẩn bị này sẽ là hoàn hảo để có thể khởi động lại công việc nấu nướng – kỹ năng của ông có lẽ cũng đã hoen rỉ đôi chút sau kỳ nghỉ rồi.
Xem nào…
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, giờ đã đến lúc ông chủ bắt đầu chuẩn bị cho món ăn đặc biệt của năm mới.
Vào thời điểm này trong năm, ông chủ thường làm một thực đơn Năm mới đặc biệt tại Nhà ăn của Thế giới Khác. Nó là một thứ mang đậm màu sắc của Nhật Bản, nhưng có những khách hàng lại cực kỳ thích nó.
Mọi chuyện bắt đầu từ một dịch vụ nho nhỏ vào Năm mới mà ông chủ cũ vẫn làm. Và vẫn luôn có một vị khách đặc biệt yêu thích nó.
Trời ạ, kể từ khi ông chủ bây giờ còn là một cậu nhóc, có một vị khách vẫn xuất hiện mỗi năm duy nhất một lần vào đúng dịp Năm mới. Và người đó đã luôn như vậy đấy.
Ông chủ thừa biết rằng nếu ông ngừng làm việc này, đó sẽ tạo nên một sự thất vọng vô cùng cực đối với vị khách lâu năm đó. Và thế là ông vẫn tiếp tục truyền thống của ông nội mình suốt những năm qua.
Chẳng biết cô gái có đôi tai dài đó năm nay có xuất hiện hay không nữa… ông chủ thầm nghĩ trong khi bắt đầu công cuộc chuẩn bị.
***
Ở Tây Lục địa, sâu trong khu rừng già bao bọc bởi những ngọn núi, sừng sững một tòa tháp tạo thành từ một cái cây lớn. Ở trong phần thân rỗng đó, hiền giả Selena vừa rời khỏi trạng thái thiền định của mình. Bà chầm chậm mở mắt ra lần đầu tiên trong suốt năm qua.
Một năm đã lại trôi qua rồi.
Dòng chảy pháp thuật đã biến đổi theo một cách không thể đoán định được dưới sự ảnh hưởng của mặt trời, mặt trăng, và các vì sao. Selena có thể cảm nhận được sự trôi qua của năm cũ.
Vị hiền giả đây đã hấp thụ được tinh hoa của tinh linh, biến đổi chúng thành pháp thuật để có thể giữ cho bản thân trẻ mãi không già. Nó đã và sẽ vĩnh viễn ngăn tuổi già và cái chết đến với Selena.
Đó là một kỹ thuật của những vị thần xa xưa – những người đã từ bỏ thế giới cổ đại và bỏ trốn tới một thế giới khác trong sự sợ hại – vẫn sử dụng một cách tự nhiên y như việc hít thở. Nó đã giúp họ trốn thoát khỏi bảy vị đế vương sắc màu đáng sợ của nền văn minh thượng cổ.
Và giờ Selena là elf duy nhất trên toàn cõi nhân gian này còn có thể sử dụng được loại pháp thuật đó.
***
Đó quả là một quãng thời gian hoang tàn. Những người elf, sau khi miêt mài nghiên cứu pháp thuật, bị mắc kẹt với cuộc chiến đối đầu với năm đế vương (Triệu Sắc và Hắc đã biến mất vào một cõi giới vô định nào đó) và đám hậu duệ của họ ở phương Nam. Cũng vào thời điểm đó, họ đã tìm ra cách để tới tới được cõi giới kia, nơi biển xanh sâu thẳm và bầu trời cao vời vợi. Một thế giới không có elf.
Elf là những pháp sư tài năng bẩm sinh, do đó, họ nghĩ mình chính là những kẻ thống trị đích thực của thế giới này. Họ chẳng giống như bọn thằn lằn hay quái vật, những kẻ chui lủi tại những nơi tăm tối trên hành tinh.
Selena lúc đó chỉ vừa mới một trăm tuổi. Mới chớm bước sang tuổi trưởng thành, thế nhưng bà đã làm chủ được kỹ thuật này.
Nó sẽ đem lại cho người elf sự bất tử mà không phải từ bỏ cơ thể hoặc bản ngã cũng như kiến thức của mình. Đây là một điều cực kỳ khác biệt với việc trở thành một undead.
***
Lúc đó, Selena chẳng thể nào tin nổi những pháp sư elf tài năng đó lại đi nói về việc từ bỏ thể xác của mình để có thể bất tử và mở mang thêm kiến thức. Thông qua đó, họ sẽ trở thành những thực thể linh hồn thuần túy vẫn còn được biết đến là các lich.
Đúng là cơ thể họ cũng tương đối yếu đuối, với việc linh hồn sẽ biến mất khi thể xác bị phá hủy, elf dù sao vẫn là một loại sinh vật chính thống của thế giới vật lý này.
Ấy vậy mà những nhà nghiên cứu lại chẳng suy nghĩ gì về việc rời bỏ cơ thể để trở thành một dạng tồn tại tâm linh hoàn toàn.
Những nhà nghiên cứu đã gạt bỏ sự lo ngại của Selena về quan niệm đó và vùi đầu vào nghiên cứu. Chỉ sau một vài trăm năm, tầm nhìn của họ mới được hiện thực hóa.
Nhưng trong suốt quá trình này, linh hồn của họ đã bị chính cái chết nuốt chửng. Họ trở thành những con quái vật không còn lương tâm đi reo rắc cái chết ra khắp thế giới một cách vô định.
Cuối cùng thì, nỗi lo của Selena đã trở thành hiện thực.
Những tàn dư quỷ quái của những thiên tài đó đã bị xâm chiếm bởi cái chết. Và mặc dù họ vẫn sở hữu trong mình đủ các loại kiến thức, họ lại chẳng còn chút lý trí thực sự nào để có thể là chính mình nữa. Khi Selena hồi tưởng lại về cái cách mà tàn dư của một người bạn cũ của bà bị phá hủy như thế nào, cảm xúc còn mạnh mẽ hơn cả nỗi đau buồn khi phải rời xa họ mãi mãi lại chính là cảm giác thanh thản khi biết rằng mình sẽ không bao giờ trở thành một thứ như vậy.
Thế giới này đã học được một bài học đau đớn về sự nguy hiểm của việc này, và thế là nghi thức đó đã bị cấm vĩnh viễn. Nhưng kể cả cho đến bây giờ, những lich còn lại vẫn đang lang thang khắp thế giới này, và mang đến sự chết chóc trên mọi nẻo đường chúng đi qua.
Cái sự vĩnh hằng mới cô độc làm sao.
Mặc dù đã quay lưng lại với nghi thức hóa thân thành lich, Selena cuối cùng cũng đã tìm được một cách khác để trở nên bất tử. Nó đã lấy đi của bà gần 500 năm để tạo nên được một giả thuyết và thêm 300 năm nữa để gây dựng nên một khu rừng chứa đựng được lượng năng lượng pháp thuật cần thiết để thực hiện phương thức này.
Nói chung, Selena mất 800 năm để hoàn tất mọi thứ. Số năm đó là cũng là dài một cách khủng khiếp kể cả đối với tuổi đời của một elf, vào khoảng 1000 năm. Dù thế, lượng pháp lực trong người bà lại thực sự phi thường. Miễn là Selena vẫn còn ở bên trong khu rừng này, bà có thể sống mãi mãi mà chẳng cần đến thức ăn hay thậm chí là nước uống.
Dù vậy, mọi chuyện cũng không phải toàn là màu hồng. Nếu Selena rời khỏi khu rừng, bà sẽ chẳng thể sống nổi được quá mười năm. Bà cũng không thể nào quay trở lại thủ đô cách đó không xa, điều này cũng có nghĩa là bà sẽ phải chôn chân mãi mãi ở khu rừng này. Đổi lại, bà sẽ có cả một khoảng thời gian để nghiên cứu mà bà vẫn hằng mong mỏi và cả sự cô tịch mà những elf tộc của bà đã quên lãng từ lâu. Đây là một sự đánh đổi mà Selena đã không may mắn vướng phải.
3000 năm đã trôi qua kể từ lúc bà lần đầu hoàn thiện được kỹ thuật này và có được cuộc sống vĩnh cửu. Ngoài những tàn dư ma quỷ của những người bạn xưa kia, chẳng còn ai ở thủ đô elf còn có thể biết tới bà nữa.
Như vậy cũng được thôi, Selena thầm nghĩ. Dù sao thì mọi chuyện gần đây cũng tương đối khởi sắc đấy chứ.
Selena đã cống hiến cả đời mình cho việc thiền định và theo đuổi học thức. Nhưng ba mươi năm qua, có điều gì đó đã đổi thay. Một cánh cửa dẫn tới một thế giới khác đã xuất hiện trong khu rừng. Nó là một tàn dư pháp thuật của một người bạn cũ.
Nó quả thật rất tuyệt vời.
Bên kia cánh cửa là một nơi phục vụ đồ ăn để đổi lấy tiền. Nó vẫn được gọi thân thương là Nhà ăn của Thế giới Khác bởi những con người và quái vật vẫn thường lai vãng. Tại đó, họ phục vụ một món ăn đặc biệt mỗi năm một lần, vào ngày Satur đầu tiên của năm mới.
Nó là một món ăn được làm từ gạo, một thứ thực phẩm phổ biến tại khắp Tây Lục địa, nhào nặn thành một thứ có tên gọi là mochi. Chính vì món ăn này mà Selena đã đến thăm nhà hàng một lần mỗi năm.
Do đó, một vài ngày sau, khi ngày Satur đầu tiên của năm mới tới, Selena mỉm cười với bản thân và nói.
“Đến lúc rồi.”
Bà đã cảm nhận được sự hiện diện của cánh cửa trong khu rừng. Selena ngồi dậy và di chuyển nhanh chóng. Cánh cửa nằm cạnh một cái ao nhỏ nơi mà muông thú của khu rừng vẫn đến uống nước.
Bởi vì hầu hết các sinh vật rừng đều vẫn còn đang trong giai đoạn ngủ đông, hồ nước hiện rất tĩnh lặng. Và đứng bên cạnh mép hồ là một cánh cửa pháp thuật được trang trí với hình vẽ một con mèo. Selena nhẹ nhàng đặt những ngón tay mảnh khảnh của mình lên tay nắm cửa và vặn…
Tiếng chuông êm ái lấp đầy sự tĩnh mịch của khu rừng, báo hiệu rằng pháp thuật đã được kích hoạt. Đắm mình trong một âm thanh ấm áp, Selena bước qua.
***
So với sự âm u lạnh lẽo của khu rừng, phía bên trong nhà hàng lại rất sáng sủa và ấm áp. Nó tràn ngập những khách hàng đang chào mừng năm mới.
Selena đã được nghe kể từ những cành dây leo về chuyện những con người đã gia tăng dân số một cách nhanh chóng như thế nào kể từ sau trận dịch kinh hoàng đã gần như xóa sổ họ. Và rồi còn có cả những đứa trẻ của cả người và elf, những đứa con lai.
Có cả một tộc quỷ nhân, những kẻ đã có được những nguồn sức mạnh và cơ thể phi phàm thông qua những lời cầu nguyện tới vị thần hỗn mang thượng cổ. Còn có cả những loại quái vật với nền văn hóa khác xa so với người elf. Và rồi ai có thể quên được đám hậu duệ của những vị thần của lục địa phương Nam, những kẻ thù truyền kiếp xưa kia của người elf?
Đám đông gồm đủ các giống loài chẳng hề quan tâm tới Selena khi bà bước vào nhà hàng, vẫn tiếp tục công cuộc ăn uống và reo mừng của mình.
Thi thoảng, cô gái phục vụ trong bộ đồng phục màu đen sẽ xuất hiện trong tầm nhìn của Selena, khiến bà cảm nhận được một thứ rất gần gũi với nỗi sợ hãi. Nhưng cảm giác đó cũng phai mờ rất nhanh khi bà tìm thấy mục tiêu của mình.
Nơi này vẫn đông đúc như mọi khi… Ồ.
Người elf vẫn thường thấy xung quanh mình trong vòng mười đến hai mươi năm cũng chẳng có mấy đổi thay, nhưng nơi này lại gần như liên tục phát triển. Tuy nhiên, Selena vẫn có thể nhận ra được một người quen của mình đang ăn tại một góc nhà hàng. Bà lại gần để chào người đó.
“Đã lâu rồi không gặ… À, mà, cũng không lâu lắm. Xin chào, Christian.”
“Chà chà, chẳng phải đó là ngài Selena hay sao! Cũng đã một năm rồi đấy nhỉ?”
Christian trả lời một cách lịch sự trước lời chào bình dị của vị elf huyền thoại. Selena cũng phải lớn tuổi gấp gần mười lần so với ông.
Vài nghìn năm trước, Selena đã biến mất, để lại những người elf băn khoăn tự hỏi rằng bà đã đi đâu. Bà đã chết rồi sao? Hay đã trở thành lich? Chẳng ai biết. Nhận định từ ngoại hình của bà hiện giờ, rõ ràng là bà vẫn còn vô cùng khỏe mạnh.
Christian gặp bà lần đầu tại chính nhà hàng này, cũng có nghĩa là ông chưa bao giờ được thấy bà ở nơi nào ngoài ở đây. Còn về nơi ở hiện tại của Selena, ông cũng chẳng có tý manh mối nào.
“Mm. Có vẻ như trông cậu cũng chẳng thay đổi gì nhỉ… À không.”
Selena nói chuyện bằng ngôn ngữ cổ. Bà cảm nhận thấy có điều gì đó khác biệt ở người bạn này của mình.
“Giờ thì. Ta không nhớ là có loại mochi nào ở đây được nêm nếm như thế kia đấy.”
Bà hướng ánh nhìn vào chiếc bánh mochi mà Christian đang ăn, với sốt natto ở bên trên.
Theo những gì mà bà nhớ, lần cuối cùng bà thấy cậu nhóc này là khi cậu ta đang thưởng thức mochi với “tương đậu nành” ngọt và được gói với cỏ biển màu đen.
“À, cái này ạ? Đây là mẹo từ một người bạn mới.”
Christian giải thích về thứ ông đã học từ con gái của một người bạn khoảng nửa năm về trước.
“Natto ăn với mỳ rất tuyệt vời, nhưng tôi cũng khám phá ra rằng nó ăn cũng rất hợp với cơm. Nên tôi mới nghĩ rằng, chẳng phải ăn natto với mochi cũng sẽ rất ngon hay sao? Dù sao thì nó cũng làm từ cơm mà.”
…Và thế là khi ông thử gọi món, ông phát hiện ra rằng ở thế giới khác, ăn mochi kiểu này cũng là một chuyện khá bình thường. Ông chủ sau đó đã mang ra ngay cho ông: bánh mochi rưới tương đậu nành đậm vị hơn bình thường một chút cùng với natto.
Hương vị và độ quánh độc nhất của natto hòa quyện một cách hoàn hảo với bánh mochi mềm, dẻo, khiến cho Christian cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
“Hm, quả là như vậy thật…”
Selena cũng bị món mochi natto này cuốn hút, nhưng bà phải tập trung và mục tiêu ban đầu của mình.
Bà gọi cô gái trẻ trong bộ trang phục của thế giới khác, người đang bê đồ ăn cho các thực khách khác. Cô bé chắc hẳn là một nhân viên của nơi này.
“Cô bé, xin thứ lỗi nhưng cho ta gọi món được không?”
“Đương nhiên ạ! Xin quý khách chờ một lát,” cô gái phục vụ đáp, vội vàng bước tới. “Cảm ơn vì đã chờ đợi! Quý khách muốn gọi món ăn ạ?”
“Mm. Đầu tiên ta muốn gọi một bát chè đậu đỏ trước đã.”
Đây chính là món ăn đặc biệt mà bà đã phải đích thân đến để thưởng thức, món ăn chỉ được phục vụ vào ngày Satur đầu tiên của năm. Một thứ bà chỉ có thể gọi ở Nhà ăn của Thế giới Khác.
“Không có vấn đề gì ạ! Chúng tôi sẽ phục vụ ra ngay ạ!”
Cô hầu bàn trẻ tuổi trả lời một cách hào hứng, rời đi để đem đồ ăn ra cho Selena. Cô bé này không ở đây vào lần trước, nên chắc hẳn cô bé phải là một người mới. Và từ cặp sừng ở trên đầu của cô, Selena có thể quả quyết rằng cô bé là một quỷ nhân.
“Giờ thì, Christian. Nói cho ta. Gần đây có gì thú vị không?”
“Xem nào… Tôi đang thực hiện một vài nghiên cứu. Tôi có được cảm hứng từ cô con gái của người bạn của tôi.”
Christian bỏ qua phần nói chuyện phiếm, đi thẳng vào những nghiên cứu gần đây nhất của mình.
Kể từ lần đầu tiên ông gặp được vị hiền giả vĩ đại Selena, ông đã biết rằng bà rất thích những cuộc nói chuyện như thế này.
“Ồ, và đó là gì vậy?”
“Tôi chắc là ngài vẫn còn nhớ là mấy năm qua tôi vẫn nghiên cứu về việc lên men. Nó là một kỹ thuật mà con người sử dụng để làm thối một số loại thực phẩm. Tôi có một giả thuyết rằng dựa vào tính chất của từng thực phẩm, việc lên men chúng cũng sẽ khác nhau. Thế là tôi đã thực hiện đủ các loại thử nghiệm.”
Christian nói tiếp.
“Nghĩ lại thì, tôi đã vô tình tìm ra công thức làm miso khi luộc đậu elf cùng với nước biển. Và rồi tôi cũng phát hiện ra natto khi luộc đậu elf với nước thường.”
Selena chăm chú lăng nghe lời giải thích của Christian. Nó khiến bà hồi tưởng lại về quãng thời gian mấy nghìn năm trước, rất lâu trước khi cái nghi thức tệ hại kia biến những người bạn của bà trở thành những lich đáng ghê tởm. Quãng thời gian mà bà và người bạn thân của mình, khi cả hai vẫn còn sống với thể xác phàm tục, vẫn thường trò chuyện về những khám phá của mình một cách thích thú.
Chẳng có gì giống được việc giao tiếp với người khác… Cũng chẳng phải mình ghét gì việc chìm đắm trong những ký ức của bản thân.
Cô gái phục vụ kia, người mang đồ ăn tới lui khắp nhà hàng, cũng thầm đồng tình với suy nghĩ của Selena.
***
Và thế là sau khi họ dành vài phút để trò chuyện về đủ các chủ đề và giả thuyết, cô gái quỷ nhân tộc đã xuất hiện với đồ ăn của Selena.
“Cảm ơn vì đã chờ đợi! Đây là chè đậu đỏ của quý khách ạ!”
Trước mặt vị hiền giả tộc elf là một bát sâu, tròn trịa chứa chè đậu đỏ, cùng với bánh mochi trắng nổi lên trên.
“Mm. Đến giờ ăn rồi.”
Trước khi cầm chiếc thìa lên, Selena dành giây lát để thưởng thức hơi nóng bốc lên từ bát chè. Mùi thơm ngọt ngào tràn ngập khắp lồng ngực, khiến cho bụng bà khẽ cồn cào – chuẩn bị để đón chào món chè ngọt lần đầu tiên trong suốt một năm qua.
Selena đưa thìa, xúc thìa chè đầu tiên lên miệng.
“Ồ…”
Vị elf thông tuệ chẳng thể nào kìm được tiếng thốt lên trước vị ngọt đang lan tỏa đi khắp miệng mình.
Đó là vị ngọt tinh tế của đậu, rất khác biệt so với những thứ hoa quả trong rừng hay mật ong thu hoạch từ trong tổ ong. Thứ chè này cũng có một trong những vị ngọt độc nhất vô nhị tại nhà hàng, không vương một chút sữa hay trứng (luôn là một điểm cộng đối với người elf). Đây chính là thứ hương vị mà Selena đã luôn kiếm tìm, thứ mà bà chỉ có thể thưởng thức một lần mỗi năm.
Selena cầm lấy đôi đũa bên cạnh và bắt đầu ăn mochi. Bà nhẹ nhàng đưa hai đầu đũa lại gần nhau, xẻ chiếc bánh mochi ra thành hai phần tương đương. Rồi bà đưa thẳng một miếng vào miệng; gắp nguyên cả một chiếc bánh mochi quả thực hơi khó.
Mm… Mmm.
Khi nhai miếng bánh mochi mềm mịn, nước chè đậu đỏ vỡ òa ra từ bên trong, khiến cho miệng bà ngập tràn trong thứ chất lỏng ấm nóng.
Chè ngọt hòa quyện với hương vị của bánh mochi trắng, khiến cho biểu cảm của Selena thay đổi.
Nhai bánh mochi đã sinh ra một vị ngọt khác, một lần nữa nhấn mạnh thêm hương vị của toàn bộ món ăn.
Thứ này đúng là rất tuyệt vời.
Cảm nhận của Selen về món chè vẫn giống y như lần đầu tiên mà bà nếm thử nó. Bà hoàn toàn thỏa mãn với món ăn mà bản thân chỉ có thể thưởng thức một lần mỗi năm.
“Phù…”
Và vậy là, sau khi ăn hết nguyên một bát chè đậu đỏ, Selena chuyển sự chú ý sang phần tảo bẹ muối đi kèm với món ăn để làm thanh vị giác. Rồi bà nhấp một ngụm trà gạo nâu.
Dành chốc lát để bình tâm lại, Selena lên tiếng gọi cô gái phục vụ.
“Giờ thì… Cô bé ơi, ta có đôi lời có được không?”
“Vâng! Quý khách có yêu cầu gì ạ?”
“Ta muốn gọi thêm đồ ăn. Một phần mochi với cỏ biển, một phần mochi với bột đậu nành nướng, một phần mochi natto giống như thứ người bạn đây của ta đang ăn.”
Nhờ vào nặng lượng pháp thuật của khu rừng, cơ thể Selena sẽ luôn ở trạng thái hoàn mỹ.
Mà tính đến việc chỉ ăn một lần một năm, bà hoàn toàn có thể tận hưởng thêm nữa.
“Đêm nay sẽ là một bữa tiệc. Ta sẽ ăn cho đến khi nổ bụng!”
Và thế là năm mới của Selena lại bắt đầu với một sự hứng khởi, thêm một lần nữa.