Glenn thở dài một hơi nhẹ nhõm. Anh có thể cảm nhận được ánh sáng ngày sớm chiếu lên mặt mình qua chiếc mũ pháp thuật anh đang đeo, thứ cho phép anh có thể nhìn được trong bóng tối.
“Kết thúc rồi.”
“Yeah, đến lúc đổi ca rồi.”
Glenn gật đầu với người cộng sự Ignis của mình, người đang ngồi kế bên anh, cũng trong một bộ giáp trụ tương tự. Anh cởi chiếc mũ của mình ra. Một cơn gió đông lạnh buốt thổi qua những gò má của họ.
Phải gác từ đêm tới sáng quả là chán vô cùng. Hai người đàn ông đây đều đang rất buồn ngủ. Dù vậy, Glenn vẫn khoan khoái trước cảm giác tự do sau một ca gác dài.
Đặc biệt khi anh còn có việc để ngóng chờ sau đó nữa.
“Giờ thì… giá như ca sau đến nhanh hơn chút nữa nhỉ,” Ignis lẩm bẩm. Đó là người cộng sự, người bạn tộc quỷ nhân của Glenn. Hai chiếc răng nanh hoành tráng như của một con lợn rừng trổ ra từ phía hàm dưới của anh, và mỗi khi anh thở ra, những làn hơi tráng phả ra cuộn tròn lấy chúng.
Mỗi khi có một ca gác đêm dài như thế này, họ sẽ được nghỉ ngơi nguyên ngày kế tiếp. Tất cả những gì họ cần phải làm bây giờ là chờ để bàn giao lại cho ca sau, và cả hai sẽ lại tự do như chim trời.
Và việc đó cũng chẳng kéo dài.
“Yo, xin lỗi vì để mấy ông chờ lâu nhé!”
“Được rồi đấy hai ông bạn. Cứ để đấy cho bọn tôi.”
Một người lính tộc Người lùn cao bằng một nửa Glenn tiến đến chỗ họ. Anh chàng mang một bộ giáp kiểu đế quốc với một chiếc rìu lớn giắt sau lưng. Bên cạnh anh là một bán elf với đôi tai nhọn mang theo một ngọn giáo.
“Tuyệt. Chúc may mắn!”
Glenn và Ignis chào hai người kia và hướng về phòng trọ của mình.
Ở Đế quốc, việc binh sỹ thuộc đủ các loại chủng tộc khác nhau cũng không phải chuyện lạ gì. “Miễn là ngươi có đủ trí khôn để hiểu được luật pháp và trật tự và đáp ứng được yêu cầu thể chất, ngươi có thể trở thành một người lính,” họ nói thế đấy.
Công việc này không hái ra tiền như việc trở thành một mạo hiểm giả hay lính đánh thuê, nhưng nó lại ít nguy hiểm hơn nhiều. Họ chỉ bị điều động để đối phó với những con quái vật lớn đang phá hoại hoặc đối đầu với quốc gia đối địch mà thôi. Nhưng lúc nào cũng có một trận chiến đang diễn ra ở đâu đó; nên miễn là bạn phục vụ cho nhà binh, bạn sẽ luôn có cơm ăn.
Và thế là việc phục vụ trong quân đội ở Đế quốc trở thành một công việc tương đối phổ biến. Những người đàn ông không được đi học đầy đủ hoặc yếu trong kỹ năng giao thương, hoặc có lẽ là không được thừa kế lại công việc và tài sản của gia đình, vẫn thường đăng ký để nhập ngũ.
***
Một lát sau, khi ngày vẫn còn sớm, Glenn và Ignis tản bộ dọc phố phường. Họ không mang giáp nhưng vẫn đeo kiếm ở bên hông.
“Chỗ này vẫn vắng vẻ nhỉ,” Glenn nói.
“Ayup,” Ignis gật đầu.
“Mặc dù cũng may là nó còn có ở đó đấy.”
“Ya cậu nói phải.”
Họ liếc nhìn thị trấn cũ kỹ bên dưới pháo đài, một vùng cư trú nhỏ đã được xây dựng lên khi nơi đó ngày trước đã bị phá hủy một phần do cuộc chiến tranh với quỷ nhân tộc. Đế quốc sau này đã tu sửa lại chỗ này đôi chút để gửi quân lính đến đây để giữ phòng tuyến.
Nói về giải trí, việc có vẻ là tốt nhất để làm là đến khu nhà chứa (toàn đứa con gái quê mùa chẳng có tý kỹ năng nào), ăn uống ở quán rượu địa phương (ít nhất thì còn tốt hơn ở pháo đài), hoặc đốt tiền vào những thứ hàng hóa bị hét giá đến từ Đế đô. Nhưng dù gì thì những người lính cũng không có nhiều chỗ để tiêu tiền ở đây.
Tuy nhiên, cặp đôi lại chẳng hướng đến bất kỳ địa điểm nào trong số đó vào một buổi sáng sớm như thế này.
Họ tiếp tục rảo bước qua những con phố vắng lặng. Hầu hết các cư dân trong thị trấn vẫn còn đang ngủ.
“Được rồi!” Glenn hào hứng nói khi họ bước tới một con hẻm nọ. “Tôi biết là nó vẫn còn ở đây nếu đến sớm như thế này mà.”
“Ayup.”
Nằm gọn ở trong con hảm là một cánh cửa bằng gỗ sồi.
Có vẻ như những người dân khác trong thị trấn cũng sử dụng cánh cửa này. Buổi sáng sau khi Glenn và Ignis có một ca trực xuyên đêm là khoảng thời gian duy nhất họ có thể nắm chắc được cơ hội sử dụng cánh cửa này. Đây là vị trí bí mật của họ.
Hai người bạn gật đầu với nhau khi Glenn nắm tay vào tay nắm cửa và mở cánh cửa ra.
***
Tiếng chuông vang vọng khắp khu phố còn đang say ngủ khi cặp đôi tiến vào một thế giới khác.
“A! Xin chào! Hai anh vẫn đến sớm như mọi khi nhỉ.”
Bởi vì vẫn còn rất sớm, Nhà ăn của Thế giới Khác chẳng có một mống khách nào. Aletta cũng vừa mới ăn xong bữa sáng và bắt đầu dọn dẹp khi thấy hai người lính đi qua cánh cửa.
Glenn và Ignis cũng chỉ mới bắt đầu ghé qua nhà hàng gần đây, thường vào lúc sáng sớm. Aletta nhận ra cả hai người họ.
“Hiyo, Aletta yêu quý. Trông em vẫn đáng yêu thế nhỉ!”
“Ayoh, lâu rồi không gặp.”
Cô gái phục vụ đang mặc một bộ đồng phục để lộ ra cả đôi chân – vừa táo bạo, nhưng lại vẫn rất đáng yêu. Nhưng bộ trang phục thì thì sạch bóng, và Aletta mặc vào trông vô cùng chuyên nghiệp. Glenn chào một cách vui vẻ, trong khi khuôn mặt của Ignis thì đỏ bừng.
“Hee hee, cảm ơn anh!” Aletta khúc khích cười. “Hai anh muốn gọi món gì ạ?”
Aletta đón tiếp hai người bạn này một cách khéo léo khi cô chuẩn bị lấy đơn gọi món từ họ.
“Để xem nào… Cho bọn anh vài chiếc xúc xích cùng với nhiều củ khoai. Xúc xích thì một nửa là luộc, nửa còn lại là nướng. Ồ, và cho anh gọi anh cốc bia luôn nhé.”
“Và cho anh gọi hai cốc cider, cảm ơn em.”
Aletta lặp lại yêu cầu gọi món lại cho hai người họ một cách lưu loát.
“Được rồi ạ! Đồ ăn sẽ ra ngay thôi ạ.”
Cặp đôi ngắm nhìn cô gái trẻ quay lại nhà bếp và tìm cho mình một chiếc bàn.
“Phù…”
“Phù…”
Glenn và Ignis an tọa xuống hai chiếc ghế có nệm êm ái, thở dài một hơi thoải mái. Trong lúc chờ đồ ăn, họ có thể nghỉ xả hơi mà.
Trực gác suốt đêm là một công việc tương đối mệt mỏi. Có lẽ đó là lý do họ có cảm giác như phải mất cả nghìn năm đồ ăn của họ mới được đem ra.
“Cảm ơn vì đã chờ đợi ạ! Đây là đồ ăn và thức uống của hai anh ạ!”
Aletta mang ra bốn cốc nước và một khay đồ ăn lớn.
“Heck yeah!”
“Phải thế chứ!” Cặp đôi reo lên mừng rỡ trước đĩa thức ăn lớn mà cô gái phục vụ đặt xuống bàn.
Nó tràn ngập xúc xích heo cùng với củ khoai chiên, nguyên vỏ được cắt thành các miếng nhỏ.
Đĩa đồ ăn mới ra lò tỏa ra một mùi thơm ngây ngất qua những làn hơi nóng nghi ngút. Đây là một đòn tất sát đối với dạ dày của họ, thứ đã trống trơn sau một ca trực đêm dài đằng đẵng.
Và rồi còn có đồ uống nữa chứ - hai cốc nước lớn cho mỗi người.
“Các anh xin hãy tự nhiên thưởng thức nhé!”
Aletta biến mất, để lại hai người đàn ông đã sẵn sàng để đánh chén.
“Uống chứ?”
“Uống!”
Hai người đàn ông cầm lấy chiếc cốc thủy tinh lớn và nuổt nước bọt thèm thuồng. Cốc của Glenn chứa một thứ chất lỏng màu vàng sủi bọt; thứ bia mạch từ thế giới khác. Trong khi đó, cốc của Ignis lại có một thứ nước có sủi bọt khác, trong suốt, vừa ngon, vừa ngọt.
Họ đều chìm đắm trong thứ đồ mỹ tửu của mình.
***
Bia và cider trôi tuột xuống cổ họng của họ – một thứ có vị đắng, một thứ có vị ngọt, và cả hai thì đều sủi bọt ngon tuyệt – rồi đổ xuống dạ dày.
Món đồ uống có vẻ như đã đánh bay sự mỏi mệt từ bên trong của cả hai.
“Wooohah!”
“Wooohah!”
Hai anh chàng đều chẳng thể nào kìm được mả thở ra một hơi khi mà thứ đồ uống có ga đây rung động đến cả thần kinh của họ.
“Rượu ở đây quả là tuyệt nhất mà! Thứ bia này chẳng hạn. Không được uống rượu ở đây thì đúng là một tội ác.”
“Không không. Cider mới là nhất! Chúng ta có thể uống rượu thỏa thích ở phía bên kia, nhưng cái thứ nước ngọt ngon lành đến mức này thì quả là khó kiếm đấy.”
Cặp đôi bắt đầu tranh cãi về việc thứ nào mới là món đồ uống đẳng cấp hơn, mỗi người đều một mực cho rằng lựa chọn của mình mới là đúng đắn. Họ chưa bao giờ đến được đồng thuận về chủ để này, nhưng lần nào họ cũng lôi nó ra.
“…Dù sao thì, ăn đi đã.”
“Ayup.”
Và thế là, đặt cốc xuống, Glenn và Ignis với sang phần đồ ăn hợp rơ một cách tuyệt vời với cả bia và cider: xúc xích dồi và củ khoai chiên trong dầu, vẫn còn được gọi là Khoai Tây Chiên.
Mặc dù lượng đồ ăn là rất nhiều. giá cả lại vô cùng phải chăng, hoàn hảo để nhắm với một ly đồ uống trên tay. Đây là một món ăn tương đối phổ biến tại Đế quốc, nhưng đồ ăn ở nhà hàng này thì quả là một đẳng cấp khác.
Glenn xiên chiếc dĩa vào một miếng khoai tây chiên ngay lập tức.
Thứ dụng cụ bằng kim loại dễ dàng chọc qua miếng của khoai để nguyên vỏ được cắt dày bản.
Ngay khi cắn, miệng của anh đã cảm nhận được một vị mặn tinh tế cùng thứ hương vị của miếng củ khoai khi nó vỡ vụn ra và một vị mỡ béo ngậy.
Trời ạ, ăn thứ này đúng là chẳng thể nào chán được!
Glenn nốc thêm một ngụm bia nữa.
Anh nhớ lại về những ngày khi chỉ còn là một cậu nhóc, chạy ra sạp hàng củ khoai chiên gần nhà với mấy xu đồng trong tay vào những ngày đông lạnh cóng.
Nó là một thức quà vào thời điểm đó, củ khoai chiên và những chiếc bánh croquette được làm từ bột mỳ giòn rụm trong lớp dầu chiên đã sậm màu sau bao nhiêu lần sử dụng mà chỉ có Chúa mới rõ. Món củ khoai chiên ở Nhà ăn của Thế giới Khác lại là một đẳng cấp khác biệt, nhưng Glenn cũng chẳng thể nào mà không cảm thấy hoài niệm mỗi khi ăn.
***
Cùng lúc đó, Ignis với tới một chiếc xúc xích trước.
Nó phải là xúc xích rán, hiểu chứ!
Ignis yêu thích cái cảm giác cắn vào một chiếc xúc xích luộc và cảm nhận được thứ nước ngon lành từ bên trong trào ra, nhưng anh lại thích lớp vỏ giòn rụm của xúc xích rán hơn.
Chàng lính xiên chiếc dĩa bạc vào cây xúc xích rán và cắn một miếng. Anh thừa biết rằng thứ sốt chua ngọt màu đỏ cũng như thứ mù tạt màu vàng cay nóng ăn với món này cũng rất tuyệt. Nhưng miếng xúc xích đầu tiên thì bắt buộc phải ăn vã.
Xúc xích này được làm từ những nguyên liệu tốt đấy.
Hương vị này đã đưa anh trở về với quê nhà của mình.
Mặc dù hiện giờ Đế quốc đã chấp nhận quỷ nhân tới một mức độ nhất định, chỉ mới bảy mươi năm trước thôi, toàn bộ những gì quỷ nhân tộc biết đến chỉ có chiến tranh. Những ngôi làng nông được lập ra bởi chủng tộc đã từng rất hiếu chiến này đều là những nơi nghèo khó, không nuôi trồng dược mấy hoa màu. Tại sao lại như vậy ư? Vì họ chẳng có kinh nghiệm gì về việc đó.
Do nhu cầu về lương thực, những người đàn ông trong làng thỉnh thoảng sẽ phải lôi lại những thanh kiếm và cung cũ từ hồi chiến tranh ra và tiến vào các rặng núi để săn thú rừng. Khi chuyến đi săn diễn ra suôn sẻ, họ sẽ mời cả làng một bữa thịt linh đình.
Chỉ cắt tiết và rửa sạch máu, nướng trên lửa, và rắc thêm muối đã đủ ngon để thỏa mãn cái bụng của họ rồi. Nhưng thứ xúc xích được làm từ lợn rừng và thịt ngựa mà mọi người vẫn làm thì quả thật rất tuyệt.
“Ayup, cider đúng là nhất mà.”
Ignis nhấp một ngụm cider trong cốc. Vị ngọt kích thích trong lưỡi anh, rửa trôi nước thịt từ xúc xích.
Anh không thực sự thích vị đắng của rượu, nên anh cảm thấy cider mới là thứ đồ uống kèm với bữa ăn tuyệt nhất.
Ignis đã thử qua cola và một số món tương tự khác, anh vẫn khoái cider và vị ngọt sắc của nó hơn.
***
Và thế là đôi bạn lặng im thưởng thức đồ ăn và thức uống trong một khoảng thời gian.
Món khoai tây chiên ngập trong tương cà cùng xúc xích phết mù tạt chầm chậm biến mất khỏi đĩa…
“Này, cho bọn anh gọi thêm đĩa thứ hai có được không?”
“Thêm bia và cider luôn nhé!”
Ngay khi đánh chén xong đĩa thứ nhất, hai người đàn ông đã chuyển sang gọi đĩa tiếp theo. Đây là cách bữa tiệc nhỏ vào ngày nghỉ của hai anh chàng vẫn luôn diễn ra. Glenn và Ignis chẳng phí lời, chỉ đơn giản cắm cúi vào phần thức ăn của mình.
Họ đơn thuần ăn, ăn, và ăn hết mình hết sức.
***
Một khoảng thời gian sau, Glenn và Ignis nhận thấy nhà hằng bắt đầu đông đúc hơn. Họ đứng dậy khỏi ghế.
“Ah, đến giờ rồi.”
“Ayup. Xin thứ lỗi, chúng tôi có thể thanh toán được không?” Ignis gọi ông chủ.
“Aye, được rồi.” Người đàn ông trung tuần vẫy họ lại. “Hóa đơn của hai cậu đây. Tổng cộng là ba đồng bạc và sáu xu đồng. Tức là một đồng bạc và tám xu đồng mỗi người.”
Ông chủ tính tiền của bữa ăn với tốc độ của một thương nhân, và cặp đôi đưa cho ông số tiền tương ứng.
“Bảo trọng nhé!”
“Chúng tôi chắc chắn sẽ quay lại.”
Sẽ hơi buồn nếu chứ thế quay về sau khi trả tiền, nên hai chàng lính hẹn ông chủ rằng mình sẽ quay trở lại.
“Aye! Nhà hàng rất mong chờ các cậu quay lại!” Ông chủ mỉm cười ấm áp.
***
Khi Glenn và Ignis quay trở lại thành phố, mặt trời đã lên rất cao, và đường phố đã nhộn nhịp bóng người.
“Chúng ta về thôi nhỉ?”
“Ayup. Đến lúc chợp mắt cho đến tối rồi.”
Hai người đàn ông đi qua một hiệp sĩ trong một bộ giáp cao cấp hơn của họ. Anh ta chắc hẳn đang đi tuần.
Tóm lại, họ ngủ tới tận tối, rồi sau đó ghé qua nhà thổ, rồi quay về quán rượu với các anh em hàng ngày. Một lộ trình thường thấy của ngày nghỉ.
Còn hiện giờ, một cơn buồn ngủ bắt đầu bủa vây lấy cả hai.
Và thế là Glenn và Ignis quay trở lại pháo đài cũ với cái bụng no căng.