- Vậy, thật tốt khi mọi chuyện được giải quyết êm thấm đúng không?
Sau khi những người lính rời đi cùng với Doddo Tsun, người đàn ông lạ mặt tên Kamyua Yost ở lại cùng với chúng tôi.
Chúng tôi ngồi lại chỗ trống lúc trước. Ngồi giữa Ai Fa căng thẳng và tôi đang phiền não là Kamyua Yost đang cười vô tự lự.
- …Cảm ơn vì đã giúp chúng tôi lúc cần thiết.
Ai Fa nói không thoải mái, những vẫn cúi đầu lịch sự cảm ơn.
“Cô thật sự rất cẩn trọng” Người đàn ông cười nói.
- Tôi không giúp gì cả, tôi chỉ nói ra những gì mình đã chứng kiến. Như một người dân của vị thần phương tây Selva, đó là bổn phận của tôi phải làm như vậy.
Cuối cùng thì những người lính không bắt chúng tôi về theo.
Họ chỉ dẫn theo Doddo Tsun. Tuy nhiên, hắn ta cũng sẽ chẳng bị trừng phạt gì đâu.
“Chuyện này cũng chẳng có gì to tát đúng không? Một người Forest’s Edge làm một chuyện vô lý và rồi một người khác ở Forest’s Edge ngăn anh ta lại. Đó là lỗi của anh ta khi đã rút dao ra, nhưng cũng không cần làm quá lên đúng không?”
Những người lính đều đồng ý với Kamyua Yost và câu chuyện được giải quyết.
Họ mang Doddo Tsun đi. Họ nói là đợi cho anh tỉnh táo lại, nhưng tôi nghĩ chắc chắn họ sẽ thả anh ta đi ngay sau đó.
Mau quay về Forest’s Edge đi… ánh mắt của mấy người lính như muốn nói vậy với chúng tôi.
Nhưng chúng tôi vẫn chưa đi khỏi, và ngồi lại với người lạ măt mới gặp lần đầu này.
- Erm… Không phải là ông có chuyện quan trọng cần làm sao?
- Hả?
Kamyua lắc đầu đáp lại.
- Ý cậu là chuyện với Marquis Genos? Nói dối đó. Tôi có một cuộc hẹn với ông ta, nhưng mãi đến tối cơ, và vẫn còn nhiều thời gian.
Ông ta chắc chắn là một người tinh ranh.
Một nụ cười duyên dáng nở trên gương mặt của Kamyua Yost, và đôi mắt ông ta bất chợt nhìn sang bên cạnh.
- Thật là một chuyện rắc rối. Cô bé, cháu có bị thương không?
- Không! Vì onii-chan đã bảo vệ cháu!
Người vừa trả lời là cô bé tự xưng là Tara. Và “onii-chan” ý là tôi đó.
Tara vui vẻ cắn một miếng bánh bao. Cái của cô bé đã bị Doddo Tsun dẵm nát nên Kamyua Yost đã mua cho cô một cái khác.
“Oh, đúng rồi, đây nữa…”, Kamyua đưa tay vào trong cái áo choàng.
Và như thể đang triển khai ma pháp, ông ta lấy ra một bình rượu hoa quả.
Ông ta mở nắp uống một ngụm, sau đó đóng lại và đưa cho Ai Fa.
- Như cô thấy đấy, nó không hề có độc. Cô sẽ nhận lấy chứ?
- …Tôi chẳng có lý do gì để nhận nó cả.
- Cô thật sự quá cẩn trọng đó! Tôi đã thật sự ấn tượng với việc cô xả thân để bảo vệ trật tự ở thị trấn và cả luật lệ của Forest’s Edge!
Ai Fa làm một gương mặt kinh tởm.
Nhưng Kamyua Yost vẫn tiếp tục cười khi nhẹ nhàng vỗ đầu Tara.
- Cháu cũng thế Tara. Ta đã rất ấn tượng khi một đứa trẻ dùng hết dũng khí để giúp đỡ ân nhân của mình, đó là tại sao ta lại mời cô bé bánh bao thịt Kimilz… Tara, ngon không?
- Vâng! Cảm ơn ông chú!
(@@)
- Ông chú huh… cũng đúng khi gọi như vậy, ta cũng gần ba mươi rồi.
Vậy là anh ta vẫn chưa ba mươi… tôi đã có chút ngạc nhiên.
Mà nói thì nếu anh ta cạo cái mớ râu lộn xộn đó đi trông cũng sẽ trẻ thôi. Không, không hẳn. Biểu cảm và cách nói chuyện của anh ta vẫn như vậy, thì thay vì một ông chú, anh ta giống với một ông già hơn.
- Vậy, cô nghĩ sao? Cô sẽ nhận lấy chỗ rượu này chứ…? Hay là cô vẫn còn còn bực tức vì thứ súc vật đó chưa phải trả giá cho tội lỗi của hắn? Hắn ta đến từ nhà Tsun mà, tôi nghĩ tốt nhất là không nên làm lớn chuyện.
Chuyện ông ta nói làm tôi sốc lần nữa.
Chẳng lẽ tình trạng trong Forest’s Edge, ông ta cũng nắm chắc sao?
- Hmm? Lạ lắm sao? Tôi chưa bao giờ bước vào Forest’s Edge hay núi Morga trước kia, nhưng tôi vẫn biết tên của vị tù trưởng Forest’s Edge. tôi rất thích trấn giao thương, và thường xuyên nhìn thấy những người Forest’s Edge ở đây…Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện đấy.
Cái miệng rộng bên dưới cái mũi cao và dài đang cười rất thỏa mãn.
- Và trên hết, cô là một nữ thợ săn vô cùng xinh đẹp, chuyện đó làm tôi còn vui hơn. Như một sự kính trọng trước vẻ đẹp của cô, tôi hy vọng cô có thể nhận lấy bình rượu này.
Tôi len lén nhìn vào gương mặt của Ai Fa.
Ah… cô ấy còn hơn cả cuồng nộ rồi, Cặp lông mày của cô đang cau có.
- Hmm, tôi đã nói chuyện gì đó xúc phạm cô sao? Tôi chỉ khen ngợi ngoại hình của cô thôi, nói rằng cô xinh đẹp và ngợi khen hành động cao quý của cô.
-….
- Vô dụng rồi… Vậy, cậu thì sao?
- H-Hả?
- Họ gọi tôi là “Cơn gió của phương bắc”, nhưng cậu còn cứu Tara trước cả tôi, và tôi muốn thể hiện sự kính trọng và ngợi ca của mình. Cậu sẽ nhận chứ?
Dựa theo bầu không khí lúc này, tôi không nên nhận.
- Mà cơn gió của phương bắc nghĩa là sao vậy?
- Đó là biệt danh mà các đồng nghiệp đặt cho tôi. Màu tóc này rất hiếm có ở phía tây… Vì tôi được sinh ra ở phương bắc.
Gương mặt của Ai Fa thay đổi chút xíu khi cô nghe thấy vậy.
Đôi mắt mèo của cô nhìn chằm chằm vào Kamyua Yost với một chút thù địch.
- Kamyua Yost, ông đến từ vương quốc phương bắc Mahuydora sao?
- Chỉ cần Kamyua thôi… Mà tôi vẫn chưa biết tên của mấy người. Cũng không sao nếu nói dối, có thể cho tôi biết nên gọi như thế nào không?
Giọng nói của ông ta chắc chắn có ý trêu chọc Ai Fa. Cô ấy nhướn mày và nói.
- Tôi là chủ nhà Fa, Ai Fa.
- Ah, tôi là một thành viên nhà Fa, Asuta.
- Ai Fa và Asuta huh. Tên đẹp đấy… Rồi, tôi đến từ phương bắc. Mẹ tôi đến từ Mahuydora trong khi cha tôi lại đến từ Selva. Một thế kỷ trước, phương bắc và phương tây đã có một mối hận thù sâu sắc. Và tôi là đứa trẻ được sinh ra từ hai vương quốc đó. Tôi dành tuổi thơ lớn lên ở phương bắc cho tới khi mẹ tôi chết, thì chuyển sang phía tây. Tôi không thể tìm một công việc chính đáng vì dòng máu này, nên đã trở thành một vệ sỹ.
Trên hông của Kamyua Yost là một thanh kiếm với lưỡi dài và mỏng.
- Mà nói, Ai Fa, màu tóc của cô cũng gần giống với tôi.
Đôi mắt tím của Kamyua Yost nheo lại như thể nhìn thấy thứ gì đó phát sáng, và nói với Ai Fa.
- Tôi nghe nói người dân Forest’s Edge là hậu duệ của những người tị nạn từ phía nam. Theo khoảng cách rất xa giữa bắc và nam thì không có vẻ như họ có bất cứ quan hệ họ hàng gì. Vậy tại sao cô lại có mái tóc vàng óng đó?
- …Chẳng có gì đặc biệt cả. Người có màu tóc như thế này vẫn xuất hiện ở Forest’s Edge bình thường, mẹ tôi cũng có màu tóc này.
- Oh, vậy cũng giống như mẹ tôi.
Kamyua Yost cười ngây thơ, và Ai Fa khó chịu quay mặt đi.
Tôi có cảm giác… thái độ của Ai Fa có chút kỳ lạ.
- Dù sao, tôi đã có hứng thú với người của Forest’s Edge từ rất lâu rồi. Họ đã dâng hiến linh hồn cho một vị thần khác trong khi họ vẫn còn sống, cũng có một số ít khác đã làm như vậy. Vì thế tôi cảm thấy có chút gần gũi với họ. Tôi thật sự rất vui khi người đầu tiên ở Forest’s Edge mà tôi nói chuyện là hai người.
-….
- Vậy, có chuyện gì với chúng tôi sao?
Vì Ai Fa có vẻ không hứng thú, nên tôi đành phải xen vào.
- Cảm ơn vì đã giúp đỡ, nhưng chúng tôi vẫn còn việc phải làm ở Forest’s Edge. Đã đến lúc chúng tôi phải đi rồi…
- Vậy sao? Thật tiếc quá, vậy hãy cùng vào chủ đề chính… Thật ra, tôi đã nhận công việc làm người hộ tống một đoàn xe đến vương quốc phía tây. Khi thời điểm đến, chúng tôi hy vọng có thể được phép đi qua Forest’s Edge.
Tôi đã rất ngạc nhiên, nhưng phản ứng của Ai Fa thì vô cùng lạnh nhạt.
- …Tộc trưởng nhà Tsun chịu trách nhiệm việc này.
- Um, tất nhiên là tôi biết chuyện đó. Nhưng sau cuộc gặp mặt con trai nhà Tsun hôm nay, thật đáng tiếc nhưng tôi đã loại bỏ ý tường hỏi họ việc này. Họ chẳng có vẻ gì là đáng tin cậy cả.
Ông ta có một biểu cảm ngây thơ, nhưng Kamyua Yost không hề buông thả trong câu từ.
- Tôi đã cảnh báo Marquis Genos trước đó mỗi lần có biến cố ở trấn giao thương, và đó luôn luôn là nhà Tsun. Người Forest’s Edge vẫn luôn giữ mình và làm theo luật lệ, nhưng nhà Tsun thì lại thối nát và không đếm xỉa đên luật lệ. Chuyện này làm tôi nghĩ rằng bên phía Marquis cũng có vấn đề…
- Chính là người của Thành phố Rock làm cho nhà Tsun sa đọa đến vậy.
Ai Fa cắt lời Kamyua Yost.
Một ngọn lửa cuồng nộ đang cháy trong đôi mắt của cô.
- Những người trong thành phố làm nhà Tsun trở nên giàu có, chuyện đó làm họ vứt bỏ niềm tự hào của Forest Edge và không đi săn kiba. Họ chỉ ăn uống và vui chơi suốt ngày và chìm đắm trong khoái lạc. Những người ở thành phố hoàn toàn phải chịu trách nhiệm cho chuyện này.
- Bằng cách làm họ giàu có sao, ý của cô là phần trả thêm mỗi ba tháng. Đó chỉ là một lượng ít ỏi thôi mà.
- Nhà Tsun đã chiếm hết. Họ dùng chỗ tiền đó cho việc tiêu xài hoang phí.
Tôi chắc chắn là người sốc nhất khi nghe thấy vậy.
Tara đang không quan tâm lắm sau khi ăn hết cái bánh, trong khi Kamyua thì có vẻ đã biết trước rồi.
- Tôi cũng đoán được như vậy. Chỗ tiền đó là phần thưởng cho việc bảo vệ Genos khỏi hiểm họa Kiba, nhưng nhà tù trưởng lại không chia cho người dân Forest’s Edge đã tận tâm hoàn thành công việc này, và chỉ dùng cho mục đích riêng của nhà họ… Tại sao không có ai ở Forest’s Edge nổi dậy chống lại?
- Chúng tôi không cần đồ từ thiện của Thành phố Rock, chúng tôi săn kiba chỉ là vì để sinh tồn thôi.
- Thật là cao thượng..! Cô quả thật rất cứng đầu nhỉ.
Kamyua Yost cười nhăn nhó và vò vò mái tọc xù của mình.
- Nếu cô muốn thay quyền ở Forest’s Edge, tôi có thể giúp một tay.
- ….
- Tất nhiên, tôi sẽ không hấp tấp kích động nhà Tsun, họ vẫn là nhà đứng đầu của Forest’s Edge. Nếu sức mạnh để săn kiba của người Forest’s Edge bị giảm sút chỉ vì không có nhà đứng đầu, chuyện đó sẽ rất kinh khửng. Lũ kiba có thể sẽ nổi điên và phá hủy những cánh đồng… Đó là tại sao Marquis Genos không dám hành động dù cho ông ta có thấy nhà Tsun có chút suy đồi.
- …
- Dù vậy tôi cần hỏi cô một câu. Nếu nhà Tsun mất chỗ đứng của họ, thì có nhà nào có thể thế vào chỗ đó không?
Nếu nói đến nguồn lực có thể đối đầu nhà Tsun, thì chỉ có thể là nhà Wu thôi.
Nhưng Ai Fa không hề nói một từ,
Nhưng tia căm ghét đã dần dần hiện lên trong đôi mắt của cô.
- Sau tất cả, Thành phố Rock chỉ giao thiệp với Forest’s Edge thông qua nhà Tsun, vậy nên họ đã loại bỏ tất cả những thống tin bất lợi cho bản thân. Hơn nữa, họ hiếm khi ra khỏi bức tường thành phố, vậy nên một người thường mà biết Marquis Genos như tôi, và người không gần gũi với nhà Tsun như hai người đây, cuộc gặp của chúng ta cũng như một cầu nối giữa Thành phố Rock và Forest’s Edge vậy.
- Ông được lợi gì từ chuyện này?
Kamyua Yost lại cười sau khi nghe thấy tôi hỏi vậy.
- Cả được và mất, chúng ta đều là con cháu của vị thần phương tây Selva đúng không? Nếu thế thì chúng ta là anh em rồi, và chuyện giúp đỡ những người anh em là đương nhiên mà.
- …
- Chỉ đùa thôi. Như tôi nói lúc trước, tôi có một cảm giác thân thiết với người Forest’s Edge. Tôi cảm nhận như vậy là vì đức hạnh của các bạn. Tôi không kính trọng những kẻ lười biếng, uống rượu vào giữa trưa và không chịu săn kiba… Là thế đó.
Tôi rất mơ hồ.
Mấy lời của ông ta là giả dối… tôi không nghĩ như vậy, nhưng ông ta luôn hành động làm quá lên, vì thế tôi chẳng biết được ông ta đang thực sự nghĩ gì.
Còn với Ai Fa, một sự thách thức đang hiện rõ trong đôi mắt rực cháy của cô.
- Kamyua Yost, ông đến từ Thành phố Rock. Nếu người đến từ Thành phố Rock muốn làm hại đến người dân Forest’s Edge… vậy thì ông sẽ trở thành kẻ thù của Forest’s Edge.
- Vậy sao, như vậy là chấp nhận sự suy đồi của nhà Tsun sao?
- Nếu nhà Tsun phải bị trừng phạt, đó sẽ là do bàn tay của người Forest’s Edge. Nỗi nhục của Forest’s Edge thì sẽ do Forest’s Edge dọn sạch. Và cuối cùng… Đó là người của Thành phố Rock đã dẫn đến việc suy đồi của nhà Tsun.
Ai Fa sau đó kết luận.
- Người của Thành phố Rock… không thể tin tưởng được.
Đôi mắt rực lửa của cô tượng trưng cho niềm tự hào của một thợ săn.
Nhưng dù vậy Kamyua Yost vẫn cười hư thường.
- Cô thật sự là một người cao quý và đức hạnh. Ai Fa, cô thật đẹp.
- …Ông đang chế nhạo tôi sao?
- Tôi đang khen ngợi vẻ đẹp của cô mà, sao lại là chế nhạo được?.... Ara, nhìn kìa, cô làm Tara sợ rồi đấy.
Tôi đã rất ngạc nhiên khi nghe vậy và quay ra nhìn thì thấy Tara đang nắm chặt lấy cánh tay của Kamyua Yost và lắc lắc.
- Chẳng khác được, hôm nay vậy là đủ rồi. Nếu chúng ta quá thiếu cẩn trọng, con trai nhà Tsun có thể sẽ lại đến nữa.
- …Chỉ là ngày hôm nay. Dù là ngày mai, hay ngày kia, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại.
- Ai biết chắc được? Cô không thể ngồi đợi cơ hội đến được, cô cần tự mình tạo ra cơ hội
Kamyua cầm thanh kiếm bẳng tay phải và tay còn lại giữ đứa trẻ.
- Ai Fa và Asuta, tôi rất vui vì được gặp hai người. Tôi sẽ đặt chỗ rượu này ở đây để kỷ niệm lần gặp mặt của chúng ta hôm nay. Nếu hai người không cần, thì hãy cho nó về với đất mẹ… Vậy hẹn gặp lại.