Isekai Ryouridou

chương 2.1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

- Ah, tôi có thế nhìn thấy nguồn nước rồi, cuối cùng cũng có cảm giác về đến nhà.

Tôi thở đứt quãng nói không ra hơi, và Ai Fa vốn im lặng từ đầu đến giờ cũng đã chịu quay đầu lại.

- Cái giọng đấy là sao hả? Asuta, thể lực của cậu cứ như là đứa trẻ mười tuổi ấy.

- Yeah, tôi chỉ cần đánh bại Rimee Wu ở điểm đó thôi… Ai Fa, cuối cùng cô cũng chịu nói chuyện với tôi rồi.

- Hmmp.

Ai Fa lại quay mặt đi và bước tiếp.

- Ah, chờ tôi với! Ít nhất thì cũng nghỉ uống nước đi! Tôi đã khô hết cả cổ họng rồi đây này!

Tôi vừa mới trải qua một tiếng đồng hồ đường đồi với 16kg vật nặng trên vai. Chỗ dây thừng cứa vào vai tôi, còn đôi chân và hông đang run lên bần bật. Tôi đã dùng quá sức ngày hôm nay rồi, thậm trí còn hơn cả cái ngày mà chúng tôi làm bếp lò.

Nhân tiện về việc làm sao mà tôi có thể vượt qua được cây cầu đáng sợ đó? Ai Fa đã phải qua lại tổng cộng ba lần, hai lần để mang hai túi đồ và thêm một lần nữa để dắt tôi sang bằng cách nắm tay. Cô ấy chắc chắn là lo sợ rằng mình sẽ lại bị cái thành viên nhát cáy này nhảy vào ôm lần nữa. Dù sao thì, đã có rất nhiều những thứ xấu hổ mà tôi không bao giờ muốn Rimee Wu biết trong suốt cuộc đời này.

Giờ thì cần nạp lại năng lượng cái đã.

- Đúng là cái đồ yếu đuối…

Tôi múc lấy chỗ nước suối trong vắt chảy qua kẽ đá và uống, trong khi vẫn đang bị những lời nói của Ai Fa cắm thẳng vào đầu.

Thật là sảng khoái.

Ai Fa bắt đầu nói chuyện với một tông giọng khác.

- …Asuta, sao cậu không hỏi gì hết vậy.

- Hmm? Ý cô là về mấy lời mà ông chú đó nói hả? Tôi có cả một đống câu hỏi, nhưng cô vẫn sẽ kể cho tôi về thế giới này mỗi tối mà.

Tôi chống hai tay vào đầu gối để lấy lại hơi và nhìn lên Ai Fa.

- Cô sẽ tự mình chọn chuyện gì muốn nói cho tôi nghe. Quyết định của cô không bao giờ sai cả, dù sao tôi cũng vẫn chưa thể hiểu hết về thế giới này mà.

- ….

- Tuy nhiên, nếu cô đã bình tâm lại, tôi muốn trao đổi vài thứ… Cô nghĩ sao về ông chú đó?

Tôi hướng mắt xuống bàn chân và hỏi như vậy.

Nằm ở bên cạnh là một cái túi với đầy poitan ,cây tino và một bình rượu hoa quả.

Ai Fa muốn bỏ lại bình rượu và quay về, nhưng tôi nghĩ rượu đâu có lỗi gì đâu và đã tự ý cầm về. Cái bình này có thiết kế khác so với loại bình thường, tôi thật sự tò mò bên trong nó là loại rượu gì.

- Ông ta là một người lập dị, nhưng tôi không nghĩ ông ta là người xấu, nên tôi muốn hỏi ý kiến của cô.

- …Không có gì đáng kể.

- Eh, cô đã đi rồi sao? Nè, chờ tôi với!

Không còn lựa chọn nào khác, tôi đành phải vác cái túi lên và lật đật đuổi theo Ai Fa.

Và dù đang mang túi nặng hơn, những bước chân của Ai Fa vẫn rất đều.

- Nếu cô không muốn nói thì tôi cũng không ép đâu, chỉ là trông cô rất căng thẳng. Cô không quen với những người như ông ta sao?

- …Tôi chẳng có gì để nói về với người ở thành phố hết.

- Nhưng cô đã nói rất nhiều mà. Mà giờ mới để ý, tôi còn giống người ngoài hơn ông chú đó, đúng chưa? Nếu cô thử nói chuyện với ông ta, hai người có thể sẽ rất hợp.

- …Cậu và tôi, chúng ta có hòa thuận sao?

- Ahaha! Tôi đã biết mà, nhưng vẫn cứ muốn hỏi! Con tim tôi đang quặn thắt từng cơn với những từ mà cô nói ra!

- …Tôi không có ý đó.

Đôi mắt của Ai Fa lại trở nên ủ rũ.

- Tôi hành động kỳ lạ lắm sao?

- Kỳ lạ hay không huh… tôi nghĩ là cô đã suy nghĩ rất kỹ về một chuyện gì đó. Cô có vẻ phiền não kể từ khi chúng ta rời khỏi trấn giao thương.

- Tôi không biết. Đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với người trong thành phố, đầu tôi cứ rối tung hết cả lên.

Cô ấy nhìn vào tôi với đôi mắt ủ rũ.

Trông như một đứa trẻ đi lạc vậy.

- Tôi có kỳ lạ không?

- …Không, cô không hề kỳ lạ.

Tôi kiên quyết trả lời.

- Cũng rất là bình thường nếu cô cảm thấy bối rồi khi gặp một người đột nhiên nói chuyện như vậy. Tôi chỉ hiểu được có một nửa mấy lời của gã đó, nhưng cô thì… Với một người Forest’s Edge, chuyện này ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai của cô.

- ….

- Tôi đã từng nói rồi mà, cô không cần phải gánh vác trách nhiệm quá lớn như vậy. Nếu cô nghĩ mình không làm được, vậy thì cứ coi như nó chưa từng xảy ra.

Mấy lời của tôi cũng gần như là thiếu trách nhiệm.

Nhưng một nửa trong đó cũng là suy nghĩ thật lòng của tôi.

Nếu những gì Kamyua Yost nói là đúng… nhà Tsun có thể sẽ mất đi quyền lực của mình, và nếu mọi chuyện êm đẹp, nhà Wu sẽ lên nắm quyền.

Tuy nhiên, mọi chuyện có lẽ sẽ không được trôi chảy như vậy.

Chúng tôi vẫn chưa hiểu được Donda Wu. Nếu gã đàn ông to lớn và hung tợn đó thay thế nhà Tsun và nắm quyền ở Forest’s Edge, ông ta có thể sẽ còn bạo chúa hơn cả nhà Tsun. Và chúng tôi sẽ chẳng còn mặt mũi nào để gặp bà Jiba và Rimee Wu nữa.

Mặt khác mầy lời của ông chú đó có thể chỉ là một đống rác rưởi. Kamyua Yost có thể nắm chắc tình hình ở Forest’s Edge và ông ta chỉ muốn trêu chọc chúng tôi, nên cũng không thể dễ dàng tin ông ta được.

Tuy vậy tôi muốn tin, và hy vọng ông ta thật sự có quyền lực để tước đi cái danh hiệu người đứng đầu của nhà Tsun.

Nếu vậy, chúng tôi sẽ không cần phải cảnh giác với cái kẻ ti tiện Diga Tsun đó nữa. Và hôm nay chúng tôi lại gây thêm một mối thù nữa với nhà Tsun.

Cái gã tự xưng là Doddo Tsun cũng là một con tép như Diga Tsun, nhưng một kẻ không còn lòng tự trọng sẽ đáng sợ hơn rất nhiều. Hắn ta đã uống say ngay giữa buổi trưa và gây chuyện ở trấn giao thương. Thật là khó tin môt kẻ thô lỗ như vậy lại sống ở Forest’s Edge.

Họ không có đủ khả năng để lãnh đạo Forest’s Edge… đó là điều chắc chắn.

Darum Wu của nhà Wu cũng có chút mờ ám, nhưng hắn ta vẫn chưa tồi tệ đến mức mấy gã kia. Nếu Darum Wu là một con sói, vậy thì bọn chúng chỉ là những con chó hoang… Không, nói như vậy là xúc phạm con chó.

Cuối cùng thì, hắn ta vẫn là [con người]

Chắc hẳn là kiều người bị [nền văn minh đầu độc].

- …Cậu cũng đã trở nên im lặng.

Tôi nghe thấy giọng nói yêu thích của một cô gái.

Không biết đó là ai, ah vẫn là Ai Fa.

- Asuta, cậu cũng rất phiền não, vậy mà còn muốn tôi quên đi.

Đôi lúc Ai Fa cũng biết làm bộ mặt trẻ hơn so với tuổi. Và những khoảnh khắc đó luôn khiến cho tôi dao động…. và hiện giờ tôi cũng đang rất bối rối.

- Không, tôi không có suy nghĩ sâu đến như vậy đâu. Tôi chỉ đang nghĩ rằng chó cũng có tồn tại ở thế giới này nữa.

- Chó? Ý cậu là hậu duệ của loài sói Farbu sống ở giữa loài người và làm bạn với họ? Đó chỉ là một huyền thoại ở vương quốc phương tây thôi, không có bằng chứng xác thực nào cả.

Ai Fa bĩu môi.

- Nếu cậu muốn ăn mấy thứ liên quan đến chó, vậy thì hãy đến Thành phố Rock đi, tôi không muốn bất cứ thứ gì như vậy.

(ngon mà ~~)

Ai Fa quay ngoắt đầu sang hướng khác.

(dỗi sao)

Trái tim của tôi giờ đã hỗn loạn mất rồi, tôi thật sự giận bản thân vì đã chót yêu cô ấy.

- Tôi hiểu! Hiểu rồi! Hãy cùng nói về mấy chuyện hạnh phúc nào! Bây giờ cuộc chiến với nhà Wu đã kết thúc rồi, nên tôi muốn thử thêm vài món mới nữa. Chúng ta đã nếm thử thịt nướng vài ngày, và hàm của tôi mỏi lắm rồi.

Ai Fa quay đầu lại và liếc nhìn sang tôi.

- …Món mới có ngon hơn bơ gơ không?

- Chúng ta phải thử thì mới biết được chứ. Mà món thịt nướng cũng ngon, phải không?

- Đúng thế… nhưng tôi vẫn thích bơ gơ hơn.

- Huh!? Cô nói với tôi là thịt nướng cũng ngon như bơ gơ mà đúng không? Đó là lý do tại sao tôi lại quyết định chọn thịt nướng trong trận quyết đấu.

- Thịt nướng cũng ngon như bơ gơ… Nhưng tôi vẫn thích bơ gơ hơn.

Tôi đang tính phản pháo lại cô ấy, nhưng tôi đã quên ngay những gì mình vừa định nói.

Vì tôi nhận ra đây là lần đầu tiên Ai Fa dùng cụm từ “thích hơn”.

Ai Fa đã từng nói “Thức ăn thì không có sự khác biệt ngon hay dở”, nhưng giờ cô ấy không chỉ nói “ngon”, thậm chí còn là “thích hơn”.

Với tôi, đây thật sự là một thay đổi rất sâu sắc.

- …Cậu đã từng nói rằng ăn thịt mềm mỗi ngày sẽ làm cho răng chúng ta yếu đi, nhưng sẽ không cần lo lắng nữa nếu tôi vẫn tiếp tục nhai thịt xông khói.

(bé muốn ăn bơ gơ)

Ai Fa cúi mặt và hơi quay đầu đi, nhưng rồi cô ngước lên nhìn tôi với hai bên má hơi phồng lên. Thật là một gương mặt láu cá mà. (bé muốn ăn bơ gơ)

Mà sức công phá còn đáng sợ hơn khi chính cô cũng không chủ định làm như vậy.

- Vì thế, tôi vẫn thích bơ gơ hơn. (bé nói muốn ăn bơ gơ ~~)

- H-Hiểu rồi, ngày mai tôi sẽ làm bơ gơ, vậy nên tối nãy hãy thử món mới đã nhé.

Ai Fa càng cúi mặt sâu hơn, và cô ấy có vẻ đang cố kìm lại một nụ cười.

Tôi chỉ có thể nói rằng thật may khi cả hai tay của tôi đều đang bận rồi.

(chắc định ôm)

Chúng tôi vừa mới hoàn thành xong trận đấu với Donda Wu, và mặc dù có vài lo lắng mới trong lòng, nên cũng không quá nhiều khi chúng tôi muốn dành ngày hôm nay thật thảnh thơi đúng không? Chúng tôi sẽ nghỉ ngơi và bắt đầu lo về mấy chuyện của Kamyua Yost từ ngày mai! Khi chúng tôi về đến nhà với ý nghĩ đó trong đầu, thì một vẫn đề khác lại đang đợi Ai Fa và tôi.

Và nó xuất hiện dưới dạng một cặp đôi.

Họ là Kaslan Lutim và Ema Min, hai người sẽ cưới nhau trong sáu ngày nữa.

(Kawaii ~~)

Truyện Chữ Hay