Đó là một gã trai trẻ lạ mặt.
Nhưng chắc chắn anh ta đến từ Forest’s Edge.
Đó là vì anh ta đang mặc một cái áo khoác kiba, một mảnh vải với những họa tiết phức tạp quấn quanh hông, và treo ở đó là hai thanh kiếm. Anh ta cũng có một chiếc vòng cổ làm từ nanh và sừng kiba.
Gã có cái đầu bù rù với mái tóc nâu đậm, nước da nâu nhạt và đôi mắt xanh đang bùng cháy dữ dội. Gã đó không quá cao, nhưng cơ thể rất rắn chắc và gương mặt nghiêm trọng như một con sư tử đá.
Gã trai trẻ từ Forest’s Edge đang nắm lấy ngực áo của một người đàn ông mũm mĩm, có vẻ là một thương buôn. Một tay anh ta đang siết cổ người đàn ông làm mặt ông ta đã đỏ chót lên.
- Asuta, ở yên đây.
Ai Fa ném lại mấy từ đó rồi bước nhanh về phía đám đông. Và vì sao đó mà cô ấy vẫn cầm theo bình rượu hoa quả.
Tôi không thể cứ đứng ngoài và nhìn được. Tôi không phải là người có thể làm trung gian hòa giải giữa hai bên, nhưng cũng không thể bỏ mặc cô bé tội nghiệp kia được.
Ai Fa đẩy xuyên qua đám người và lao vào trung tâm của vòng tròn. Mặt khác, tôi chạy vòng quanh bức tường người đó và từ từ tiếp cận cô bé.
- Nói lại xem. Ai là [kẻ hôi thối ăn kiba] mà mày nhắc đến hả? Mày đã nói “giờ thì đồ ăn trên tay tao cũng bốc mùi rồi” đúng không? Nói lại to và rõ để tao có thể nghe xem nào, hả công dân tuyệt vời của Thành phố Rock.
Gã trai trẻ đến từ Forest’s Edge này có vẻ đã say rượu.
Anh ta đang cầm một cái bình rất quen mắt trên tay, và gương mặt đỏ cùng với giọng nói the thé chắc chắn không phải là vì tức giận.
Thật sự vẫn có ai đó có thể say xỉn giữa ban ngày, anh ta không cần săn kiba sao?
Tôi nghĩ như vậy và nhanh chóng lao đến chỗ cô bé.
Chỉ còn năm mét nữa là đến nơi, và một chuỗi những tiếng hét khác vang lên.
Cùng với đó là âm thanh đập vỡ cái gì đó.
Gã người Forest’s Edge ném cái bình đầy rượu sang một bên, và rút dao ra.
Đó là một con dao, nhưng phần lưỡi thì lại dày như một cây machete, và dài 20cm. Thứ vũ khí này có thể cắt xuyên được cả thịt và da của kiba, chắc chắn rất nguy hiểm.
Hắn ta thật sự rút dao ra sao! Thật là vô lý!
Tôi không thể lãng phí thời gian chạy vòng vòng nữa, và đẩy mấy gã nhát cáy sang hai bên rồi lao vào.
Cái bánh bao ăn dở của cô bé rơi xuống đất và hai người đàn ông đang vật lộn dẫm nát ngay sau đó. Họ đang ở gần cô bé đến mức đó.
Và ngay lúc này… một âm thanh khác vang lên.
Ai Fa nện thật mạnh vào gáy của gã trai kia bằng bình rượu hoa quả trên tay cô.
Cái bình vỡ vụn và mùi hương của rượu tỏa ra xung quanh.
Gã đó trượt chân và ngã lăn ra nền đất… tôi ôm lấy cô bé trước khi hắn đè vào.
- Thằng ngu, nếu anh thích rượu đến vậy thì có thể lấy phần của tôi này!
Giọng nói lạnh như thép của Ai Fa xé nát mọi tiếng ồn xung quanh.
- Gây rối ở Thành phố Rock là một tội lỗi nghiêm trọng. Anh là một nỗi nhục cho Forest’s Edge.
Gã đàn ông ôm lấy gáy trong khi ngồi dậy. Hắn quay đầu và nhìn lên Ai Fa.
Sự căm thù dữ dội cuộn trào trong đôi mắt u ám của hắn ta, như thể vừa nhìn thấy một thứ gì đó ghê tởm lắm.
- Mày là con thợ săn của nhà Fa… Sao mày dám làm vậy với tao hả, mày nghĩ tao sẽ cho qua dễ dàng sao…?
- Ai mới là người không thể tuân thủ luật lệ của Forest’s Edge? Hành động của tôi chẳng có gì đáng hổ thẹn cả.
- Uwah… thật là một cô gái thú vị.
Người nói câu đó không phải là gã đến từ Forest’s Edge.
Đó là một người đàn ông lạ mặt, đang quỳ bên cạnh mà tôi không để ý.
- Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một nữ thợ săn. Nếu cái vòng cổ đó là thật, thì rất đáng khen đấy.
- A-Anh muốn gì hả?
Để không cản lối Ai Fa, tôi đứng dậy và rời xa khỏi trung tâm vụ ẩu đả, và yêu cầu gã đó đi theo.
- Tôi sao? Tôi chỉ là một người qua đường thôi. Tôi muốn bảo vệ cô bé đáng thương kia, nhưng cậu đã đi trước rồi.
Người đàn ông này có vẻ ngoài rất quái dị.
Anh ta có mái tóc vàng nâu, thứ mà tôi chưa từng thấy ở Forest’s Edge hay thị trấn này. Nước da màu ngà có vẻ chưa từng bị phơi nắng, và đôi mắt của anh ta thì có màu tím.
Vì cái áo khoác cài khuy nên tôi không thể nhìn thấy cơ thể của anh ta. Nhưng anh ta có một gương mặt dài và rất cao, và đang cúi xuống để đưa mặt lại gần tôi.
Anh ta có đôi mắt cụp, sống mũi cao, tóc và râu bù xù. Đôi mắt với màu kỳ lạ vừa có sự từng trải lại cũng vừa ánh lên sự trẻ con, làm tôi rất khó để đoán được tuổi của anh ta.
- Ara, có vẻ như chính quyền lười biếng cuối cùng cũng chịu hành động rồi.
Tôi nhìn theo hướng ngón tay của anh ta, và nhìn thấy một nhóm đàn ông với giáo mác đang nhanh chóng lao qua đám đông.
- Mấy người đang làm cái gì ở giữa đường thế hả!?
Nhóm người đàn ông khỏe mạnh này mặc giáp và đội mũ da. Họ đều có nước da vàng nâu. Từ cách ăn mặc chuyên dụng, thì chắc chắn đây là những người duy trì trật tự ở trong thành phố này.
Khi tôi đinh thở dài nhẹ nhõm… thì trông thấy họ chĩa những ngọn giáo sắc nhọn về phía Ai Fa, chuyện đó làm tôi cứng đờ người.
Cô bé trong tay tôi đang run lên.
- Người Forest’s Edge… Này! Các người đã bị cấm gây bất cứ hỗn loạn nào trong thị trấn này rồi mà! Người Forest’s Edge đang cố vi phạm hiệp ước với Marquis Genos sao!?
Có vẻ điều kiện đầu tiên để trở thành lính đó là không được khiếp sợ trước người Forest’s Edge.
Tuy nhiên, tôi có cảm giác gương mặt và ánh mắt của họ đã quá kích động.
- …Để tôn trọng hiệp ước đó, tôi đã đến tận đây để nện cho gã ngu dám phá luật kia một trận.
Ai Fa nhìn chằm chằm vào lưỡi kiếm chĩa vào mũi cô, và cất giọng không chút cảm xúc.
Những người lính chuyển ánh nhìn về phía gã đàn ông đang ngồi đó.
Hắn ta đang mang một gương mặt thật quá xấu xí.
- Những người lính của Thành phố Rock… tôi là Doddo Tsun từ nhà Tsun.
Giọng của hắn ta như một thứ nọc độc chảy từ đôi môi xấu xí đó xuống mặt đất.
- Ngay cả những người cấp thấp như mấy người cũng biết tôi đúng không? Tôi đến từ nhà Tsun nắm quyền tại Forest’s Edge… bắt lấy con đàn bà này.
Những người lính lúng túng nhìn vào nhau.
Gã đàn ông tự xưng là Doddo Tsun trừng mắt nhìn bọn họ và tiếp tục.
- Con đàn bà đó đột nhiên tấn công khi tôi đang đi bộ trên phố! Các người có thể hiểu khi nhìn thấy tình hình này đúng không? Tôi không hề có tội! Chính con đàn bà ngu ngốc này mới là người đã phá luật của Forest’s Edge, và vi pham hiệp ước giữa Forest’s Edge và Genos!
“ Đó là một người nhà Tsun…” Tôi bước tới một bước khi những người lính thu giáo lại.
Nhưng vẫn chĩa về phía Ai Fa.
- Cô kia, vào phòng gác với chúng tôi, sau đó sẽ bắt đầu tra hỏi về tội ác của cô… Con trai của nhà Tsun, chúng tôi cũng cần anh đi cùng nữa, được không?
“Tất nhiên rồi…” Doddo Tsun đứng dậy và liếm mép.
Tôi không thể kìm lại mà hét lên….
Nhưng có ai đó đã làm vậy trước rồi.
Đó chính là cô bé gái trong vòng tay tôi.
- Không! Người đàn ông đó mới là kẻ gây rối, và người phụ nữ đó đã ngăn anh ta lại!
Cả khu phố im như chết.
Có vẻ như… một điềm xấu với sự im lặng này.
- …Con trai nhà Tsun, chuyện gì thế này?
Một người lính nhìn vào Doddo Tsun với ánh mắt nghiêm nghị.
Doddo Tsun cười nói.
- Đây hoàn toàn là vu khống. Sao anh không hỏi những người quanh đây. Chuyện đã nghiêm trọng như thế này rồi, sẽ có rất nhiều người nhìn thấy hết sự việc.
Sau đó một chuyện không thể tin được đã diễn ra…
Đám đông cau mày nhìn nhau và từ từ bỏ đi.
- Ara ara, sai rồi.
Người đàn ông trong chiếc áo choàng lẩm bẩm chết lặng người.
Anh ta đứng dậy và còn cao hơn tôi dự đoán đến một cái đầu.
Với chiều cao này, anh ta có thể sánh ngang với Donda Wu. Nhưng anh ta luôn còng lưng và rũ vai xuống, với cơ thể khá mảnh mai, trông không khác gì một con bọ ngựa.
Nhưng chuyện đó đâu còn quan trọng nữa.
- Khốn nạn… Ah đúng rồi, cái người bị hắn ta túm cổ đâu rồi…?
- Khi cái gã say rượu kia bị dánh bay thì hắn ta đã nhanh chóng rời di mà không thèm cảm ơn nữa. Đây là một chuyện phiền phức rồi.
Tôi nghiến chặt răng và quyết định đối mặt với đám lính.
Đôi mắt u tối của Doddo Tsun nhìn về phía tôi.
Mặt hắn đang méo mó vì sung sướng và nó làm một cơn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
- Những người lính của Thành phố Rock, thằng đó là một người ngoài, nhưng giờ đã là một phần của Forest’s Edge. Hắn ta chắc chắn là đồng bọn của con ngốc này, có lẽ chính hắn đã ép cô bé nói như vậy.
Lưỡi kiếm đang chĩa vào Doddo Tsun giờ lại là về phía tôi.
- Này, thả cô bé xuống.
Ngay khoảnh khắc sau đó, cô bé ôm chặt lấy cô tôi và nói:
- Không muôn đâu! Onii-san đã cứu Tara! Người đàn ông kia mới là kẻ làm điều xấu, tại sao lại không tin cháu chứ!?
- Ta sẽ tra hỏi bọn họ trong phòng gác sau. Đủ rồi, về nhà đi.
- Không muốn!
- Hm hm, chính cái thái độ quan liêu đó mà mấy người chẳng thể nào lấy được sự kính trọng của người dân. Các người nghĩ rằng thật phiền phức khi liên quan đến người Forest’s Edge nên còn không muốn bỏ công ra để tìm hiểu sự thật. Chuyện đó không thể đồng ý được.
Ai đó đột nhiên chen vào. Và tất nhiên là người đàn ông mặc áo khoác.
Tất cả mọi người đều hành động trước, nên tôi chẳng kịp nói gì cả.
- Anh muốn gì? Người không phận sự thì tránh ra xa đi.
- Thật không may, tôi không liên quan đến biến cố này, nhưng tôi đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Có thể tôi chỉ là người ngoài cuộc, nhưng sự làm chứng của tôi vẫn có chút giá trị và đáng tin đúng chứ?
Sau khi nói với giọng phô trương, anh ta tiếp tục:
- Người bán rượu hoa quả ở kia và bạn của anh ta có vẻ là một thương buôn đã im lặng chỉ chỏ và cười về phía quý ông Forest’s Edge kia. Và quý ông này đã bị kích động, túm lấy cổ áo người thương buôn và ném cái thùng rượu hoa quả ra phố. Người bán rượu lẩn đi và quý ông này hét lên “Nói rõ cho tao biết nếu mày có bất cứ phàn nàn gì! Không phải mày là một cư dân kiêu ngạo của Thành phố Rock sao!?”, hay đại loại như vậy.
Cô bé cười khúc khích.
Vì cái giọng của anh ta rất là thoải mái.
- Hmm? Ấn tượng của tôi vẫn chưa đủ sao? Mà thôi… Hai người họ sau đó bắt đầu tranh cãi. “T-Tôi không nói gì hết.” “Nói dối!” “Thật mà!” “Tao đã nghe thấy mày nói rồi, đôi tai của người Forest’s Edge khác hẳn so với của mày!” “C-Cứu tôi với!” “Mày nói lại xem ai là “kẻ hôi thôi ăn kiba” mà mày nhắc tới hả? Mày nói “giờ ngay cả đồ ăn trên tay tao cũng bị thối rồi này” đúng không? Nói lại to và rõ để tao nghe xem nào, hả công dân tuyệt vời của Thành phố Rock” …. Đó là những gì đã thật sự xảy ra.
Chuyện gây sốc nhất chính là việc người này thuật lại chính xác toàn bộ câu chuyện.
Nhưng người lính nhìn có vẻ phiền não, và Doddo Tsun nhìn chằm chằm vào người đàn ông như một con chó hoang.
Và Ai Fa…
Đang có biểu cảm ngạc nhiên nhất mà tôi từng được thấy.
- Quý ngài này ném chai rượu từ tay của anh ta, và rút ra một con dao từ thắt lưng. Cái mùi ngọt ngào ở đây là do rượu đó và con dao của anh ta thì ở đây.
Doddo Tsun và những người lính đưa ánh mắt kinh ngạc về phía chân chúng tôi.
Một con dao không có vỏ đang nằm đó.
Và cái bao da vẫn đang nằm trên hông của Doddo Tsun.
- Lúc đó, cô gái kia xuất hiện. Cô ấy đập bình rượu của mình vào gáy của anh ta, và bình tĩnh nói: “Thằng ngu, nếu anh muốn rượu như vậy thì hãy lấy cả phần của tôi đi!”.
Cô bé không thể kìm nén được nữa và khẽ cười.
Giọng nói của anh ta thật sự buồn cười.
Gương mặt của Ai Fa đang từ ngạc nhiên chuyển sang u ám.
- Sau đó cô ấy nói “Gây rối ở Thành phố Rock là phạm tội nghiêm trọng, anh là một nỗi nhục của Forest’s Edge”… Như thế có lẽ là đủ rồi. Quý ông, liệu có thể cân nhắc đến thứ này khi tiến hành thẩm vấn không?
Tất cả những người lính đều làm vẻ mặt khó chịu. Một người trong số họ quay sang Doddo Tsun và nói.
- Con trai của nhà Tsun, những chuyện mà người đàn ông đó miêu tả…
- Đó là chuyện vô lý! Buộc tội vô căn cứ!
Cặp mắt xanh của Doddo Tsun hằn vạch máu và hắn ta hét lên the thé.
Nhưng có vẻ những người lính không hề tin.
- Nếu vậy thì anh phải có một sự giải thích rõ ràng. Anh có lẽ là người duy nhất ở đây bác bỏ lời nói của tôi. Vì anh khẳng định rằng tôi đang nói dối, vậy nên hãy giải thích về cái thùng dỗ tan nát kia, bình rượu hoa quả và tại sao con dao của anh lại nằm ở trên mặt đất vậy.
Anh ta nói vài thứ với ác ý, nhưng giọng thì vẫn giữ như bình thường.
Không giống như Jiza Wu, người có ý nghĩ rất khó đọc, người này có những thái độ dễ chịu hơn nhiều… anh ta rất bình tĩnh và từ từ giải thích lời nói của mình.
- …Đủ rồi tôi sẽ đưa tất cả các người về đồn, để cho tất cả các người có thể tường trình ở đó.
- Hả? Phiền lắm. Chút nữa tôi còn có một cuộc hẹn với Marquis Genos.
Người đàn ông đó nói một chuyện không thể tin được.
Nhưng người lính sợ tái mặt.
- Đã quá mất thời gian cho phép rồi, tôi sẽ cảm thấy rất tệ nếu đi muộn chút nữa. Nếu anh muốn tôi đi cùng thì có thể thông báo cho Marquis Genos trước được không?
- Sao anh… Không ngài, tôi có biết…?
- Đừng lo sợ như thế. Tôi chỉ là một người dân thân thiện thôi. Tôi là Kamyua Yost, một người đảm bào an toàn cho các du khách.
Sau khi nói như vậy, người đàn ông chìa ra cái vòng cổ qua kẽ hở của cái áo choàng.
Đó là một chuỗi xích bạc với một viên đá sáng lấp lánh như mã não. Đó là một cái vòng thủ công rất tao nhã.
- Tôi đã làm vệ sỹ cho Marquis Genos kể từ khi ông ta đi đến thủ đô, đó là tại sao chúng tôi lại quen nhau. Tôi không có tên tuổi hay tước hiệu gì đâu, nên đừng sợ… Ah, đây là phiếu thông hành lâu đài trấn Genos của Marquis Marustein Genos đưa cho tôi.
Anh ta lấy ra thêm một món đồ khác. Đó là một miếng bạc lấp lánh, thứ hoàn toàn khác với những miếng đồng tôi nhìn thấy khi trước. Nó có cỡ của một cái thẻ visa, với những hoa văn lạ mắt trên bề mặt.
Khi những người lính trông thấy tấm bạc, họ đứng đờ người mặt tái mét.
Lúc này, tôi chợt nhận ra… ông chú này khá là tinh nghịch.
Dù cho mọi người đều đang nhìn vào người đàn ông mảnh khảnh tự nhận mình là Kamyua Yost với những biểu cảm phức tạp, ông ta vẫn dễ dàng cười nói vui vẻ.