- Okay, đi thôi. Thời gian rất là quý giá, vậy nên hãy chọn vài thứ trên đường về.
- Um, tôi sẽ mua thứ gì đó có mùi thơm nhất.
Chúng tôi đi về ngược với hướng lúc đến, và đã mua muối thạch cùng với rượu hoa quả trên đường.
Chỗ muối được cho vào túi của tôi và Ai Fa thì buộc những bình rượu và treo vào tay.
Và cũng trong lúc đó, tôi quan sát những sạp rau và tìm hiểu về chúng.
Quá là mạo hiểm khi mua một thứ nguyên liệu mà mình không biết rõ, vậy nên tôi sẽ tập trung vào lá tino và pula. Sau khi hỏi thăm một cô gái, rõ ràng là đang dao động (vì Ai Fa ấy, chứ không phải cắn thính đâu), tôi biết được rằng một miếng đồng đổi được hai cây tino hay ba cây pula. Hai thứ này đắt gần như gấp đôi aria và poitan.
Tôi thật sự có thể mua được thứ đồ quá phung phí thế này sao? Nhìn lên Ai Fa và trước khi tôi kịp nói gì, cô ấy đã chặn lại “Tùy cậu”.
Vì vậy nên tôi đã chọn lá tino.
Tino là loại rau có cấu tạo giống với cải bắp, trong khi pula thì có vị đắng gần giống với tiêu xanh. Cả hai loại rau này đều có sức hút riêng, nhưng lá tino lại thông dụng hơn.
Sau khi cho thêm hai cây tino vào, cái túi của tôi đã phồng ra bằng với của Ai Fa.
- Đi thôi.
Sau khi Ai Fa quay đi, tôi cũng vội vàng đuổi theo.
Hai cái túi trông có vẻ giống nhau, nhưng nội dung bên trong lại vô cùng khác. Dù cho Ai Fa đang mang một khối lượng 24kg, cô ấy chẳng có vẻ gì là bị chậm lại cả. Tôi thật sự ấn tượng.
Thân hình của cô ấy thật sự đã được rèn luyện rất tốt. Vì là thợ săn nên cô ấy phải di chuyển một cách hết sức linh hoạt trong địa hình khó khăn của khu rừng, đó là cách mà cô ấy rèn luyện cơ thể. Giờ thì đã đến lúc mua đồ ăn vặt rồi…
- Ah, hãy mua cái kia đi.
Tôi dừng lại bên cạnh sạp bán thịt xông khói.
Khi tôi vừa đi qua, cái sạp này đã ngay lập tức kích thích vị giác của tôi.
Chuyện kinh doanh ở đây cũng không tồi, ngay bây giờ một cô bé đang đứng đợi đồ ăn của mình.
Ai Fa gật đầu và không ngần ngại bước tới sạp hàng.
- Đồ ăn ở đây bán thế nào vậy?
Sạp hàng được mở bởi một người phụ nữ trung niên với mái tóc nâu đậm và đôi mắt nâu.
Gương mặt béo tròn của bà ta cau có khi trông thấy Ai Fa.
- …Cái nhỏ là một miếng đồng, cái lớn là hai.
- Vậy cho tôi một cái nhỏ.
Người phụ nữ không trả lời và nhìn xuống tay mình.
Tôi ngó qua đầu của cô bé phía trước để nhìn vào bên trong sạp hàng.
Có một thứ gì đó màu nâu đang được ninh trong một cái nồi sắt lớn. Tôi chẳng có chút ý niệm nào về thứ được bán ở đây cả, nhưng tôi có thể thấy những miếng thịt và rau vừa miệng trong đó. Nhưng quan trọng hơn, mùi hương của cái thứ đó thật sự rất ngon miệng, như mùi của tỏi. Tôi chưa bao giờ ngửi thấy mùi này ở Forest’s Edge.
Bên cạnh cái nồi là đống những nguyên liệu trông như poitan nướng.
Nó có vẻ trắng hơn poitan, và có cảm giác sẽ dai hơn. Có hai loại kích cỡ, 20cm và 30cm về đường kính, và dày khoảng 5mm. Sau khi cho những thứ trong nồi vào giữa cái thứ màu trắng kia, bà ấy xoắn mạnh phần chóp lại, làm nó trông như một cái túi bị méo vậy.
Nếu cần miểu tả bằng một từ thì sẽ là “bánh bao thịt”
- Đây, cẩn thận nóng đó.
- Cảm ơn bà!
Cô bé có vẻ bằng tuổi với Rimee trả lời vui vẻ và đưa tay ra.
Tôi tránh sang một bên để con bé có thể rời đi dễ dàng.
Cô bé sau đó quay sang phía chúng tôi… và đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Ai Fa, cô bé cứng đờ người ngay lập tức. Chiêc bánh bao trên tay cô bé rời khỏi bàn tay và rơi xuống theo quán tính.
- Uwah.
Cô bé khá may mắn vì tôi đã kịp phản xạ tóm được cái bánh. Nếu tôi không bỏ hành lý trên vai xuống trước đó thì đã không kịp bắt lấy rồi.
- Đây, cẩn thận nhé.
Đôi mắt của cô bé có chút rụt rè, nhưng rồi vẫn gật đầu, nắm lấy cái bánh và chạy đi.
- …Cậu gọi một cái nhỏ đúng không?
Người phụ nữ lạnh lùng hỏi và nhanh chóng làm phần của chúng tôi.
Kỹ năng của bà ấy cũng không tồi, nhưng từ góc nhìn phục vụ khách hàng thì thái độ của bà ấy là rất khó chịu.
Sau khi trả một miếng đồng, chúng tôi tìm được một chỗ để ngồi xuống.
- Nhanh và ăn đi. Chúng ta sẽ về khi nào cậu ăn xong.
- Okay, Itadakimasu.
Cuối cùng tôi cũng được chạm trán với một món ăn xa lạ khác sau khi Ai Fa nấu món lẩu kiba của cô cho tôi ăn.
Mà khi đó, lẩu kiba mùi cũng rất thơm, nhưng vị thì lại hoàn toàn trái ngược với mong đợi của tôi. Vì vậy, tôi không dám thư giãn lần này, và cắn một miếng nhỏ sau khi đã lên cót tinh thần.
Vị của nó…
Hmm…
“Có ngon không?” Ai Fa hỏi vô tư lự.
Với tôi thì, chỉ có thể là “bình thường”
Nói sao ta… nó kiểu như vậy.
Không ngon, nhưng cũng chẳng dở, rất bình thường.
Từ mùi thơm tỏa ra từ sạp hàng, rất rõ ràng là có nhiều gia vị đã được thêm vào, và có mùi vị gần giống với hỗn hợp của tỏi và rau mùi. Nhưng vị lại khác, dù không đến mức không ngon.
Phần thịt bên trong màu trắng và chất béo đã hoàn toàn tan ra hết, vị của nó thơm như ức gà vậy.
Phần rau đỏ và xanh được cắt nhỏ thì mềm và không khác lắm so với aria. Có lẽ cũng có aria trong đây.
Chỗ bầy nhầy màu nâu có lẽ là rau hầm. Vị của nó hơi ngọt, và không quá đặc biệt nếu trộn chung với những thứ khác.
Lớp vỏ trắng trông giống poitan thì dai dai đúng như vẻ bề ngoài. Kết cấu của nó thì giống với bánh naan của Ấn Độ hơn là bánh bao.
Các nguyên liệu bổ trợ và đối nghịch nhau tạo nên một hương vị bình thường.
- Um, nó khá ngon, và thỏa mãn tính hiếu kì của tôi.
Kích thước cũng không quá to, nên tôi có thể dễ dàng ăn hết. Và nhìn bề ngoài cũng không xấu lắm.
Nếu cần bắt lỗi thì có lẽ là nó quá đắt, ngang với giá của một bình rượu hoa quả, hay hai cây tino, bốn củ poitan.
- Ai Fa, cắn miếng không?
- Không.
Tôi thử hỏi Ai Fa, nhưng cô ấy đã từ chối.
- Hmm~ Tôi đã ăn một thứ nhàm chán, những người ở đây hài lòng với thứ này sao? Tôi không hiểu tại sao họ lại hạ thấp những người Forest’s Edge và gọi mọi người là [kẻ ăn kiba]. Thịt kiba ngon hơn thứ này rất nhiều.
- …Asuta, cậu đã quên nồi lẩu kiba mà cậu ăn đêm đầu tiên đến đây rồi sao?
Tất nhiên là tôi không quên rồi.
Tuy nhiên đó là vì kỹ thuật cắt tiết không tồn tại ở Forest’s Edge.
Người dân ở Genos đã sống ở đây lâu hơn nhiều so với người Forest’s Edge, họ không cân nhắc đến việc làm cho thịt kiba tốt hơn sao?
- …Trước khi những người Forest’s Edge đến đây tám mươi năm trước, một lượng lớn kiba ẩn nấp trong rừng, và sẽ tấn công con người và ruộng đồng. Đối với người dân Genos ngày đó, kiba là hiện thân của tai họa.
Chúng không đáng để ăn chỉ vì là dấu hiệu của tai họa sao?
Thật là lãng phí.
- Tôi không biết chi tiết nhưng họ cũng có khá nhiều thịt. Con Totos chúng ta thấy ban nãy cũng có rất nhiều phần ăn được.
- Hả ~ họ ăn một con chim như vậy sao…? Trông nó cũng không tệ, nhưng…
- Dù sao thì, con người ở thị trấn sợ kiba. Họ cũng sợ những người dân của Forest’s Edge chuyên săn kiba nữa. Và giờ, họ đã quên đi nỗi sợ kiba, và thay vào đó những người dân Forest’s Edge lại là hiện thân của nỗi sợ… Bà Jiba đã từng kể với tôi như vậy.
- Vậy đó chỉ là một sự phân biệt vô căn cứ. Tại sao người dân Forest’s Edge không thử giải quyết hiểu lầm này?
- Dù cho họ có sợ chúng tôi, chúng tôi cũng không hề cảm thấy bất tiện.
Thật sự như thế sao?
Tôi không nghĩ chuyện họ không cần giải quyết vấn đề này là đáng khen ngợi.
Bị những người ở thị trấn đối xử lạnh nhạt một phần cũng là lỗi của chính những người Forest’s Edge… tôi cảm thấy khó chịu khi phải đưa ra kết luận như vậy.
- Nhưng…
Khi tôi định quở trách Ai Fa thì đột ngột dừng lại, vì tôi đã phát hiện ra một thứ gì đó nơi khóe mắt.
…Đó là cô bé vừa nãy.
Cô gái nhỏ đang ngồi ở phía bên kia đường và ăn cái bánh bao mà tôi vừa thử trước đó.
Chuyện đó cũng không có gì đặc biệt, nhưng khi tôi chuyển ánh nhìn về phía đó thì cô bé lại quay đầu đi nhanh như sóc.
Sau đó lại len lén nhìn về phía tôi.
Con đường này rộng khoảng mười mét, tôi không thể nhìn thấy rõ được biểu cảm của cô bé, nhưng có vẻ đang rất tò mò.
- …Con bé chắc chắn đang nghĩ thật là khó tin khi thấy một gã da trắng như cậu lại mặc đồ của Forest’s Edge.
Ai Fa có vẻ cũng để ý thấy cô bé và ngẫu nhiên cất tiếng.
- Hou…
Tôi trả lời trong khi vẫn tiếp túc quan sát cô gái nhỏ qua khóe mắt.
Cô bé có lẽ cũng chạc tuổi Rimee Wu, khoảng bảy hoặc tám.
Mái tóc màu nâu đậm cắt ngắn đến ngang vai, và nước da có màu vàng nâu. Cô bé đang mặc chiếc váy cam một mảnh và chân đi đôi dép da.
Cánh tay và chân của cô bé còn nhỏ hơn cả Rimee Wu, và cái cách cô bé cắn vào chiếc bánh bao trông cũng rất dễ thương.
Tôi thử quay đầu mình về phía cô bé lần nữa.
Hành động của tôi quá đột ngột, cô bé chết lặng và không thể rời ánh mắt đi được.
Tôi cười với cô bé, và cô gái nhỏ có vẻ như cũng đã chán cái bánh bao mỉm cười nhẹ nhàng.
- …Cậu đang làm gì vậy?
- Không có gì, tôi chỉ nghĩ rằng cô gái đó thật sự đáng yêu.
-….
- Hmm? Cô hiểu lầm rồi! Ánh mắt đó là sao chứ? Cô nghĩ tôi là loại người nào chứ hả?
- Im đi. Đừng có hoảng hốt như thế… cậu thích trẻ con sao?
Trái ngược với dự đoán của tôi, thái độ của Ai Fa đã trở lại bình thường. Cảm giác rung động của tôi như bị dội một gáo nước lạnh vậy.
- Nếu phải nói thì, tôi thích chúng. Rất nhiều gia đình đến thăm cửa hàng của cha tôi, nên cũng có rất nhiều trẻ con ở đó.
- …Tôi hiểu.
Hmm? Tôi lại hiểu sai chiều hướng của câu chuyện rồi sao?
Tôi không muốn cậu đột nhiên biến mất… Ai Fa đã nói điều khác thường này tối qua. Tôi có chút bối rối khi nhớ lại hình ảnh của cô khi đó.
Tốt hơn là không nên nhắc đến thế giới cũ của mình nữa.
Cố tỏ ra bình tĩnh, tôi nói chuyện với giọng vui vẻ.
- Mà giờ nghĩ đến việc phải mang hết chỗ hành lý này về nhà thật chán nản quá đi. Hai mươi bữa không phải là quá nhiều sao?
- Tôi luôn luôn mua chừng này. Hay…
Ai Fa đột nhiên lảng ánh mắt đi và nói thêm.
- Cậu không cần đến hai mươi ngày ăn sao?
- Nè Ai Fa…
Tôi cũng không thể biết trước tương lai sẽ như thế nào…! Tạ ơn trời, tôi đã không hét lên như vậy.
Tuy nhiên tôi cũng chẳng tìm được gì để nói.
Ai Fa khẽ cụp hai hàng lông mi xuống, không muốn để tôi nhìn thấy những cảm xúc chân thật của cô.
- Ai Fa, tôi…
Tôi cần phải nói gì đó.
Trước khi tôi có thể chọn lọc những suy nghĩ, tôi phải nói….
Thế nhưng một tiếng gầm và sự ồn ào đã hoàn toàn nhấn chìm mấy lời của tôi.
- Nói rõ cho tao biết nếu mày có bất cứ phàn nàn nào! Mày có phải là một cư dân kiêu ngạo của Thành phố Rock không!?
Đó là giọng của một gã trai trẻ đã mất sự bình tĩnh.
Cũng có những tiếng động lớn của một thứ gì bị phá vỡ, và cả tiếng hét nữa.
Tiếng hét của cả cô bé gái đó nữa.
- C-Cái gì? Có chuyện gì vậy?
Tôi không thể nắm bắt được tình hình.
Phần còn lại của một cái thùng gỗ bị đập nát vương vãi trên con phố, cùng với đó là những thứ quả màu vàng. Hai người đàn ông đang vật nhau giữa đống hỗn độn đó.
Họ đang thật sự gần với chỗ của cô bé.
Những người khá đã rút lui ra xa để không bị vạ lây, chỉ còn cô bé đó đang ngồi yếu đuối trên nền đất với gương mặt sợ hãi.
- Nè, đó là…?
Trước khi tôi kịp nói, Ai Fa đã khéo léo đứng dậy.
Và đôi mắt của cô đang ánh lên một tia đáng sợ hướng thẳng về phía những người đàn ông kia.
Một trong hai người đang gây lộn giữa ban ngày… đến từ Forest’s Edge.