1
- ….Ta đã nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa.
Nơi này là nhà chính tộc Wu.
Donda Wu cắn mạnh vào miếng kiba xông khói đen xì và ngồi bắt chéo chân với một đầu gối dựng lên.
Sau lưng ông ta là bộ hộp sọ và da của một con kiba to lớn hạng nhất.
Đã mười một ngày từ khi chúng tôi rời khỏi nhà Wu.
Bây giờ là khoảng giữa trưa.
Chỉ có duy nhất người con trai cả Jiza Wu đang đứng bên cạnh trưởng tộc.
Và ngoài vợ trưởng tộc Mia Lei Wu chào đón lúc đầu, chúng tôi không nhìn thấy những người phụ nữ khác. Chắc hẳn họ đang làm thảm, tách lấy mỡ hay bận làm những công việc khác.
Chúng tôi trao ra những lưỡi dao và ngồi ở chỗ cuối cùng. Donda Wu đối mặt với Ai Fa và tôi.
- Hai người đã thật sự tới đây vào khoảng thời gian này. Chủ nhà Fa, Ai Fa, cô đủ khả năng để xao nhãng việc đi săn của mình sao?
- Không sao. Tôi đã săn được bốn con kiba trong nửa tháng qua. Chỉ có hai người chúng tôi một nhà nên vẫn có thể lo liệu được.
Nhân tiện, ở thế giới này một tháng có ba mươi ngày.
Có mười hai tháng trong một năm và 360 ngày. Nhưng sẽ có mười ba tháng mỗi ba năm, và tôi vẫn chưa thể hiểu được cách thức cuốn lịch ở đây hoạt động.
Dù sao thì, sau khi nghe câu trả lời của Ai Fa, Donda Wu chỉ lườm cô, thở ra và nói.
- Vậy? Cô đâu có chuyện gì với tôi đúng không? Nếu muốn đến thăm trưởng tộc thì đi đi.
- Hãy cho phép tôi thăm bà ấy sau. Trước đó, thành viên nhà Fa, Asuta có lời xin lỗi cho trưởng tộc nhà Wu, Donda Wu.
- …Xin lỗi?
Donda Wu mím chặt môi.
Tôi làm tư thế seiza, và cúi đầu thật sâu.
- Vài ngày trước, bữa ăn mà tôi phục vụ đã không làm hài lòng trưởng tộc nhà Wu, Donda Wu. Tôi xin thật lòng xin lỗi nhà Wu. Đó là do kỹ năng chăm sóc bếp núc của tôi vẫn chưa tốt, nên tôi muốn gửi lời xin lỗi đến tất cả mọi người.
- Hmmp, cậu đang nói chuyện vô lý gì vậy? Ta không hiểu gì hết, người chăm lo sức khỏe nhà Fa.
Một lời móc máy thâm hiểm thẳng vào tôi.
- Cậu đã cứu rỗi linh hồn trưởng lão Jiba Wu, nên tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm cho tội lỗi của cậu vì đã cho ta ăn thứ thức ăn có thể hãm hại một thợ săn. Ta đã cho qua và giờ cậu vẫn ở đây xin lỗi. Ta không biết phải trả lời cậu thế nào.
- Đúng, đó là tại sao Asuta từ nhà Fa có một thỉnh cầu cho trưởng tộc nhà Wu, Donda Wu.
Tôi ngẩng đầu lên và thẳng lưng, rồi nhìn vào gương mặt to lớn của Donda Wu.
- Ông có thể cho tôi chăm lo bếp núc của nhà Wu một lần nữa không?
- ….Cậu nói cái gì?
- Nguyên do lần trước là vì lợi ích của trưởng lão Jiba Wu. Tôi rất vui vì đã đạt được mục tiêu đó, nhưng món ăn của tôi đã làm trưởng tộc Donda Wu và gia đình không vui. Tôi rất cảm kích ông đã tha thứ cho tội lỗi của tôi, nhưng tôi không muốn làm bất cứ ai thất vọng.
Một ánh mắt dữ dội hiện lên ở Donda Wu.
Ông ta đang giải phóng một lương cực lớn áp lực, và tôi cảm thấy như mình đang đối đầu với một con quái thú.
Ngay cả thế, tôi cũng đối mắt với ông ta và nói.
- Làm ơn cho phép tôi được trông nom sức khỏe nhà Wu lần nữa. Lần này tôi sẽ mang đến yên bình và thỏa mãn đến với từng thành viên trong gia đình.
- Tất cả mọi thành viên, huh… Sau khi ăn cái thứ thịt kiba thối đó, tám trên mười hai người đã đưa cho cậu lời chúc phúc, vậy mà cậu vẫn chưa thỏa mãn?
Giọng của Donda Wu làm tôi kinh ngạc.
Trước khi tôi hiểu được nguyên nhân, một nụ cười hung ác xuất hiện trên mặt của Donda Wu.
- Thằng nhóc, thức ăn thì không cần đặc biệt ngon hay không. Chỉ cần ăn thịt kiba, và nguyên liệu mà đổi bằng răng và sừng kiba cũng đã đủ yên bình và thỏa mãn cho linh hồn của ta rồi. Hai thứ đó chỉ không được đảm bảo vì hôm trước ngươi đã cho ta ăn một thứ không được gọi là thức ăn.
- Vâng. Nếu vậy… Tôi hứa sẽ làm cho ông cảm thấy còn yên bình và thỏa mãn hơn.
- …Hứa?
Donda Wu lại mím chặt môi lần nữa.
- Thằng nhóc, cậu muốn làm một lời hứa với chủ nhà Wu, Donda Wu sao?
- Đúng.
- Nếu cậu không làm tròn được lời hứa này, cậu có biết chuyện gì sẽ xảy ra cho cậu không, thằng nhóc?
- …làm bất cứ thứ gì ông muốn.
Ngay lúc này, con trai cả Jiza Wu xen vào.
- Thưa cha, chủ nhà Wu, Donda Wu. Cho dù cậu ta nói vậy, nhà Fa không hề giàu có và không thể đền bù tiền bạc. Nếu họ thất bại khi giữ lời hứa, họ chỉ có thể trả bằng cơ thể của mình. Nếu máu chảy chỉ vì một lý do như vậy, uy tín của nhà Wu sẽ bị giảm sút.
- Hmmp. Thằng nhóc đó không phải là người của Forest’s Edge, mà chỉ là một gã da trắng ngoại tộc thôi, đúng không?
- Nhưng cậu ta đã là một thành viên nhà Fa rồi. Ngay cả khi cậu ta là người ngoài, thì vẫn là một thành viên của Forest’s Edge.
Anh ta đang lo cho sự an toàn của chúng tôi... không đúng.
Jiza Wu rất nghiêm túc về luật của Forest’s Edge, và không muốn những người khác nhúng tay vào căn bếp nhà mình, hay để chủ nhà làm bất cứ hành động bạo lực nào.
- Đợi nào, ta đâu có bạo lực đến mức đổ máu chỉ vì chất lượng của thức ăn, nếu chúng không cho ta ăn đồ có độc mà ảnh hưởng đến linh hồn thợ săn của ta.
Một nụ cười của gã thợ săn tìm thấy con mồi của hắn đang trên mặt của Donda Wu.
- Nhưng sẽ là rất chán nếu làm một lời hứa mà không có gì đặt cọc… Nè thằng nhóc, cậu có sẵn sàng phục vụ thứ đồ ăn đáng tự hào của cậu cho một nhà khác không?
- Hả?
Tôi không hiểu ý của ông ta, nên tôi nghiêng đầu thắc mắc. Gã đàn ông đô con trước mặt tôi làm một bộ mặt vui sướng.
- Trong mười ngày nữa, một họ hàng của nhà Wu, nhà Lutim sẽ tổ chức một đám cưới. Ba đêm nữa từ hôm nay, chủ nhà Lutim sẽ đến thăm nhà Wu để bàn về việc tổ chức đám cưới. Nhà Wu sẽ có một bữa tiệc sớm trước lễ cưới….. ta đang yêu cầu cậu có thể lo việc nhà bếp hôm đó.
- Trưởng tộc, thế thì quá…
- Im đi Jiza.
Người nối dõi nhà Wu cũng có một vẻ rất oai nghiêm, nhưng anh ta không thể nào chống lại được trưởng tộc.
Jiza Wu cau mày và thở dài. Tôi liếc về phía anh ta và hỏi.
- Có bao nhiêu người?
- Không nhiều, chỉ có ba người từ nhà họ. Chủ nhà Lutim, con trai cả và cô dâu.
“Con trai cả …” Ai Fa nhẹ nhàng lẩm bẩm.
- Đúng thế, chính là con trai cả nhà chính.
Donda Wu cười và nói.
- Cậu ta là người nối dõi nhà chính của nhà Lutim. Cậu ta sẽ cưới vợ, và đây là việc vui nhất của nhà Lutim… Nhân tiện thì trong số các họ hàng của nhà Wu thì nhà Lutim là lớn nhất. Không chỉ có nhiều đàn ông, họ cũng gần gũi nhất với nhà Wu. Nếu cậu chọc giận họ thì nhà Wu không còn sự lựa chọn nào ngoài việc cắt đứt quan hệ với nhà Fa.
- Cắt đứt quan hệ?
Tôi nhìn về phía Ai Fa.
Ai Fa chỉ im lặng nghe những lời của Donda Wu.
- Nhà Wu sẽ cắt đứt tất cả tác động với nhà Fa. Ngay cả khi nhà Fa đến cầu xin sự giúp đỡ của nhà Wu, chúng tôi cũng không giúp… Cái này không chỉ áp dụng với riêng nhà Wu mà còn cả các nhà nhánh hay sáu nhà có quan hệ gần gũi với nhà Wu nữa, tất cả là hơn một trăm người họ hàng của chúng tôi sẽ cắt đứt quan hệ với nhà Fa.
- Tại sao…?
Tôi hỏi.
Ai Fa không hề chớp mắt một lần.
- Ai Fa của nhà Fa, ngày trước cô đã từ chối lời cầu hôn của nhà Wu. Nhưng cô đang có chút lầm lẫn thì phải? Cô nghĩ là mình có thể sống tùy tiện ở Forest’s Edge chỉ vì cô thông minh hơn người sao?
Donda Wu chống tay vào đùi và rướn người về phía trước.
- Mấy gã từ nhà Tsun chỉ không động tay vào cô vì chúng nghĩ rằng cô gần gũi với nhà Wu. Cuối cùng cô không gả vào nhà Wu, nhưng chúng vẫn nghĩ cô còn có quan hệ với bọn ta… Đó chỉ là ảo tưởng của riêng bọn chúng thôi, nhưng cô không cần lo, dù chuyện đó có làm phiền nhà Tsun, ta cũng không tốt bụng đến mức hóa giải khúc mắc của họ. Đó là tại sao tôi không đặt nặng ý nghĩ vào đó.
- …rồi sao?
Ai Fa nghiêng đầu.
Ánh sáng trong đôi mắt cô đã mạnh lên đôi chút.
- Sao ư? …Vậy, nếu nhà Wu công bố chúng ta cắt đứt quan hệ với cô, có nghĩa là sẽ không còn gì có thể ngăn cản đám người nhà Tsun làm cái mà chúng muốn làm hai năm trước. Với chúng, bắt nạt một cô gái bé nhỏ không có người chống lưng còn dễ hơn giết một con kiba baby.
- Forest’s Edge cho phép sự vô phép tắc đó sao?
- Không có sức mạnh, thì có cần nói đến luật lệ không? Ở Forest’s Edge, bắt nạt hay bắt cóc một cô gái là có tội. Nhưng nếu người phá luật lại là người đứng đầu nhà Tsun, vậy thì ai có thể cản họ và trừng phạt họ? Ngoài nhà Wu ra, còn nhà nào có thể có sức mạnh đó?
Tôi vẫn duy trì tư thế quỳ và siết chặt nắm đấm.
Ánh mắt của tôi như xuyên qua gã đàn ông đô con và một cảm xúc gần với sát ý nhắm đến lũ người mà ông ta vừa nhắc đến.
- Hơn nữa, cô không còn bất cứ nhà họ hàng nào, thành viên duy nhất trong nhà cô là cái gã ngoại tộc quỳ ở kia. Ngay cả có kẻ nào đó bắt cóc cô, những cư dân xung quanh cũng không bao giờ quan tâm. Đó là tại sao cái thằng đó phá luật và tìm đến nhà cô hai năm trước đúng không? Sau chuyện đó, lần này chắc chắn hắn sẽ không đến một mình.
- …Ai quan tâm bao nhiêu người mà hắn ta có? Tôi sẽ đánh bại bọn chúng.
Ngọn lửa cuối cùng cũng đã tuôn trào ra khỏi mắt Ai Fa.
Cô ấy đối mắt với gã đàn ông to như con thú, hai cặp mắt mạnh mẽ không kém cạnh gì nhau.
- Đây có phải là điều kiện mà chủ nhà Wu, Donda Wu đưa ra? Nếu người nhà tôi, Asuta không thể thỏa mãn những người nhà Wu và nhà Lutim, nhà Wu sẽ tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà Fa… Tôi chấp nhận. Với tư cách người chủ nhà Fa, tôi chấp nhận điều kiện đó.
- Nè Ai Fa!
Tôi hét lên, và Ai Fa tức giận nhìn vào tôi với đôi mắt xanh rực lửa.
- Sao? Cậu định nói với tôi rằng cậu không đủ tự tin sao? Tôi đã nói với cậu là phải có quyết tâm gánh vác lấy danh tiếng của nhà Fa và chấp nhận thử thách.
Ai Fa đang thật sự nổi điên.
Sau quãng thời gian ở với cô, đây có lẽ là lần đầu tiên… cô ấy tức giận đến thế này.
Cô ấy chắc chắn là không điên như thế này vì cái yêu cầu phi lý của Donda Wu.
Mà là vì cô ấy không hề phụ thuộc vào nhà Wu để sinh sống trong Forest’s Edge suốt quãng thời gian vừa qua… cô cảm thấy phẩm giá của mình đã bị ông ta chà đạp.
Ai Fa…
Thật sự, tôi không muốn phải làm lời hứa này với ông ta.
Tạm không quan tâm đến nhà Tsun, chúng tôi cuối cùng đã có thể nối lại quan hệ với Rimee Wu và bà Jiba Wu, nếu cắt đứt quan hệ với nhà Wu thì cũng sẽ phải cắt đứt với hai người đó.
Nếu có thể cứu Ai Fa mà vứt bỏ lòng tự trọng của tôi, tôi sẽ không bao giờ ngần ngại. Đặt cược sự hạnh phúc và an toàn của Ai Fa vào một trận đấu thật là ngu ngốc.
Tuy nhiên…
Ngay cả khi tôi bỏ chạy, Ai Fa cũng chẳng được an toàn.
Tôi sẽ không thể cứu được danh dự và tinh thần cứng rắn của cô.
Nếu tôi rút lui tại đây, Ai Fa sẽ nghĩ là tôi muốn chà đạp lên phẩm giá của cô ấy và chắc chắn nổi điên dữ dội.
“Asuta…” Cô ấy nhẹ nhàng gọi tên tôi.
Cô nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt xanh bùng cháy.
Đôi lông mày đang cau có, và sau khi gọi tên tôi, đôi môi cô mím chặt… và hai bờ vai hơi run run.
Ngay cả cậu cũng không tin tôi sao…?
Tôi sẽ không chịu thua đâu, cậu có tin tôi không…?
Tôi có thể cảm nhận được đôi mắt rực cháy của cô như muốn nói với tôi.
- …Tôi hiểu rồi.
Tôi nhẹ nhàng lẩm bẩm, và quay về phía Donda Wu.
- Tôi chấp nhận điều kiện.
Donda Wu trở nên vô cảm.
Những ngón tay to như găng tay bóng chày, vuốt qua mái tóc rối bù.
- Cậu chấp nhận? Cậu biết mình đang nói gì không hả?
- Tôi chấp nhận những điều khoản trên.
Tôi lặp lại lời nói chắc nịch.
Đôi mắt Donda Wu ngập tràn giận dữ và ông ta nói.
- Được lắm, tôi sẽ lập giao kèo này với cậu, người chăm lo sức khỏe. Nếu cái thứ cậu nấu không thể thỏa mãn được tôi, vậy thì hãy để lại cái thứ đầy tự hào trên cổ cậu lại cho nhà Wu… Một thằng ngu không giữ được lời hứa thì không xứng đáng với sự chúc phúc của nhà Wu.
- Hiểu rồi.
Tôi vẫn duy trì sự bình tĩnh trên gương mặt và gật đầu đáp lại.
Như thế này thật sự ổn chứ? Tôi liếc sang bên cạnh, và Ai Fa đang hơi cúi đầu, hai hàng lông mi rủ xuống che đi ánh nhìn bùng cháy của cô.
Nếu tôi không lầm thì…
Trên đôi môi của cô dường như là một nụ cười hài lòng.
2
- Oh, mấy người đã bàn luận xong rồi sao?
Sau khi rời sảnh lớn nhà Wu, chúng tôi gặp hai người phụ nữ đang đi vào nhà với cái giần trên tay.
Họ là vợ của trưởng tộc Mia Lei Wu và vợ của con trai cả Sati Lei Wu.
Bên trong cái giần là một đống lá pico, họ chắc là vừa phơi khô xong.
Nhân tiện thì vòng cổ của họ giờ lại có ba cái răng nanh và sừng kiba.
- Mặt của hai người trông đáng sợ quá, chủ nhà của chúng tôi lại nói mấy lời khó chịu nữa sao?
Mia Lei Wu đã ở tầm tuổi của cha mẹ toi, và là một bà mẹ phúng phính.
Ngay cả những người đến từ một gia đình giàu có như nhà Wu vẫn phải làm việc rất cực nhọc. Và dù tôi gọi bà là béo không phải là vì lười nhác mà chỉ là bà hơi to con thôi.
Và cơ thể của bà cũng đầy cơ bắp, được bao bọc trong một lớp mỡ vừa đủ. Hai cánh tay và vai của bà rất rắn chắc, và dù bà thấp hơn tôi nhưng chắc chắn là khỏe hơn tôi rất nhiều.
Tôi đã gặp người mẹ này trước đó rồi, nhưng đây là lần đầu trong ngày hôm nay tôi gặp Sati Lei Wu. Cô ấy mỉm cười và nói “Lâu rồi không gặp”.
- Chào mừng đến nhà Wu, Ai Fa và Asuta của nhà Fa. Chuyện gì đã mang hai người đến đây vậy?
Người vợ trẻ có mái tóc nâu sáng và đôi mắt tối màu. Cô ấy có lẽ vào khoảng hai mươi tuổi, và tôi không thể thấy cô đã là một bà mẹ vì thân hình mảnh dẻ và cân đối.
- À, nói sao nhỉ…. Nhà Lutim sẽ đến đây chuẩn bị đám cưới trong ba ngày nữa đúng không? Tôi sẽ lo chuyện bếp núc hôm đó.
- Thật sao!?
Sau khi tôi trả lời, hai bà nội trợ rướn người đến với đôi mắt lấp lánh.
- Người chủ nhà lập dị của chúng tôi thật sự đồng ý sao!? Nhưng món poitan nướng đó cũng đã làm Donda chết lặng người mà. Ông ta hẳn là muốn giả vờ cái món đó là do ông ta nghĩ ra, và khoe khoang với người nhà Lutim.
- Mia Lei, con rất mong chờ nó đấy! Leina và Rimee đã rất cố gắng nhưng món ăn của họ không thể so sánh với Souta được. Và cái món thịt kiba mềm … cậu sẽ nấu nó lần nữa chứ?
- Làm ơn đợi đến ngày hôm đó. Dù sao thì, lần này cũng không thua lần trước đâu.
Hai người họ đều trở nên vui sướng như những cô gái nhỏ.
Tôi không cần thiết phải nói cái thỏa thuận khó chịu đó cho hai bà nội trợ ngây thơ này biết. Sau cùng thì mục đích của tôi cũng là không để lại vết nứt nào trong nhà Wu.
Mà vợ của Donda Wu và Jiza Wu cũng thật sự vui vẻ và thân thiện. Nghĩ về việc này làm tôi cảm thấy phức tạp.
Tặng lời chúc phúc cho người phụ nữ để họ có cuộc sống an lành, cha mẹ và chồng có thể cho họ sừng và răng nanh kiba. Chỗ răng và sừng mới của họ chắc chắn là do chồng của họ cho. Bầu không khí căng thẳng và thù địch vừa mới đây quá khác so với hình ảnh gia đình hạnh phúc trước mắt làm tôi hơi choáng váng.
- …Sao cậu trông muộn phiền vậy hả?
Ai đó thì thầm vào tai tôi và chọc vào bên sườn.
Ai Fa đang đứng ngay bên cạnh tôi. Cô ấy nhìn tôi và nói.
- Đừng lo, cậu chỉ cần thỏa mãn gã đàn ông quái dị đó bằng món ăn của cậu thôi.
Dù cô đang nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng ánh mắt đã không còn những ngọn lửa cảm xúc nữa, mà biểu cảm của cô ấm áp hơn thường lệ.
Cô ấy đã hoàn toàn vượt qua được chuyện đó, nó gần như làm tôi phải thở dài.
Nhưng… Ai Fa thật sự tin tưởng tôi, cô ấy không hề lo lắng về chuyện tôi sẽ thua Donda Wu.
Nếu tôi thua, cô ấy sẽ bị kéo xuống theo tôi. Tuy nhiên cô ấy đã quyết tâm làm vậy rồi. Không hề có bất cứ sự nghi ngờ hay ngần ngại nào trên gương mặt của Ai Fa.
Khốn thật! Sao em lại có thể mạnh mẽ như vậy chứ, Ai Fa? (thanh niên tỏ tình trong đầu, nên t cũng chỉ thay cách gọi trong đầu thôi ~~)
Tận sâu trong bụng tôi đang sôi lên như một nồi súp kiba.
Đó không phải là thứ cảm xúc tiêu cực.
Đó là một món súp cô đặc lại tinh thần chiến đấu của tôi “Tôi chắc chắn sẽ không thua!”
Tuy nhiên, kẻ thù thực sự của tôi không phải là Donda Wu.
Địch thủ chính là bản thân tôi trong quá khứ… tôi cần phải đánh bại cái suy nghĩ hời hợt và kiêu căng ngày trước, chính là thứ tạo ra kết quả bất mãn này, và lấy lại danh dự của tôi.
- …Đừng có lồ lộ như thế. Nếu cậu quá hưng phấn bây giờ, liệu có kéo dài được ba ngày không hả?
Cô ấy lại chọc tôi cái nữa.
Chúng tôi đứng đủ gần để thì thầm với nhau, nên mái tóc dài của cô cứ cọ vào má của tôi suốt.
Sau khi bình tĩnh lại tôi cuối cùng cũng nhận ra hai đứa đang đứng quá gần nhau.
Tôi nghĩ như vậy và quay mắt lại, hai bà nội trợ vẫn đang cười ngây thơ và nhìn vào chúng tôi.
Tôi cảm thấy xấu hổ và lùi ra một chút so với Ai Fa.
- M-Mà, Rimee Wu đang làm gì vậy? Hôm nay tôi vẫn chưa thấy con bé.
- Rimee? Lạ quá? Con bé vừa mới đi với chúng tôi mà, tôi còn nói là hai người đã đến rồi nữa… Nè Rimee?
Mia Lei Wu thắc mắc la lên.
Tôi nhìn xung quanh, nhận ra ánh mắt của Ai Fa đang hướng về một chỗ, tôi nhìn theo…
Một cái đầu màu đỏ lấp ló sau bức tường bên cạnh nhưng sau đó thụt vào ngay lập tức.
- Ara, con bé ở kia sao? Cảm ơn nhé Rimee. Chúng ta xong việc rồi, con có thể đi chơi với Souta và Ai Fa.
Hai người phụ nữ chào tạm biệt bằng ánh mắt, và đi khuất vào phía sau nhà.
Bà Jiba vẫn đang ngủ, và có lẽ phải mất một lúc nữa bà ấy mới dậy.
Vì thế nhà Wu cho phép chúng tôi ở lại trong lúc đó. Chúng tôi đã mất một giờ để đến đây nên tôi cũng muốn nói chuyện với Rimee Wu một chút.
Nhưng Rimee chỉ lấp ló sau bức tường chứ không muốn lại gần.
- Rimee Wu em đang làm gì đấy? Một kiểu trò chơi ở Forest’s Edge sao?
Sau khi tôi hỏi vậy, Ai Fa nhìn tôi bằng con mắt lạnh băng và gọi cô bé.
- Rimee Wu.
Rimee Wu vẫn không chịu di chuyển.
“…Asuta, cái gì vậy?” Ai Fa chỉ về phía sau tôi.
- Hmm?
Khi tôi quay lại, tiếng ‘patapata’ của bước chân vang lên.
Khi tôi quay lại, Rimee Wu đã đang ôm chặt lấy Ai Fa.
Cánh tay nhỏ bé của Rimee Wu ôm vòng quanh cái eo nhỏ nhắn của Ai Fa, và cái đầu của cô bé đang dụi vào ngực Ai Fa.
- Đau đấy! Rimee Wu, thôi đi.
Ai Fa nói với gương mặt hơi ửng đỏ.
Thật sao? Trông đâu có vẻ gì là đau đớn đâu. Đó là điều tôi muốn nói, nhưng tôi không muốn bị ăn sút, nên đành kìm lại.
- Rimee Wu, lâu rồi không gặp. Anh tưởng em sẽ đến và thăm nhà Fa chứ. Em khỏe không?
Tôi chào cô bé với một nụ cười.
Khoảnh khắc sau đó, Rimee Wu rùng mình và cô bé đứng đơ ra đó.
- Sao vậy? Em quên mặt anh rồi sao?
Rimee Wu lại càng bám chặt vào ngực Ai Fa, và từ từ quay sang tôi.
Cô bé rụt rè nhìn về phía tôi, và mặt cô bé… đang hoảng sợ.
Không chỉ hoảng sợ mà mặt cô bé còn đỏ hơn Ai Fa.
Mắt Rimee Wu đã ầng ậc nước, và đôi môi cô bé run run. Cô bé trông vẫn biểu cảm như thường lệ, rất đúng với con người cô bé. Nhưng lần này lại như có vẻ sắp khóc?
- Asuta…
- Hmm?
- Asuta, anh đã nhìn thấy em khỏa thân đúng không?
Tôi hoàn toàn sốc, như thể một mũi tên phán quyết từ chúa găm thẳng vào đầu.
- E-E-Em nói gì thế, Rimee Wu? K-Khỏa thân?
- … Asuta, anh đã nhìn trộm chỗ con gái tắm đúng không? Anh đã dùng cơ hội đó để nhìn cở thể khỏa thân của Rimee đúng không?
Cô bé ám chỉ đến sự việc buổi sáng mười ngày trước!?
Sau tai nạn đó, tôi luôn bận rộn nghiên cứu nấu ăn mỗi ngày, và đã hoàn toàn cất ký ức đó vào một góc trong bộ não… nhưng cô bé không thế sao?
Không, vấn đề không phải thế, Rimee Wu mới chỉ là một cô bé bảy hay tám tuổi! Chưa kể đến những cô gái khác, làm một cô bé khóc lóc thế này…. Tôi cảm thấy mình thật sự là một kẻ tội phạm!
Tôi hét lên với toàn bộ tâm trí một lần nữa.
- Anh chỉ nhìn thấy Ai Fa khỏa thân thôi!
Ai Fa không sút vào chân tôi nữa, mà lần này là vào mông.
Đó là một cú vòng cầu với toàn bộ trọng lượng cơ thể của cô, tôi có cảm giác xương chậu mình vỡ mất.
Một vài phút sau, chúng tôi đi đến nhà kho phía sau nhà.
Những người đàn ông có lẽ đã vào rừng rồi, nên tôi có thể né được Darum Wu.
- …Không phải đã thống nhất rồi sao? Chúng ta không thể để Darum Wu, hay người nhà họ biết được chuyện này, và cậu đã thật sự hét toáng lên ngay trước cửa nhà!
Ai Fa giận dữ cằn nhằn tôi. Rimee Wu vẫn đang bám chặt lấy tay trái của cô ấy.
Mặt cô ấy có chút đỏ lên vì những ký ức không cần thiết dội về.
- Tôi chỉ khai ra rằng mình nhìn thấy cô khỏa thân, nên không vấn để gì đâu… Wah, xin lỗi, tha cho tôi! Cô còn đá tôi nữa là tôi không đi lại được đâu!
- Hmmp!
Sau khi nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của Ai Fa, mặt của Rimee Wu còn đỏ hơn nữa, và cô bé nói lí nhí.
- Asuta, anh chỉ thấy mỗi Ai Fa khỏa thân thôi sao? Anh sẽ trở thành chồng của Ai Fa sao?
Cô bé nói nhỏ, nhưng vẫn rất rõ ràng với chúng tôi.
- Tôi không cần một người chồng, và sẽ không cho phép một tên đần phá luật của Forest’s Edge làm chồng của tôi!
Tha cho tôi đi mà. Tôi sẽ thật sự dành cả ngày để nghĩ mình là tội phạm mất.
Trong khi nói chuyện chúng tôi đã đến được phía sau ngôi nhà.
Chào hỏi xong bà Ditto Min đang chẻ củi, chúng tôi đi thẳng và sặp hai cô gái ở trước bếp, đang chăm chú làm gì đó.
Họ là con gái thứ hai Leina Wu và thứ ba Lala Wu.
Họ đặt một tấm ván lớn lên đất và bên trên là tấm da kiba, và dẫm chân trần lên nó. Hai người đi vòng tròn theo chiều kim đồng hồ, như thể họ đang đuổi theo cái bóng của nhau. Đây có lẽ là một bước cần thiết để làm một cái thảm lông.
Trong khi tôi đang mải suy nghĩ… Leina Wu đã nhận thấy chúng tôi và mở tròn đôi mắt xanh.
Gương mặt đáng yêu của cô ửng hồng.
Leina Wu có da màu nâu, vậy làm thế nào mà nó chuyển được sang màu hồng nhỉ?
Kệ đi, mặt cô đã đỏ như củ cải đường rồi. Leina Wu khẽ cúi đầu trong khi dậm chân, và kế đến là cô con gái thứ ba Lala Wu xuất hiện trước mặt tôi.
Cô ấy vào khoảng học sinh sơ trung. Và lúc nào cũng rất kiêu căng, vì thế nên cô ấy sẽ không phản ứng mạnh đâu… cái suy nghĩ thoáng qua này không kéo dài được lâu.
Mặt của cô ấy bắt đầu thay đổi với tốc độ chóng mặt từ một đứa trẻ thành thiếu nữ và đỏ ửng lên. Cô ấy cau mày, nghiến răng và với tay lấy con dao ở eo và bước về phía tôi.
- Sao ngươi dám mặt dày xuất hiện trước bọn ta hả? Vận may của ngươi đã hết rồi, nộp mạng đi!
- Không được Lala! Nhìn kìa, bà Ditto Min ở ngay kia! Nếu em làm ầm lên, thì…thì chuyện sáng hôm đó sẽ bị phơi bày mất...
Trong khi Leina Wu đang vật lộn để giữ tay Lala Wu lại, mặt cô lại càng đỏ hơn nữa.
Leina Wu buộc tóc thành hai cụm thấp, là một cô gái đáng yêu và quyến rũ với thân hình cân đối.
Còn Lala Wu thì buộc tóc đuôi ngựa cao, và đã cao hơn cô chị của mình rồi. Trông cô ấy mạnh mẽ như một cậu con trai, và cũng thật sự dáng yêu.
Hai chị em có ngoại hình tương phản nhau đều đang đỏ mặt và mất bình tĩnh vì xấu hổ.
Mặc dù có thể bị sút, nhưng tôi vẫn phải dùng cơ hội này để làm sáng tỏ hiểu lầm. Khi tôi định lên tiếng thì Rimee Wu đã nhanh nhảu nói trước.
- N-Nè hai chị! Asuta chỉ nhìn thấy cơ thể khỏa thân của Ai Fa thôi! N-Nên chúng ta không phải cưới anh ấy đâu!
Hai người kia đóng băng tại chỗ.
Mặt họ vẫn còn đỏ vì xấu hổ, với những cảm xúc khác nhau chạy qua đôi mắt của họ đang nhìn vào tôi.
- Đúng vậy! Tôi chỉ nhìn thấy Ai….
Tôi đã bị đánh ngay giữa chừng.
Cô ấy vỗ vào trán tôi bằng lòng bàn tay, một kiểu đánh hoàn toàn mới.
Tôi lảo đảo và dựa người vào tường nhà bếp, rên rỉ.
- …Asuta, cẩn thận mồm miệng đấy.
Với ánh nhìn vẫn còn chao đảo tôi quan sát biểu cảm của Ai Fa.
Sao tôi có thể hy sinh sự xấu hổ của Ai Fa chỉ để xoa dịu những cô gái khác? Người quan trọng nhất với tôi? Đó là Ai Fa. Ah, tôi đúng là một thằng ngu mà. Chỉ vì bảo vệ bản thân, tôi đã phụ thuộc vào tính cách mạnh mẽ của Ai Fa.
Tôi thật sự muốn xin lỗi Ai Fa, nhưng không thể làm được vì thế giới xung quanh vẫn đang quay mòng mòng.
3
- …Erm, tôi thật sự xin lỗi vì chuyện xảy ra vài ngày trước. Tôi thề là chưa nhìn thấy bất cứ ai trong số các người không mặc đồ. Nhưng tôi vẫn muốn xin lỗi lần nữa vì những căng thẳng mà mình đã gây ra.
Một vài giây sau, khi đã lấy lại được sự tỉnh táo, tôi cúi đầu với những người phụ nữ nhà Wu.
Ba người Leina, Lala, Rimee đứng thành một hàng theo độ tuổi trước mặt tôi. Mỗi người lại một biểu cảm khác nhau….
Leina Wu thì đang lúng túng.
Lala Wu thì giận dữ.
Rimee Wu cười e thẹn.
Nhưng dù thế nào thì ba người đều trông vô cùng xấu hổ.
Không tính tới Ai Fa, tôi thật sự không nhìn thấy cơ thể của mấy cô gái này, vậy thì tại sao tôi lại phải cảm thấy tội lỗi? Thật là phi logic, nhưng dù sao tôi cũng đã làm những cô gái trẻ hoảng sợ, đó chính là một lớn. Chuyện này xảy ra là do sự ngu dốt và thiếu cẩn trọng của tôi, tôi cúi đầu nhận lỗi với họ.
- X-Xin lỗi! Anh không cần phải lo lắng thế đâu, Jiza-nii đã nói rõ câu chuyện rồi. Anh hành động như vậy là do trò đùa của Ludo đúng không?
Trong b a người, Leina Wu có vẻ xấu hổ nhất. Tôi còn cảm thấy tồi tệ hơn khi cô lại nói tốt cho mình.
- Hmmp! Jiza-nii đã quá ngây thơ! Anh ấy nên móc mắt hắn ta ra và ném hắn ta vào trong rừng! Những con monta chuyên ăn xác chết sẽ xử lý phần còn lại, và chúng ta có thể giả vờ như chuyện đó chưa từng xảy ra!
Lala Wa nói một thứ gì đó thật sự ớn lạnh, nhưng gương mặt ửng đỏ của cô vẫn gợi lên cảm giác tội lỗi trong tôi.
- N-Nhưng Asuta không nói dối! Anh ấy chắc chắn không nhìn thấy chúng ta khỏa thân…! Chuyện này thật xấu hổ, cứ coi như anh ấy nói sự thật đi.
Những lời nói của Rimee Wu làm tôi câm lặng. Ý nghĩ chính mình đã gây ra một chấn thương tâm lý đối với những cô gái nhỏ này làm tôi như muốn tự sát vậy.
- …Những người phụ nữ nhà Wu, dừng lại tại đây thôi. Tôi chỉ có thể xin lỗi cho sự ngu dốt của người này. Tôi đến nhà Wu vì tôi muốn nói với mấy người vài việc.
Sau khi đã hết đỏ mặt, Ai Fa trở nên lạnh lùng hơn bình thường và nói.
- Ai Fa, cô có chuyện muốn nói với chúng tôi sao?
Cô gái lớn tuổi nhất, Leina Wu hỏi. Ai Fa gật nhẹ.
- Đúng, Trước đó, mấy người đang làm việc sao? Tôi sẽ cảm thấy rất tệ nếu làm giàn đoạn công việc của mấy người, vậy tôi hy vọng mấy người có thể nghe tôi nói trong khi làm việc.
“Được thôi, chúng tôi sẽ quay lại nhiệm vụ….” người chị gái phủi bụi ở chân và bắt đầu dậm chân lên tấm da.
- Tại sao mấy người lại làm như vậy?
Khi tôi hỏi như vậy, Leina Wu cuối cùng cũng đã lấy lại vẻ ngây thơ trong sáng như thường trả lời “Bởi vì da sẽ trở nên mềm hơn nếu chúng ta làm như thế này.”
Tôi muốn học thêm về cách làm thảm lông, nhưng chúng tôi vẫn còn chuyện để làm. Nhà họ chỉ cho phép chúng tôi ở lại đến khi bà Jiba Wu tỉnh lại thôi, vậy nên thời gian có hạn.
- Đã mười ngày kể từ khi Asuta đến làm bếp. Bữa ăn của mấy người thế nào? Bà Jiba Wu có sông khỏe không?
- Vâng! Bà Jiba đã ăn được nhiều hơn… nhưng món ăn của chúng tôi vẫn chưa thể bằng Asuta được.
Rimee Wu trả lời:
- Mọi người đều thích món poitan nướng. Nhưng ngay cả Leina-nee cũng không thể làm cái bơ gơ ấy tốt được. Sau khi nướng nó, lúc thì thịt bị vỡ ra, bị cháy hay là bên trong vẫn còn sống… Và thịt vẫn còn mùi hôi! Cả món bơ gơ và súp không poitan vẫn có mùi hôi của thịt kiba.
- Mấy người đã rửa thịt chưa?
- Có! Bọn em đã làm như anh nói, và rửa thịt với nước muối! Nhưng cẫn còn lại một chút.
Tôi đã chỉ họ cách để làm mất mùi hôi, nhưng vì việc cắt tiết không được thực hiện khi săn kiba, sẽ rất khó để khử được hoàn toàn mùi hôi. Tôi cũng đã xác nhạn chuyện này ở nhà Fa.
- Thật là phiền phức! Em nghĩ Leina-nee sẽ tiến bộ nếu được thực hành nhiều hơn, nhưng papa Donda lại không cho phép. Ông ấy còn trách móc chúng em là lãng phí thịt kiba để chơi đùa, thật là xấu tính. Và thế là bọn em chỉ làm bơ gơ được cho mỗi bà Juba thôi.
- Sau cùng thì tôi không thể làm nó tốt như Asuta. Anh thật là tuyệt vời đấy!
Đôi mắt đen của Leina Wu sáng lên lấp lánh như trong mấy cuốn shoujo manga.
Tôi cảm thấy vinh dự, nhưng ánh mắt đến từ một hướng khác đang đâm chọt vào tôi vô cùng đau đớn.
- Bọn em vẫn còn rất nhiều thịt! Uggh~ em muốn ăn bơ gơ. Em không muốn ăn thịt xông khói nữa, em muốn ăn bơ gơ mỗi ngày!
- Đúng vậy Rimee, chị cũng thấy thế.
Leina Wu làm một nụ cười cay đắng.
Tôi cảm thấy hơi sợ hãi khi nhìn vào cặp chị em này.
Nói thế nào nhỉ… bơ gơ đã gây nghiện nhiều hơn tôi nghĩ.
Donda Wu và Jiza Wu không thích bơ gơ, nhưng Rimee Wu, Leina và những người khác thật sự say mê nó. Với những cư dân Forest’s Edge, món thịt mêm mà họ biết là thịt kiba trong nồi súp được đun đến đặc sệt. Khi họ nếm được món bơ gơ, cảm giác mềm mại và mùi vị đã quá kích thích đối với họ.
Món ăn tiếp theo của tôi sẽ đập vỡ ảo tưởng của họ về bơ gơ… một ý nghĩ lại rấy lên trong tim tôi.
- Nhưng tôi có vài chuyện muốn hỏi. Khi nhà Wu nướng thịt, mấy người xử lý thịt như thế nào?
- Như thế nào sao? Bọn em chỉ xoẹt xoẹt xoẹt và cắt chúng ra thôi.
Tôi không hiểu lắm.
Leina Wu giúp giải thích thêm.
- Cũng giống cách anh làm, chúng tôi cắt thịt ra khỏi xương, thái mỏng và nướng. Chúng tôi cũng vẫn để lại phần mỡ trắng trên mỗi miếng thịt.
Nếu vậy thì, cái cách họ chuẩn bị thịt kiba cũng giống với cách thịt lợn được làm ở thể giới cũ của tôi. Bên cạnh những lớp phía ngoài, thịt đùi của kiba không có nhiều mỡ, nếu chúng được cắt vào từ bên ngoài như cách của Ai Fa, thì đến giữa chừng sẽ chỉ còn thịt nạc.
- Nhân tiện, mấy người thái mỏng như thế nào?
- Ehh…? Như này.
Có vẻ nhỏ hơn 1cm. Tôi có thể hiểu được là thái thịt sống rất khó.
Và, cô ấy không dùng một tay mà là cả hai để miêu tả dộ dày của miếng thịt. Vì Leina Wu rất ngây thơ và dễ thương, cô ấy trông càng đáng yêu hơn khi làm như vậy. Tôi bất giác mỉm cười, và một cái lườm sắc lạnh chọt thẳng vào má….
- Asuta sao anh lại hỏi vậy?
- Hmm? Chỉ để tham khảo thôi. Vì tôi sẽ đến nấu ăn trong ba ngày nữa.
“Ehh, thật sao!?” “Thật thế sao!?” Hai trong ba cô gái cũng vui vẻ như hai bà nội trợ ban nãy.
Chỉ có người con gái thứ ba là trông không hài lòng, và tức giận chen vào.
- Cái gì, gã này lại đến nấu ăn sao? Sao cũng được, đừng cho tôi ăn cái thứ thịt ướt át đấy lần nữa.
Cô ấy đang phàn nàn về tôi nhưng lại như kiểu lẩm bẩm với chính mình vậy. (điển hình tsundere)
Tôi từ từ quay mặt về phía cô.
Nhưng cô ấy luôn luôn di chuyển nên tôi cũng chẳng thể nhìn được ánh mắt của cô.
Con gái thứ ba của nhà Wu, Lala Wu. Trong số tất cả những người phụ nữ chỉ có cô ấy là không công nhận món ăn của tôi.
Tôi cũng sẽ không thay đổi kê hoạch dù cho cô có nói gì. Dù vậy, tôi vẫn muốn nghe suy nghĩ của cô ấy.
- Lala Wu, tôi có chuyện muốn hỏi. Thay vì thịt mềm, cô thích những món thịt dai cứng hơn như đàn ông sao?
- Hả?
Cô ấy bắn ánh nhìn về phía tôi.
Mặt của đã bình tĩnh, nay lại hơi ửng đỏ lên. Vì thế ánh mắt cũng không quá đáng sợ.
- Sao, đồ nhìn trộm. Anh có thể nói chuyện bình thường như vậy với tôi sao?
- T-Tạm thời bỏ qua chuyện đó đi. Tôi có thể vẫn là người học việc, nhưng vẫn là một đầu bếp. Với tôi, ý kiến của khách hàng là vô cùng quan trọng. Trong số những người ở đây, chỉ có cô nhận xét đặc biệt nhất, nên tôi hy vọng có thể được nghe ý kiến của cô.
- Ý anh là gì, chăm lo sức khỏe là việc của phụ nữ, đúng không?
- Không, với đất nước của tôi. Hầu hết đầu bếp đều là nam giới.
Trong một lúc, Lala Wu tiếp tục nhìn thẳng và bước trong im lặng.
Cuối cùng cô ấy lườm tôi với gương mặt đỏ ửng và nói.
- Cái gì? Anh tính ở lại đây cho đến khi tôi nói gì đó sao? Tôi không muốn nói chuyện với một kẻ nhìn trộm như anh!
- Ehh? Tôi có thể xin lỗi bao nhiêu lần cô muốn cho cái tai nạn đó! Nhưng cô giúp tôi được không?
-… Không cần biết anh có xin lỗi bao nhiêu lần, tôi vẫn cảm thấy xấu hổ.
Cô ấy hơi cúi đầu xuống và cắn môi.
Có lẽ… Cô gái này cũng giống với Ai Fa.
Khi tôi có ý nghĩ đó, ánh mắt ngắm vào gò má bên trái lại càng mạnh mẽ hơn.
Cả cơ thể tôi túa mồ hôi lạnh và tiếp tục nói.
- T-Tôi sẽ về nhà sớm thôi. Nên trước đó, cô có thể nói ra cảm nhận của mình không? Tôi nhớ là cô đã nói là món poitan nướng và súp không tồi, nhỉ?
- Anh đúng là ồn ào quá đấy! Tôi chỉ ghét cái món thịt bầy nhầy đấy thôi! Tôi nghĩ cái thứ được tưới lên trên thịt trông như rượu hoa quả đó vị rất ngon. Aria giòn và cũng ngon! Nhưng quan trọng nhất là thịt kiba, thịt kiba đó!
Cô ấy hét lên lúng túng và nhìn chằm chằm vào tôi. Cô ấy vẫn đang đỏ mặt.
- Anh muốn gì hả? Anh tức giận vì tôi không trao cho anh lời cầu nguyện sao? Đâu làm khác được! Tôi thật sự ghét món thịt đó… Tôi muốn cầu nguyện cho anh vì đã cứu bà Jiba, nhưng nếu tất cả các cô gái đều đứng về phía anh, papa sẽ bị bẽ mặt! Đúng rồi! Cuối cùng thì lỗi là của Leina-nee, người đầu tiên cầu nguyện cho anh!
- E-Ehhh? Chị sao?
- Xin lỗi, nhưng chị em không nên cãi nhau…?
- Anh chắc hẳn đã tán tỉnh Leina-nee khi hai người cùng nhau nấu ăn đúng không? Đó là tại sao chị ấy lại là người đầu tiên, trao cho anh lời cầu nguyện. Leina-nee, chị lúc nào cũng nghiêm túc, nhưng hành động lại lén lút.
- Không phải thế! Chị thật sự nghĩ món đó rất ngon!
- Erm, như tôi đã nói….
- Em cũng thấy món đó rất ngon!
- Nhóc Rimee, im đi! Để cho chị nói chuyện với Leina-nee trước. Đàn ông chỉ đứng về phía chị vì cái cơ thể kia thôi!
- S-Sao em lại nói một thứ thô lỗ như vậy!? Và còn ngay trước mặt Asuta nữa, thật la thô lỗ!
- Em không phải là nhóc! Lala đồ tomboy!
Ahh… họ không chịu dừng lại.
Và ánh mắt nhắm vào má tôi lại càng sắc lạnh hơn. Cô ấy đang đổ tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay lên đầu tôi sao?
- …Mấy người làm gì mà cãi lộn thế hả?
Ngay lúc đó, đấng cứu thế xuất hiện!
Đó là con trai út Ludo Wu!
- Các vị khách, bà Jiba đã thức giấc rồi… Hết giờ. Đó là lý do tại sao tôi lại bảo cậu chọn một người rồi vào đây ở rể.
“Câm đi, Ludo!” “ T-Thật thô lỗ, Ludo!” “Bratty Ludo biến đi!”. Dù phải nghe cả một dàn đồng ca phản đối, Ludo Wu chỉ vẫy tay “Ah~ ồn ào quá”. Cậu ta hất cằm ra hiệu chúng tôi đi theo.
Biểu cảm của cậu ta có vẻ trang trọng hơn mọi ngày. Cung và trên treo bên vai trái cho thấy cậu ta chuẩn bị vào rừng.
Tôi hét lên với Lala Wu người vẫn đang nghiến răng.
- Lala Wu, tôi sẽ không làm món thịt bầy nhầy lần tới đâu, và sẽ làm món gì đó dai hơn chút. Đợi nhé.
- Im mồm! Không cần biết là anh làm gì, tôi sẽ không bao giờ cầu nguyện cho anh đâu!
Như vậy chúng tôi đi thẳng đến lối ra.
- …Cậu để mắt đến con bé Lala sao? Nó bé hơn tôi hai tuổi, và chỉ được phép lấy chồng trong ba năm nữa.
- T-Tôi không hề có ý đó! Cậu đổi chủ đề đi được không hả?
Bà chủ nhà chắc chắn đang nhìn chằm chằm vào gáy tôi, và nó cứ như một lưỡi dao sắc bén ấy. Ludo Wu, dù cậu chính là người đã đẩy tôi vào cái mớ hỗn độn này, tôi vẫn không muốn truy cứu. Nhưng làm ơn, dừng ngay việc dùng từ “cưới” lại.
“Hmmp~ sao cũng được!” Sau khi nói như vậy, cậu ta dùng cánh tay chắc khỏe của mình và cho tôi một đòn khóa cổ.
- Nếu cậu thích Lala hơn Leina-nee hay Vena-nee, vậy thì cứ ‘chén’ con bé… Nhưng nếu cậu dám chạm tay vào nhóc Rimee Wu, tôi sẽ giết cậu.
Tôi có thể cảm nhận sát khi bên trong giọng nói nhỏ của cậu ta.
Tôi chỉ có thể cầu nguyện cho người chồng tương lai của Rimee Wu sẽ được an nghỉ.
Và sau đó… khi tôi đi bộ ra ngoài nhà, tôi dừng ánh mắt lại và thở hắt ra.
Đứng ở ngay trước nhà không phải là những người đàn ông nhà Wu, mà là hơn 20 ‘thợ săn kiba’.
- Ludo, quay lại rồi hả… Tốt, được rồi mọi người! Như thường lệ, hôm nay chúng ta sẽ lại vào rừng kiếm vài mạng nào!
Ooooohh… Tiếng gầm của những người đàn ông cứ như rung chuyển mặt đất.
Tất cả bọn họ đều mặc áo khoác kiba và một thanh kiếm to ở hông. Một vài người thì mang cung tên hay giáo. Cũng có người già và cả người trẻ ngang với Ludo Wu. Vài người băng bó quanh đầu, và thậm chí có người đàn ông tay bị chẹo hẳn đi.
Không còn nghi ngờ nữa, họ là những thợ săn của Forest’s Edge.
Trẻ và già, khỏe mạnh và bị thương, tất cả đều đang hừng hực khí thế như những con thú. Cứ thế họ lao vào trong rừng.
Và đứng trước những người đó là Donda Wu, nhưng ông ta lờ chúng tôi đi.
“Tôi phải đi đây!” Ludo Wu chạy đi theo nhóm người sau khi chào tạm biệt. Cặp mắt cậu ta cũng như một con thú.
Hình dáng những người thợ săn cứ như hình ảnh trong một câu chuyện giả tưởng… tôi không thể di chuyển trong một lát.
- …Đó là những người đàn ông trong nhánh nhà Wu, họ đều sống trong làng này.
Ai Fa nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi.
Tôi như trở về từ cơn mê… Cô ấy chắc hẳn cũng chịu ảnh hưởng từ bọn họ, khi nhìn vào mắt cô, tôi có thể thấy được một ngọn lửa xanh bập bùng.
- Họ là những người anh em của Donda Wu và con trai của họ, cũng như là anh em của cha mẹ Donda Wu và con cháu của họ. Tất cả bọn họ đêu dưới chướng chủ nhà Wu, Donda Wu.
Đôi mắt mèo đầy nhiệt huyết của cô ấy nhìn thẳng vào của tôi.
- Và có sáu nhà có quan hệ gần gũi đi theo nhà Wu. Họ là Lutim, Mamu, Min, Lei, Lilim và Mufa. Tổng cộng khoảng hơn một trăm… Asuta, cậu có sợ không? Những gì cậu đang làm chính là chọc tức đám người này đấy.
- Không… sẽ ổn thôi.
Tôi đáp lại, chắc chắn đã nở được một nụ cười.
- Đừng lo, tôi lại càng tin tưởng vào cái mà mình cần phải làm tiếp theo. Tôi chắc chắn… mình đang làm đúng.
Ai Fa nhướn mày ngạc nhiên.
Sau đó cô nở một nụ cười gan góc, chuyện mà cô hiếm khi làm. Chuyện lạ vẫn chưa dừng ở đó…. cô ấy thậm chí còn lấy tay xoa xoa cái đầu quấn khăn của tôi.
4
Đã đến lúc gặp bà Jiba. Họ cho phép chúng tôi đến thăm bà, nhưng không được bước vào bất cứ nhà nào mà không có sự cho phép.
Có lẽ Rimee Wu vẫn đang cãi nhau với mấy người chị nên không thấy cô bé đâu. Những người phụ nữ lớn hơn cũng đã rời đi để phơi lá pico. Ngoài bà Jiba có còn ai khác ở nhà không? Chưa biết mọi chuyện thế nào, tôi lên tiếng “Xin lỗi, có ai ở nhà không?”
Có ai đó ở nhà.
Chúng tôi vẫn chưa gặp ba người của nhà Wu. Con trai thứ Darum Wu, và hai người khác nữa. Sau khi tôi lên tiếng, hai người họ xuất hiện sau cánh cửa.
Một trong hai người là… cậu bé Kota Wu.
Và còn lại là người chị cả Vena Wu, đang đứng bên cửa trong ngạc nhiên. Kota Wu đang được ôm chặt trong bộ ngực gợi cảm của cô.
Với tôi, thì đây là một cuộc hội ngộ khó xử.
Trước cái tai nạn tại chỗ tắm, tôi đã từ chối sự quyến rũ của cô băng tất cả suy nghĩ của mình.
Với một người thoải mái như cô, thì cũng sẽ không quá xấu hổ khi một người nhìn lén cô tắm… Khi tôi đang nghĩ như vậy, hai gò má mịn như sứ của cô đỏ ửng lên.
Hey hey hey, không phải cô chính là người đã định phơi cơ thể mình cho tôi xem sao? Trong khi tôi gào thét từ tận trong tim, Vena dùng đứa trẻ quấn trong tấm vải để che đi nửa mặt. Đôi mắt ru ngủ của cô có chút xấu hổ, và cơ thể cô bắt đầu vặn vẹo như thể muốn tránh ánh nhìn của tôi.
- Ah, Asuta… cả Ai Fa nữa… tôi đang thắc mắc không biết ai đến thăm, vậy là hai người hả… t-tôi đang trông Kota ở chỗ của Sati Lei, và không để ý lắm…
Giọng của cô không bình tĩnh lắm.
Vẫn như trước, cơ thể cô vẫn toát ra mùi hương kích thích, đầy gợi cảm và cuốn hút. Nhưng, phải nói sao ta? Cô chị lớn gợi cảm này đang uốn éo cở thể vì xấu hổ, nhưng lại cố hết sức để trông vẫn bình tĩnh… Và cái làm tôi phiền lòng đó là cô ấy không có vẻ đang giả vờ.
- E-Erm… Jiza-nii đã nói cho tôi mọi chuyện rồi, nên tôi cũng đã hiểu… xin lỗi, erm, cậu có thể không nhìn chằm chằm vào tôi không…
Đến cuối cùng, Vena còn lấy đứa bé che hết cả mặt.
Kota Wu có con mắt của mẹ. Cậu bé nhìn thẳng vào tôi, và kêu lên một tiếng và nghiêng đầu. (really?)
Đừng! Đừng có nhìn tôi bằng đôi mắt ngây thơ đó!
- H-Hai người đến đây để thăm bà Jiba đúng không? Bà ấy đang ở trong phòng ngủ. Làm ơn đi lối này….
Vena-nee không bước đi như bình thường mà nhanh chóng lui vào bên trong.
Tôi đã rất ngạc nhiên. Khi quay lại sau, tôi thấy Ai Fa ở đó với ánh mắt lạnh như băng.
- Đ-Đến chỗ bà Jiba thôi.
Tôi không nghĩ mình cần lo lắng thế này, nhưng không thể cho trái tim bình tĩnh lại được.
Dù sao thì cũng phải đến gặp bà Jiba đã.
Có hai lối đí sang bên trái và phải, và Vena Wu đi xuống bên phải. Hành lang nằm thẳng và không rộng lắm, chỉ vừa cho hai người đi ngang nhau. Có ba cánh cửa dọc theo mười mét hành lang.
Nếu bên trái cũng tương tự thì ngôi nhà này có sáu phòng.
Nó lớn hơn tôi tưởng nhiều. Nếu vậy thì một nhà có mười hai người và một đứa trẻ có thể sống thoải mái.
Vena Wu mở cánh cửa ở xa nhất và đứng trước nó.
“Bà Jiba, xin lỗi vì làm phiền”. Sau khi Ai Fa lên tiếng cô ấy nhanh chóng tiến vào.
Vậy thì tôi sẽ… Khi tôi định đi theo Ai Fa, thì có chuyện xảy ra, mà tôi cũng lường trước rồi. Vena Wu nắm lấy viền áo của tôi.
Những hành động của cô ấy nãy giờ làm tôi thật sự lo lắng, chẳng lẽ cô ấy lại định quyến rũ tôi lần nữa ư? Tôi thận trọng quay lại và nhìn thấy Vena Wu đang cúi đầu xuống. Tôi gần như không thể nhìn thấy rõ ngay, nhưng đôi mắt ươn ướt của cô đang nhìn tôi xuyên qua mái tóc nâu.
- Không tính lời hứa hôn trước đó, cậu cũng sẽ phải làm theo luật của Forest’s Edge, có ổn không…?
Nếu tôi chỉ nghe mấy lời này không thì chắc hẳn tôi đã nghĩ đây là một lời tỏ tình.
Nhưng chuyển động của cô vô cùng yếu ớt, cứ như một cô gái yếu đuối non nớt đang vào vai thiếu nữ phép thuật. Tôi không biết phải phản ứng lại như thế nào.
- Erm… Tại sao cô cứ hành động như thế suốt từ nãy giờ vậy?
Để bên trong phòng không nghe thấy giọng mình, tôi hạ giọng xuống và hỏi lại. Đôi bờ vai của Vena Wu lại run lên, và cô ấy lại che mặt bằng Kota Wu.
Thôi lợi dụng đứa bé đi.
“ T-Tôi đã bảo cậu đừng có nhìn vào tôi rồi mà… H-Hôm nay tôi tha cho cậu đấy...” Vena Wu cố nói ra mấy lời như vậy rồi nhanh chóng quay mặt bỏ đi.
Tôi cảm thấy kiệt sức, và sau khi mệt mỏi bước vào phòng, tôi đóng cửa lại.
Ai Fa đã đang nói chuyện với bà Jiba rồi.
- Oh, Asuta đó sao…? Cảm ơn cậu đã đến, ta rất vui…
Đôi mắt của trưởng lão và nụ cười của bà thuần khiết như một đứa trẻ, nó lại càng làm cho tôi cảm thấy tồi tệ hơn.
Và tất nhiên tôi không thể nói cho bà ấy biết được. Tôi bước đến và quỳ xuống bên cạnh Ai Fa.
Căn phòng này rộng khoảng sáu chiếu.
Đồ đạc thì có một cái giá lớn với những loại quả xa lạ, vài bó cành cây, xương động vật, mặt nạ bằng gỗ và nhiều thứ khác nữa. Nhưng ngoài nó ra thì không còn thứ gì khác.
Bà Jiba đang ngồi trên giường với rất nhiều lớp vải xếp lên nhau, bà đang mặc một chiếc áo khoác màu sắc rất đẹp.
Thời tiết ở đây cũng giống với ở cùng rừng mưa nhiệt đới, nhiệt độ cả ngày cũng không khác so với mùa hè ở Nhật Bản. Tuy nhiên, nghĩ đến chuyện một bà lão nhỏ nhắn ở một mình trong một căn phòng hoang sơ thế này làm tôi lạnh tóc gáy.
- …Vào buổi tối, Ditto Min sẽ ngủ chung với ta. Chồng của nó đã mất cách đâu lâu lắm rồi…
Bà ấy cứ như đọc được suy nghĩ của tôi vậy, thật đáng kinh ngạc.
Nhờ Ai Fa giúp sức, bà Jiba ngồi dậy, và nắm lấy tay tôi bằng cánh tay như cành củi khô của bà.
Người bà chỗ nào cũng có thể thấy những nếp nhăn, và trông rất giống một chú khỉ con. Vóc dáng của bà có thể còn nhỏ hơn thế trước khi bà sống đến độ tuổi này.
Mặc dù đôi mắt mở hý của và gần như bị hai hàng lông mi che hết, vẫn có thể cảm nhận được một tia sáng trong đó. Trên gương mặt nhăn nhúm như trái mận khô của bà là một biểu cảm ấm áp và thân thiện.
So với lần trước tôi gặp bà ấy, bà Jiba đã có chút sức sống hơn. Tôi rất vui vì điều đó.
- Asuta và Ai Fa, cảm ơn vì những gì hai người đã làm lần trước… từ hôm đó, tôi đã có thể ăn được rồi. Mặc dù nó không ngon như của cậu, nhưng Leina và Rimee đã rất có gắng…
- Vậy thì thật tuyệt. Tôi cũng rất hạnh phúc khi thấy bà tươi tỉnh như thế này, bà Jiba.
Ai Fa vẫn không cảm xúc, nhưng đôi mắt của cô không còn như bình thường mà tràn ngập một cảm giác ấm áp rực rỡ.
Khi chúng tôi gặp những người nhà Wu chuẩn bị đi săn, đôi mắt của Ai Fa có một ngọn lửa dữ dội. Nhưng biểu cảm đó đã biến mất cùng với ánh mắt lạnh giá mà cô nhìn tôi trước đó.
- …Thật là hiếm khi mới thấy Donda ghe qua. Hai người sẽ đến nhà Wu ba ngày nữa sao…?
- Vâng, chúng tôi sẽ làm bếp lần nữa. Asuta sẽ cho bà ăn một món thật ngon!
Ai Fa liêc sang phía tôi.
- Cậu thật sự là một người vượt trội về nấu ăn.
Bà ấy không nói “chỉ giỏi nấu ăn”, là thương hại sao?
“Tôi sẽ cố hết sức để cho bà một bữa ăn ngon miệng!” Tôi lich sự đáp lại.
- Ta vui lắm… Nhưng tối hôm đó là tiệc trước đám cưới của nhà Lutim đúng không? Donda đã nói vậy với một nụ cười…
Sau khi nói vậy…. Đôi mắt cụp xuống của bà sáng lên, và nhìn qua lại giữa tôi và Ai Fa.
- Ai Fa… mưu đồ của Donda là gì…?
- Mưu đồ?
- Trưởng tộc của nhà Lutim với Donda đều như nhau cả, chúng nó đều rất lỗ mãng, cứ như những con khỉ khổng lồ ẩn trốn ở phía nam khu rừng… Nếu hai người còn làm món hôm trước cho cái nhóm máu nóng ấy nữa, ông ta chắc chắn còn gay gắt hơn Donda, và bữa tiệc sẽ là một mớ hỗn độn…
- …Ông ta chắc chắn muốn nhìn thấy Asuta và cháu bị làm nhục? Bởi vì Donda Wu rất ghét bọn cháu.
- Căm ghét… Bởi vì cháu đã từ chối lời cầu thân của ông ta, đúng không Ai Fa…?
Bà Jiba nhìn lại vào Ai Fa.
Ai Fa khẽ cau mày.
- Đâu khác được, phụ nữ cũng có quyền chọn người chồng của họ…Nhưng lần đó Donda hẳn đã rất thích cháu. Nếu không nó đã không hỏi cháu cưới đứa con trai yêu quý của nó. Nó hẳn đã rất mê cái cách cháu chống lại người nối dõi nhà Tsun… Nhưng cháu đã từ chối lời cầu thân của nó và thay vào đó sống như một thợ săn kiba…
- ….
- Ai Fa, đó là một buổi tối rất quan trọng với nhà Wu, và Donda yêu cầu cháu lo việc nhà bếp hôm đó… âm mưu của nó là gì…?
Đôi mắt của bà ấy rất sáng, và sau khi nghe được câu hỏi, thì không ai có thể từ chối được.
Vì thế, Ai Fa cắn chặt môi như đứa trẻ, và cuối cùng cũng nói.
- Nếu chúng cháu không thể thỏa mãn Donda Wu và chủ nhà Lutim, Donda Wu nói sẽ tuyên bố nhà Wu cắt đứt mọi quan hệ với nhà Fa.
Bà Jiba im lặng một thoáng.
Cuối cùng, bà nói nhỏ “Ta hiểu…” rồi nhắm mắt và lặp lại “Ta hiểu…”
- Ai Fa và Asuta, hai cháu không thể từ chối điều kiện sao…?
- Đó là không thể. Có thể chúng cháu là người đề nghị việc này, nhưng Donda mới là người tự mình đưa ra những điều khoản đó.
Ai Fa nói với giọng mạnh mẽ và chắc chắn.
Bà Jiba từ từ chuyển ánh mắt về tôi và nói.
- Ta hiểu… ta không mong mọi chuyện trở nên quá nghiêm trọng. Nhưng đã là quá muộn để làm gì rồi. VÀ ta nghĩ chuyện này cũng cần thiết cho nhà Wu.
Sau khi suy nghĩ một lúc tôi đáp lại.
- Tôi chỉ đơn giản nghĩ về một kế hoạch tẻ nhạt bởi vì tính hiếu chiến và lòng tự trọng của mình. Nhưng giờ đã có nhiều lý do hơn rồi. Vì lợi ích của nhà Wu, tôi hy vọng Donda Wu có thể thừa nhận tôi… Rất khó để diễn tả bằng lời, nhưng đó là những gì tôi nghĩ.
“Ta hiểu rồi…” bà Jiba lẩm bẩm.
- Đây có thể là con đường đi đúng đắn của cậu… Nếu là vậy, tấm thân già này… nếu đứa trẻ Donda đó thật sự hành động quá vô tâm, ta sẽ rời nhà Wu…
- Eh?
- Ta nói là ta sẽ từ bỏ cái tên Wu… Trưởng tộc nhà Fa Ai Fa, nếu ta làm vậy, cháu có chấp nhận ta vào nhà Fa không…?
- Bà J-Jiba, bà đang nói cái gì vậy!? Làm sao cháu làm được!
Trong suốt thời gian ở cùng Ai Fa đây là lần đầu tôi được thấy cô ấy điên cuồng thế này.
Cũng rất là bình thường thôi, tôi ngạc nhiên chẳng kém.
Tuy nhiên… tôi có thể hiểu được ẩn ý mà bà Jiba nói.
- Ara ara, cháu định bỏ rơi một bà lão vô gia cư ư…? Nếu ta rời nhà Wu, và nhà Fa cũng ruồng bỏ ta, vậy thì ta chỉ còn một nơi để đi thôi…
- Cháu đang nói là bà không cần làm như thế! Tại sao bà lại phải rời bỏ nhà Wu? Thật quá kỳ lạ!
- Không có gì là lạ cả… Nếu nhà Wu tuyên bố cắt đứt với nhà Fa, ta sẽ không còn được gặp cháu nữa đúng không? Và nhà Tsun sẽ càng táo tợn hơn, và chúng có thể làm những chuyện khủng khiếp với cháu… Tấm thân già này sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra…
- Dù vậy, bà vẫn không cần rời khỏi nhà này! Ngay cả khi bà có ở đó, mấy người nhà Tsun vẫn sẽ…
- Người mà ta không thể tha thứ không phải nhà Tsun, mà là Donda người đã ép buộc cháu vào cái số phận này…
Bà Jiba nói nhẹ nhàng, nhưng vẫn rất rõ.
- Cha của Donda là con trai ta, và dòng máu của ta chảy trong huyết quản của cháu ta. Nếu nó làm ra một quyết định như vậy, cháu sẽ bị đẩy vào một tình thế rất nguy hiểm, ta không thể cho phép nó làm như vậy… Đó là tại sao ta muốn cắt đứt quan hệ với nhà Wu, chỉ có thế thôi…
- Chuyện đó quá ngu ngốc… Còn Rimee Wu? Leina Wu? Jiza Wu? Dòng máu của bà cũng chảy trong người họ nữa mà, không phải họ cũng là gia đình quan trọng của bà sao?
Ai Fa đã gần như bật khóc.
- Tất nhiên, chúng là gia đình quan trọng của ta. Đó là Jiza, Vena, Darum, Leina, Ludo, Lala, Rimee, Kota…hay là Ditto Min, vợ Donda Mia Lei, vợ Jiza Sati Lei, tất cả mọi người đều quan trọng với ta… Tuy nhiên, Donda là trưởng tộc. Nếu ta không làm theo ý muốn của trưởng tộc, chỉ có thể rời khỏi nhà thôi…
“Cháu đã bảo…” Ai Fa đã nghẹn lời.
Một giọt nước mắt mà cô không thể kìm lại được nữa, rơi xuống.
- Donda nói nó sẽ cắt đứt quan hệ với nhà Fa và ta sẽ không bao giờ cho phép. Làm như vậy là phạm một lỗi lớn… Là trưởng lão nhà Wu, ta phải cho Donda biết đây là một sự lựa chọn sai lầm thông qua hành động này…
Bà Jiba gạt đi nước mắt của Ai Fa.
- Và đó là tại sao, rời khỏi nhà này là lựa chọn duy nhất của ta… cậu có hiểu không, Asuta?
- Tôi cũng phần nào hiểu được.
Khi tôi trả lời như vậy, Ai Fa lườm tôi với đôi mắt đáng sợ.
Nhưng tôi cũng không có ý định rút lại lời nói.
- Không, bà là một người rất tuyệt vời và tôi không nghĩ tôi có thể hiểu được bà dễ như vậy. Tuy nhiên, nếu tôi ở vào vị trí ấy…. Nếu gia đình tôi muốn làm một chuyện tồi tệ như thế với một người mà tôi rất yêu quý, tôi cũng sẽ không cho phép. Tôi không chắc mình có đủ mạnh mẽ để rời bỏ gia đình, nhưng tôi hiểu tại sao bà lại nghĩ như vậy.
“Asuta, cậu…” Ai Fa nắm lấy ngực áo tôi.
Nhưng lực tay cô rất yếu, tôi nắm lấy tay cô và nói.
- Ai Fa, Rimee Wu cũng có thể sẽ nghĩ như Jiba Wu. Cô có nghĩ con be cho phép cha nó phá hoại cuộc sống của Ai Fa, người mà con bé yêu quý nhất? Rimee Wu sẽ rời khỏi nhà cùng với bà Jiba Wu… ngay cả khi con bé không thể làm vậy, nó sẽ rất căm ghét người cha đó cho đến hết đời.
Mặt Ai Fa đã tái xanh vì sốc.
Gương mặt ủ rũ của cô làm trái tim tôi tan nát, nhưng tôi vẫn tiếp tục.
- Chúng ta đã đồng ý cuộc đấu này với hậu quả nghiêm trọng này. Nếu cô không muốn nhìn thấy chuyện đó xảy ra, chúng ta nên từ bỏ nó cho dù có nhục nhã đi chăng nữa. Vậy có nghĩa là… chúng ta chỉ cần lo về niềm tự hào và cuộc sống của riêng mình thôi.
Đặc biệt là Ai Fa.
Ai Fa cần phải hiểu cô ấy được yêu quý như thế nào bởi những người xung quanh.
“Không cần biết chuyện gì xảy ra cho cô, sẽ không ai cảm thấy đau buồn hay tức giận” Đó là những gì cô đã nghĩ trong suốt hai năm qua.
Tôi nghĩ tính cách mạnh mẽ của cô thật ấn tượng, và tôi tôn trọng tinh thần bền bỉ của cô mặc dù cho sự cô đơn kéo dài.
Tuy nhiên… Ai Fa đã mặc một lỗi lầm.
Mặc dù cô tự tẩy chay mình, Ai Fa vẫn quan tâm đến Rimee Wu và Jiba Wu. Nếu đã là vậy, thì những nhà khác cũng có thể cảm thấy như vậy với Ai Fa. Cô ấy cần nhận ra điều đó.
Chỉ những người không quan tâm đến người khác mới xứng đáng phải chịu cô đơn.
Nếu cô ấy có một trái tim biết yêu thương, vậy thì cô ấy không nên tiếp tục sống một cuộc sống cô đơn.
- …Ai Fa, những gì chúng ta cần làm vẫn như vậy.
Tôi nắm chặt lấy tay Ai Fa.
- Chúng ta cần thắng trận đấu này và bắt Donda Wu công nhận. Sau đó thì sẽ không ai bị tổn thương. Jiba Wu không rời khỏi nhà, và Rimee Wu cũng không ghét bỏ cha mình. Tôi chỉ cần nấu một bữa ăn thật ngon và thỏa mãn Donda Wu.
Nếu chúng tôi xin lỗi Donda Wu ngay bây giờ, thì sẽ mất đi danh dự, tiếng nói và chỗ đứng, nhưng chúng tôi sẽ không mất đi Jiba Wu và Rimee Wu.
Tuy nhiên… tôi không nghĩ như thế là đủ.
Tôi hy vọng có thể có quan hệ tốt hơn với nhà Wu.
Sau khi đến thăm và gặp gỡ bọn họ, cảm xúc này còn mạnh mẽ hơn.
- Asuta cậu có thể nói đâu mới là con đường đúng đắn không…?
Bà Jiba thì thầm. Tôi quay về phía bà và cười tự tin nhất có thể.
- Tôi không biết đây có phải là cách đúng đắn, nhưng điều duy nhất tôi có thể làm là chuẩn bị một bữa ăn ngon. Jiba Wu, hãy chờ đón bữa tối ba ngày sau nhé.