Isekai Ryouridou

chương 02: biển chỉ đường ở đâu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

1

Sáng hôm sau.

Khi tôi mở mắt ra đã không còn thấy Ai Fa đâu nữa.

Căn nhà bỏ trống của nhà Wu mà chúng tôi ở lại rộng gấp hai lần nhà của Ai Fa. Nền nhà cũng được trải một tấm thảm lông, và chúng tôi vẫn ngủ như thường lệ. Nhưng giờ không thấy Ai Fa đâu cả.

- Hmm?... Cô ấy đi đâu rồi nhỉ?

Cảm thấy lo lắng, tôi đứng dậy và gõ cửa từng phòng trong ngôi nhà và vào kiểm tra nhưng vẫn không thể tìm thấy cô ấy đâu. Tất cả các căn phòng đều trống rỗng.

Cô ấy đi đâu rồi chứ?

Tôi đã thật sự lo lắng.

Chẳng lẽ thằng con thứ đó lại đến làm phiền cô ấy nữa?

Tôi không thể cứ ngồi đây với những suy nghĩ như vậy.

Buộc lại cái khăn trắng, tôi vội vã lao ra ngoài cửa.

Thanh gỗ chặn cửa đã bị gỡ ra.

…Nghĩa là cô ấy đã tự mình rời đi.

Mặt trời cũng mới chỉ vừa ló rạng.

Bình thường, giờ này chúng tôi đang giặt quần áo. Nhưng vì hôm nay chúng tôi làm khách, nên sẽ không phải làm những công việc như mọi ngày nữa. Tôi lại càng thắc mắc tại sao Ai Fa lại rời đi.

Phía bên ngoài là khoảng sân trống được bảy ngôi nhà bao quanh. Tôi đi bộ ra đó và tìm kiếm xung quanh.

Ở đó, một người phụ nữ mập mạp đang mang cái nồi sắt, một người phụ nữ lớn tuổi đang phơi khô lá pico trên một tấm vải lớn, mà một nhóm trẻ con đang giúp bọn họ.

Các gia đình đều đang bắt đầu với phần việc buổi sáng, nhưng không thấy bất cứ một người nào của nhà Wu, và tôi cũng không thấy Ai Fa đâu cả. Tuy nhiên… dựa vào bầu không khí ở đây thì có lẽ không phải Ai Fa bị người khác bắt đi. Nhìn vào quang cảnh yên bình trước mắt, thật ngu ngốc nếu cứ giữ những ảo tưởng nguy hiểm như thế.

Nếu vậy, chuyện gì đang diễn ra? Hay cô ấy đã bỏ tôi lại và tự mình trở về rồi?

Tôi không nghĩ chuyện này là do vụ việc với Vena Wu tối qua.

Cuối cùng đêm qua tôi cứ khăng khăng rằng “cô ấy đã uống say và tôi không rõ lắm về những gì cô ấy nói”, vì thế Ai Fa không nên tức giận về chuyện đó. Mặc dù Ai Fa có nghi ngờ và lạnh nhạt với tôi, nhưng tôi không nghĩ cô giận tới mức bỏ mặc tôi lại đây một mình.

Hay là cô giận đến mức ấy luôn?

Tôi thật sự cắn rứt vì đã không thành thật nhiều chuyện với Ai Fa. Chẳng lẽ cô ấy đã nhìn thấu hết?

Haizzz, nếu biết trước sẽ rắc rối thế này, tôi đã chẳng che giấu cô làm gì. Tôi nên thú nhận toàn bộ… không, tôi nên sửa lại một số chi tiết nhỏ nhặt… rồi nói lại cho cô ấy!

… Dù sao thì tôi nghĩ mình đã lo lắng quá mức rồi….sao?

Cứ như một đứa trẻ mới rời xa vòng tay mẹ cha vậy.

Tuy nhiên, cũng phải nói là tôi cảm thấy khó khăn hơn vì đây là ở thế giới khác.

Oh… mà nhớ lại, tối qua là lần đầu tiên tôi hành động riêng rẽ với Ai Fa.

Mà nếu tính cả khoảng thời gian tôi trông nhà, thì hai đứa cũng thường tách ra mà. Tuy nhiên tôi đã hứa mình “chỉ hành động dưới sự giám sát của cô ấy”, vì thế tôi không bao giờ lang thang bên ngoài một mình.

Và ngay cả khi chia ra, chúng tôi cũng không có liên quan đến ai khác ngoài người kia. Chúng tôi đã dành năm ngày cùng nhau ở trong thế giới thu bé, nơi chỉ dành riêng cho hai đứa.

Nhưng Rimee Wu xuất hiện và phá vỡ thế cân bằng.

Và khi sự cân bằng bị phá vỡ, biến cố là tất yếu.

Vena Wu cầu hôn tôi, còn Darum thì ve vãn Ai Fa.

Chính là định mệnh.

... Mà giờ đâu phải lúc độc thoại chứ!

Tôi cần biết Ai Fa đã đi đâu.

Dù sao thì cũng phải đến nhà Wu thôi.

Nhưng nếu Ai Fa đã chào tạm biệt và về nhà, tôi chỉ có thể khóc lóc mà chạy theo cô ấy thôi.

- …Yo, vị khách, sao cậu lại đứng đây một mình thế?

Khi tôi đinh bước tiếp thì có ai đó gọi từ phía sau. Tôi quay lại và một chàng trai trẻ tóc vàng hoe đang tò mò nhìn vào mình.

Đó là con trai út nhà Wu, Ludo Wu.

- Ah chào… cậu cũng thế cậu bé, đang làm gì ở đây thế?

Tôi đang đứng ở khu nhà Wu, phần sâu nhất của khoảng sân, và cậu ta đến từ phía sau, thế nghĩa là cậu ta vừa ra ngoài về.

- Hmm? Vì sao đó mà hôm nay tôi dậy sớm quá, nên tôi chỉ lượn lờ vô định thôi. Nếu mấy người phụ nữ thấy tôi, họ sẽ kéo tôi đi làm việc mất.

Ludo Wu trả lời và ngáp một cái rõ to.

Chiều cao chính xác của tôi là 170cm. Cậu bé này thấp và nhỏ bé hơn tôi, và có ngoại hình khá đáng yêu.

Tất nhiên, cậu ta trông nhỏ con hơn nhưng không hề yếu như vẻ bề ngoài, và gương mặt lúc nào cũng như không biết sợ là gì.

- Công việc của phụ nữ thì nên để phụ nữ làm. Họ cứ yêu cầu tôi giúp chỉ vì tôi là người đàn ông trẻ nhất…. Vậy, cậu đang làm gì thế, khách quý? Asuta đúng không?

- À, Ai Fa đã rời đi khi tôi tỉnh dậy, nên tôi đi tìm cô ấy. Cậu bé, có gặp cô ấy không?

- Chịu, có lẽ cô ta đang giúp mấy người phụ nữ làm việc. Họ có lẽ đang giặt quần áo ở nguồn nước… Lối này, theo tôi.

Ludo Wu nhanh nhẹn đi về phía nhà chính tộc Wu.

Mặc dù nói chuyện bình thường, nhưng con người cậu ta cũng tốt bụng đáng kinh ngạc. Trong số những người đàn ông nhà Wu với những tính cách đặc thù, cậu bé này là người ngay thẳng nhất, và cậu ta là người duy nhất thừa nhận kỹ năng nấu nướng của tôi.

- Hai người sẽ về nhà hôm nay sao? Thật chán quá, tôi muốn ăn nhiều món ngon nữa mà.

Mấy lời của cậu ta làm tôi khá vui và ngày càng có thiện cảm hơn.

- Tôi đã dạy cho những người phụ nữ phương thức rồi. Chắc chắn họ sẽ làm ra những món ăn ngon ngay cả khi không có tôi ở đây.

- Mấy người phụ nữ nhà tôi không được thế đâu! Và cha sẽ không cho phép họ làm cái món “bơ gơ” đó. Mà ngay cả họ có làm thì cũng chỉ có bà Jiba được ăn.

Cậu ta nhìn vào tôi với ánh mắt bất mãn.

- Asuta, cậu thật sự không muốn ở rể nhà chúng tôi sao? Dù là Vena-nee hay Leina-nee, chỉ cần chọn một người rồi thịt thôi.

- Cậu có phải em trai của họ không vậy? Nói mấy thứ điên khùng như vậy… cậu bé, cậu thật sự thấy ổn khi chị gái cậu bị ngược đãi sao?

- Rồi họ sớm muộn cũng kết hôn thôi, nên đằng nào chẳng thế. Và thay vì bị gả đi, họ có thể ở lại nhà Wu mãi mãi nếu họ lấy về một người chồng. Nên làm thế này còn tốt hơn.

Hmm, có vẻ cậu ta thật sự lo cho mấy cô chị em gái. Nhưng với một người từ thế giới khác, tôi thật khó có thể hiểu được suy nghĩ của cậu ta. Nhưng nếu một gã xâm hại người chị gái mà cậu ta yêu quý, cậu ta có thật sự coi anh ta là anh rể được không?

- Leina-nee đã 17 còn Vena-nee thì đã 20 rồi. Mấy người xung quanh chúng tôi thật sự nhiều chuyện, lúc nào cũng hỏi tại sao con gái nhà Wu đến tuổi đó rồi mà vẫn chưa kết hôn. Bọn họ luôn muốn mấy chị ấy sớm lấy chồng, tăng số lượng thành viên và tạo ra thế hệ tiếp theo. Đó cũng là một nhiệm vụ quan trọng của phụ nữ, đúng không?

- Đúng vậy. Mà cậu bé bao nhiêu tuổi rồi?

- Tôi mười năm. Cuối cùng cũng được lấy vợ rồi… Mà anh thôi gọi tôi là “cậu bé” đi, nó làm tôi nổi da gà đấy.

- Xin lỗi. Ah, đó có phải nguồn nước không?

- Đường này.

Đúng là một cậu bé thân thiện.

Ngoại trừ con gái thứ ba Lala Wu, tôi đã nói chuyện với tất cả những người khác trong nhà Wu. Cá tính của những thành viên trong nhà này thật sự rất phong phú.

Con trai cả đáng sợ Jiza Wu, nhân cách rất khó đoán.

Một con sói hoang với cặp mắt đáng sợ, Darum Wu.

Con trai út có vẻ hoang dã nhưng rất vui tính.

Vena Wu, trưởng nữ quá đỗi gợi cảm.

Cô em gái ngây thơ và nghiêm túc, Leina Wu.

Người phụ nữ duy nhất chối bỏ món “kiba bít tết” của tôi, Lala Wu.

Rimee Wu ngây thơ và đáng yêu.

Cái nhà này có đủ các thể loại cá tính.

Tôi thật sự tò mò tại sao một cặp vợ chồng có thể sinh được những người con quá khác biệt như vậy (chưa nghe “cha mẹ sinh con, trời sinh tính sao”)

- Cậu không muốn cưới vào nhà Wu sao? Nếu vậy, tôi sẽ phải giúp cậu lôi kéo Leina-nee và những người khác.

Chúng tôi băng qua khu nhà và đi xuống con đường bên phải hướng về phía nhiều cây cối.

- Hay là cậu có thể đột nhập vào trong lúc Leina-nee đang tắm. Cậu biết về cái luật lệ kỳ lạ rồi đúng không? Nếu một người đàn ông nhìn thấy cơ thể trần trụi của người phụ nữ chưa chồng, anh ta sẽ phải lấy cô ấy làm vợ, hay là bị chọc mù mắt. Leina-nee là một người yếu đuối, và chị ấy chắc chắn sẽ đồng ý lấy cậu thôi.

- Tôi không nghĩ sẽ có chuyện đó đâu! Chắc chắn tôi sẽ bị chọc mù cho mà xem.

- Thay vì cưỡng hiếp và làm chị ấy có bầu, cách này tốt hơn đúng không?

- Tôi nghĩ cậu đã sai ngay từ mục đích rồi …Ludo Wu, cậu nên thật sự nghiêm túc về những gì cậu cần làm để cho chị em gái của cậu hạnh phúc.

- Nhưng thế này cũng hạnh phúc mà. Bằng cách đó, chị ấy có thể ăn ngon mỗi ngày!

Mấy câu nói rất xảo quyệt, nhưng tôi chẳng thể ghét cậu ta được vì cậu ta cứ tiếp tục khen ngợi… Tôi suy nghĩ quá nông cạn đúng không?

Donda Wu đã hoàn toàn chối bỏ tôi đêm qua, và nó đã để lại một vết sẹo sâu trong tim tôi. Và những gì Ludo Wu nói đã giúp nó dịu đi phần nào.

- Hmm, phương thức cuối cùng… Làm cho ông bố cứng đầu của tôi thừa nhận cậu.

- Tôi chưa nói rõ sao? Tôi không có ý đinh kết hôn…

- Tôi không có nói về chuyện đó, ý tôi là làm ông ấy thừa nhận kỹ năng nấu ăn của cậu.

Tôi nhìn kỹ vào góc nghiêng gương mặt của cậu ta.

Ludo Wu không hề để ý, vắt hai tay ra sau đầu và vừa đi vừa nhún nhảy đôi chân.

- Tôi nghĩ thịt kiba đó thật sự siêu ngon, nhưng cha tôi phàn nàn vì nó quá mềm và ngọt đúng không? Vậy cậu chỉ cần làm món gì đó không mềm và ngọt thôi, rồi ông ấy sẽ chẳng còn cách gì để chê bai thêm nữa. Nếu cha thừa nhận kỹ năng của cậu, ông ấy cũng không ngăn cấm những người phụ nữ nhà tôi học theo… Cách này chuẩn nhất rồi.

Cho dù là rất khó, nhưng tôi thật sự muốn mọi chuyện đi theo hướng đó.

Cơ mà tôi lại chẳng biết nên làm như thế nào.

- …Nhưng Donda Wu không cho phép tôi nấu ăn nữa.

- Hmm? Đâu có. Nếu cậu nói với ông ấy “Tôi sẽ làm một món ngon cho ông, vì thể hãy để tôi chăm lo cho việc nhà bếp”, ông ấy chắc chắn sẽ đồng ý. Nếu cha tôi nghe thấy thế ông ấy sẽ không quan tâm những chuyện khác đâu.

- …vậy sao?

- Hey hey, đừng có làm bừa! Đi sai một nước là mấy ngón tay của cậu sẽ bị cắt cụt đấy! Nếu vậy thì tôi sẽ chẳng bao giờ được ăn đồ của cậu nữa… Tôi không muốn chuyện thành ra như vậy đâu.

Tôi thật sự cảm thấy muốn hôn vào má cậu ta một cái.

Tuy nhiên, tôi sẽ gặp rắc rối nếu cai hôn đó mở ra cả một thế giới mới cho tôi hay cậu bé này, vậy nên tôi sẽ không làm thế.

Hiểu rồi… nếu ông ta đồng ý, tôi có thể khôi phục danh dự bằng một món ăn khác…

Trong khi ý chí tôi đang rực cháy, Ludo Wu thở dài và nói.

- Theo như tình hình hiện tại, cách đơn giản nhất đó là để cậu ở rể nhà Wu. Tôi đề xuất Leina-nee, hai người bằng tuổi đúng không?

- Không, ngay cả khi chúng tôi cùng tuổi, thì kết hôn chỉ vì nguyên nhân đó thì thật kỳ lạ. Tôi muốn sống thành thật với bản thân.

Thành thật với con người và trái tim mình.

Ludo Wu lười nhác đáp lại “đúng thế”

- Ah, cậu có thấy tấm ván kia không, phía sau đó là nguồn nước đấy. Tôi không muốn họ giao việc cho tôi đâu nên đi trước nhé.

- Được rồi, cảm ơn… Ah, cũng hơi muộn để nói cái này nhưng cảm ơn vì chỗ nanh và sừng hôm qua nhé, tôi rất vui đấy.

- Cậu nói cái gì thế? Đó là lời cảm ơn của tôi cho cậu, và cậu lại cảm ơn tôi? Cậu đã tự mình kiếm được những lời chúc đó mà, đúng không?

Cậu ta buông một câu cợt nhả rồi quay đi.

Họ có cùng huyết thống mà. Cũng giống như cô em út đáng yêu, hành động của cậu ta cũng rất hợp với lời nói. Đến lúc đi tiếp thôi. Tôi nhìn thấy rất nhiều tấm ván phía trước dựa vào những gốc cây tạo thành bức tường.

Tôi không hiểu họ đặt những tấm ván ở đây làm gì, nhưng những tiếng đập nước và giọng nói của phụ nữ có thể nghe thấy được.

Tôi cần sự cho phép của Ai Fa trước khi tính đến chuyện lấy lại danh dự của mình

Tôi đi thẳng đến chỗ nguồn nước và nghĩ cách để thuyết phục cô ấy.

Những âm thanh có vẻ rất vui vẻ. Đó chắc chắn là tiếng cười của Rimee Wu, mới sáng sớm đã thật năng động.

- Xin lỗi, nhưng Ai Fa có ở đây không.

Tôi nhìn vào từ sau những tấm ván.

Và ngay khoảnh khắc sau đó, đối tượng đã đứng ngay trước mắt tôi.

Ai Fa đang ở ngay đó.

Cô ấy đang lau mái tóc vàng của mình bằng một mảnh vải to, và ngạc nhiên nhìn vào tôi.

Toàn bộ cơ thể của Ai Fa chiếm trọn tầm nhìn của tôi.

Làn da chocolate mềm mại của cô chiếm trọn tầm nhìn của tôi.

… Sau khi đến thế giới này, người đầu tiên tôi gặp là Ai Fa.

Đó là tại sao ban đầu tôi nghĩ Ai Fa là một công dân điển hình của Forest’s Edge.

Tôi đã sai hoàn toàn. Ai Fa không phải là một người bình thường, cô là một tồn tại đặc biệt.

Người phụ nữ này thật sự đã cầm chắc thanh kiếm và săn kiba sâu trong rừng. Ngoài Ai Fa, không còn người phụ nữ thứ hai.

Tôi chưa bao giờ gặp một người nào như Ai Fa. Cô ấy có đôi mắt của mèo hoang, và những chuyển động của cô thì dứt khoát như đàn ông. Ở Forest’s Edge, không có cô gái nào dũng cảm, mạnh mẽ, tràn đầy sức sống và tinh thần chiến đấu như Ai Fa.

Ngay đến ngoại hình của cô ấy cũng hoàn toàn khác biệt so với phần còn lại.

Phụ nữ ở nơi này, đặc biệt là những cô gái chưa lấy chồng luôn luôn ăn mặc lộ rất nhiều da thịt, nên tôi có thể dễ dàng nói cô ấy hoàn toàn khác biệt so với họ. Không ai ngoài Ai Fa có một thân hình vô cùng cân đối như vậy.

Và tất nhiên, vì những người phụ nữ khác cũng phải nhặt củi và thảo mộc từ khu rừng, chặt gỗ, mang những cái nồi sắt và thùng nước khá nặng, nên không có ai là thừa mỡ.

Dù vậy, họ vẫn khác biệt so với Ai Fa.

Để có thể lăn lộn trong rừng và vung thanh kiếm để săn những con kiba hung tợn… Ai Fa đã phải tập luyện để đảm bảo những yêu cầu đó. Cơ thể cô cứ như được rẻn từ sắt vậy.

Nhưng sự thật là dáng người Ai Fa lại khá mảnh dẻ, cánh tay, chân, phần thân không quá dày. Cô ấy không hề cơ bắp như những người đàn ông.

Nhưng cơ thể của cô đã được trui rèn và có những thớ cơ mạnh mẽ đầy kinh nghiệm thực chiến.

Người cô cứ như một sợi roi da, không hề có chút mỡ thừa nào.

Cô ấy không có chế độ ăn kiêng nào, mà duy trì cơ thể mảnh mai đó thông qua làm việc chăm chỉ và săn bắt.

Tuy nhiên, Ai Fa cũng không hề mất đi sự mềm mại của một cô gái trẻ. Những thớ cơ lưng khỏe mạnh, vòng eo nhỏ nhắn và những đường cong của đôi chân tạo nên hình ảnh đầy năng động. Thân hình của cô thật sự làm tim tôi đập mạnh.

Ai Fa thật xinh đẹp, như một con báo hoang.

Cơ thể của cô tuyệt vời như một vận động viên.

Ai Fa là một người phụ nữ đầy quyến rũ.

Không cần biết bạn nhìn cô ấy như thế nào, một con thú, một con người hay một người phụ nữ…. cơ thể của cô ấy vẫn thật đẹp và cân đối. Tôi luôn luôn nghĩ như vậy đấy.

Và giờ…. (rồi đánh lạc hướng mãi)

Cơ thể tuyệt vời của Ai Fa đang chiếm trọn tầm mắt của tôi.

Mặc dù có những vết sẹo trắng có trên khắp cơ thể, vẫn có thể thấy sự mịn màng lấp lánh từ cô cứ như không một tì vết. Và giờ đây cơ thể đó đang lộ ra ngay trước mắt tôi.

Nói đơn giản thì, Ai Fa đang khỏa thân.

Đứng dạng chân trên một tảng đá, Ai Fa đang dùng một mảnh vải lớn để lau khô mái tóc ướt, và cô vẫn đứng im đó. Phần thân trước của Ai Fa đang phơi bày ra ngay trước mắt tôi.

Có một vài cô gái khỏa thân chơi đùa phía sau cô. Khi họ chú ý thấy tôi, họ hét toáng lên, nhưng tôi không thể nhận thức được những cái đó nữa.

Biết tại sao không?

Như một thước phim tua nhanh, cô chủ của tôi đỏ mặt ngay lập tức, gương mặt cô là của một ác quỷ đang xấu hổ . Với toàn bộ sức lực, Ai Fa cho tôi một cú đấm móc phải chính diện thái dương.

2

- Cậu thật sự gây ra lắm rắc rối đấy nhỉ…

Đây là một khu bỏ trống nằm cách nhà Wu một quãng, và ai đó vẫn đang thở dài não nề.

Cao 180cm, thân hình cân đối, mắt híp và một nụ cười làm anh ta trông thật khó đoán… Đó chính là trưởng nam nhà Wu, Jiza Wu.

Con trai út Ludo Wu đang đứng kế bên, hướng ánh mắt về phía những ngọn đồi xa xa, cứ như chuyện này không liên quan đến cậu ta. Ai Fa và tôi đang đứng trước mặt họ.

Cảnh này trông cứ như tôi và Ai Fa đang bị chủ nhân trách mắng. Thực tế thì, tính nghiêm trọng và cấp bách còn ở một mức độ hoàn toàn khác. Cuộc gặp mặt bí mật này sẽ quyết định tương lai của nhà Wu và nhà Fa.

- Nhìn thấy thân thể trần trụi của một phụ nữ chưa chồng là một điều cấm kị ở Forest’s Edge, cậu có hiểu không?

- …Có, tôi biết rất rõ.

- Theo như luật lệ, để chuộc lỗi, người vi phạm phải chịu móc một mắt hoặc cưới cô gái làm vợ, và chăm sóc cô ấy cả đời. Không may, chúng tôi không biết cậu từ đâu đến, nên cũng không thể để cậu lấy bất kỳ ai trong nhà Wu được.

- …Vâng, chuyện đó là hiển nhiên với tôi.

- Vena, Leina, Lala và Rimee, cả bốn người em gái của tôi đều ở đó. Chúng tôi không thể để tất cả lấy cậu được.

- …Vâng, tôi cũng không dám làm vậy.

- Có lẽ thế, nhưng cậu thì không có bốn con mắt. Vậy chúng ta nên làm gì đây…

- L-Liên quan đến chuyện đó, không phải tôi đã nói rõ ngay từ đầu rồi sao!

Mặc dù đây là một cuộc gặp bí mật, tôi vẫn không thể ngừng hét lên được.

- Tôi chỉ nhìn thấy mỗi Ai Fa khỏa thân thôi!

Ai đó sút vào chân tôi.

- Bởi vì Ai Fa đã chắn trước mặt, tôi chỉ nhìn thấy cơ thể trần trụi của Ai Fa thôi!

Tôi lại bị sút lần nữa.

- Bởi vì tất cả sự chú ý của tôi đều đã dành cho cơ thể trần trụi của Ai Fa rồi, tôi không còn nhìn thấy ai xung quanh nữa! Tôi chỉ nhìn thấy mỗi cơ thể của Ai Fa thôi!

Cô ấy lại cho tôi một liên hoàn cước.

Nhưng tôi thật sự rất buồn nếu mắt hoặc một chỗ nào đó trên cơ thể bị cắt xuống, nên tôi phải liều mình cãi lại.

Nhân tiện, sau khi thái dương của tôi nhận cú đấm móc phải full sát lực đó, đến giờ vẫn còn thấy đau. Dù không bị chảy máu nhưng tôi sợ không biết hộp sọ có bị nứt không.

- Hey, đừng có bị mê hoặc bởi người đàn bà trong nhà cậu, như thế chẳng phải tôi đã phí công sức sao?

Ludo Wu lầm bầm, không hề quan tâm đến tính chất nghiêm trọng của sự việc. Jiza Wu từ từ quay về phía cậu ta.

- Ludo Wu, em có hiểu được hậu quả nghiêm trọng thế nào không?

Anh ta nheo mắt lại thành một đường kẻ và nhìn vào người em trai.

Ludo Wu choáng váng và sau khi lùi lại một chút, cậu ta nhướn mày lên và nói.

- Gì chứ? Chuyện này thật vớ vẩn! Đây chỉ là một điểu luật cổ hủ từ lâu rồi. Đùa chứ, đã không còn ai làm theo cái quy định vô lý này nữa rồi!

- Có thể em đúng, nhưng với việc nhà Tsun đứng đầu ngôi làng đang sa sút, thì nhà Wu chính là một đại diện cho Forest’s Edge. Dù cho điều luật có là cổ hủ, chúng ta vẫn không được phép xem nhẹ.

Tôi không thể nhìn thấy bất cứ thay đổi nào trên nét mặt của Jiza Wu. Mặt anh ta vẫn rất lịch thiệp và dù giọng anh ta có nghiêm khắc như thế nào, trên môi vẫn là một nụ cười.

Nhưng sau khi nghe thấy lời của Jiza Wu, gương mặt của Ludo Wu đang như một chú cún con sủa bậy, giờ đã tái xanh.

- Em…em hiểu rồi. Là lỗi của em… em đã nói là em sai rồi! Jiza-nii đừng điên quá anh!

- Anh sẽ xử chú sau.

Jiza Wu lờ đi cậu em đáng thương và đối diện với chúng tôi.

Ngay lập tức tôi có thể cảm nhận một sức ép vô hình đè nặng lên đầu mình.

Cái thứ áp lực kinh khủng của anh ta đến từ đâu vậy chứ? Tôi có cảm giác như mình đang đối đầu với một bậc thầy võ thuật vậy.

- Ai Fa của nhà Fa, cô nghĩ gì về người nhà cô, kẻ đã phạm tội? Tôi sẽ quyết định sau khi nghe cô nói.

Jiza Wu nói nhẹ nhàng.

- Để chắn tầm nhìn từ bên ngoài, có một tấm biển đã được dựng nên ở nguồn nước. Tấm biển là đại diện cho cửa nhà và không một ai có quyền bước qua cánh cửa khi chưa được người nhà cho phép, đó là luật ở Forest’s Edge. Vậy Souta từ nhà Fa đã phá luật… Nếu đó là cô, thì hình phạt gì dành cho cậu ta?

- …Asuta là một người ngoài. Với vai trò người đứng đầu nhà Fa, tôi đã chấp nhận cậu ấy vào nhà mình, nhưng lại cho phép cậu ta đến nhà người khác khi chưa hiểu rõ luật lệ ở đây. Đó là lỗi của tôi.

Ai Fa lạnh lùng lên tiếng, sau dó im lặng cúi đầu.

- Nếu cần phải chuộc lại lỗi lầm này, tôi sẵn lòng dâng lên đôi mắt của mình. Nhưng tôi sẽ không thể sống như một thợ săn của Forest’s Edge nếu mất cả hai con mắt, nên làm ơn chấp thuận cho tôi chỉ từ bỏ một con mắt…

- Nè Ai Fa!

Khi tôi bắt đầu hét lên, Jiza Wu ra hiệu dừng lại, và dùng tay mân mê cái cằm.

- Ai Fa của nhà Fa, cô đang nhầm lẫn gì sao? Nếu cô mất đi một mắt, cô sẽ không thể nào sống như một thợ săn kiba. Khu rừng chứ không phải khu vui chơi.

- …Nếu vì thế mà tôi ngã xuống trong rừng, vậy thì tôi sẽ chấp nhận số phận.

- Hou.

Jiza Wu gật đầu và nhìn vào tôi lo lắng.

- Tôi sẽ hỏi cậu một lần nữa. Asuta của nhà Fa, cậu có nhìn thấy thân thể trần trụi của bất kỳ người phụ nữ nào trong nhà Wu không?

- Tôi chỉ nhìn thấy thân thể của Ai Fa thôi!

Ngay cả trong tình thế này cô ấy vẫn sút vào chân tôi.

- Tôi hiểu rồi.

Jiza Wu thở ra.

- Asuta, tôi sẽ tin những gì cậu nói… Vì cậu đã khẳng đinh chỉ nhìn thấy mỗi thân thể của Ai Fa, nên đó sẽ là chuyện của nhà Fa, và không có gì liên quan đến nhà Wu.

“ …Anh tha cho cậu ta?” Ai Fa hỏi.

- Tôi không tha thứ cho cậu ta, tôi tin cậu ta.

Jiza Wu đáp lại.

- Ai Fa cô là một người đáng tin cậy. Vì Asuta đến từ nhà Fa, nơi cô làm chủ, tôi sẽ tin những gì cậu ta nói…. Asuta, cậu có đề cập là mình không hề bước một bước qua tấm biển đúng không?

- Đúng! Bởi vì Ai Fa đang đứng ở ngay lối vào và không mặc gì hết!

Cô ấy lại đá tôi nữa.

Tôi thở phào vì đã biện hộ thành công nên cũng không để tâm lắm.

- Vậy vấn đề này không hề có hại với nhà Wu, tôi không truy cứu thêm nữa… Nếu có đổ máu chỉ vì một chuyện bình thường, chúng tôi sẽ bị vu cho là dùng âm mưu hiểm độc để hãm hại nhà khác.

Sau khi nói như vậy Jiza quay về phía Ludo Wu đã trờ nên ngoan ngoãn.

- Ludo Wu, giờ em đã hiểu chưa? Việc làm của em không chỉ mang lại rắc rối cho nhà Fa, mà còn gây hại cho nhà Wu nữa. Em đã trở thành người lớn rồi, và biết phân biệt phải trái, nên hãy tuân thủ luật lệ như một người nhà Wu.

- Vâng….

Ludo Wu trả lời đơn giản, việc đó là cậu ta còn đáng thương hơn.

- C-Cậu ta sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc sao?

- Hmm? Asuta từ nhà Fa sao cậu lại hỏi thế?

- Vì… dù là cậu ta đáng phải nhận, tôi vẫn cảm thấy không tốt. Nếu tôi thông minh hơn một chút, thì đã không gây ra mấy chuyện này.

- Hmm…tôi sẽ không phạt nó. Nếu làm vậy thì chuyện này sẽ đến tai tộc trưởng.

Mặc dù mặt trời đã lên, tộc trưởng Donda Wu vẫn đang ngủ.

- Không cần biết luật là gì, nếu cha tôi Donda Wu biết được chuyện này, ông ấy chắc chắn không bao giờ tha thứ cho cậu. Ông ấy vô cùng yêu quý cô em út Rimee Wu. Không chỉ mắt cậu, ông ấy sẽ moi tim cậu đó.

- …tôi hiểu rồi…

- Nếu mọi chuyện đi theo hướng đó, người bên ngoài sẽ nghĩ trưởng tộc là một kẻ khát máu và không coi trọng nhà Wu. Tôi hy vọng cậu có thể giữ bí mật chuyện này với tất cả người nhà tôi không riêng gì trưởng tộc Donda Wu.

Tôi chỉ có thể trả lời “Tôi hy vọng anh cũng làm vậy”

Không chỉ có danh tiếng của nhà anh ta gặp nguy, chuyện đó có thể cũng có thể khiến người nhà tôi mất mạng nữa.

- Vậy, hãy giải quyết trong hòa bình. Trưởng tộc vẫn còn đang ngủ, vì thế, tôi Jiza Wu gửi tới cậu lời tạm biệt. Chúc hai người an toàn.

Ý của anh ta là “nếu cậu không còn chuyện gì nữa thì cút ra”

Tôi cảm thấy hơi buồn vì không thể nói lời tạm biệt với những người khác nữa, nhưng tình thế này không làm khác được. Chúng tôi lặng lẽ cúi đầu đi về nhà chính tộc Wu để nhận lại dao và kiếm.

- Oh đúng rồi, trưởng tộc Donda Wu có một lời nhắn cho cậu. Vì được nhờ nên tôi sẽ chuyển lại toàn bộ cho cậu.

Vời nụ cười thân thiện như thường lệ, Jiza Wu dừng chúng tôi lại.

- [Cảm ơn vì bữa ăn kinh tởm của cậu. Nhờ có hai người, trưởng lão đã được cứu. Ta dâng lên lời chúc phúc cho phương thuốc đã làm mục ruỗng linh hồn người thợ săn]…đó là toàn bộ lời nhắn.

3

- Nè, Ai Fa.

Tôi gọi to nhưng cô ấy không đáp lại.

Chúng tôi đã nhận lại dao, kiếm, áo khoác và đang trên đường trở về nhà Fa.

Trên con đường đất màu vàng, chúng tôi đã đi ngang qua một vài người dân của Forest’s Edge.

Chỗ này cách nhà Ai Fa một giờ đi bộ, và đây là lần đầu tiên tôi gặp người ở quanh đây. Tất cả bọn họ đều nhìn tôi đầy kinh ngạc. Không quan trọng tôi từ đâu đến, bộ quần áo của người ngoài thì luôn thu hút những ánh mắt tò mò từ xung quanh.

Và tôi thì đang không quan tâm lắm.

Hiện giờ, với tôi, điều quan trọng nhất chính là Ai Fa, người đang bước những bước thật dài, và phát ra bầu không khí tức giận đáng sợ.

Có vài thứ tôi phải bàn luận với cô, nhưng lại không thể tìm ra được cơ hội.

… Dù mình có giữ im lặng thì cũng không thể giải quyết được vấn đề.

Sau khi sốc lại tinh thần, tôi nói với sau lưng Ai Fa đang nổi điên.

- Nghe nè! Nếu cô đang giận về chuyện xảy ra khi nãy, thì tôi thừa nhận đó là lỗi của tôi! Tôi thật sự xin lỗi. Nhưng tôi không muốn tai nạn này làm rạn nứt sự tin tưởng trong quan hệ của chúng ta. Sau tất cả những ngày chúng ta sống bên nhau, cô có thể cho tôi một cơ hội để giải thích không?

- ….

- Tôi không hề muốn như vậy. Ludo Wu nói với tôi chỗ đó là nguồn nước, tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra nguồn nước nhà Wu lại là một con sông rộng và đủ lớn để tắm như vậy. Tôi đã nghĩ rằng mọi người chỉ đang vui vẻ vệ sinh chỗ dụng cụ nấu ăn, và đã nhìn vào bên trong.

-….

- Và đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe về chuyện kết hôn… Đây cũng là lần thứ hai tôi nhìn thấy cô khỏa thân, vậy tôi nên chịu trách nhiệm như thế nào đây?

Ngay cả tôi cũng cảm thấy rất ngượng khi phải nói như vậy.

Tôi cố gắng nói bằng một giọng có chút bông đùa.

- Nếu tôi có thể cưới một người xinh đẹp như cô, tôi sẽ rất hạnh phúc. Cô biết đấy, tôi không phải là người xứng đáng được nhận niềm vinh hạnh này! Nhưng nếu điều này chống lại luật lệ, tôi không ngại gả vào nhà cô…

Hồi kết cho tôi đang đến gần.

Ai Fa quay lại với tôi, đạp chân xuống đất và lao thẳng vào. Sự bùng nổ của cô thật đáng kinh ngạc, cứ như lúc cô hạ sát con kiba bảy ngày trước.

Tôi bị đè xuống một cách dễ dàng. Ai Fa dí đầu gối lên ngực tôi, túm chặt lấy ngực và đè vào cổ làm tôi cảm thấy ngạt thở.

- N-Nè, Ai Fa…

- Im mồm! Đồ- Đồ ngốc!

Tôi đã hoàn toàn đạp phải mìn rồi.

Một ngọn lửa hừng hực cháy bên trong đôi mắt của Ai Fa. Cô cắn chặt môi gần như sắp bật máu, và mặt cô đã đỏ bừng.

- Cậu… Cậu có biết tôi đã phải đặt bao nhiêu quyết tâm để có thể trở thành một “thợ săn kiba” không? Và giờ cậu có thể dễ dàng nói muốn kết hôn-

Giọng của Ai Fa đang run lên vì đau đớn, và cô càng nắm chặt lấy ngực tôi hơn.

Khi tôi nhìn thấy thứ chất lỏng từ từ chảy ra từ khóe mắt cô, tim tôi ngập tràn sự hối hận.

- Tôi xin lỗi! Đó là lỗi của tôi, tôi không nên đùa cợt với cô! Tôi chỉ muốn làm dịu đi bầu không khí khó chịu ban nãy thôi! Tôi không có ý xấu gì đâu!

Đây rõ ràng là 200% lỗi của tôi. Không có gì để thắc mắc, quá rõ ràng rồi.

Không cần biết là một cuộc tranh luận đúng đắn hay động chạm cảm xúc. Tôi đã làm một người con gái phải khóc bởi vì chính cái giọng bông đùa của mình. Tôi đã sống đến mười bảy năm, và cảm thấy thật sự tội lỗi vì hành động này.

- Tôi xin lỗi! Tôi thật sự xin lỗi! Tội lỗi khi để một cô gái như cô phải khóc đang bóp nghẹt tôi! Làm ơn đừng khóc nữa!

- Đừng có đùa! Ai khóc chứ!?

Ai Fa hét lên khi giọt chất lỏng ấm nóng rơi xuống gò má tôi.

Ngọn lửa bùng cháy trong mắt Ai Fa giống như lửa của địa ngục, tôi còn nghĩ vì thế mà nước mắt của cô sẽ bay hơi hết. Nhưng không may, phép màu như thế không bao giờ xuất hiện, mà trái tim tôi cứ vỡ vụn với từng giọt, từng giọt nước mắt của cô rơi xuống.

Tôi đã nghĩ mình sẽ chết.

Nếu Ai Fa mà gục xuống và khóc như Rimee Wu hôm trước, tôi chắc chắn sẽ chết vì nỗi đau và sự hối hận vì trò đùa ngu ngốc của mình.

Nhưng người nữ thợ săn đáng kính không khóc to lên. Cô ấy đẩy tôi ra, và bắt đầu bước ra xa một chút, cô quay đi và lau những giọt nước mắt.

Tôi từ từ ngồi dậy và gọi Ai Fa, người vừa ngồi xuống quay lưng về phía tôi.

- Eh, Ai Fa…?

- Tôi không khóc.

- Um, cô không hề khóc! Là tôi nhìn nhầm! Tôi có nghe rằng nếu một người bị bóp cổ, thì tầm nhìn của anh ta sẽ bị mờ đi vì thiếu oxy!

Ai Fa lặng lẽ đứng dậy, lấy tay lau mặt một lần nữa và lại bước tiếp.

Sau khi thở dài não nề, tôi đuổi theo sau Ai Fa.

May thay không hề có người nào đi ngang qua lúc đó.

Đúng vậy, cô ấy đâu phải một người phụ nữ chỉ có vẻ lạnh lùng.

Ai Fa nhìn thẳng phía trước và tiếp tục bước đều.

Cô không còn khóc nữa, nhưng hai gò má vẫn còn ửng đỏ và biểu cảm của cô cay đắng hơn bình thường.

Tôi không có ý định nói bất cứ thứ gì không cần thiết trước khi cô quay về với biểu cảm thường ngày. Sau khi quyết định như vậy, tôi nhìn về phía trước.

Cứ như thể cô ấy đợi sẵn để tránh đi ánh nhìn của tôi, Ai Fa vẫn im lặng giờ bực mình lên tiếng.

- …Tại sao cậu lại cứ làm khuôn mặt như thể đang khổ não từ nãy tới giờ thế hả?

- Ehh? Tại vì tôi đang rất phiền muộn, và không biết làm thế nào để bù đắp cho cô.

- Tôi không hỏi cái đó. Cậu có phiền muộn chuyện gì khác không? Nếu không thì không cần cảm thấy hối hận nhiều như thế đâu.

Dù cho cô ấy đã thực sự nổi điên, cô ấy vẫn để ý chuyện đó, tôi đã rất ngạc nhiên.

- Um, thật ra có một chuyện tôi muốn bàn với cô. Nhưng có chút phức tạp, nên tôi sẽ nói với cô khi nào cô bình tĩnh lại.

- Đừng có đùa với tôi! Tôi luôn luôn bình tĩnh!

Giọng cô giờ còn trẻ con hơn.

Chuyện này thật sự ổn sao? Tôi khá lo lắng, nhưng cũng muốn tôn trọng ý muốn của cô ấy.

- Erm, vậy tôi bắt đầu nhé. Sẽ có chút hơi bất ngờ, nên đừng nổi nóng. Nếu cô dừng tôi lại, tôi sẽ quên luôn chuyện này đi.

- …Mới chỉ có vài giờ thôi, nhưng tôi cảm giác mình đã bị chọc tức trong nhiều năm rồi đấy, cậu còn định nói vớ vẩn bao lâu nữa?

- Nếu cô nghĩ chuyện này không cần thiết, thì đừng ngần ngại dừng tôi lại… Tôi muốn cho Donda Wu ăn thử đồ ăn của tôi lần nữa.

Ai Fa nheo mắt lại và nhìn tôi với con mắt lạnh giá.

Tôi cố gắng để nói ra cảm xúc thật sự của mình.

- Nếu Donda Wu không thừa nhận món ăn của tôi, nhà Wu sẽ không học được cách để cắt tiết. Và bắt đầu từ ngày mai, bà Jiba sẽ phải ăn thịt kiba nặng mùi tiếp, đúng không? Bên cạnh đó, tôi cảm thấy bực tức vì ai đó gọi đồ ăn của mình là chất độc, và dở tệ.

Ai Fa không trả lời.

Đôi mắt nhắm hờ của cô lườm tôi.

- Mọi chuyện đã kết thúc tốt đẹp, và tôi biết là mình không nên dính dáng đến nhà đó nữa. Ngoài bà Jiba và Rimee Wu, tốt hơn hết không đến gần bất cứ người nào trong nhà Wu… Nhưng, tôi vẫn cảm thấy rất tức.

- …Là vậy sao.

- Hmm?

- Sau khi nghe một người hạ nhục mình như vậy, cũng không lạ khi cảm thấy khó chịu. Cũng không cần phải rầy la vì chuyện đó.

- Đúng thế, nhưng chúng ta không thể dính vào nhà Wu nữa đúng không? Đó là tại sao tôi khó nghĩ.

“…Đừng như thế” Ai Fa nói.

- Cứ làm những gì con tim cậu mách bảo.

- Ý cô là cô không phiền nếu tôi gửi thư khiêu chiến tới ông già đó?

- Nếu cậu muốn, tôi sẽ không cản.

- Tại sao cô lại cư xử như thể chuyện không liên quan đến cô thể hả? Cô cũng sẽ gặp rắc rối nếu cô sai đúng không?

“Nếu cậu không muốn gây rắc rối cho tôi, vậy hãy cắt đứt quan hệ với tôi đi”… Cô ấy sẽ lại nói như vậy sao? Nêu thật là vậy, tôi sẽ chống lại dù cô ấy có la hét hay khóc lóc đi nữa.

Nhưng cô ấy không hề làm vậy.

- Donda Wu đã không còn muốn tôi gả vào đó nữa. Với con người ông ta, sẽ không bao giờ cho phép một cô gái đi săn kiba. Tất cả những gì tôi cảm nhận được từ ông ta là thù địch và sự chế nhạo.

- Erm, vì ông ta vốn thù địch với cô, vậy thì chúng ta lại càng không nên dính dáng tời nữa đúng không?

- Tại sao? Nếu ông ta là kẻ thù, chúng ta chỉ cần làm ông ta đầu hàng, đúng chứ?

Ai Fa không hề ngần ngại.

Khi cô ấy trông thấy sự khó nghĩ trong tôi, Ai Fa khịt mũi.

- Tôi không đòi hỏi cậu đánh bại Donda Wu với một thanh kiếm. Tôi muốn cậu chinh phục ông ta bằng những món ăn ngon của cậu…. Đúng thế không?

- Thay vì chinh phục, là làm ông ta phải công nhận tôi, nhỉ? Kệ đi, ngay bây giờ tôi đang tràn đầy động lực.

- Nếu thế thì, cứ làm như cậu muốn… tôi cũng hy vọng bà Jiba có thể tiếp tục được nếm những món ngon trong tương lai.

Giọng của Ai Fa càng về sau càng nhỏ và tôi không thể nghe rõ nếu không ghé tại sát vào cô.

- Tuy nhiên, trước khi cậu giải thích lý do sao cậu làm chuyện này, tôi phải hỏi cậu một thứ.

Tia sáng trong mắt Ai Fa trở nên nguy hiểm hơn nữa.

- Cậu có thể thắng không?

- Cơ hội của tôi huh…

Sau khi cân nhắc trong hai giây, tôi đáp lại “Có cơ hội”

- Có sao?

- Um, tôi vẫn cần nghiên cứu thêm, nhưng ở nhà vẫn còn rất nhiều thịt mà.

- Vậy, cậu có thể thắng không?

- Hmm? Ara, đôi khi còn ở sự may mắn nữa…

“Cậu phải thắng, cậu không được phép thua.” Ai Fa quay mặt đi.

- Khi tôi nghe ông ta coi khinh món ăn của cậu bằng những từ ngữ kinh khủng, tôi gần như không thể chịu đựng được nữa. Nếu Donda Wu còn làm những thái độ ngạo mạn đó lần nữa… Tôi chắc chắn sẽ nổi điên, và không biết mình sẽ làm gì đâu.

Khi cô ấy trông thấy đôi mắt mở to của tôi, Ai Fa lại đỏ mặt.

- Cậu có biết tôi đã nhục nhã như thế nào khi nghe mấy lời của ông ta vào tối qua không? Tôi cảm thấy như muốn hất ngay chỗ súp nóng hổi trong nồi vào mặt ông ta.

Chẳng phải cả ngảy hôm qua cô đều làm mặt lạnh sao?

Tôi lại nghĩ về chuyện đó. Cảm xúc của Ai Fa dao động dữ dội, nhưng cô ấy luôn luôn làm bộ mặt không cảm xúc khi đối diện người khác, thậm chí có chút lạnh nhạt.

Nhưng cô ấy thật sự có một sự giận dữ bùng cháy bên dưới vẻ bề ngoài lạnh lùng thuần khiết của mình.

- Nhưng, chúng ta đang ăn tối ở nhà một người khác… và đó còn là nhà Wu nữa. Nếu tôi cư xử quá hỗn láo, dòng máu nhà Fa sẽ chấm dứt tại đó. Và vì vậy, nếu cậu muốn thử thách này, hãy sẵn sàng để gánh vác danh dự của nhà Fa đi.

“Đã rõ” Tôi gật đầu chắc nịch.

Tôi cảm thấy hơi ấm đang rộn rực trong trái tim.

- Cảm ơn, Ai Fa. Tôi không biết là cô lại buồn phiền đến vậy.

- Hmmp! Vì giờ cậu vẫn là người nhà Fa thôi! Là người đứng đầu, đó hoàn toàn là tự nhiên khi tôi nổi điên nếu có người xem thường người nhà tôi một cách vô lý!

Sau khi Ai Fa bực tức lên tiếng, cô bĩu môi như một đứa trẻ.

- … Và không cần biết mấy lời vô lý của bọn chúng nói, món ăn đó chắc chắn là ngon tuyệt.

Tại sao cô ấy lại nói như vậy?

Ai Fa đang cố làm tôi khóc để trả thù vụ vừa nãy sao?

Tôi không khóc, mà thay vào đó cười thật tươi.

- Ai Fa, cô luôn cho tôi động lực vào những khoảnh khắc quyết định sau cùng. Tôi có thể cảm nhận được tinh thần chiến đấu cuộn trào trong lồng ngực.

- …Hmmp.

- Tốt, thật tuyệt khi cái tai nạn nhàm chán đó không làm tổn hại đến quan hệ giữa hai ta. Từ giờ rất mong được cô giúp đỡ thêm, Ai Fa.

- …Cậu đã vi phạm hai điều cấm kỵ và vẫn còn dám nói là nhàm chán sao.

Cái cách cô ấy quắc mắt giận dữ thật giống một chú mèo. Ai Fa đã hoàn toàn trở lại con người cũ của mình.

Tôi còn hạnh phúc hơn khi được nhìn thấy gương mặt giận dữ đáng sợ của cô ấy.

- Đúng thế, không thể nào nhàm chán được vì tôi đã nhìn thấy cả thân hình cô, Ai Fa! Đó là suy nghĩ thật lòng đó!

Tôi đã quá ngạo mạn và bị Ai Fa tẩn một cú full sát lực vào sau đầu.

4

Trong những ngày tiếp theo, tôi dành hết thời gian để tìm cách nướng thịt kiba… Nói như vậy cứ như tôi chỉ ngồi nướng thịt cả ngày mà không ngừng nghỉ, nhưng chắc chắn là không thể nào làm vậy rồi.

Ở Forest’s Edge, nếu bạn không làm việc, bạn không được ăn. Vì thế tôi luôn phải hoàn thành tất cả công việc hằng ngày. Tôi cũng cần thu thập nguyên liệu để tiến hành nghiên cứu và phải làm nhiều công việc khác nữa.

Ví dụ như tích trữ củi đốt.

Không có củi thì bạn đâu thể nướng thịt được.

Bên cạnh đó, tôi cũng muốn dùng cơ hội này để tìm cách điều chỉnh cường độ của ngọn lửa trong lò.

Việc này có thể sẽ tốn nhiều năm trời, và tôi cũng sẽ không dễ dàng để đạt được nó.

Đầu tiên, nhà Fa chỉ có duy nhất một cái lò, và tôi phải nấu ăn dưới rất nhiều những hạn chế. Nếu tôi nấu “súp thịt kiba” với lửa to, tôi sẽ cần giảm dần số lượng củi cho vào, và tiếp tục ninh nó với ngọn lửa nhỏ. Đây là giới hạn trong khả năng điều chình nhiệt độ của tôi.

Tuy nhiên, nhà Wu lại có rất nhiều bếp lò. Bằng cách đổi chỗ những cái nồi xung quanh trong quá trình nấu ăn, tôi có thể dùng lửa to và nhỏ tương ứng mỗi quá trình. Đó là tại sao tôi có thể làm bất cứ kiểu bơ gơ nào trong bữa tối nhà Wu, từ cỡ mini đến cỡ vừa...

Ở đây hoàn toàn khác so với việc dùng một cái chảo đáy bằng và bếp gas. Hình dạng của mỗi khúc củi lại khác nhau, và chúng ta chỉ có thể ước lượng bằng mắt thường. Cái nồi sắt được dùng ở Forest’s Edge cũng dày hơn chảo rán, và truyền nhiệt cũng chậm hơn. Nhưng một khi đã nóng, thì cường độ lại quá mạnh. Đây cũng chính là một điểm rất khó chịu nữa.

Mục tiêu của tôi ngày hôm qua đó là không để cho miếng bơ gơ bị cháy. Không có thất bại nào, nhưng lửa quá yếu, nên đã làm cho phần nước thịt bị chảy ra ngoài. Tôi không thể nào gạt đi cảm giác khó chịu trong lòng. Tôi hy vọng lần tới gặp Donda Wu, mình sẽ không cần phải quá lo lắng.

Vì thế, nhiệm vụ đầu tiên của tôi là “kiểm soát được ngọn lửa nhỏ”.

Tôi nên cho bao nhiêu củi vào? Nên khởi đầu bằng ngọn lửa như thế nào? Tôi cần phải quan sát xem số lượng củi cần cho vào là bao nhiêu, cường độ của ngọn lửa và khói, cần nắm chắc các yếu tố cần thiết để nướng thịt nữa. Đây là cuộc chiến của sự kiên nhẫn, một cuộc hành trình chưa thấy điểm đến.

Du sao thì tôi vẫn sẽ tiếp tục đốt củi và nướng thịt.

Cả ngôi nhà đã tràn ngập khói và rất khó để thở.

Những lúc này, tôi thật sự ghen tỵ với điều kiện của nhà Wu, họ có thể xây được cả một cái bếp bên ngoài nhà. Nhưng thật là vô nghĩa khi ghen tị… vì vậy tôi chỉ có thể tiếp tục nhìn vào bàn tay như Takuboku Ishikawa. Nhưng có ai đó không hề vui vẻ về chuyện đó.

Người đó chính là bạn cùng nhà duy nhất, bà chủ của căn nhà, Ai Fa.

Chiều ngày hôm đó, sau khi về nhà từ gia tộc Wu, Ai Fa tiếp tục đi săn và về nhà. Khi cô ấy nhìn thấy tình trang kinh khủng của căn nhà, nó đã hoàn toàn bị hun khói bởi củi và thịt, cô ấy gầm lên “Cậu đang làm cái quái gì thế hả?”

Để có thể đánh bại ông già kiba đó, tôi cần nghiên cứu. Tôi phản kháng lại bằng giọng lí nhí, và cố gắng dùng nét đáng yêu tự nhiên của mình để nịnh nữ trưởng tộc. Nhưng cô ấy không hề quan tâm và thuyết giáo.

- Cậu bị ngu hả? Chỉ cần làm một cái lò bên ngoài thôi.

Ai Fa nói vậy trong khi hất nhẹ mái tóc vàng óng ra sau.

Tôi cảm thấy như được khai sáng.

Forest’s Edge không có thợ mộc, kiến trúc sư hay người thiết kế nội thất. Những người dân ở đây hoàn toàn tự mình làm tất cả.

- Chúng ta sẽ chết đói nếu không có bếp lò, nên tôi cũng biết chút ít về cách để làm một cái.

Cha của Ai Fa đã mất hai năm trước, và khi ấy cô mới mười năm tuổi. Sau đó cô còn cắt mọi mối quan hệ với người dân trong làng và tự sinh tồn. Đến từ một thế giới khác, tôi không bao giờ nghĩ cô ấy lại hiểu biết nhiều vậy.

Và tôi cũng không nghĩ bất cứ đứa trẻ mười năm tuổi nào ở Forest’s Edge cũng biết cách để làm một cái lò đâu.

Cha của Ai Fa có lẽ đã biết trước là ông sẽ mất sớm và vội vàng truyền lại tất cả hiểu biết của ông cho đứa con gái…. Đến tôi cũng sẽ nghĩ như vậy nữa.

Nhưng không có cách nào để biết được chuyện đó bây giờ, và tôi cũng không có ý làm vậy.

Tôi chỉ tiếp tục khen ngợi Ai Fa “cô thật tuyệt vời”, và cảm thấy thật hạnh phúc vì sự tồn tại của cô.

-------------------------------------------------------------------

Và như vậy, một ngày sau khi trở về từ nhà Wu, Ai Fa và tôi bắt đầu làm việc cật lực để làm một cái bếp lò.

Tôi biết là sẽ rất khó, nhưng nó thật sự là khó quá khó. Chúng tôi phải mang cái thùng kéo ra mỏ đá và chọn lấy những viên đạt chuẩn kích thước và mang về. Cứ thế chúng tôi tiếp tục mang đá về và xếp lên mặt đất, đây đúng là một cuộc chiến thể lực và quyết tâm.

Chúng tôi quyết định xây cái lò ngay phía sau ngôi nhà.

Để giữ cho cái lò tránh xa ánh mắt người ngoài, sẽ khôn ngoan hơn nếu xây nó ở xa con đường lớn. Và quan trọng hơn đó là phía sau nhà Fa có một cái cây lớn, và nó sẽ giúp cái lò không bị ướt bởi những cơn mưa bất chợt thường hay xảy ra ở đây. Tôi đã lên kế hoạch lấy cái cây này làm gốc để xây mái cho cái bếp lò trong tương lai.

Chúng tôi vẫn tiếp tục đi chở đá và xếp chúng ngày càng cao hơn.

Hình dạng chúng tôi chọn là hình trái xoan, trông như một quả đồi nhỏ, nó có một cái lỗ ở phía trước và trên đỉnh, khu trung tâm được để trống hoàn toàn. Tất nhiên là không thể hoàn thành một cái lò chỉ bằng việc xếp những viên đá lên nhau. Ai Fa đã mang về “đất dính” từ trong rừng và dùng nó để phết đầy lên từng viên đá.

Những viên đá xám mà cô ấy mang về chỉ có thể được tìm thấy ở những khu mỏ đặc biệt. Sau khi đập nhỏ chúng ra thành những mẩu nhỏ và cho vào nước, khi đó thì chúng có thể dùng được. Vì chúng có thể làm cho tay bị dính, chúng tôi đã phải vật lộn rất nhiều để nhét vào giữa những viên đá. Khi hình dáng bên ngoài đã được thành hình, chúng tôi thử đốt một chút củi.

Nếu nó không kín khí, hay một phần nào đó bị sụp xuống trong khi đốt lửa, chúng tôi sẽ phải củng cố lại.

Sau khi lặp lại khoảng năm hay sáu lần, chúng tôi cuối cùng cũng ngăn không cho khói thoát ra qua những kẽ hở. Sau đó chúng tôi trộn thêm cát vào chỗ đất dính và hòa với một lượng nước vừa đủ kết dính, cuối cùng là đắp lên cả bên trong lẫn ngoài của cái lò.

Bước tiếp theo và là cuối cùng đó là nung nóng toàn bộ cái lò, và nó sẽ hoàn tất khi lớp đất bên ngoài hoàn toàn khô lại.

- Uwahhh!! Người tôi toàn mồ hôi rồi! Vậy là mất đến nửa ngày cho cái lò.

Mặt trời đã ngả hẳn về phía tây bầu trời, và những cột khói trắng từ việc nấu bữa tối đã bốc lên mọi nơi xung quanh.

- …..Asuta, đói. (kawaii ~~)

Ai Fa ngồi xuống và lộ rõ sự mệt mỏi.

- Đúng rồi nhỉ. Hôm nay chúng ta đã hoàn thành cái lò, vậy nên hãy sử dụng nó. Cô muốn ăn súp thịt hay bơ gơ?

- Bơ gơ.

Với cơ thể vẫn còn nằm rạp xuống đất, tôi quay về phía Ai Fa.

Ai Fa làm một bộ mặt đáng sợ và hỏi “Sao?”

- Không, tôi chỉ nghĩ là cậu trả lời của cô quá nhanh. Nhưng hôm qua chúng ta cũng ăn bơ gơ, và đây có thể là đêm thứ tư liên tiếp ăn cùng một món đó. Vậy cũng được sao?

- ………Được mà.

Cô đâu cần nghĩ lâu như vậy rồi mới trả lời chứ.

Tôi đã dành một vài quãng nghỉ trong lúc xây lò để nướng poitan rồi, nên cô ấy có thể chọn bất cứ món nào cũng được. Băm thịt thì sẽ rắc rối hơn một chút, nhưng Ai Fa đã dành nửa ngày để xây cái lò này cho tôi, vậy nên làm món đó cho cô như một lời cảm ơn cũng vẫn là chưa đủ.

Trong khi tôi rên rỉ, Ai Fa lại gọi tôi lần nữa.

- Asuta.

- Sao thế Ai Fa?

- Cái bơ gơ chúng ta ăn ở nhà Wu hai hôm trước to hơn.

- Oh, ở nhà tôi, đó là cỡ thường.

- …Vậy sao cái bơ gơ cậu làm ở nhà Fa lại bé thế?

- Ơ, tôi chưa nói với cô sao? Để có thể làm được cái to như thế, tôi cần nướng nó hai lần với cả lửa to và nhỏ. Nếu tôi chi dùng có mỗi lửa to, bề mặt bên ngoài có thể bị cháy. Còn nếu chỉ có lửa nhỏ thì sẽ rất khó để nấu, và phần nước thịt sẽ bị chảy ra hết. Vì thế tôi chỉ có thể làm nó nhỏ nhỏ, xinh xinh như thế này thôi.

- Vậy sao.

- Đúng đó chính là lý do.

- Asuta.

- Sao thế Ai Fa.

- …. Nhà Fa có hai cái lò rồi.

- Đúng thế, tôi rất vui. Nhưng một cái bên trong và bên ngoài nhà thế này, nên sẽ rất khó để đổi chỗ cái nồi sắt. Sẽ rất khó để dùng hai cái nồi riêng rẽ thế này khi nấu cùng một món.

Vậy cũng có nghĩa là tôi không thể dùng kỹ năng của mình để duy trì một ngọn lửa nhỏ trong nấu ăn. Đây có thể là một vấn đề. Khi tôi đang mải nghĩ như vậy, đôi mắt của Ai Fa đang bùng cháy với phông nền là ánh mặt trời lặn.

Và như vậy, chúng tôi đã hoàn thành cái lò thứ hai ngoài trời ngay ngày sau đó.

Tôi đổ gục xuống nền đất phía trước hai cái lò đứng bên nhau như hai anh em sinh đôi.

- Uwah! Tôi đã hoàn toàn bị đánh bại rồi! Xây hai cái lò trong hai ngày liên tiếp thật quá mệt mỏi! Hai cánh tay tôi đã hoàn toàn căng cứng rồi! Chẳng biết có nấu ăn nổi nữa không?

Sau khi tôi nằm xuống đất và than vãn, mắt của Ai Fa đang nhìn quanh ngay lập tức hướng thẳng về phía tôi.

- Ổn mà, tôi vẫn sẽ nấu. Tôi sẽ phục vụ món “bơ gơ cỡ bự” cho cô… nên đừng khóc mà.

- Ai khóc chứ!?

- Vậy được rồi… cuối cùng tôi cũng có thể bắt đầu nghiên cứu món nướng ngày mai. Ai Fa, tôi vui lắm.

- Hmmph.

- Mà nè, từ ngày mai trở đi, tôi muốn cô thử món đồ nướng mà tôi sẽ dùng nó để đánh bại Donda Wu. Đây sẽ là bữa bơ gơ cuối cùng trong kha khá ngày sắp tới.

- Bữa cuối…

- Nếu cô muốn ăn món đó, sau này tôi sẽ làm cho cô nhé… Ấy, đừng khóc, được không?

- Ai khóc chứ!?

- Um, cô thật sự thích bơ gơ nhỉ. Nếu cô ăn bơ gơ mỗi ngày, sức mạnh của bộ hàm sẽ thật sự bị yếu đi như Jiza Wu nói đấy….

Ngay lúc đó, tôi cảm thấy có gì đó sai sai.

Lực bộ hàm, yếu đi.

Nếu nó yếu đi…

Chuyện gì sẽ xảy ra?

- Hiểu rồi.

Tôi nhấn tay vào giữa lông mày và bắt đầu suy nghĩ.

- Đúng…vậy…

- Sao thế Asuta?

Ai Fa tiến sát lại với một gương mặt nghiêm trọng.

Mái tóc vàng nâu của cô đang dính một chút vào hai gò má đẫm mồ hôi của cô, và nói sao đây…. Cô ấy trông có chút gợi tình.

- K-Không sao đâu! Tôi chỉ đang xác định lại hướng đi của mình. Tôi sẽ cố gắng tạo ra món gì đó vừa dai lại vừa ngon như bơ gơ, nên hãy mong chờ nhé.

Trong khi trải rộng những suy nghĩ của mình ra, tôi hỏi Ai Fa một thứ đã làm tôi rất phiền não.

- Mà nói lại, chúng ta đã dành hai ngày liền để xây lò, cô đã giúp rất nhiều Ai Fa. Nhưng việc săn bắn của cô vẫn ổn chứ? Đã khoảng mười ngày từ khi chúng ta săn được một con kiba rồi, đúng không?

- Ổn mà, tôi đã có một món quà không mong đợi từ nhà Wu.

Ai Fa nắm lấy cái vòng nằm trước ngực.

Cũng như tôi Ai Fa đã nhận được tám cái sừng.

Và Ai Fa đã đang có rất nhiều sừng và răng trên vòng cổ rồi, nên cô cất chỗ còn lại trong túi áo khoác.

- Tám cái sừng ngang với hai con kiba, hay hai mươi bữa aria và poitan… đây thật là một lượng không thể tin được cho một lần đến chăm lo bếp lửa đó.

- Đây là một phần thường xứng đáng cho cô.

Ai Fa nhìn vào ngọn lửa bùng cháy trong lò và nhẹ nhàng nói.

- Nếu là mùa Kiba ngủ, tôi sẽ không thể nào săn kiba, không cần biết có lang thang trong rừng bao lâu. Khu rừng có thể rộng lớn, nhưng khu vực mà chúng tôi có thể tiến vào rất giới hạn. Chỗ xa nhất mà chúng tôi có thể đi đến cũng bị giới hạn bởi cần phải trở về cùng ngày nữa.

- Um, rất có lý.

- Nhưng nếu chúng tôi săn hết những con Kiba gần khu vực ngôi làng, thì những loại quả và động vật nhỏ mà kiba thích sẽ bắt đầu sinh sôi, và những con ở sâu trong rừng sẽ đến đây để kiếm thức ăn. Như vậy sẽ không bao giờ hết nguồn thịt kiba.

- Tôi hiểu rồi, vậy là một vòng lặp.

Tuy nhiên, gánh nặng cho Ai Fa đã gấp đôi khi tôi tới đây, nên tôi không nghĩ vấn đề này đơn giản.

Chỉ việc săn một con kiba trong mười ngày là đủ cho một người, nhưng nếu là hai người thì cần mỗi năm ngày. Có lẽ mùa săn bắn sẽ đến trước khi phần tiết kiệm của Ai Fa giảm sút… tôi thầm cậu nguyện trong tim.

Ngày hôm sau, Ai Fa về nhà với một cặp răng và sừng lớn dắt ở eo.

“Một con kiba ngã xuống cái bẫy của cậu lần trước đấy.” cô ấy nói vậy.

Ngày sau đó nữa, cô ấy lại về nhà với một cặp răng nanh và sừng.

- Hôm nay là một con khá lớn, dao của tôi đã gần như bị vỡ ra.

Cô ấy cần phải mạo hiểm cuộc sống để săn kiba.

Tôi cảm thấy thật hổ thẹn vì đã cầu nguyện cho một kết quả tốt.

Một ngày khác….. Ai Fa đã thật sự mang về một con kiba nhỏ khoảng 50kg.

- Tôi đã thử cắt tiết như cậu nói. Nó chảy máu và co giật một lúc, nên chắc là sẽ được thôi.

Lúc đó, tôi đã đốt lửa trong lò bên ngoài nhà, và cô ngồi phệt mông xuống.

Toàn thân cô ấy bảo phủ với mồ hôi và bụi bẩn, và có vẻ cũng đau vì cô đang thở dốc.

Tất nhiên là cô ấy sẽ rất mệt rồi. Ngay cả một con kiba nhỏ cũng nặng tới 50kg, chắc cũng phải ngang tầm trọng lượng cơ thể Ai Fa.

- C-Cô có ổn không? Cô đã quá liều lĩnh rồi…

- Tôi ổn… nước.

Tôi phi ngay vào nhà và múc đầy một bát nước.

Khi Ai Fa vươn tay ra lấy cái bát tôi đã để ý nó đang run, nên tôi đã đưa cái bát đến ngay sát bờ môi cô, và hơi nghiêng nó đi.

Sau khi Ai Fa uống hết trong một ngụm, cô ấy thở và nằm dài ra trên nền đất.

Thềm ngực đầy đặn của cô nhấp nhô liên hồi. Tôi có chút rắc rối không biết nên nhìn vào đâu.

Tôi chuyển ánh nhìn sang con kiba nằm bên cạnh Ai Fa.

Phần đầu và cổ họng đầy máu, và đôi mắt nhỏ của nó nhắm hờ có vẻ rất buồn. Nó có vẻ không cao lắm, nhưng lại khá mập và tròn, chắc hẳn là nhiều mỡ lắm đây. Vì cái sừng to hơn răng nên tôi đoán nó là một con kiba đực.

- ….Chúng ta vẫn còn một nửa chỗ thịt, cô không cần ép bản thân mình quá đâu.

Sau khi tôi nói như vậy, Ai Fa vẫn tiếp tục nằm dài ra đó và không vui nhìn tôi.

- Cậu nói cái gì thế. Thịt sẽ bắt đầu bị thối trong năm ngày nữa.

- Um, nếu vậy, thì cô chỉ cần cắt tiết trong rừng và mang chỗ chân về….

- Cậu chính là người luôn luôn rên rỉ về việc “vứt bỏ phần thân đi thật phí phạm”, không phải sao?

Ai Fa nói với đôi mắt nhắm nghiền và hơi thở vẫn có chút rời rạc.

- Sao câu lại cứ bắt lỗi tôi thế hả? Tôi đã làm cái gì không cần thiết sao hả?

- Không hẳn... Tôi rất vui, cảm ơn Ai Fa.

Ai Fa mở mắt và liếc về phía tôi.

- …Nếu cậu muốn cảm ơn, thì thể hiện qua hành động đi.

- H-Huh? Tôi nên làm gi?

Ai Fa từ từ ngồi dậy, hơi bĩu môi và cô ấy nhìn lên tôi.

- … Tối nay tôi muốn ăn bơ gơ. (kawaiiii ~)

Tôi mới chỉ cho cô ấy ăn thịt nướng có hai ngày thôi, và cô ấy đã đầu hàng rồi sao.

Tôi gật đầu chắc nịch.

- Đã rõ! Tôi sẽ chuẩn bị ngay sau khi làm thịt con kiba! Hãy mong chờ và đợi tôi nhé!

Ai Fa gật đầu, trông cô có chút gì đó hơi lạ.

Biểu cảm của cô có phần không tự nhiên, cứ như đang cố kìm lại một nụ cười.

Tôi không thích mỗi khi thấy cô như thế này, vì tôi sẽ bị cuốn vào nó mất. Tôi ngước nhìn lên trời và thở dài thườn thượt.

5

Cứ như vậy, mười ngày trôi qua nhanh như chớp mắt.

Vậy có nghĩa là đã hai tuần kể từ khi tôi bị dịch chuyển đến thế giới này.

Tôi dành năm ngày đầu tiên với Ai Fa, và sau đó gặp Rimee Wu vào đêm thứ năm. Chúng tôi đã đến nhà Wu vào ngày thứ sáu và về nhà ngay hôm sau. Mười ngày nữa đã trôi qua…. Vậy chính xác thì đã mười sáu ngày rồi.

Tôi có cảm giác mình đã ở thế giới này từ rất lâu rồi. Nhưng mặt khác tôi cũng rất ngạc nhiên vì đã qua nhiều ngày như vậy rồi.

Dù sao thì đó cũng là mười sáu ngày rất bận rộn.

Đặc biệt là tuần vừa rồi, tôi dành mỗi ngày để nhóm lò và nướng thịt. Cuối cùng tôi cũng đã ngộ ra được vài điều, và quyết định sẽ đến nhà Wu vào sáng mai để trao lại lá thư thách đấu của mình.

Không cần biết tôi đã cố gắng như thế nào, sẽ không có điểm dừng cho việc học cách điều chình ngọn lửa. Tôi cần tìm ra được chính xác thời điểm để dừng lại, và đây chính là thời điểm đó.

Bữa tối hôm nay của Ai Fa là mẫu cuối cùng của tôi. Cô ấy nếm thử nó và khẳng định “Vị của nó rất giống với bơ gơ”.

Một bữa ăn phù hợp với người dân Forest’s Edge… món ăn mà người dân của Forest’s Edge có thể vui vẻ thưởng thức. Đó chính là điểm mấu chốt trong món ăn mà tôi hướng đến. Khi tôi nhìn thấy biểu cảm ưng ý của Ai Fa, tôi thật lòng nghĩ “Món này chắc chắn sẽ thành công”.

- Thật sự thì, nếu tôi không gặp được cô, tôi chắc chắn sẽ chết ở một xó nào đó ngoài kia, khi mà chưa thể đạt được bất cứ thứ gì.

Sau bữa tối, tôi gói những món đồ dùng lại và thỏa mãn nằm xuống nền nhà, sau đó bất chợt nói ra điều đó.

Ji ji ji… những âm thanh nhẹ nhàng của cây đèn cầy có thể nghe thấy rõ ràng. Ai Fa làm một bộ mặt không bằng lòng.

- Nếu đó là cậu, không cần biết tình thế tàn khốc đến đâu, hay là bất cứ ai mang cậu về nhà, cậu vẫn sẽ chắc chắn vượt qua được hết…. Đó là thứ mà cậu muốn tôi nói sao?

- Tôi không có đánh giá mình cao như vậy đâu, và tôi cũng không có ý hạ thấp thế giới này. Cô là người đầu tiên tôi gặp ở vùng đất xa lạ này. Sao lại có thể may mắn như vậy? Sau khi ở đây hai ngày, tôi đã hoàn toàn nhận ra được sự thật này.

- …Tại sao lúc nào cậu cũng đem mấy cái chuyện nghiêm túc ra nói vào buổi tối, hay là toàn những chủ đề sầu muộn? Rất là phiền mỗi khi bị cuốn theo cậu biết không.

Ai Fa hất nhẹ mái tóc vàng óng của cô dưới ánh nến.

Mỗi khi đến giờ đi ngủ, Ai Fa luôn buông tóc xuống như vậy.

Tôi nhìn mái tóc dài của cô sáng lên dưới ánh nến và mỉm cười.

- Vậy sao? Tôi đã đến thế giới này cũng được một thời gian rồi, nhưng vẫn không thể từ bỏ sở thích từ thé giới cũ. Với tôi, được nói chuyện nhẹ nhàng với ai đó trong bóng tối là một chuyện khá tự nhiên, nhưng tôi cũng không định tạo ra bầu không khí ủy mị đâu.

Nói như vậy thì có cảm giác như hôm nào tôi cũng tham gia chuyến đi trước khi tốt nghiệp vậy.

Tôi không thể nhìn rõ gương mặt cô ấy dưới ánh nến, nhưng chúng tôi vẫn nói chuyện chậm rãi cho đến khi chìm vào giấc ngủ. Vì tôi vẫn thấy chuyện này thật đặc biệt, tức là tôi vẫn chưa hoàn toàn quen với thế giới này.

- Nếu cô nghĩ tôi ảm đạm và chuyện đó làm cô khó chịu, tôi xin lỗi. Nhưng khi tôi nói chuyện cùng cô với những cảm xúc này trong tim, nói thế nào nhỉ… cảm giác rất thoải mái.

- ….Tôi chưa nói với cậu sao? Cái giọng điệu nghiêm nghị đó không hợp với cậu đâu, kinh tởm.

Ai Fa lười nhác dựa lưng vào tường, và sút vào tôi, người còn lười hơn, đang nằm dài ra tấm thảm. Để duy trì được ngọn nến, chúng tôi chỉ thắp duy nhất một đèn sau bữa tối. Và để có thể nhìn thấy được người kia, chúng tôi thường ở rất gần nhau.

Ai Fa thư giãn bên cạnh tôi, cảm giác này thật thoải mái.

Tôi cảm thấy khá khó khăn khi ở cùng một cô gái cả đêm, nhưng giờ đã ổn rồi. Sau một khoảng thời gian sống cùng nhau, cảm giác người một nhà đã nảy nở giữa chúng tôi. Sự hiện diện của Ai Fa cũng tự nhiên như không khí… nhưng đó không phải là lý do.

Đúng hơn thì đó cũng là một phần, nhưng tôi không hoàn toàn nghĩ Ai Fa là gia đình. Nếu cô ấy là gia đình của tôi, tôi sẽ không rung động như vậy mỗi khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp, làm da nâu mịn màng, nét buồn thoáng qua và những hành động trẻ con của cô.

Tôi đến từ một thế giới khác…. Nếu không vì lý do này, tôi chắc đã ngay lập tức rơi vào lưới tình với Ai Fa.

Không, tôi thật sự đã yêu cô ấy mất rồi.

Trong suốt mười bảy năm cuộc đời, ngoài gia đình và người bạn thủa nhỏ, chưa một ai lại chiếm giữ trái tim tôi như cô ấy. Chúng tôi mới chỉ ở bên nhau vài ngày, và cô ấy đã khiến tôi hoàn toàn bị quyến rũ.

Tuy nhiên, tôi vẫn chưa muốn phá vỡ mối quan hệ giữa hai đứa.

Tôi không thể biết được ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra… có thể tôi sẽ lại bị gửi lại thế giới cũ một ngày nào đó, và bị nhấn chìm trong biển lửa. Với những lo lắng và sợ hãi như vậy trong tâm trí, tôi không muốn làm ra bất cứ hành động thiếu trách nhiệm nào. Và thế nên, dù cho cơ thể đầy mê hoặc của Ai Fa có khuấy đảo bên trong trái tim này, tôi vẫn có thể vượt qua buổi đêm một cách yên bình.

Tai sao những cảm xúc này trong tôi lại rõ ràng như vậy? Một Vena Wu siêu gợi cảm ‘cưỡng hiếp’ tôi chắc chắn đã có tác động.

Không biết người nhà Wu dành buổi tối để làm gì?

Ngoài Rimee Wu ra, tôi mới chỉ ở cạnh những người khác có một tối.

Tôi nghĩ họ không phải là người xấu.

Và tất nhiên, cậu con trai thứ Darum Wu không phải là người mà tôi có thể mở lòng, và tôi cũng có hạn chế với người trưởng nam Jiza Wu và trưởng nữ Vena Wu.

Nhưng ngoài họ ra…tôi vẫn chưa nói chuyện nhiều với người khác, và họ cũng không để lại ấn tượng quá xấu trong tôi.

Người vợ của trưởng tộc Mia Lei Wu là một người mẹ bao dung và can đảm.

Vợ của Jiza Wu, Sati Lei Wu là một người phụ nữ ít nói và hiền lành.

Người bà của bảy đứa cháu, Ditto Min người đã vào bếp cùng với tôi, là một người ấm áp và đáng quý trọng.

Người con gái thứ hai Leina Wu đáng yêu và thật thà.

Con trai út Ludo Wu gây ra cho tôi rất nhiều rắc rối, nhưng vẫn thật khó để ghét cậu ta.

Tôi gần như không nó tiếp xúc với người con gái thứ ba Lala Wu và cũng chưa bao giờ thấy cô ấy cười. Nhưng ấn tượng của tôi về cô cũng không xấu.

Tôi nghĩ Rimee Wu là một đứa trẻ tốt. Chỉ cần nhìn cô bé cười đã đủ để làm tôi vui lên rồi, đó là nét đáng yêu của cô. Và cô bé cũng là một người rất quan trọng đối với Ai Fa. Tôi thật sự hy vọng cá tính đó sẽ không thay đổi khi con bé lớn lên…. Rimee Wu luôn khiến người khác cảm nhận như vậy.

Tiếp theo là bà Jiba… người trưởng lão đáng quý của họ.

Người bà này thật đáng kinh ngạc, như một nhân vật bước ra từ một câu chuyện cổ tích. Cuộc đời hỗn loạn của bà thật khó để tưởng tượng, và có cuộc tiếp xúc với bà làm tôi rất tự hào và hạnh phúc.

Cuối cùng là người lãnh đạo gia đình Wu, Donda Wu.

Cá nhân tôi nghĩ người đàn ông này đã xé nát niềm tự hào của một đầu bếp trong tôi.

Tôi muốn làm bữa tối của nhà Wu tràn ngập hạnh phúc để chuộc lại lỗi lầm do suy nghĩ nông cạn của mình. Đồng thời cũng là niềm thôi thúc để chơi lại ông già lập dị đó… tôi không hề phủ nhận chuyện đó.

Như vậy tôi nghĩ mình không nên xử lý vấn đề này với một trái tim tức giận và căm thù.

Dù cho người đàn ông đồ sộ đó không bạo lực và kiêu ngạo như vẻ bề ngoài, tôi cũng không hề muốn trở thành bạn của ông ta. Nhưng dù sao ông ta cũng là cha của Rimee Wu và cháu của Jiba Wu.

Là một người đầu bếp tôi không nên mang chút thù địch nào ngay từ đầu.

Tôi muốn bước vào cuộc chiến này vì lợi ích cho niềm tự hào và danh dự của một người đầu bếp. Nhưng tôi cũng không nhắm đến việc khuất phục ông ta mà là để ông ta thừa nhận tôi.

Còn nữa… tôi chưa từng nghe đến một người đầu bếp đột nhập vào một nhà và bắt họ phải ăn món ăn của mình. Tôi vẫn đang là một đầu bếp nửa mùa không thể loại bỏ sự hối tiếc khỏi trái tim. Và vì vậy, tôi hy vọng ít nhất có thể mang lại không khí hòa hợp cho nhà ông ta, thay vì một vết nứt.

Liệu kết thúc nào đang chờ chúng ta?

Chuyện đó còn phụ thuộc vào cuộc gặp mặt ngày mai.

- …Hmmm?

Tôi nghe thấy âm thanh của một vật gì đó rơi xuống. Tôi ngẩng đầu lên và nhìn thấy Ai Fa vừa nãy còn dựa vào tường đã nằm xuống.

- Oh, ngủ rồi sao? Nếu thế để tôi tắt đèn.

- Không… tôi vẫn thức.

Đâu cần phải cứng đầu vì một chuyện bình thường như thế chứ. Tôi cười khổ, dựng cơ thể mệt mỏi sau một ngày làm việc dậy và tắt ngọn đèn treo bên cạnh cửa sổ.

Bóng tối ngay lập tức bao phủ tầm nhìn của tôi… mắt tôi dần điều chỉnh lại cho hợp với ánh trăng.

Ai Fa vẫn đang trong tư thế đó, dựa vào tường.

Mái tóc dài vàng óng mềm mại trải ra trên sàn nhà dưới ánh sáng bàng bạc của ánh trăng.

Cẩn thận không dẫm lên mái tóc của cô, tôi nằm xuống cách đó một quãng.

- … Nếu đó là cậu, không cần biết tình thế khó khăn thế nào, hay ai mang cậu về nhà, thì cậu cũng sẽ có thể vượt qua được thôi…

Tôi có thể nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ cất lên.

Và cũng đáp lại như vậy “không đúng đâu”, rồi nhắm mắt lại.

Cứ thế thời gian của chúng tôi trôi đi, lúc yên lặng, khi ồn ã, hướng tới thời điểm quyết định với nhà Wu.

Truyện Chữ Hay