1
Ngày này cuối cùng cũng tới.
Tối nay, nhà Wu sẽ đón tiếp những vị khách đến từ nhà Lutim cho bữa tiệc trước đám cưới.
Ở Forest’s Edge, trong suốt bảy ngày trước lễ cưới, bạn bè và người thân sẽ thường xuyên tô chức những bữa tiệc cá nhân cho tới tận ngày lễ chính.
Ngày mai, có lẽ sẽ là ở nhà chú rể, nhà Lutim. Ngày kia sẽ là nhà cô dâu, nhà Min. và ngày sau đó nữa sẽ là họ hàng gần, nhà Lei….
Họ sẽ ăn mừng trong nhiều ngày liền như vậy.
Tôi cảm thấy muốn nói “hai người đã vất vả rồi” với cặp đôi mới cưới. Nhưng, đêm nay là đêm quan trọng với tôi.
Ngày đầu tiên trong chuỗi ăn mừng trước lễ cưới, bữa tiệc sẽ đuộc tổ chức ở nhà lớn nhất trong dòng họ… Đó là tại sao nhà Wu lại có tiệc tối nay.
Tôi sẽ lo việc nấu ăn tối nay, một trách nhiệm nặng nề.
Hơn tất cả, tôi và Ai Fa đã làm một thỏa thuận với Donda Wu.
Nếu món ăn của tôi không thể thỏa mãn được Donda Wu và chủ nhà Lutim, thì nhà Wu sẽ cắt đứt mọi quan hệ với nhà Fa.
Nếu nhà Wu tuyên bố cắt đứt với nhà FA, vậy thì người nối dõi nhà Tsun, Diga Tsun sẽ có thể lại tấn công Ai Fa lần nữa.
Nếu Donda Wu vẫn nhất quyết làm theo tuyên bố đó và đẩy Ai Fa vào tình thế hiểm nghèo, thì trưởng lão Jiba Wu của nhà Wu sẽ bỏ nhà và trở thành người nhà Fa.
Con gái út nhà Wu, Rimee Wu rất yêu quý Ai Fa cũng như Jiba Wu và không thể biết cô bé sẽ đau khổ thế nào.
Với mớ hỗn độn đó có thể xảy ra, tôi không thể ngừng thở dài.
Nhưng chỉ có duy nhất một điều tôi có thể làm bây giờ…
Chuẩn bị một bữa ăn thật ngon và làm Donda Wu công nhận.
------------------------------------------------------
- Mọi người, hôm nay cũng mong được mọi người giúp đỡ.
Tôi cúi đầu thật sâu trong phòng bếp nhà Wu.
Một cái khăn trắng đang quấn quanh mái tóc đã dài ra kha khá của tôi. Hôm nay tôi mặc áo phông trắng bên trong và áo vest như aladin bên ngoài. Trên cổ tôi là cái vòng xuyên tám mẩu răng nanh và sừng kiba, cùng với đó là một cái vòng làm từ quả kili. Tôi có một cái thắt lưng khá kỳ lạ cùng với đôi giày trắng. Cơ thể tôi giờ đã quen với kiểu ăn mặc này.
Trên bàn đang là con dao Santoku đã được thấm nhuần linh hồn của cha tôi.
Tất cả mọi chuẩn bị đã sẵn sàng.
Ai Fa đang đứng bên cạnh tôi, và ba người phụ nữ trước mặt.
Họ là vợ Donda Wu… Mia Lei Wu.
Con gái lớn, Vena Wu.
Và Con gái thứ hai Leina Wu.
- Chỉ có Leina Wu hỗ trợ tôi lần trước nhỉ.
- Um…! Hôm nay thực ra là lượt của Lala, nhưng con bé thấy không có động lực, và tôi hy vọng Asuta có thể chỉ thêm cho tôi cách nấu ăn… Nên tôi đã đổi sang ngày mai cho con bé.
- Sẽ rất có ích đấy, thêm một người hiểu biết qua sẽ tăng hiệu quả lên một mức khác.
Tôi không nói thế vì xã giao lịch sự mà là một suy nghĩ logic. Nhưng Leina Wu lại đỏ mặt và Ai Fa bắn ánh nhìn băng giá từ bên cạnh vào tôi.
Tuy nhiên, tôi cần phải nâng cao tinh thần và không được rối trí.
Và tất nhiên, tôi sẽ không hời hợt chỉ vì lần trước không có sự cố nào xảy ra. Tôi đã quyết định bước vào thử thách này với một tinh thần vững vàng nhất.
Sau cùng thì… số phận của nhiều người đang gắn chặt với món ăn của tôi đêm nay.
- Sao? Ý cậu là bọn tôi không đáng tin sao? Thật là thô lỗ! Trong các khoản nấu ăn tôi sẽ không thua Leina Wu đâu.
Người đang cười đùa là vợ của gã Donda Wu đáng sợ, Mia Lei Wu.
Khung xương của bà rất to và bà có một thân hình đầy đặn. Mái tóc đỏ của bà đã có chút điểm bạc, và đôi mắt nâu rất chăm chú và linh động. Bộ váy dài đến gót chân đại diện cho việc bà là một người phụ nữ đã có chồng. Bà cũng là một bà mẹ đáng tin cậy nữa.
Về màu tóc, màu mắt, thân hình và nhan sắc, Vena Wu hoàn toàn khác với mẹ của mình. Cô ấy chính là hiện thân của sự quyến rũ, nhưng giờ cô lại chỉ bồn chồn quấn mấy lọn tóc.
Đôi mắt buồn ngủ, bờ môi đầy đặn và những đường cong trên cơ thể cô đều tỏa ra một sức hút kinh khủng. Cô chị lớn có vẻ sinh ra với một mục đích duy nhất là quyến rũ đàn ông.
Khi cô ấy nhìn thấy tôi, hai gò má đã không còn đỏ nữa và đã không còn cái vẻ tản tỉnh bình thường nữa. Thay vào đó thái độ của cô có chút không tập trung.
Dù thế nào thì theo như biểu hiện của họ, chắc chắn vẫn chưa hề biết về thỏa thuận máu của chúng tôi với nhà họ.
- Được rồi, tôi sẽ giải thích kế hoạch ngày hôm nay. Số người ăn là mười hai người nhà Wu, ba vị khách từ nhà Lutim, Ai Fa và tôi, tổng cộng là mười bảy người. Tôi cũng cần phải làm bữa ăn đặc biệt cho Jiba Wu nữa.
Tôi bắt đầu giải thích.
- Bữa tối hôm nay sẽ là súp kiba và poitan nướng lần trước, cùng với đó là một món kiba nướng nữa. Tôi sẽ chuẩn bị bơ gơ cho bà Jiba Wu. Erm~ Tôi muốn biết, khi nấu súp kiba cho bữa tối, các người có chuẩn bị bữa ăn riêng biệt cho bà Jiba để bà ấy có thể ăn dễ dàng hơn không?
- Có, để bà dễ ăn hơn, tôi sẽ cắt nhỏ aria và nấu nó trong một nồi riêng. Chúng tôi sẽ cho hết thịt vào nồi của mọi người, vì bơ gơ đã đủ cho bà Jiba rồi.
Mia Lei Wu trả lời với một nụ cười.
Leina Wu rướn người ra phía trước, như thể cô không muốn để lọt bất kỳ một từ nào. Và như để cân bằng với Leina, Vena Wu ngáp một cái đầy khiêu gợi.
- Tôi hiểu rồi, vậy tôi sẽ làm theo. Về nấu ăn… ai giỏi về súp hay nướng poitan hơn.
- Leina là người nướng poitan giỏi nhất. Súp kiba thì ai cũng như nhau, nhưng người tệ nhất trong nấu ăn là Vena đây.
- Hiểu rồi, vậy tôi sẽ để phần poitan cho Leina Wu, súp kiba cho Mia Lei Wu, còn tôi và Vena Wu sẽ chuẩn bị phần thịt và trợ giúp những người khác…
- …Tôi sẽ chỉ làm gánh nặng cho cậu thôi. Có nên đổi ca của tôi cho bà Ditto Min hay Rimee không…?
Đây là lần đầu Vena Wu lên tiếng ngày hôm nay, và giọng cô có chút hờn dỗi.
Cùng thường thôi khi cô cảm thấy vô dụng khi so với Leina Wu và Mia Lei Wu, những chuyên gia trong nhà bếp.
Cô chị lớn này thật là phức tạp quá. Vơi tất cả những suy nghĩ đó, tôi cười với cô.
- Không, không cần phải thế. Cô cũng là phụ nữ nhà Wu mà, vậy hãy cùng cố hết sức. Tôi cũng sẽ cố làm hết phần của mình nữa.
- ….
- Được rồi, Leina Wu ,cô hãy bắt đầu nướng poitan được không? Vena Wu giúp cô ấy mang nguyên liệu.
Vena Wu thật mang một biểu cảm hờn dỗi, và theo sau Leina Wu rời khỏi nhà bếp.
- Asuta, tôi nên làm gì?
- Mia Lei Wu tôi có chuyện này cần hỏi. Từ lần tôi nấu trước đến giờ, bữa tối nào cũng dùng món poitan nướng sao? Khi bà nấu súp kiba, bà cũng cho tất cả các nguyên liệu trong kho thực phẩm sao?
- Tất nhiên. Nếu không thì, mùi vị đâu có thay đổi được… Thực ra, chúng tôi không thể làm hết mùi hôi của thịt kiba dù có cố gắng thế nào. Nên cần phải cho tarapa hoặc lilo vào để át đi mùi hôi.
- Eh? Cho cả lilo sao? Liệu mùi có bị mạnh quá không?
- Cũng nhờ đó mà nó có thể át bớt mùi hôi của kiba… Nè, thịt cậu mang đến đây làm thế nào vậy? Món bơ gơ rất ngon, nhưng món súp kiba đó không hề có chút mùi hôi nào, tôi đã rất ngạc nhiên đấy! Cậu đã dùng ma thuật gì để thịt kiba ngon như vậy?
- Tôi không hề dùng ma thuật. Tôi chỉ cắt tiết ngay khi bắt được kiba… Nhưng đó không phải việc của phụ nữ, mà là trách nhiệm của cánh đàn ông.
- Tôi hiểu… vậy là chẳng còn cách nào. Mấy người cứng đầu đó sẽ không bao giờ nghe theo cậu.
Tôi nhìn vào Mia Lei Wu đang thất vọng và nói.
- Tôi nghe là mấy người sẽ tiếp đón những vị khách hào phóng hơn trong suốt những ngày tiệc. Ở Forest’s Edge, thế nào là rộng rãi? Dùng tất cả các loại trong kho thực phẩm sao?
- Đúng vậy, chúng tôi sẽ cho thêm những loại rau xa xỉ hơn aria và poitan vào nồi. Nhưng làm như thế mà không tính toán thì sẽ không thể ăn được.
- Tôi hiểu rồi. Bà chỉ quyết định loại rau nào cho vào sau khi tính toán thật kỹ… dù là sở thích cá nhân của bà cũng được, nhưng bà nghĩ nên cho cái gì vào để súp kiba ngon hơn?
- Ehh? Thì lilo hợp với bất cứ thứ gì. Nêu súp không có mùi hôi thì cũng không cần cho lilo hay tarapa… gigo cũng không được. Món súp có thể sẽ trở nên rất đặc, giống như cho poitan vào vậy. Mặ dù có hơi đắng nhưng pula có thể được. Nhưng Ludo và Lala sẽ không thích đâu.
Một chuỗi dài những cái tên của nguyên liệu và tên người lẫn vào với nhau. Nếu tôi có cho nhầm Lala thay vì pula vào nồi súp thì nhà Wu sẽ nổi điên mất.
- Vậy là tino và pula tốt hơn? Vậy hãy cho hai thứ đó vào tối nay.
- Ehh!? Đừng làm thế! Rất hiếm khi cậu mới tới đây, sẽ rất tệ nếu sự tò mò của tôi làm rối tung mùi vị lên thì sao!? Mấy vị khách của chúng tôi từ nhà Lutim cũng ở đây nữa mà.
- Không sao, chúng ta cần liều lĩnh hơn chút. Nếu chúng ta không chịu làm những cái mới, thì kỹ năng sẽ không bao giờ tiến bộ được.
Tôi liếc nhìn Ai Fa khi nói như vậy.
Mặc dù mấy lời của tôi khác hoàn toàn so với lần trước… Ai Fa vẫn dõi theo tôi trong im lặng và đôi mắt mạnh mẽ.
Tôi đã nói với Ai Fa toàn bộ kế hoạch tối nay từ ban đầu.
Mặc dù Ai Fa rất bất ngờ, cô chỉ đơn giản nói “Tôi để mọi chuyện cho cậu tự quyết”.
Tôi muốn đáp lại lòng tin của cô.
- …Nhân tiện, trưởng tộc giờ thế nào?
Mia Lei Wu rên rỉ với gương mặt đăm chiêu, nhưng vẫn phát ra một âm thanh vui nhộn “Hmm?”. Bà ấy có vẻ đang tưởng tượng cách chế biến món súp kiba trong đầu, và tôi thấy khá tội lỗi vì đã cắt ngang dòng suy nghĩ của bà.
- Cậu đang hỏi chủ nhà sao? Chẳng phải cậu vừa gặp ba ngày trước sao?
- Vâng, tôi muốn biết ông ta co bất cứ sự thay đổi nào không. Bà nghĩ sao?
- Ông ta vẫn như vây… Mà cậu nói tôi mới để ý, ông ta trông có vẻ hơi gắt gỏng trong tối hôm qua, và cứ đến thăm bà Jiba Wu suốt. Bà Jiba chắc hẳn đã thuyết giáo ông ta.
Không, không phải thế. Bà Jiba biết rất rõ về tính cách của Donda Wu, chuyện đã thế này, bà ấy sẽ không thuyết giáo ông ta. Trưởng lão đã quyết định được con đường mà mình muốn đi, và không còn gì để nói với Donda Wu.
Nếu vậy thì…. Phải chăng Donda Wu đến để thương lượng với bà Jiba, và muốn hủy đi cái cuộc tranh đấu ngu ngốc này? Tôi hy vọng như thế.
Donda Wu, Rimee Wu và bà Jiba đều là máu mủ…. ông ta không rắp tâm muốn phá hoại cuộc sống của Ai Fa… Tôi thật sự hy vọng ông ta nghĩ như vậy.
Dù sao đi nữa, súc sắc đã gieo.
Không cần biết sự thật ra sao, chuyện tôi có thể làm, và nên làm vẫn là như vậy.
Tôi củng cố lại cảm xúc lần nữa và tập trung vào nhiệm vụ trong tay.
- Vậy thì, tôi sẽ bắt đầu chuẩn bị món thịt. Sau khi phần poitan đã xong, chúng ta sẽ bắt đầu nấu súp, thời gian có rất nhiều. Vì lợi ích của bà Jiba, hãy xem lại cách làm bơ gơ.
Nói vậy, tôi mở gói thịt mà mình mang theo. Tôi chỉ mang thịt đùi và vai vào lần trước, nhưng lần này có đến ba loại.
Thành thật thì, vì tôi đã nghiên cứu quá hăng say, nên không có đủ số lượng cho tất cả, nên tôi và Ai Fa sẽ phải bỏ qua… tôi gần như bị rơi vào tình thế nguy hiểm. Tôi không lường trước được việc này hai ngày trước, Ai Fa đã mang về con kiba 50kg đó và quét sạch những lo lắng của tôi.
Và vì vậy, giờ đã quá đủ cho tất cả mọi người. Sau khi cẩn thận phân loại thịt, tôi đặt lên chỗ bàn làm việc.
Ngay sau đó, Mia Lei Wu hỏi lo lắng “Đó là thịt từ phần thân của kiba sao?”
- Chỗ thịt này còn ngon hơn thịt đùi. Chúng ta đã biết rõ vào lần trước rồi. Tuy nhiên lần này, nhà Lutim sẽ đến đây, không phải tốt hơn là dùng thịt đùi sao?
- Eh? Chủ nhà Lutim không thích ăn thịt phần thân kiba sao?
- Tôi không rõ nữa. Nhưng vì chủ nhà chúng tôi có một biểu cảm ghê tởm thế thì chủ nhà Lutim chắc chắn cũng sẽ như vậy thôi. Và chủ nhad Lutim còn dễ nổi nóng hơn nữa, nên cẩn thận vẫn hơn.
Ông ta còn dễ nổi giận hơn Donda Wu… đáng sợ quá.
Nếu chúng tôi chỉ dùng riêng thịt đùi, sẽ không có đủ ở đây, và món ăn cũng sẽ không ngon bằng.
- Nhưng khi bà và những người khác không hề ghét thịt phần thân đúng không? Tại sao Donda Wu lại ghét đến như vậy?
- Tôi cũng không biết. Nhưng Jiza và Darum không phản bác lại, vậy nên có thể có lý do tốt khi mấy người đàn ông nghĩ như vậy.
Lý do tốt cho đàn ông….
Tôi nhớ Donda đã từng nói “Chỉ có lũ monta chuyên ăn xác thối mới ăn phần thân của Kiba!” Vì danh dự của người thợ săn, họ chắc chắn cảm thấy điên tiết nếu tôi phục vụ loại thịt đó.
Tuy nhiên Ai Fa cũng là thợ săn nữa, nhưng cô ấy đâu có ngại ngần mà ăn thịt thân kiba.
Chính xác chuyện quái gi đang xảy ra chứ? Tôi quay lại chỗ Ai Fa… chủ nhà của tôi và cô còn đang đăm chiêu hơn tôi. Sau đó cô ấy nói.
- Mia Lei Wu, có chuyện này tôi muốn hỏi… Có phải nhà Lutim mạnh ngay sau nhà Wu không?
Thật hiếm khi thấy Ai Fa bắt đầu một cuộc nói chuyện với người khác. Mia Lei Wu trông có chút hạnh phúc khi bà gật đầu và đáp lại.
- Đúng thế, nhà Lutim có thể sánh ngang với nhà Wu, trưởng tộc nhà họ Dan Lutim cũng là một thợ săn cự phách. Không nghi ngờ gì cả.
- Tôi hiểu rồi, đó là tại sao… họ nghĩ phần thân kiba là thức ăn của monta.
Sau khi Ai Fa thì thầm một mình, cô ấy thể hiện quyết tâm và nói với tôi.
- Asuta, không cần phải nghĩ nhiều cứ chỉ làm theo kế hoạch thôi. Nếu trưởng tộc nhà Lutim ghét thịt thân kiba như Donda, tôi có cách khác thể thuyết phục họ.
- Eh? Ai Fa, cô biết tại sao họ ghét phần thân hả?
- Um, tôi có thể hiểu… Dù sao thì, cậu không thể hoàn thành món ăn nếu không dùng phần này đúng không? Nếu là vậy, cậu không cần phải lo lắng và cứ làm tốt nhất đi.
Ai Fa không hề có chút ngần ngại nào trong đôi mắt cô.
Nếu là như vậy, tôi cũng không cần phải ngần ngại gì hết.
Đây không phải là một cuộc chiến đơn độc, mà là chiến đấu cho định mệnh của nhà Fa.
Để không làm người khác dính vào quyết định này, chúng tôi tự mình làm, tự gánh chịu thảm kịch, chúng tôi phải đặt cược tất cả.
2
Một vài giờ sau….
Chúng tôi đã hoàn thành việc nấu ăn với một chút thời gian còn lại.
Trong số bốn bếp lò, hai trong số đó đang ninh hai nồi kiba. Theo như cách gọi của riêng tôi thì đó là súp kiba. Chỗ poitan cũng đã được chia ra đĩa. Chunga tôi chỉ còn đợi cho các vị khách đến trước khi nướng thịt.
- Haiz, Asuta… Như thế này ổn không…?
Vena Wu đang ngồi dựa vào tường và ôm lấy một gối, và gọi tôi đầy lo lắng.
Cô ấy nắm một vai trò quan trọng trong kế hoạch của tôi.
- Bữa tiệc trước đám cưới rất quan trọng… tôi chẳng có chút tự tin nào cả…
- Không sao, không có vấn đề nào cho đến lúc này.
- Nếu vậy thì, tôi…
- Làm ơn cứ theo kế hoạch.
Vena Wu ôm chặt lấy đầu gối, và miễn cưỡng nhìn tôi.
Đầu gối cô tỳ vào làm biến dạng bộ ngực của cô, và tôi có thể nhìn thấy rõ hình dạng mặc dù còn có một lớp vải bên ngoài, đúng là một góc nhìn khiêu gợi. Nếu mọi người có thể nghe thấy điều tôi đang nghĩ lúc này, họ chắc chắn sẽ đặt dấu hỏi cho tính cách của tôi.
- Asuta, cậu định… dùng tôi như một vật thế thân, nên họ sẽ không phàn nàn chống lại cậu đúng không…?
- Ý cô là gì? Tôi chẳng có lý do gì để làm như vậy cả.
- Bởi vì… tôi là gánh nặng của cậu mà đúng không…?
Những người phụ nữ khác đang nghỉ ngơi ở bên ngoài bếp để hạ hỏa. Đó là tại sao Vena Wu lại nói về chuyện này.
- T-Tôi không nghĩ cô là gánh nặng. Chúng ta đã nói rồi mà? Suy nghĩ của tôi vẫn như vậy. Vena Wu, tôi thật sự hy vọng cô có thể bỏ cái ý nghĩ kỳ lạ ấy đi.
- Nhưng… Dù tôi có thay đổi suy nghĩ, cảm xúc của tôi thì không thể thay đổi được…
Đôi gò má mịn màng của cô lại đỏ lên.
- Cậu nghĩ tất cả những gì tôi làm là một âm mưu…? Tôi đã là một trinh nữ hai mươi tuổi rồi đấy, cậu nghĩ tôi có thể làm thế sao…?
- Không, ý tôi là….
- Thật sự thì… con trai cả nhà Lutim sắp tới đây, ngày trước đã từng cầu hôn tôi, và cũng là một trong số những người tôi từ chối…
Lần này cô che mặt bằng đầu gối.
- Nếu tôi làm lôn xộn trong buổi tiệc mừng đám cưới của anh ta… và chủ nhà Lutim đả kích tôi… Ahh, tôi muốn chết…
- T-Tôi đã bảo là sẽ không sao! Nếu cô thất bại, tôi sẽ chịu chỉ trích! Đó sẽ là lỗi của tôi! Nhưng nếu thành công, đó sẽ là vinh quang của cô, được chưa?
Đôi mắt của Vena Wu nhìn tôi từ sau bóng tối của chân cô.
- Bây giờ có thể cậu nói vậy, nhưng cậu tính phản bội tôi vào thời khắc cuối cùng, đúng chưa….?
- Tôi sẽ không phản bội cô! Tôi hứa với con dao Santoku!
Sau khi tôi nói vậy, đôi mắt của cô hơi cụp xuống, và có một tia sáng trong đó.
- Thật là xảo quyệt… Giờ thì làm sao tôi có thể thay đổi cảm xúc của mình…? Cậu lạnh lùng với tôi, tồi lại tốt bụng với tôi. Tôi có cảm giác cứ như con búp bê nhảy múa theo hiệu lệnh của cậu vậy… (bó tay chị rồi, tự cắn thính rồi lại tự đau, nó không lái máy bay thì để em cho ~~)
Vậy giờ cô muốn tôi làm sao?
Ngay lúc đó, một giọng nói lạnh như băng cất lên sau lưng tôi.
- Cậu làm cái gì mà ầm ầm vậy hả?
Có vẻ như tôi đã vô thức nói to lên. Tôi có thể cảm nhận cơn ớn lạnh từ sau gáy vì sự thiếu thận trọng của mình.
Ai Fa đứng ở cửa bếp, và bắn ánh mắt sắc lạnh về phía tôi và Vena Wu.
- Những vị khách từ nhà Lutim đã ở đây, đến giờ rồi đúng không?
Khi nghe thấy vậy, tôi căng cứng người.
Gật đầu, tôi quay ra Vena Wu và nói.
- Được rồi! Băt đầu thôi! Vena Wu, làm ơn làm theo kế hoạch!
----------------------------------------------------------------
- Oh! Vậy cậu là người ngoài sống ở nhà Fa!
Khi tôi mang súp kiba ra cùng với Mia Lei Wu, một ai đó chào mừng tôi với giọng rất lớn.
Ông ta là một người đàn ông to lớn, ngồi ở vị trí danh dự.
Một gã cao to, ông ta cũng ngang với Donda Wu đang ngồi bên cạnh.
Ngoài cao ra, ông ta cũng rất to và mập. Ông ta đang mặc một cái vest giống với tôi, nhưng ông ta chỉ khoác hờ lên vai, cái bụng bia lồi ra ngoài.
Nhân tiện ông ta có một cái đầu hói bóng nhẫy, lông mày rậm và những đường nét trên gương mặt rất lớn. Một bộ râu màu cam mọc ra dưới cằm. Nước da nâu của ông ta rất hợp với bộ áo sặc sỡ, và ông ta trông thật sự giống một chúa quỷ của người Ả-rập.
Ông ta có thể đang cười, nhưng nếu ta nổi điên, không chỉ Vena Wu, ngay cả tôi cũng muốn chết.
Tôi đặt cái nồi sắt lên bếp lò để hâm nóng, quỳ gối trước ông ta và cúi đầu.
- Tôi là Asuta của nhà Fa, tôi sẽ lo việc nấu ăn cùng với những người phụ nữ nhà Wu.
- Ta hiểu. Ta đã nghe bữa tối của cậu sẽ khác với những nhà khác, vậy đây sẽ là một bữa ăn vui vẻ, không? thịt kiba sẽ vẫn giống nhau sau khi cho vào dạ dày thôi, nhưng đây chắc chắn vẫn là một chủ để thú vị! Ta rất mong chờ, Asuta của nhà Fa!.
- Tôi hy vọng bữa tối sẽ vừa ý ông.
Tôi đáp lại với giọng lịch sự, rôi đứng dậy và nói “Vậy tôi xin phép”.
Dù sao thì tôi mới chỉ là đầu bếp học việc ở nhà hàng gia đình thôi, không phải đầu bếp trưởng của một nhà hàng pháp hay bà chủ của một nhà hàng cao cấp Nhật Bản. Gia đình chỉ dạy tôi nói “Chào mừng” khi đón khách.
Mia Lei Wu người mang súp lên cùng tôi ở lại nói chuyện với khách, và tôi đi ra phía cửa nhà.
Và nhân cơ hội quan sát các vị khách còn lại.
Ở hai bên trái và phải là một cặp đôi lạ mặt.
Đó hẳn là con trưởng nhà Lutim và hôn thê của anh ta.
Tôi nhớ chú rể tên là Kaslan Lutim.
Anh ta có vẻ là một người ngay thẳng, và thân hình của anh ta có thể sánh ngang với con trai cả nhà Wu, Jiza Wu… hai người mà đứng cạnh nhau thì có thể nói là “Ngoạn mục”.
Hai người cha cũng rất cường tráng, và hai người nối dõi của họ cũng có thân hình cân đối và to lớn. Cả hai người đều có vẻ khá im tiếng, và cả hai người đều toát ra khí chất của người kế vị.
Ngoại hình của Kaslan Lutim rất giống với cha anh ta, và tất cả đường nét của anh ta đều to lớn. Mặt anh ta vuông vức với cái cằm chẻ đôi, và không thể coi là đẹp trai được.
Tuy nhiên, mái tóc nâu của anh ta được cắt khá ngắn và gọn gàng, và đôi mắt xanh sâu thẳm của anh ta toát ra ánh sáng dịu nhẹ. Anh ta trông có vẻ là người thành thật và có uy quyền. Tôi đoán anh ta sẽ là một người chồng tốt.
Và còn lại là cô dâu, tôi nhớ tên cô ấy là Ema Min.
Trong số những nhà gần gũi với nhà Wu, Min đứng sau Wu, Lutim, và Lei. Họ nằm ngay giữa. Bà Ditto Min cũng đến từ nhà Min.
Có nghĩa là phụ nữ kết hôn vần sẽ giữ lại tên họ của mình, để thể hiện nguồn gốc của mình.
Sau khi Ditto Min cưới vào nhà Wu, bà ấy trở thành Ditto Min Wu. Bảy ngày nữa cô gái này sẽ từ Ema Min thành Ema Min Lutim.
Ehh…
- Ai Fa Tsurumi…
Khi đang nghĩ chuyện này, một ảo tưởng ngu ngốc xuất hiện trong đầu tôi, một cái bí mật tôi sẽ giữ cho đến khi xuống mồ.
Nếu cái ngày đó thật sự đến, tôi chắc chắn sẽ trở thành “Asuta Fa”. Mà thôi, ảo tưởng về những chuyện không thể được thế này thật là phí công.
Tôi nhìn lại vào cô dâu trước mắt.
Cô gái này không béo cũng chẳng gầy, chiều cao trung bình và trông rất khỏe mạnh. Cô ấy thẳng lưng và có vẻ là một người được nuôi dạy tốt.
Mái tóc đen của cô được búi cao lên, và đôi mắt xanh nhạt sáng lấp lánh.
Cô ấy trông nghiêm túc và trong sáng, và có vẻ cũng không sợ sệt gì trong khi ngồi đợi bữa tiệc bắt đầu.
Cô ấy vào tầm tuổi tôi nhưng lại toát lên vẻ trưởng thành. Đây là sự bình tĩnh mà tất cả những người phụ nữ thường có khi kết hôn sao? Cô ấy làm cho tôi và Leina như những đứa trẻ con.
Với một thằng mười bảy tuổi nửa mùa như tôi, tôi thích những cô gái trong sáng và vui vẻ hơn là mấy người trông già dặn trước tuổi. Nếu phải nói rõ ràng hơn, tôi thích những cô gái bình thường thì làm mặt lạnh, nhưng có tính cách thẳng thắn, sẽ sút vào chân người khác, và có đôi mắt của một con mèo hoang… tôi biết, chuyện đó không đáng bận tâm đâu.
Dù sao thì, cặp đôi trẻ trông rất hợp với nhau!
Và chúng tôi đang dùng bữa tiệc trước khi cưới của họ để làm một cuộc đấu kỳ quặc, chuyện này làm tôi thấy khá tệ.
Và đúng như vợ của ông ta nói, người xếp kèo này có vẻ đang không vui.
Khi tôi chào hỏi người bên cạnh ông ta, Donda Wu, lảng mắt đi và uống một ngụm lớn rượu hoa quả.
Đừng có uống nhiều quá để rồi không thể nếm được vị đồ ăn của tôi. Tôi cầu nguyện trong tim. Khi đang tiếp tục bước tới, tôi cảm nhận được một ánh nhìn khó chịu bên cạnh.
….Đó là con trai thứ của nhà Wu, Darum Wu.
Khi chúng tôi đến nhà Wu ba ngày trước, anh ta là người duy nhất tôi không gặp.
Nghĩa là, đây là lần tái ngộ sau hai tuần. Anh ta tỏa ra bầu không khí dữ dội như một con sói.
Nếu không phải vì cái ánh mắt dữ tợn và biểu cảm đó, thì anh ta đã là người đẹp trai nhất nhà Wu rồi. Vì chuyện xảy ra giữa Ai Fa và anh ta ,tôi không thể mở lòng với gã trai trẻ này được.
Vì vậy tôi cũng nhìn lại anh ta với chút sức ép… Khi tôi làm như vậy, anh ta chuyển hướng ánh mắt có chút không tự nhiên.
Sao lại thế? Con người bướng bỉnh của anh ta trông vừa phẫn nộ vừa mất tinh thần.
Bên cạnh anh ta là cậu em út, đang tựa cằm vào lòng bàn tay, và cô con gái thứ ba đã mệt mỏi vì chờ đợi quay mặt sang một bên. Và ở giữa bọn họ là cô con gái út năng động đang vẫy tay với tôi. Tôi gật đầu và hướng ra ngoài.
Ngay lúc đó, Ai Fa, Leina Wu và Vena Wu mang một cái nồi khác và chỗ poitan vào.
- Ohhh!? Đó là gì vậy? Thật là đồ ăn sao!?
Khi tiếng ngạc nhiên của Dan Lutim truyền đến tai, thì tôi đã đang trở lại bếp rồi.
Bầu trời đã tối hẳn, nhưng đã có rất nhiều nến dọc theo lối đi, đủ để đảm bảo an toàn.
Khi tôi về đến nhà bếp và đợi những người phụ nữ quay lại trong sự lo lắng cho cuộc chiến sắp diễn ra.
- Xin lỗi, tôi không thể không nói chuyện với bọn họ. Tất cả đều rất ngạc nhiên với món poitan đó.
Tất cả cùng quay lại sau người mẹ năng động của nhà Wu.
Và vì thế, bắt đầu vén màn khởi đầu cuộc chiến……
- Họ chắc chắn sẽ có vài lời bàn luận. Tôi sẽ mang đĩa đến chỗ ngồi danh dự.
Nói xong tôi với lấy cái đĩa chứa món chính, nhưng Mia Lei Wu ngăn tôi lại.
- Nè, thật sự không sao chứ? Trưởng tộc trông có vẻ không vui, ta rất lo.
Gương mặt luôn vui vẻ và tràn đầy sức sống của bà đang có một biểu cảm sợ hãi thật sự.
Đây là bà mẹ đáng kính của bảy người con, người cầm chịch tất cả công việc nhà.
Nếu mẹ tôi vẫn còn sống, chắc cũng tầm tuổi bà ấy.
- Nếu tôi không lên tiếng để tự bảo vệ mình, tôi sẽ mất tất cả liên hệ với nhà Wu, và tôi không muốn vậy. Chuyện này có thể lỗ mãng, nhưng tôi đã quyết định sẽ có một cuộc tranh cãi với trưởng tộc.
Biểu cảm của Mia Lei Wu chuyển từ ngạc nhiên và lặng người đi thành một nụ cười.
- Tôi hiểu rồi! Tôi không thể chống lại chồng mình, nhưng tôi cũng sẽ cổ vũ cậu và không để cậu chết. Cứ cãi nhau với ông ta bao nhiêu tùy ý!
Bà ấy vỗ mạnh vào lưng tôi.
Nó rất đau, nhưng đã làm tinh thần tôi lên cao.
- Vậy tôi đi đây.
Cầm lấy cái đĩa bằng hai tay, tôi đi ra khỏi bếp.
Ai Fa đang cầm một đĩa tương tự đuổi theo tôi.
- Đợi đã, đừng đi một mình. Nếu cái đám đàn ông to con đó đột nhiên nổi điên, thì cậu định làm gì nào? Cậu không thể tự vệ, vậy nên đừng có mà tự ý hành động.
- Tôi đi nói chuyện chứ đâu có làm ầm lên đâu.
- Nếu họ bất ngờ đánh cậu, cậu nghĩ mình có thể thoát ra nguyên vẹn không?
- …Tôi chết chắc.
“Nếu vậy thì…” Ai Fa rướn lại gần và nói “Đừng rời xa tôi”
Nếu kiếp sau có thật, thì vào vai một cô công chúa cũng không tồi chút nào. Gương mặt của Ai Fa trông can đảm và đáng tin cậy như một chàng hoàng tử. Điều đó làm tôi lại nghĩ ra một ảo tưởng như vậy.
Hay đúng hơn, đây đã là kiếp sau của tôi rồi.
Cuộc đời thứ hai này cũng không tồi chút nào.
Những suy nghĩ như vậy cứ quấn lấy bên trong tôi, làm tôi cảm thấy thật sự hạnh phúc.
- Xin lỗi vì đã phải đợi, đây là món chính.
Tôi bước vào gian nhà bên cạnh Ai Fa.
Donda Wu và Dan Lutim ngồi ở vị trí danh dự.
Bên phải là Kaslan Lutim, Jiza Wu, Darum Wu và Ludo Wu.
Ngồi sau là Lala Wu và Rimee Wu.
Bên trái là Ema Min, Ditto Min Wu, Sati Lei Wu. Ba chỗ trống là cho mấy người trong bếp. Kota Wu nằm trong nôi đằng sau Sati Lei Wu.
Ngoài đứa nhóc này ra, cả mười một cặp mắt đều nhắm về phía chúng tôi. Vài người lấp lánh vì mong đợi, vài người thì không vui, và những người còn lại không cảm xúc.
Ai Fa và tôi đi thẳng tới chỗ ngồi danh dự trong khi phơi ra trước ánh mắt bọn họ.
Tôi trao đĩa cho hai người trưởng tộc, còn Ai Fa thì cho hai người thừa kế.
Ngay khoảnh khắc họ nhìn vào cái đĩa……..
Đôi mắt Donda Wu bùng cháy dữ dội, và Dan Lutim hét lên
- Cái đ*o gì thế này!?
3
- Đây là thịt kiba nướng.
Thật may là tôi đã không bị ăn đấm.
Ông ta chỉ trừng mắt nhìn tôi bằng đôi mắt rực lửa và gầm lên giận dữ.
Ba người phụ nữ cũng đã theo chúng tôi im lặng đi vào phòng, và bắt đầu chia đồ cho mọi người ngồi bên phải. Dù bọn họ có kìm lại thì những tiếng lầm bầm bắt đầu vang lên.
Ema Min, người lần đầu tiên tôi được gặp, nhìn chằm chằm bằng đôi mắt mở to và nói “Ara”.
Kaslan Lutim vẫn giữ thái độ lịch sự.
Tôi không phục vụ món gì lạ lẫm. Dù vậy, nó vẫn gây lên những sự ồn ào…. Chắc chắn là do phần nguyên liệu. Quá rõ ràng là do tôi đã dùng “thịt từ phần thân”.
Một ngọn lửa mãnh liệt đang cháy trong đôi mắt Donda Wu.
Những mạch máu đã nổi hết lên trên trán của Dan Lutim, và đôi môi dày của ông ta đang run lên.
- Donda Wu! Chuyện gì thế này! Giải thích cho tôi!
Mồm ông ta mở to ra và gào lên lần thứ hai.
Ông ta sau đó im lặng quay về phía chúng tôi và nói.
- Cái này…. Thịt kiba này… là lấy từ phần thân!
Đúng như dự đoán, nhà Lutim cũng chỉ ăn thịt đùi.
Tiển triển thế này đúng như những gì Mia Lei Wu dự đoán.
- … Nhìn bên ngoài thì có vẻ là như vậy.
Donda Wu trả lời bằng một giọng trầm lặng.
Cảm xúc của ông ta đã vượt quá cả tức giận, và sự kích động của ông ta thể hiện rõ trong cái giọng tối tăm của ông ta. Chỉ cần nghe đến thôi đã đủ làm cho gan của tôi co rúm lại.
- Nhìn bên ngoài? Ý ông là sao!? Đây là bữa tiệc trước khi cưới của con trai cả nhà Lutim! Ông đang cố làm cái gì vậy, cho tôi ăn đồ ăn của monta! Mối quan hệ của nhà Lutim với nhà Wu mạnh mẽ hơn so với những nhà khác…!
- Tôi không hề biết chuyện gì.
Chỉ riêng những từ ngữ ấy đã quá đủ để Dan Lutim nuốt lại cái lời buộc tội của mình.
Như thể ông ta nhìn vào một thứ gì đó không thể tin được, ông ta nhìn chằm chằm vào Donda Wu với đôi mắt mở to.
- Không biết…Ý ông là sao, Donda Wu?
- Với nhà Wu, đây là một bữa tiệc ăn mừng quan trọng nhất. Tôi chỉ yêu cầu thằng nhóc đó lo phần nấu ăn cho bữa tiệc. Tôi không biết chuyện gì sau đó.
Khi nghe được Donda Wu nói như vậy, Dan Lutim quay ngoắt về phía tôi.
Chuyển động của ông ta dữ dội đến mức, má của ông ta còn khẽ lắc lư.
- Người giữ lửa! Trưởng tộc nhà Wu yêu cầu cậu chăm lo việc nấu ăn… mặc dù đã biết đây là tiệc mừng trước đám cưới của nhà Lutim, cậu vẫn cho chúng tôi ăn thức ăn của monta!?
- Đây không phải thức ăn của monta. Đây là “bít tết kiba”. Tôi đã chuẩn bị thịt từ ba phần trên cơ thể cho mỗi người, đó là sườn, thịt vai và thịt đùi.
Khi tôi giải thích, Mia Lei Wu và Vena Wu trở lại nhà bếp để mang những phần khác lên. Leina Wu đi để đưa bà Jiba Wu đến.
Và….
Có một cái đĩa lớn cho mỗi người, và món ăn trên đó vẫn còn nóng hổi.
Như tôi đã nói đây là “kiba bít tết”.
Vì họ đã nhấn mạnh rất nhiều vào việc nhai, tôi cần một món ăn có đầy đủ yếu tố đó…. và tôi đã quyết định chọn món này.
Và tất nhiên, đây không phải là nguyên nhân duy nhất tôi chọn món này. Tuy nhiên, nói đên các món thịt thì sườn luôn được nhắc đến đầu tiên.
Vì đây là sườn nên tôi cũng không có phương pháp gì đặc biệt, chỉ là nướng thật cẩn thận thôi.
Như tên thì thịt đùi là từ chân kiba.
Thịt vai thì là từ vai và lưng kiba.
Và sườn thì là xương sườn và phần thịt xung quanh nó.
Có một rảnh xương sườn với nhiều thịt ở trên đĩa mỗi người. Và đó là tại sao không thể có chuyện mọi người nhầm tưởng đây là thịt đùi.
“Đây là…đồ ăn của monta…” môi của Dan Lutim lại run lên lần nữa.
Với một người không phải cư dân Forest’s Edge như tôi, xương sườn trông rất ngon.
Hai miếng thịt đùi và vai nằm không xa phía sau rảnh xương sườn. Chúng dày 2,5cm, có phần hơi xa xỉ.
Để kiểm soát được một miếng thịt dày như thế cũng cần một lượng công sức tương ứng.
Đầu tiên là phần chuẩn bị nguyên liệu, rất nhiều phần có gân, và tôi phải cắt bỏ hết. Tỉ lệ thịt nạc ở đùi nhiều hơn, nên tôi có chút lo lắng có thể sẽ quá cứng sau khi nướng. Dù vậy, tôi đã dùng một cái chai sạch để dập cho nát bề mặt của miềng thịt.
Tiếp theo, là rắc muối và lá pico lên một mặt của miếng thịt và sau khi để ngấm mười phút, việc chuẩn bị đã hoàn tất.
Sau đó, tôi cho một chút mỡ vào cái nồi đã nóng, lăn đều nó khắp mặt đáy, tôi đặt phần không được ướp xuống.
Khi mặt nướng đã chuyển sang màu vàng nâu, tôi chuyển sang một cái nồi nhỏ lửa.
Phụ thuộc vào cường độ ngọn lửa, nước thịt màu đỏ sẽ nổi lên bề mặt sau một hoặc hai phút, đó là lúc cần lật lại.
Đến tận bây giờ, đó vẫn là nhưng bước để làm một suất bò bít tết (800yen) của [Nhà hàng Tsurumi]. Tuy nhiên, món ăn tôi làm lại là kiba, không phải bò. Tôi đã có chút lo lắng rằng phần trung tâm có thể không chín. Ai Fa cũng đã nói “Thịt chín dở là vô giá trị”.
Bình thường tôi sẽ tiếp tục nướng bò bít tết với lửa nhỏ cho đến khi chín. Nhưng bây giờ, tôi phải cho miếng thịt trở lại cái nồi với lửa to.
Vì tôi không chỉ muốn nướng nó đến chín tái, dùng ngọn lửa nhỏ có thể sẽ tốn nhiều thời gian. Thịt bít tết vốn không nhiều nước, nên như thế thịt sẽ mất hết nước.
Vì vậy tôi cũng nướng mặt còn lại bằng ngọn lửa to luôn, và sau đó cho thêm rượu hoa quả vào để hấp chín nó, nhiệt sinh ra sẽ làm chín toàn bộ miếng thịt, vậy nên tôi dùng cùng phương pháp khi làm bơ gơ.
Khi rượu đã bay hơi hoàn toàn, tôi mở nồi ra. Khi mặt kia cũng đã vàng rồi, tôi sẽ đặt nó về cái nồi lửa nhỏ.
Khi nước thịt chảy ra ở mặt nướng thì đã hoàn thành. (đã thử và thành công ^^^)
… và như vậy phương pháp đã được quyết định.
Sau đó là thử nghiệm để tìm ra độ dày thích hợp cho phương pháp này.
Nếu miếng thịt quá dày, sẽ tốn thời gian để nấu chín được phần trung tâm. Nước thịt sẽ cứ thế mất dần, và cuối cùng thịt sẽ bị khô.
Nhưng nếu quá mỏng, thì cũng chẳng khác thịt nướng bình thường nhà Wu hay ăn.
Kết quả cuối cùng 2,5cm là hợp lý.
Như thế có hơi dày cho món bít tết.
Vì miếng thịt chín hoàn toàn nên có thể sẽ hơi cứng khi cắn, nhưng với người Forest’s Edge thì không vấn đề, vì họ toàn ăn thịt xông khói. Ai Fa đã kiểm chứng cho tôi.
Đó là độ dày giới hạn cho thử thách với món bít tết kiba.
Tôi quyết định phân thắng thua với Donda Wu với món này….nhưng trước đó, tôi cần phải giải quyết với chủ nhà Lutim, người còn có vẻ lỗ mãng hơn cả Donda Wu.
- …chỉ có lũ monta ăn xác chết mới mở tiệc trên phần thân kiba!
Dan Lutim gầm lên lần nữa.
- Ngoài monta, chỉ có những nhà yếu đuối, không thể săn kiba mới ăn thứ thịt này!
Dan Lutim hét lên và chuyển ánh mắt sang Ai Fa.
- Ai Fa của nhà Fa! Tôi thấy có rất nhiều thứ treo trên cổ cô, mấy cái đó chỉ để trang trí thôi sao!? Mặc dù cô săn được rất nhiều kiba, cô vẫn cần phải cướp đi thức ăn của lũ monta sao!?
Một biểu cảm hơi quá đáng sợ xuất hiện trên gương mặt của Dan Lutim.
Nếu ông ta có kiếm ở eo, thì những ngón tay chắc chắn đã đặt ở đó rồi.
- Không, điều đó là không thể. Vậy nghĩa là, cô đang chế nhạo gia đình tôi? Cô nghĩ đồ ăn của monta thích hợp với nhà Lutim…?
- Những thành viên nhà Lutim đều là đồng bào Forest’s Edge, Asuta và tôi không hề có ý chế nhạo bất cứ ai. Trưởng tộc Lutim, ông có thể bình tĩnh lại được không?
Trái ngược lại giọng của Ai Fa vô cùng bình tĩnh.
Đôi mắt xanh lam của cô thì lạnh giá hơn hẳn ngày thường.
- Tôi có câu hỏi này cho ông, trưởng tộc Lutim. Ông nghĩ hành động ăn thịt phần thân kiba là yếu đuối sao? Đó là tại sao ông bị kích động khi nhìn thấy phần thân của kiba được dùng cho bữa tối đúng không?
- Chuyện đó không phải quá rõ rồi sao? Nếu thợ săn chúng tôi làm tốt công việc của mình, chỉ cần ăn thịt đùi là đủ rồi! Một thợ săn mà cần ăn phần thân kiba để sinh tồn là bằng chứng một người thợ săn yếu đuối!
- Đúng như tôi nghĩ.
Trong khi giọng của Dan Lutim càng kích động hơn, thì giọng của Ai Fa lại càng bình tĩnh bấy nhiêu.
Không chỉ bình tĩnh, giọng cô còn lạnh giá như lưỡi kiếm.
- Nếu vậy thì, cách làm việc của nhà Wu và nhà Lutim khác với nhà Fa. Đây là sự thiếu cân nhắc của chúng tôi, tôi xin lỗi… Nhà Wu và nhà Lutim giàu có và mạnh mẽ, nhà Fa không thể nào so bì được.
Ai Fa nhìn chằm chằm vào gương mặt đáng sợ của Dan Lutim.
- Ví dụ… Khi tôi còn bé, có một khoảng thời gian khi cha tôi Gill Fa bị thương ở chân và không thể đi săn được. Phần răng và nanh đã giảm đi nhanh chóng, và chúng tôi chỉ có thể ăn thịt xông khói đến cuối cùng. Lúc này một con kiba nhỏ đã rơi vào bẫy của tôi, nên mẹ tôi Mei và tôi đã mang con kiba đó về nhà.
Thật hiếm khi Ai Fa nói về cha mẹ cô ấy.
Tôi lắng nghe với những hơi thở hồi hộp, và Ai Fa bên cạnh tôi tiếp tục câu chuyện với chất giọng mạnh mẽ.
- Lúc đó, mẹ tôi không chỉ nấu phần đùi mà bà ấy còn cắt cả phần lưng và nướng cho chúng tôi. Khi ông nhắc đến “cướp đi thức ăn của monta để sống”, đó chính là cách sống lúc tuyệt vọng.
- …Đúng thế. Một vài người đói khổ sẽ ăn cả phần thân và đầu kiba, những người dân Forest’s Edge không cho phép một hành động yếu đuối như vậy!
- Tôi có thể hiểu được. Khi gia đình tôi rơi vào tình trạng tuyệt vọng như vậy, cũng đúng khi ông ấy là một người thợ săn yếu đuối. Trong khoảng thời gian đó cha tôi Gill còn không được gọi là một thợ săn nữa. Tôi biết cha cảm thấy đau đớn nhue thế nào, sau cùng, yếu đuối cũng chính là một tội khi sống ở Forest’s Edge.
Ai Fa tạm dừng ở đó.
Và rồi…. cô ấy làm một việc mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới.
Tôi nghĩ cô ấy sẽ trở nên kích động như Dan Lutim, nhưng đôi môi hồng mọng của cô lại nở một nụ cười.
- Trưởng tộc nhà Lutim, người nhà ông ném phần thịt thân kiba đi vì chúng vô dụng với ông. Ông đã làm được phần việc của mình là một người thợ săn, vì thế không có gì xấu hổ ngay cả khi ông bỏ phí chỗ thịt đó. Chỗ thịt đó rất ngon, và phù hợp với những dịp vui vẻ. Đó là tại sao chúng tôi lại chọn chúng để phục vụ mọi người.
- Cô vừa nói là chỗ thịt này ngon và phù hợp với những dịp vui vẻ…?
Trước khi cái gã đầu hói to xác này mở mồm hét lên, con trai ông ta đã bình tĩnh nói.
- Cha Dan Lutim, không quan trọng chúng ta được phục vụ cái gì, thức ăn chính là lòng mến khách của nhà Wu, không coi trọng chúng là đi ngược lại luật của Forest’s Edge. Có là thức ăn của monta hay nội tạng chuột, người giữ lửa cũng sẽ ăn cùng một loại thức ăn, và chúng ta cần mở tiệc với đặc ân của khu rừng.
- Nhưng Kaslan…
- Nếu cha nghĩ lỗi nằm ở những người nhà khác, làm ơn nhắm vào họ sau khi dùng bữa.
Giọng nói của anh ta luôn luôn bình tĩnh từ đầu tới cuối, nhưng anh ta hơi cúi đầu cứ như đang che dấu cảm xúc trong đôi mắt xanh.
Mà nói mới nhớ, khi tôi đến lần trước, Donda Wu cũng không hề phàn nàn khi chưa ăn thử. Ông ta chỉ bắt đầu làm ầm lên sau khi đã ăn xong, và nói đó là đồ ăn của monta, và rằng nó đầu độc linh hồn ông ta.
Ai đó đã nói với tôi rằng nấu ăn chính là chăm lo cho mạng sống trong đêm đó.
Vì vậy, khi tôi là người giữ lửa không ai có quyền phàn nàn về những gì tôi phục vụ.
Tuy nhiên, nếu đồ ăn phục vụ gây tổn hại đến sức khỏe hay mạng sống của người ăn… có nghĩa là người giữ lửa đã phản bội lại lòng tin của mọi người và sẽ bị trừng phạt.
Nếu một ai đó làm tổn hại đến linh hồn vị hôn thê của anh ta, không biết anh chàng chính trực này sẽ làm gì? Chỉ nghĩ đến đó thôi làm tim tôi mệt rã rời.
“Cảm ơn vì đã đợi…” Ngay lúc đó một giọng nói cáu bẳn của một bà lão vang lên.
Cũng như hôm đó, bà Jiba bước vào trong khi được Leina Wu hỗ trợ.
Mặc dù mặt ông ta vẫn còn đỏ như bạch tuộc chín, Dan Lutim vẫn nắm lấy vai trái bằng bàn tay phải và cúi chào như con trai ông ta. Ema Min cũng làm như vậy, nhưng là với tay trái đặt lên vai phải.
- Vậy thì, bữa tiệc sẽ bắt đầu ngay bây giờ, mọi người trở về chỗ của mình.
Donda Wu thông báo với một giọng tức giận và nghiêm túc.
4
- …Chúng ta dâng lên lời cảm ơn sự hào phóng của khu rừng…
Giọng của Donda Wu lại vang lên lần nữa.
Đây có thể là một bữa tiệc, nhưng không có lời phát biểu đặc biệt hay gì khác mà mọi người vẫn cầu nguyện như thường lệ.
- …Chúng ta cảm ơn đến Mia Lei, Vena, Leina, Ai Fa, Asuta vĩ đã chăm lo sức khỏe, để cuộc sống của chúng ta tiếp tục đêm nay….
Mọi người lặp lại giống hệt như vậy, nhưng Dan Lutin và những người khác đã đến ranh giới bùng nổ tức giận. Chúng tôi không thể làm ông ta bình tĩnh lại dù có nói gì đi nữa.
Để ông ta có thể biết được giá trị của thịt này, chúng tôi chỉ còn một cách đó là ăn thử.
Thực đơn hôm nay là “kiba nướng”, “súp kiba” và “poitan nướng”.
Có ba loại thịt nướng: đùi, sườn và vai.
Chúng tôi đã giảm lượng thịt trong món súp, và bao gồm cả aria, chúng tôi cho ba loại rau vào đó.
Lặp lại hình anh đã xuất hiện liên tục trong các tối gần đây, chúng tôi xếp poitan nướng trên ba đĩa thành ba đống cao lên. Mỗi miếng được làm từ hai củ poitan, đúng với tiêu chuẩn dinh dưỡng mỗi ngày. Một người đàn ông có thể ăn từ hai đến bốn miếng.
Ăn đi nào……
Tôi rất để tâm đến phản ứng của mọi người, nhưng tôi cũng phải tự mình nếm trước đã.
Tôi với lấy rảnh sườn.
Tôi cầm cái nĩa mượn từ nhà Wu để nướng thịt, và đâm vào phần thịt, trong khi tay còn lại cầm vào chỗ nhiều xương, và cắn một miếng vào chỗ thịt vẫn còn ấm.
Có vẻ tôi đã làm tốt, không có nhiều nước trong đó.
Chất béo cũng đã gần như chảy hết ra.
Tuy nhiên, sườn chính là nơi chất béo tập trung, nên nó vẫn còn giữ được nước thịt dù đã nướng rất lâu. Nếu tôi so sánh nó với thịt lợn, đây chính là thịt ba chỉ và chúng ta đều biết. Vì không thái mỏng, nên vị vẫn còn rất đậm. Phần thịt thì hơi dai, trong khi phần mỡ lại mềm. Khi tôi đưa vào miệng, kết cậu thật hoàn hảo và miếng cắn mang lại cảm giác rất tuyệt. Tôi yêu sườn heo và thịt heo Okinawa, vì thế đây là một hương vị tuyệt hảo.
Tôi thấy rằng món sườn đã được nấu rất tốt.
Tôi đã thử một miếng poitan để làm mới lại vị giác, và tấn công đến món tiếp theo… thịt vai.
Miếng thịt cũng đầy chất béo nữa.
Tuy nhiên, đây là một miếng thịt dày chứ không phải sườn, vậy nên sẽ khó để cắn được.
Nó dày đến 2.5cm.
Sau khi cho vào miệng và nhai, một mùi vị tươi mới, đậm đà ngập tràn trong khoang miệng.
Mặc dù đã mất rất nhiều nước trong suốt quá trình nướng, loại thịt này có rất nhiều chất béo và không thể vắt khô được nó.
Thịt! Đây chính là thịt… Đây chính là cảm giác mà nó mang lại.
Nếu dạ dày tôi không đủ khỏe thì chắc chắn sẽ không chịu được.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy thịt này rất ngon… dù hàm răng đã bắt đầu thấy mệt rồi.
Tiếp theo, tôi thưởng thức món súp kiba Mia Lei Wu làm theo mong muốn của tôi.
Hai loại nguyên liệu mà bà ấy chọn cho tôi, lá tino và pula, đều đã được cho vào súp.
Tôi đã nếm thử nó trước đó rồi. Lá tino như lá rau diếp màu hồng. Nó sẽ mền ra và xốp sau khi nấu, nhưng nó lại có thể hút rất nhiều nước và vị cũng thật tuyệt vời. Cũng giống với aria, thứ gợi nhớ đến củ hành.
Còn lại là pula, có vị đắng khá mạnh.
Vẻ ngoài của nó giống với lá cây dẻ quạt, cũng to như vậy và có màu xanh lá cây đậm.
Tôi không nghĩ vị của nó ngon, nhưng sau khi ăn nó cùng với cả món, những nguyên liệu khác không hề bị vị đắng đó lấn át đi.
Loại lá này cũng không mềm ra sau khi nấu. Chúng tôi đã thái nó rất mỏng rồi, nhưng nó vẫn cứng và dai.
Nếu cần so sánh với một thứ gia vị mà tôi biết thì có lẽ là tiêu xanh.
Dù sao thì, nó cũng đã làm tăng hương vị cho món súp kiba.
Với rất nhiều lại rau cho vào như vậy, món súp có vị rất đậm đà.
Nhưng nếu không có tính toán mà cho loại rau không phù hợp, chắc chắn mùi vị sẽ bị phá hỏng hoàn toàn.
Ngay cả trong một thế giới mà không mặn mà với việc “ăn”, thì những bà mẹ vẫn thật tuyệt vời. Món súp thành công được thế này là nhờ có Mia Lei Wu.
Và thế là …tôi đã nếm gần hết các món.
Chỉ còn thịt đùi nướng.
Với tôi, đây là một kẻ thù rất khó đánh bại.
Nhưng tôi vẫn cần phải thử trước.
Tập trung dũng khí và chuẩn bị cắn….
Ngay khắc đó…. một giọng nói xuyên thủng căn phòng.
- Cái…Cái gì đây!?
Đó chắc chắn là giọng nói đã hoàn toàn vô ý thốt lên.
Người đó chính là Dan Lutim. (vô duyên vcl)
Ông ta vẫn còn đang cầm rảnh sườn trên tay.
Cái mồm to lớn của ông ta đã lấm lem đầy mỡ.
- Này! Cậu kia! Đây là thịt gì!?
Ông ta nhìn chằm chằm với đôi mắt mở to vào tôi, đang ngồi ơ nơi thấp nhất.
Ara, tôi đã nghĩ họ sẽ chỉ bắt đầu nói sau khi ăn xong? Mặc dù đó là những gì tôi nghĩ, tôi vẫn trả lời “Tôi đã nói rồi, đó là sườn kiba.”
Sau đó tôi hỏi thêm một chút, đi đường vòng “Thịt này sao hả?”
“Ughh…” Cặp môi đầy mỡ của ông ta bắt đầu run lên.
- … Rất ngon!
Ông ta nói với âm lượng gần như một tiếng gầm và cắn một miếng thật to.
Ông ta trông điên loạn cứ như muốn ăn luôn cả xương vậy.
- Rất ngon! Thịt này rất ngon! Nhưng tại sao? Tai sao sườn của kiba… Mặc dù đây là thức ăn của monta!?
- Đây không phải là đồ ăn của monta. Có một loại động vật giống kiba ở đất nước của tôi, và chúng tôi sẽ nấu ăn trên tất cả các bộ phận của cơ thể.
- N-Nhưng, phần thân của kiba sẽ có mùi hôi rất mạnh và không thể ăn được…!
- Đó là vì ông không biết cách chính xác để giết thịt chúng… Hay đúng hơn, ông không cần học cách làm thịt kiba. Với người dân Forest’s Edge, kiba vốn không được săn vì mục đích để ăn ngay từ đầu.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại phải giải thích như thế này trong bữa ăn. Kệ đi, hàm răng tôi đã mỏi lắm rồi, nên thế này cũng được.
- Tôi nghe rằng kiba là một loại thú đáng sợ và gây hại. Dù cho có năm mươi con kiba bị săn mỗi ngày, số lượng chúng vẫn không giảm. Để bảo vệ những cánh đồng của vương quốc phía tây, người dân Forest’s Edge phải mạo hiểm mạng sống để săn kiba… vì vậy, thịt vẫn bị bỏ đi dù cho có lãng phí thế nào. Đó là tại sao người dân ở Forest’s Edge nghĩ rằng làm thịt kiba là việc rắc rối, và sẽ bỏ lại phần thân có mùi hôi rất nặng và nghĩ đó là đồ ăn của monta. Thói quen này hình thành rất tự nhiên… Tuy nhiên, tất cả các phần thân của kiba đều rất ngon, đó là lý do vì sao mà tôi chuẩn bị những món này với hy vọng mọi người có thể hiểu được điều đó.
Dan Lutim cứ như người mơ ngủ, nghe tôi nói với biểu cảm bối rối khi ông ta cắn một miếng to.
Donda Wu bên cạnh ông ta có vẻ không nghe và vẫn nhai trong im lặng.
Mọi người cũng có những cảm xúc khác nhau.
Rimee Wu nhìn chằm chằm vào tôi và con bé cắn một miếng nhỏ để thỏa mãn cơn đói, Jiza Wu đưa mắt qua lại giữa tôi và trưởng tộc, nhưng tôi không thể chắc vì mắt anh ta quá nhỏ.
Leina Wu, người hỗ trợ bà Jiba, ấm áp nhìn tôi, trong khi những người vợ thì lờ đi cú sốc của Dan Lutim và tận hưởng bữa ăn của họ một cách thích thú.
Đáng chú ý nhất là Kaslan Lutim và Ema Min.
Họ đnag yên lặng ăn, mắt họ chạm nhau rất nhiều lần và cười với nhau. Cái không khí này làm tôi nảy ra ý nghĩ “Ara, thật tuyệt khi thấy hai người hạnh phúc như vậy.”
Và cuối cùng, Ai Fa….
Ai Fa cắn miếng thịt của cô và quan sát cẩn thận Donda Wu.
- …Trưởng tộc Lutim, Dan Lutim, ông đã thử thịt đùi chưa?
Tuôn ra một cuộc độc thoại làm tôi thấy như một thằng đần, nên tôi ném tạm ra một chủ đề khác.
“Ta đang ăn rồi đây, thịt đùi cũng ngon nữa” Trưởng tộc Lutim gật đầu và nói vậy.
Cái đầu bóng loáng và cái bụng phệ làm ông ta trông cứ như một đứa bé khổng lồ, tôi thầm nghĩ như vậy.
- Thịt đùi không có mùi hôi cũng là vì nguyên nhân như vậy. Hầu hết mùi hôi có thể loại bỏ bằng cách cắt tiết. Vậy nên một bữa ăn ngon cũng có thể làm hoàn toàn bằng thịt đùi, nhưng tôi muốn cho mọi người biết rằng những phần khác cũng rất ngon.
- Ngon! Thật sự ngon! Ta thích chỗ thịt dính vào xương! Nhưng mà thịt đùi cũng rất ngon nữa!.
Thái độ và cách xử sự của ông ta đã khác hoàn toàn.
Tôi cảm thấy đôi chút xấu hổ vì sự thẳng thắn của ông ta.
- Nếu một nhà không có đủ đàn ông, họ sẽ không thể mang cả con kiba về nhà, vì thế họ chỉ có thể mang thịt đùi về. Nếu có mang cả con kiba về để lột da như nhà Wu, thì cũng chỉ có phần đùi được ăn, còn phần kia thì bị đối xử như đồ ăn monta, tôi nghĩ như thế rất lãng phí.
- Nhà tôi cũng mang cả con kiba về! Tôi…Tôi thật sự đã vứt đi vài thứ thật sự ngon cho lũ monta…!
Ông ta quá thẳng tính làm tôi khó để tiếp tục cuộc nói chuyện.
- Vì thế nếu mọi người cắt tiết kiba khi săn chúng, và làm thịt sau khi đã lột da thì ai cũng có thể nếm thứ thịt ngon này. Nó cũng không quá khó, ngay cả một thằng nhóc như toi cũng có thể làm được. Ai cũng có thể làm thế nếu muốn…
- Tại sao chúng tôi lại phải làm chuyện rắc rối như vậy?
Ai đó xen vào…
Donda Wu cuối cùng cũng chịu nói.
Ông ta thực ra đã ăn hết thịt một khoảng ngắn trước.
Tôi mới chỉ cắn vài miếng của sườn và vai.
- Mục tiêu của chúng tôi là lấy mạng kiba, không cần thiết phải tốn nhiều công sức như vậy. Thợ săn không cần làm những thứ không cần thiết với sinh tồn.
Giọng nói của ông ta khá điềm tĩnh.
Thực tế rằng ông ta có thể bình tĩnh làm tôi khác ngạc nhiên…
Trong một khắc, tất cả mọi người bào gồm cả người nhà Wu đều có biểu cảm sốc.
Rimee Wu và Ludo Wu vẫn còn đang nhai rất đam mê, nhưng những người khác đều đã dừng lại.
Đó là vì ông ta hành động rất khác thường.
Có nghĩa là…
Đây là thời khắc quyết định.
- …Nếu là vì sinh tồn thì đúng là vậy.
Tôi có thể cảm nhận được mồ hôi chảy xuống lưng.
Lần này, chỉ nâng cao mùi vị món ăn là chưa đủ.
Tôi cần dùng “từ ngữ” để làm người này phải thừa nhận món ăn của tôi, và cảm thấy hài lòng.
Thật ra thì, đây là một gánh nặng quá lớn cho một đầu bếp thực tập.
Nhưng tôi phải hoàn thành nó.
Đây là vì lợi ích của Ai Fa bên cạnh tôi. Đôi mắt của cô đang cháy lên lặng lẽ.
- Nếu chỉ ăn và ngủ thì chúng ta sẽ chẳng khác gì so với thú vật… Tôi không có ý nói mọi người như thế. Sau tất cả thì, người dân ở Forest’s Edge cũng không chỉ ăn và ngủ. Mọi người làm việc chăm chỉ và giúp đỡ nhau để sinh tồn, và tìm kiếm hạnh phúc trong cuộc sống hằng ngày. Cách sống này có lẽ rất khác so với nơi tôi được sinh ra, nhưng nền móng thì vẫn như vậy… Đó là những gì tôi cảm nhận được.
- Hmmp, cậu đang càm ràm gì thế, thằng nhóc? Cậu đã dỗ ngọt người nhà ta với cái lưỡi lươn lẹo đó sao, và giờ thì đang cố để làm vậy với ta?
- Tôi chẳng có gì là lươn lẹo cả. Thật ra, tôi đã hết chuyện để nói rồi. Và tôi không hề có ý đồ lừa gạt người nhà ông.
Tôi lướt ánh mắt khắp căn phòng.
Mười hai con người nhà Wu.
Hai người nhà Lutim, cô con gái nhà Min.
Và Ai Fa.
Ngoài Ai Fa ra, tất cả mọi người đều có vẻ mặt nghi ngờ, không hiểu tôi đang cố làm gì.
Tôi đang bắt đầu một cuộc đối chất.
Và sau đó tôi xin lỗi ông ta khi đã đạt được ý tưởng chung.
Đó là suy nghĩ của tôi.
- Tôi không hề lừa gạt gia đình ông. Tôi chỉ hy vọng họ có thể cảm thất hạnh phúc sau khi ăn những món ăn ngon. Khi lần đầu tôi làm chuyện này, ý định của tôi là giúp bà Jiba có động lực để ăn. Tuy nhiên Rimee Wu cũng khen ngợi món ăn của tôi, nên tôi cũng muốn tất cả mọi người nhà Wu đều có thể nếm những món ngon…một suy nghĩ kiêu ngạo như vậy xuất hiện trong đầu tôi.
- ….
- Cuối cùng tôi đã nhận được lời cầu nguyện của mọi người, chuyện đó làm tôi rất vui. Tuy nhiên… tôi cảm thấy nản lòng vì có người không khen ngợi món ăn của tôi. Đặc biệt là Donda Wu, ông xem thường món ăn của tôi vì thế tôi căm ghét ông nhất. Tôi yêu cầu ông cho mình giữ lửa một lần nữa vì tôi muốn một trận tái đấu.
- Ta hiểu thứ mà cậu muốn nói, vậy nên cậu không cần tiếp tục khóc lóc về nó nữa.
- Không, dù vậy, làm ơn chịu đựng sự ca thán này. Cái điều mà tôi muốn nói rất bình thường, nhưng tôi cuối cùng cũng có thể nói được suy nghĩ thật sự của mình.
Sau khi nói vậy tôi đôi tư thế ngồi từ ngồi bắt chéo chân sang quỳ gối, và cúi đầu thật sâu như cách mà tôi làm ba ngày trước.
- Một đầu bếp non nớt như tôi đã thật sự làm trưởng tộc nhà Wu, Donda Wu ăn phải chất độc mà làm tổn hại đến linh hồn của thợ săn. Tôi muốn xin lỗi thêm một lần nữa.
5
-… Cậu đang cố bày trò gì thế hả?
Giọng nói trầm của Donda Wu vang lên trong gian phòng.
- Không có chiêu trò gì cả. Tôi đã nói như vậy ba ngày trước rồi, nhưng tôi sẽ nói lại ngày hôm nay thật lòng hơn.
Tôi ngâng đầu lên và vẫn giữ tư thế quỳ gối, đối mặt với Donda Wu.
- Với những thợ săn, món ăn của tôi thật sự là chất độc. Con trai cả nhà Wu, Jiza Wu đã nói như vậy với tôi.
Jiza Wu ngạc nhiên quay đầu về phía tôi.
Có vẻ như tôi cũng không phải dạng vừa khi có thể làm cho gã này hoảng sợ.
- Như Jiza Wu nói, món ăn tôi làm đêm đó là “chất độc” cho thợ săn… đó hoàn toàn là thổi phồng qua lên, đúng chứ, tôi có thể coi nó là “có thể trở thành chất độc”, sẽ chính xác hơn.
- Asuta, chở đã. Cậu đang nói cái gì vậy? Tôi đã nói gì với cậu?
- Anh không nhớ sao? Nếu anh ăn thứ thịt mềm này mỗi ngày, anh cảm thấy răng mình sẽ mất đi sức mạnh của chúng và dần dần rụng hết. Anh hoàn toàn đúng.
- Sao!? Em sẽ trở nên móm răng như bà Jiba sao?
Rimee Wu cầm cái đĩa của mình bằng hai tay và đơ mặt ra. Tôi nhẹ nhàng mỉm cười với con bé và nói.
- Không, nếu chỉ là một hay hai lần, sẽ không đến mức như vậy đâu. Ngay cả khi là một trăm hay hai trăm lần, vẫn không sao. Dù có là một nghìn hay hai nghìn lần cũng ổn thôi.
- Huh! Vậy thì chẳng sao cả! Tuyệt vời…
Rimee Wu thở dài an tâm ngay lập tức.
Dù là người đàn ông đứng đầu hay một cô nhóc bảy, tám tuổi, mọi người đều hành động đúng với lứa tuổi của mình.
Nhân tiện, gã đầu hói đã thu nhỏ thành một đứa bé, ngồi đó gặm thịt và gật đầu đồng ý… Với một người không biết về “bơ gơ”, đây là một chủ đề mà không có việc gì để làm.
Dù sao thì tôi tiếp tục nói chuyện với Rimee Wu.
- Hmm, không cần phải lo lắng… Nhưng Rimee Wu, em có nhớ mình đã nói gì ba ngày trước không? Em đã nói em không muốn ăn thứ gì khác ngoài bơ gô trong mọi bữa ăn đúng không?
- Vâng! Vì bơ gơ rất ngon!
Tôi liếc nhìn Donda Wu.
Người đứng đầu nhà Wu vẫn đang lườm tôi với đôi mắt rực lửa.
… Ông già đó vẫn gật đầu bên cạnh Donda đang vô cùng kích động.
- Rimee Wu, thế là không tốt đâu. Nếu em ăn bơ gơ mỗi ngày, răng của em sẽ yếu đi. Ngay cả khi răng của em không sao, thì sau này em sẽ sinh ra một đứa bé có hàm răng yếu. Nếu đứa trẻ đó cũng tiếp tục chỉ ăn bơ gơ, thì cháu em sẽ còn có hàm răng yếu hơn… Đó là tại sao hàm và răng của người dân ở đất nước của anh ngày càng trở nên yếu hơn.
Tôi thêu dệt thêm vài lời nói dối trong trí nhớ mập mờ của mình. Và tiếp tục.
- Cho phép tôi được thú nhận. Với tôi, món thịt hôm nay là một thất bại… Tôi rất khó để ăn nó.
Tất cả mọi người nhìn về phía tôi.
….ngoại trừ những người đàn ông, chỉ có mỗi Ludo Wu.
- Bởi vì món thịt này quá dai. Tôi không thể cắn được. Tôi nghĩ món sườn rất ngon, và tôi cũng vẫn có thể ăn được phần thịt vai với nhiều mỡ, nhưng phần thịt đùi quá dai và cứng với tôi. Nếu nó mỏng đi một nửa thì sẽ phù hợp hơn.
- Anh nói dối! Thịt đùi dai nhưng không hề cứng! Em thích thịt này nhất!
- Nếu vậy thì em có thể ăn phần của anh không? Anh vẫn chưa động vào đâu… anh thật sự không thể ăn được nó.
Tôi nhìn lại về phía Donda Wu, và thấy ông ta vẫn im lặng và vô cảm.
Đây là thời khắc quyết định đầu tiên.
- Đó là sự yếu kém của gia đình tôi, nên không có cách nào tôi làm thợ săn được. Ví dụ, một vài người ở đất nước tôi làm công việc đòi hỏi thể lực, erm… một kiểu như đánh trận giả. Họ không dùng kiếm hay khiên, mà hoàn toàn với gậy và bóng. Nhóm người đàn ông này sẽ kiếm sống bằng cách chiến thắng trận đấu.
Dù đó chỉ là những lời nói mơ hồ, nhưng tôi hy vọng ý nghĩ của mình có thể đến được với họ.
Cái mà tôi đề cập chính là “những vận động viên bóng chày chuyên nghiệp”
- Khi họ vung gậy và đánh quả bóng, người đàn ông sẽ dùng hết sức của họ. Khi họ làm vậy tôi nghe kể rằng họ nghiến răng đến mức có thể mẻ hoặc lung lay. Vì vậy, họ sẽ đặt một tấm đệm vừa với miệng và cắn vào đó thay vì răng. (naruto thông não cũng gọi bằng chị luôn)
Cái tôi đang nói đến chính là miếng bảo vệ hàm.
Tôi thật sự không chắc chắn sự thật là sao. Nhưng tôi thường nghe cha nói về những hiểu biết của mình khi ông đang cosplay một chuyên gia.
Vì vậy, răng rất quan trọng. Không chỉ với vận động viên bóng chày, boxing cũng vậy… chủ đề lại càng mở rộng hơn.
Và vì thế, tôi lại tiếp tục diễn giải.
- …. Còn có một cuộc tranh tài khác còn trực diện hơn, khi mà hai đối thủ sẽ đánh người kia bằng nắm đấm của mình. Để bảo vệ răng, họ cũng sẽ đặt tấm đệm lực vào răng. Chuyện này có thể không liên quan đến cái mà tôi đang nói, nhưng có vẻ cú đấm sẽ mạnh hơn rất nhiều nếu họ nghiến chặt răng. Họ có thể giải phóng nhiều sức mạnh hơn bình thường khi họ có thể cắn chặt răng hết mức có thể.
Mọi người đều ngần ngại tiếp tục bữa ăn trong khi nghe tôi nói với gương mặt khó hiểu.
- Va vì vậy, “cắn” và “giải phóng toàn bộ sức mạnh” liên quan mật thiết với nhau. Thật ra, giá trị dinh dưỡng của thức ăn cũng ảnh hưởng rất nhiều đến độ cứng của răng. Tuy nhiên nếu tiếp tục ăn thức ăn mềm thì hàm răng sẽ bị yếu đi nhiều. Đó là tại sao tôi lại nghĩ về những gì Donda Wu và Jiza Wu nói… rằng đó là chất độc làm mục ruỗng linh hồn thợ săn của họ.
-….
- Và tất nhiên, Donda Wu và những người khác không hề nghĩ nhiều như thế. Lala cũng đã nói rằng cô ấy ghét thịt mềm, nên đây có thể chỉ là sở thích cá nhân. Tuy nhiên… nếu Donda Wu chấp nhận món ăn của tôi và khen ngợi nó thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Những thứ mà tôi muốn nói không phải là những ký ức mơ hồ hay những lời nói dối.
Đó là những suy nghĩ thật lòng của tôi.
Lời thú nhận của tôi không hề có một chút giả dối nào.
Tôi đã nghĩ về chuyện này trong nửa tháng trước khi chuẩn bị bữa ăn này.
- Tôi dùng những kỹ năng đặc biệt không hề tồn tại ở Forest’s Edge vào món ăn của mình. Và nhờ đó hầu hết mọi người đều khen ngợi món ăn của tôi. Nhưng nếu ai cũng chấp nhận nó cô điều kiện… Có thể họ sẽ chỉ ăn bơ gơ suốt ngày. Nghĩ đến thế cũng cảm thấy ớn lạnh.
Ý nghĩ này đã ở trong đầu tôi thời gian gần đây.
Bởi vì Ai Fa như bị ám ảnh với món bơ gơ.
Dù nó làm tôi rất vui, nhưng cũng làm tôi thấy rất khó chịu.
Ngoài bơ gơ, cô ấy cũng vẫn nhai thịt xông khói, vì thế cơ hàm của cô cũng không yếu đi quá nhanh.
Dù vậy, ám ảnh bởi bơ gơ vẫn không phải là một thứ gì tốt đẹp.
Nếu sự thay đổi trong bữa ăn làm ảnh hưởng đến cuộc sống của Ai Fa… tôi sẽ treo cổ tự sát mất. Chuyện này cũng đúng với người nhà Wu nữa.
Định mệnh đã mang tôi từ thế giới khác đến đây và có liên hệ với nhà Wu, nên tôi cảm thấy sự thôi thúc mạnh mẽ truyền tải tới họ những suy nghĩ này.
Trong nhiều chuyện, tôi đã được tận mắt chứng kiến ba ngày trước…
Để đi săn kiba, những người đàn ông lao vào rừng với quyết tâm cao độ….khi tôi nhìn thấy năng lượng mà họ mang trong người, tôi chắc chắn một điều.
…..Với người dân ở đây, món ăn của tôi có thể là chất độc.
- Ví dụ tiếp theo của tôi là một chuyện xảy ra ở thế giới của tôi: nếu bạn đem tặng rượu cho một người mà không biết rượu là cái gì, thì chỉ một thời gian, hơn nửa số người đó sẽ trở thành kẻ nghiện rượu. Tôi đã được nghe chuyện kinh khủng như vậy đấy. Tôi không chắc món ăn của mình có năng lực đó hay không, nhưng tôi vẫn cảm thấy sợ hãi. Do thức ăn của tôi có thể trở thành có hại cho người khác.
Tôi đã truyền tải được ý nghĩ của mình đến cho mọi người chưa vậy? (đ*o nhé, chỉ thấy mỏi tay, mỏi não thôi)
Cứ lan man thế này không giống tôi chút nào, vậy nên đây là lúc tiến đến cao trào.
- Đó là tại sao tôi muốn chia sẻ kiến thức cho mọi người. Ăn thịt mềm mỗi ngày sẽ có hại cho sức mạnh của hàm răng. Phần thân của kiba không phải thức ăn của monta, và có thể làm thành món ngon với một chút công sức. Tôi hy vọng mọi người có thể giữ hai điểm mấu chốt này trong đầu và hiểu được niềm vui khi được ăn ngon.
Nhìn bên cạnh, Ai Fa đã ăn xong tự bao giờ rồi. Cô ấy không nhìn về phía Donda Wu và đang nhìn chăm chú vào tôi.
Tôi cảm thấy ánh mắt của cô tràn ngập thứ ánh sáng dịu dàng.
- Vậy thì, đến lúc vén màn bí mật. Thực ra món ăn duy nhất tôi làm hôm nay là bơ gơ mà bà Jiba Wu đang ăn.
“Hả!” Dan Lutim hét lên. (há ~~)
Ngoài một số ra, tất cả bắt đầu rì rầm.
- Poitan được làm bởi Leina Wu, Mia Lei Wu nấu súp, và thịt được nướng bởi Vena. Tôi chỉ dạy cho họ cách nấu thôi. Một vài miếng thịt bị cháy, nhưng không sao vì tôi đã mang thừa ra một chút. Tôi nghĩ bữa ăn này được nấu rất hoàn hảo.
Mọi người đều đang đảo mắt xung quanh, rất nhiều người nhìn vào Vena Wu.
Tất cả đều là lời khen ngợi, nhưng Vena Wu lại che mặt bằng những ngón tay dài của mình, và tôi có cảm giác cô ấy đang lườm vào mình.
- Món ăn này chỉ là thịt nướng hoàn toàn bình thường. Nhưng tôi đã dành rất nhiều thời gian để tìm ra được nhiệt độ và độ dày thích hợp. Sau khi có được câu trả lời, tôi chia sẻ cho mọi người, và nó cũng không tốn công như làm bơ gơ. Các người cũng không cần hy sinh thời gian của những công việc khác chỉ để nấu ăn.
Tôi cảm thấy một ánh nhìn ấm áp đến từ đâu đó.
Nhưng mấy thứ như vậy thì cũng đâu nhìn hay cầm nắm được. Nên tôi bỏ qua nó mà không nghĩ nhiều, nhưng….
Tôi cảm nhận được bà Jiba Wu có vẻ như đang chăm chú nhìn mình.
Và tôi kết thúc buổi phát biểu của mình.
- Lần này, tôi đã cố nghĩ ra một thực đơn phù hợp với cả những người thợ săn… những cư dân của Forest’s Edge. Mặc dù không cần tôi, những món ăn ngon này cũng có thể được nấu nếu mọi người cùng góp sức. Tôi hy vọng chuyện này sẽ làm những mối quan hệ của nhà Wu sẽ sâu đậm hơn. Như vậy, một người ngoài như tôi cũng sẽ có ích cho Forest’s Edge, chứ không phải là chất độc… Với những suy nghĩ này, tôi đã làm việc chăm chỉ trong mười ngày, tìm ra được phương pháp để nướng thịt.
Tôi chụm gối lại và cúi đầu nói.
- Như một người đầu bếp, thật sự buồn cười khi tôi không thể tự mình xác nhận mùi vị món ăn của chính mình. Nói cách khác, đây là một thất bại. Tuy nhiên, tôi nghĩ những món ăn này rất phù hợp cho gia đình cùng nhau thưởng thức, vậy thì nó cũng là một thành công cho bữa ăn gia đình, tôi rất vui vì điều đó. Tôi hy vọng món ăn này sẽ là một phương thuốc cho mọi người…. Tôi vô cùng xin lỗi vì đã lan man quá nhiều trong một bữa tiệc quan trọng thế này. Hãy thưởng thức bữa ăn của mọi người.
6
Tôi lại có thêm một đêm nữa tại căn nhà trống ở ngoài nhà Wu.
Ba vị khách đến từ nhà Lutim có lẽ đã đến nghỉ ở một nhà nào đó họ hàng với nhà Wu, mà họ cũng rất thân quen.
Tuy nhiên, vẫn có một bữa tiệc nữa tiếp diễn tại nhà Wu.
Sau bữa tối, những người ngoại trừ con gái chưa kết hôn, uống rượu và chúc phúc cho ba vị khách.
Sau khi Ai Fa và tôi dọn dẹp xong phần sau bữa tôi, chúng tôi cùng với Rimee Wu đến chỗ của bà Jiba để nói chuyện, và cuối cùng đã về lại đây để nghỉ ngơi.
Tôi nằm dài ra nền nhà ngay sau khi bước vào phòng và kêu lên “Uwah~!”
- Không chỉ có thịt cứng, tôi cũng đã nói rất nhiều, miệng tôi cứng đơ rồi! Tối nay chắc không nói được gì nữa!
-…..
- Nếu vậy thì đừng có độc thoại nội tâm nữa mà… cô định đáp trả như thế này sao?
Tôi quay lại để nhìn vào Ai Fa. Cô chủ của tôi lại đang ngôi ôm một đầu gối và dựa vào tường, và gương mặt thì vô cùng nghiêm nghị.
- Sao vậy? Đến cuối, Donda Wu vẫn không nói gì, chuyện đó làm cô lo lắng sao?
- ….
- Sẽ không sao đâu! Nếu ông ta không thừa nhận tôi, thì ông ta đã nói luôn rồi. Và những vị khách nhà Lutim trông cũng rất hài lòng, nên cũng không có cách nào để nhà Wu thuyết phục tất cả các nhà khác cắt đứt với nhà Fa.
- …Tôi không nghĩ về chuyện đó.
Khi chúng tôi còn ở bữa tiệc và phòng bà Jiba Wu, đôi mắt của cô ấy rất bình tĩnh. Nhưng giờ thì cô lại quá im lặng và đôi mắt lại ủ rũ.
Tôi thật sự ghét nhìn thấy cô như thế này.
- Có chuyện gì sao? Cô đang nghĩ chuyện gì vậy? Đừng có cố giữ trong lòng, cô có thể nói mọi chuyện với tôi mà.
Tôi bò trườn về phía cô sau khi nói vậy.
Nếu đó là Ai Fa khi bình thường hẳn cô đã tức giận đáp lại “Đừng có làm mấy hành động kinh tởm nữa!”, nhưng cô lại chẳng hề phản ứng.
Tôi cảm thấy mình như thằng ngu, nhưng cũng không phải vô ích.
- Asuta, cậu….
- Hmm?
- Cậu đang tính rời khỏi Forest’s Edge sao?
Ai Fa đột ngột nói vậy.
Tôi thật sự sốc toàn tập.
- Đột nhiên cô lại nói cái gì vậy? Tôi không hiểu lắm.
- Mấy chuyện cậu nói lúc ở bữa tiệc giống như một lời tạm biệt dành cho tất cả mọi người. Cậu muốn để lại một phương thuốc, chứ không phải là chất độc trước khi ra đi… dành cho tôi, đó là điều mà cậu muốn nói.
Ánh nến soi sáng một nửa gương mặt Ai Fa khi cô chầm chậm nhìn về phía tôi.
- Tôi nói đúng không?
- Không hẳn… Nhưng, cũng đại loại như thế.
Trông thật là xấu xí nếu cứ nằm và nói chuyện, nên tôi ngồi dậy khoanh chân như Ai Fa.
- Như tôi đã nói với cô một khoảng trước đó, cảm xúc của tôi vẫn không thay đổi. Tôi không hiểu sao mình lại bị ném đến thế giới này, nhưng vì cũng có con người ở đây nữa, tôi hy vọng có thể tạo mối quan hệ gần gũi với mọi người. Thay vì có hại, tôi muốn giúp đỡ mọi người, và tôi chỉ vừa nói ra những gì mình cảm nhận được.
- ……
- Nhưng cũng giống trước đây, tôi bị thổi bay đến đây, thì có thể một ngày nào đó tôi sẽ bị kéo ngược trở về. Nếu tôi trở về, rất có thể sẽ bị đè bẹp bởi căn nhà, hoặc là chết cháy. Vì thế, tôi muốn sống mà không hối tiếc gì vì chuyện đó có thể xảy ra một ngày nào đó… Tôi cũng không biết chắc nữa, nhưng tôi chắc chắn đã để lộ ra cảm xúc đó nhỉ?
- ….Cậu nghĩ về chuyện này suốt thời gian qua sao?
- Không, không, không thể nào! Tôi sẽ bị kiệt quệ tinh thần mất! Nhưng đây cũng là thứ mà tôi không thể quên đi được, nên thi thoảng cũng có những cảm xúc như thế này.
Ai Fa hơi ủ rũ nhìn vào tôi, và nghiêng đầu nói.
- …Tôi chưa bao giờ nghĩ về chuyện đó.
- Hmm?
- Tôi chưa bao giờ nghĩ, một ngày nào đó cậu sẽ đột ngột biến mất.
Ai Fa nhẹ nhàng nói.
Biểu cảm của cô không hề lạnh nhat… nhưng cô vẫn bình tĩnh.
- ….Bởi vì cô không hề nghĩ tôi đến từ một thế giới khác ngay từ đầu đúng không? Cũng thật khó cho cô khi phải tưởng tượng một người có thể biến mất hay xuất hiện như thế này. Mà đúng hơn, ngay cả tôi cũng thấy khó mà tưởng tượng được.
- ……..
- Nhưng, tôi sẽ không rời đi nếu không có một hiện tượng siêu nhiên lố bịch nào đó xảy ra! Thật ra tôi còn sợ bị cô ruồng bỏ hơn… Đó là tại sao, nếu sau này tôi đột ngột biến mất không một dấu vết, đó chắc chắn là sản phẩm của các vị thần hay ác quỷ nào đó, vì vậy đừng quên chúc tôi an nghỉ khi thời điểm đó đến.
Ai Fa mở miệng ra, khi cô định nói “Tôi”…
Nhưng tôi không hề nghe thấy những gì cô nói.
Vì có người gõ cửa.
Cốc, cốc, hai cái. (không phải tử thần ~~)
Ai Fa từ từ đứng dậy và dừng trước cửa.
- Ai vậy?
- …Trưởng tộc nhà Wu, Donda Wu. (ah đúng tử thần mnr)
Ông ta đã đến.
Đích thân chúa quỷ.
Tôi đã cân nhắc khả năng ông ta sẽ tự thân đến, nhưng vẫn thấy bất ngờ khi ông ta làm thật.
Ai Fa bỏ thanh chắn cửa, và mở ra.
Một cái bóng đen to lớn lướt vào trong phòng như một con thú săn mồi khổng lồ.
Sau khi nói “Xin lỗi đã làm phiền”, ông ta bắt đầu cởi giày.
Tôi kiểm tra thanh kiếm trên hông.
Ông ta không mang, và thay vào đó là một bình rượu hoa quả trên tay trái.
Donda Wu muốn có một cuộc nói chuyện hòa nhã… tôi có thể hiểu theo hướng này.
Cơ thể nặng nề và to lớn của ông ta đi về phía tôi, và ngồi xuống gần ngọn đèn nơi cửa sổ.
Đôi mắt to lớn của Donda Wu buồn chán đảo quanh căn phòng.
- Hai người không uống rượu, vậy hai người làm gì vào lúc nửa đêm thế này? (vô duyên)
- Chúng tôi vừa mới về.
- Hmmp.
Ông ta mở nắp và uống một ngụm rượu.
Ông ta có lẽ vừa mới kết thúc buổi nhậu và giờ là tăng hai. Tửu lượng tốt.
Vì mặt ông ta lúc nào cũng rất hung dữ, tôi không thể phân biệt được các cảm xúc của ông ta, nhưng có lẽ nó sẽ rất dữ dội.
Cặp mắt thú dữ của ông ta linh động và cảnh giác, ánh nhìn của ông ta chắc hẳn lúc nào cũng mạnh mẽ như vậy.
Lúc này ông ta có vẻ bình tĩnh hơn bình thường.
Nhưng chúng tôi đang ở quá gần nhau.
Ông ta thường ngồi ở vị trí danh dự với gương mặt kiêu ngạo, nhưng giờ chúng tôi gần nhau đến mức cùng chia sẻ ánh sáng từ cùng một ngọn nến. Tôi có thể cảm nhận được một áp lực khổng lồ từ ông ta.
Sau khi cài lại then cửa, Ai Fa ngồi ở vị trí tạo thành một tam giác giữa tôi và Donda Wu.
Chúng tôi gần đến mức đầu gối gần chạm nhau.
Donda Wu đầy chai rượu đến gần sát mũi Ai Fa và nói.
- Uống đi.
- Uống nó, và thề… thề sẽ chỉ nói những suy nghĩ thật lòng của mình.
Ai Fa im lặng uống rượu mà không hề ngần ngại.
Cô lạnh lùng uống một ngụm lớn.
Và rồi chuyển chai rượu cho tôi.
Không khí lúc này không cho phép một người chưa đủ tuổi như tôi được từ chối.
Để tránh bị ngạt, tôi cẩn thận nghiêng cái chai và uống một ngụm vừa miệng rượu hoa quả.
Ara, nó có vị chua chua, ngọt ngọt.
- …Thằng nhóc, thật sự thì cậu đang âm mưu gì hả?
Donda Wu bắt đầu cuộc nói chuyện.
- Nhà Wu không hề có liên hệ máu mủ với cậu hay ân nhân của cậu. Vậy tại sao cậu lại phun ra mấy cái thứ vô lý về quan hệ với nhà Wu? Cậu đang âm mưu cái gì?
Không cần biết là bình tĩnh hay yên lặng, ông ta vẫn là một gã đàn ông to con trông như một con kiba. Đôi mắt ông ta sáng rực lên trong ánh sáng mờ ảo, và cơ thể khổng lồ của ông ta tỏa ra áp lực.
Tôi chăng có âm mưu gì hết… Khi tôi đang nghĩ câu trả lời theo hướng đó, tôi kìm lại và nhận ra mình không thể làm vậy.
Vì ông ta đã cấm tôi nói dối, lựa chọn tốt nhất là thú nhận tất cả.
- Thay vì nói là âm mưu, tôi chỉ làm theo một ý nghĩ thôi. Đó là lấy được sự công nhận của ông, Donda Wu.
- …Công nhận?
- Đúng. Không cần biết tôi phục vụ món ăn gì, tôi sẽ chỉ nấu bữa tối có một đêm. Tôi là người chăm lo sức khỏe cho nhà Fa, và nhà Wu sẽ không cho tôi làm việc đó thường xuyên. Nhưng nếu là vậy… nếu tôi chỉ nấu bữa ăn ngon cho mấy người có một đêm, ông có thể nắm được ý nghĩa và giá trị của những món ăn đó không? Tôi bắt đầu nghi ngờ chuyện đó.
Tôi không bao giờ nghĩ mình có thể có một cuộc thuyết trình nữa đêm nay.
Nhưng đây là lý do đằng sau mọi thứ tôi làm hôm nay, nên cũng không còn cách khác.
- Ví dụ, nếu tôi đặt thật nhiều tâm huyết và chuẩn bị một bữa ăn ngon, ông sẽ bình tĩnh đón nhận và thỏa mãn với nó? Nếu tôi là một chủ nhà hàng và ông là khách hàng, vậy thì mọi chuyện sẽ được giải quyết như vậy. Nhưng nếu tôi vào nhà ông và nấu cho ông ăn vì ông nói “không có sự phân biệt đồ ăn ngon hay dở”? Và sau đó ông nói cứng “nó ngon đấy, nhưng rồi sao?” Vậy thì mọi chuyện kết thúc.
-…..
- Ông là trưởng tộc nhà Wu, nếu tận hưởng những món ăn ngon cùng với gia đình… nếu những món ăn đó là do người nhà ông làm thay vì một tên người ngoài… nếu tự bản thân ông có thể nói là nó ngon, tôi nghĩ linh hồn ông sẽ được thanh thản hơn và hài lòng hơn bất cứ lúc nào.
- …..
- Đó là tại sao tôi lại chuẩn bị đến ba loại thịt, đó là cách để lấy được sự công nhận của ông. Nếu tôi chỉ chuẩn bị thịt nướng hay bơ gơ, một vài người có thể nghĩ bơ gơ ngon, và sẽ không vui nếu không được nếm lại nó nữa. Nếu vậy, tôi muốn ba loại thịt này cạnh tranh với bơ gơ. Bằng cách đó, mọi người sẽ có thể dễ dàng hiểu điều mà ông và Jiba wu nói “Mọi người đều có quan niệm khác nhau về cái gì là đúng, và cái gì là ngon”.
- Tại sao …chính xác tại sao cậu lại làm chuyện này, cậu muốn đạt được thứ gì? Đặt cược mạng sống của cậu và chủ nhà cho cái này sao?
Donda Wu nói với một giọng trầm thấp.
Tôi thở dài và nói.
- Ông là người nói về chuyện cắt đứt quan hệ đúng không? Ai Fa và tôi cứng đầu hơn ông nghĩ… Sau tất cả, chúng tôi quá ngang bướng và không nghe theo lời khuyên của bà Jiba, chuyện đó đã làm ông lo lắng, đúng không? Nếu ông thông báo rằng mình cắt đứt với nhà chúng tôi, Rimee Wu và những người khác chắc chắn sẽ ghét ông.
Đầu gối Donda Wu hơi rung.
Chỉ cần thế thôi cũng quá đủ để tôi nhận ra rằng mình đang trong tình trạng nguy hiểm tính mạng. Nhưng tôi đã điên tiết vì chuyện lần này và tiếp tục.
- Tôi không biết ý định thật sự của ông, và cũng không muốn hỏi, nhưng làm ơn hãy cẩn thận khi mạo hiểm mối quan hệ của ông và gia đình. Ông nghĩ Ai Fa và tôi sẽ bỏ chạy nếu ông mang nhà Lutim vào cái chuyện này? Nếu chúng tôi thất bại, nhà Wu sẽ phải cắt các mối quan hệ với nhà Fa, và sẽ có rạn nứt trong mối quan hệ giữa ông với Rimee Wu và những người khác trong nhà, chuyện đó có nghiêm trọng không? Tôi không thể đòi hỏi ông nghĩ nhiều về một kẻ ngoại tộc như tôi, nhưng nếu ông làm mọi thứ khó khăn và cực khổ hơn cho người khác chỉ vì một ý nghĩ nhất thời và mạo hiểm mối quan hệ với gia đình mình, thì đó là quá ngu ngốc.
- Thằng nhóc, cậu….
- Cũng chẳng sao nếu ông ghét tôi và Ai Fa. Nhưng Rimee Wu và Jiba Wu lại yêu quý cô ấy rất nhiều và coi cô ấy như người nhà. Đừng quên chuyện đó… Nếu ông vẫn còn nghĩ mình là trưởng tộc nhà Wu.
Tôi quyết định nói cho ông ta những suy nghĩ của mình là đúng.
Nếu tôi mà có một chút nghi ngờ hay sợ sệt trong hành động của mình… Tôi chắc chắn sẽ mất kiểm soát, và khóc lóc hay cắm đầu xuống đất mất.
Đó chính là sự mãnh liệt trong đôi mắt của Donda Wu. Ông ta đã hoàn toàn loại bỏ sự bình tĩnh của mình và đang bùng cháy như một con thú.
Tôi đã được chứng kiến ba ngày trước. Nhóm thợ săn đi vào rừng hừng hực khí thế.
- Tôi …….vẫn chưa hiểu hết về Forest’s Edge.
Đôi mắt ông ta như muốn thiêu đốt linh hồn tôi, tôi sắp xếp lại từ ngữ trong đầu.
- Các người đều khác với con người mà tôi từng biết… Thật ra, trong tương lai tôi cũng sẽ không thể hiểu hay đồng cảm với ông. Tuy nhiên, tôi vẫn muốn là một bài thuốc thay vì là thuốc độc. Đó là những suy nghĩ thật lòng của tôi. Điểm mạnh duy nhất của tôi là biết nấu ăn… Tôi hy vọng tôi có thể là chính mình và sống ở Forest’s Edge.
Ai Fa đang thế nào nhỉ?
Ánh mắt của cô chắc chắn cũng dữ dôi không kém Donda Wu… nhưng tôi không thể rời mắt khỏi gã này và kiểm chứng.
- Như những gì tôi miêu tả trước đó, đầu bếp không cần nấu những bữa ăn gia đình. Những gì ông đang tìm kiếm không phải là món ăn của một đầu bếp, nhưng sự thanh thản trong tâm hồn khi ông tận hưởng thời gian bên gia đình mình…. Nếu có bất cứ sai lầm nào trong kết luận của mình tôi sẽ trả lại hết những lời chúc phúc đã nhận từ nhà Wu.
Bóng đen đó…. từ từ đứng lên.
Ai Fa nhanh chóng đứng vào giữa chúng tôi.
- ....Tôi hỏi lại lần nữa. Tại sao cậu lại sẵn sàng mạo hiểm mạng sống vì chuyện này?
Có thể ông ta đã quá tức giận, giọng của ông ta không hề có cảm xúc và rất lạnh lùng. Nó vang vọng trong căn phòng như tiếng sấm rền.
- Vì tôi là một đầu bếp. Cũng như ông là thợ săn, tôi là đầu bếp… Mặc dù tôi chỉ là một đầu bếp nửa mùa.
Tôi cô để trả lời hài hước. (nghịch ngu một lần chưa đủ??)
Sau một vài giây mà kéo dài dường như vô tận….
Donda Wu cuối cùng quay lưng lại với tôi và nói.
- Tôi là một thợ săn, tôi không thể hiểu được sâu sắc mấy thứ mà cậu nghĩ.
Ông ta lầm bầm không cảm xúc, sau đó tiến ra phía cửa.
Ông ta cầm đôi giày lên bằng tay phải và không hề mang vào. Sau khi tháo chốt cửa, ông ta lại lầm bầm
- …mà nói về việc không hiểu, lão già ngu ngốc nhà Lutim nhờ ta chuyển lời.
- Eh?
- Ông ta muốn cậu lo việc nhà bếp trong đám cưới bảy ngày nữa… Trưởng tộc nhà Lutim thật sự đã nói một điều ngu ngốc, có vẻ như nhà họ cũng không còn kéo dài được bao lâu nữa.
Tôi không thể đóng lại cái mồm đang há hốc.
Cái lão già đó nghĩ gì vậy chứ?
Trong lúc tôi đang sửng sốt, có thứ gì đó lăn đến chân tôi.
Donda Wu đã ném thứ gì đó vào từ phía cửa.
Đó là… một cái nanh và sưng kiba trắng như tuyết.
“Đó là lời chúc phúc” Sau khi nói vậy, cơ thể to lớn của Donda Wu biến mất vào bóng đêm.
- …Vậy là biến cố này cuối cùng đã kết thúc.
Tôi nhặt chúng lên và đưa một cái cho Ai Fa.
Mấy ngón tay của tôi vẫn còn đang run, thật là xấu hổ.
Ai Fa im lặng nhận lấy, và đứng dậy để đóng cửa lại.
- Haiz… tôi cảm thấy như mình vừa mất đi vài năm tuổi thọ vậy.
Dựa người vào tường, mắt tôi dõi theo thân hình của cô ấy.
Tôi đã toát mồ hôi lạnh suốt từ nãy giờ.
Tuy nhiên, cuối cùng tôi đã… đặt dấu chấm hết cho cuộc tranh cãi này.
Tất cả đều bắt đầu là tự ý của tôi, một lần trong cuộc đời, một cuộc khẩu chiến.
- Tuy nhiên, cái phần nấu cỗ cho đám cưới là một lời nói đùa sao? Không cần biết, đó là một trách nhiệm quá lớn! Tôi sẽ phải từ chối công việc này thôi.
Ai Fa không hề trả lời, và quay lại sau khi đã chốt cửa.
Cô ấy đã im lặng được một lúc rồi.
Mà, Ai Fa cũng không nói chuyện khi Donda Wu ở đây.
Trong khi tôi đang nhìn Ai Fa với đôi mắt ngờ vực, cô ấy bước thẳng đến tôi với những bước dài và uyển chuyển.
Và rồi… cô ngồi xuống trước mặt tôi.
Đôi môi hồng của cô hé mở dần tạo thành từ “Tôi”
- …Tôi không muốn.
- H-Hả?
- Tôi không muốn cậu đột nhiên biến mất.
Giọng của cô vẫn bình tĩnh như thường lệ, không hề gắt gỏng.
Không hề có giọt lệ nào trong đôi mắt mèo hoang của cô.
Những ngón tay của cô không chạm vào tôi.
Và đôi vai của cô cũng không run lên.
Ai Fa chỉ đơn giản là im lặng nhìn thẳng vào mắt tôi.