Chương 165 - O’Brien
===============================
Tôi tên là O’Brien.
Tôi sẽ là một ông chú 30 tuổi vào năm này.
Tôi xuất thân từ một gia đình nghèo nàn.
Vì vậy, đôi khi tôi bước vào mặt hắc ám của hẻm tối nhưng tôi chưa hề làm việc gì nghiêm túc đến mức có thể bị đánh giá là một hành vi phạm pháp.
Chắc tại ba mẹ tôi có giáo dục tốt.
Tôi đã nghĩ ba mẹ tôi thật khó chịu hồi còn nhỏ nhưng giờ đây, tôi chỉ có thể chân thành cảm ơn họ.
Tôi đang làm việc một chiến binh giáo sĩ.
Nhắc tới chiến binh giáo sĩ, người thường sẽ nghĩ ngay tới một chiến binh biết dùng phép chữa trị.
Rủi thay, tôi không dùng được phép đó.
Dù cho tôi là một tín đồ của Korin Giáo.
Nói cho đơn giản, tôi là một chiến binh liên kết với Korin Giáo.
Về phần kĩ năng…tôi không nói là mình giỏi nhưng tôi có thể tự hào nói rằng tôi là một người ưu tú.
Nổ vậy thôi chứ…đó không phải là tôi sẽ vượt qua mọi trở ngại tôi đụng phải chỉ bằng sức mạnh của mỗi mình tôi.
Tùy thuộc vào hoàn cảnh, tôi cũng sẽ dùng trí tuệ. Tôi sẽ chạy ngay đi nếu gặp một kẻ địch mà tôi không đánh bại nổi.
May mắn là, tôi có một món lợi khí.
Nó không phải thanh kiếm dài ngon lành tôi đeo bên hông nha.
Nó là đôi mắt của tôi.
Tôi có đôi mắt đặc biệt gọi là “Mắt của kẻ yếu”.
Mắt của tôi có thể nhìn thấy trình độ sức mạnh của một đối thủ.
Tuy nói là “thấy”, song nó chỉ có nghĩa là tôi “cảm nhận” thôi.
Sẽ tuyệt lắm nếu tôi có thể thấy màu sắc hay giá trị chỉ số gì đó nhưng thế giới có phải cứ ước muốn là có được đâu.
Dù có như vậy, thì nhờ đôi mắt này, mà tôi vẫn sống được tốt.
Đó là tại sao tôi đặt cược sự tin tưởng lớn vào mắt của mình.
Tôi rửa sạch mắt vào buổi sáng và tối nhằm giữ cho nó luôn mạnh khỏe.
Chuyện của tôi là vậy đó, nhưng giờ, tôi cảm giác không còn tin vào mắt của mình được nữa.
Sự việc bắt đầu cách đây ba hôm.
Tôi may mắn hoàn thành được một công việc lớn nên tôi lập kế hoạch một kì nghỉ xả hơi dài hạn.
Tuy vậy, tôi biết là nếu chỉ nằm dài trên giường trong kì nghỉ hoàn toàn của mình, nó chỉ tổ phí thời gian một cách lãng nhách.
Bình thường là siêng năng tập luyện hay nhận một công việc riêng tư vào lúc thời gian thế này.
Không biết hên hay xui, cá nhân tôi được yêu cần nhận một công việc bởi một người cao tầng vào hôm đó.
Tôi là một chiến binh giáo sĩ của Korin Giáo.
Cao tầng đó không nghi ngờ gì nữa là một chức sắc của Korin Giáo.
Từ khi tiền công không đến nỗi tệ, tôi ngoan ngoãn hỏi vào chi tiết.
Tôi hối hận về nó vào ngày đó.
Người thuê là một thần quan của Korin Giáo.
Đó thì hay rồi.
Về nội dung yêu cầu thì…
Nó là giúp đỡ Fushu, một nữ thần quan cao cấp của Korin Giáo.
Cái đó cũng tốt thôi.
Vấn đề nằm ở yêu cầu bí mật của khách hàng cơ.
Tôi được yêu cầu giám thị hành động của Fushu.
Fushu.
Fushu ma quỷ đó hả.
Cô ấy là một người siêu quan trọng và không phóng đại gì đâu nếu nói rằng mọi người đều biết cô ấy.
Hơn nữa, Fushu ma quỷ là đầu lĩnh của lực lượng quân sự lớn nhất Korin Giáo.
Cô ấy là người tôi biết rằng tôi không thể thắng nổi mà thậm chí không cần dùng ‘mắt kẻ yếu’ của tôi.
Giám thị cô ấy hả?
Đây có phải là trò chơi trừng phạt gì đó không?
Tại sao ông thậm chí chọn tôi cho công việc này?
“Bởi vì con mắt của cậu, O’Brien-kun.”
Tôi sững người khi nghe lời nói của khách hàng.
Tôi không có cho ai biết về đôi mắt của mình…
“Làm sao? Đâu có giống cậu sẽ làm việc gì tệ đâu đúng không. Cậu chỉ là đi giúp đỡ thần quan cao cấp Fushu. Đây cũng sẽ được xem xét là một bài kiểm tra năng lực của cậu đồng thời nha.”
Cái gọi là yêu cầu này xem ra là thứ tôi không thể từ chối rồi.
Tôi nhận nhiệm vụ trong khi chịu tiếng thở dài.
Công việc của Fushu thì đơn giản.
Chúng tôi sẽ hộ tống 20 người tới một địa điểm nọ.
Sẽ có người bên cô ấy dùng phép dịch chuyển và mọi người sẽ bị bịt mắt để phòng ngừa tiết lộ tin tức.
Kể cả tôi có cặp mắt này, tôi cũng chả làm gì được nếu mà tôi không thấy được gì.
Tôi ngoan ngoãn bịt mắt.
Nhưng mà, phép dịch chuyển sao?
Số người có thể dùng phép dịch chuyển là vô cùng hiếm có.
Chúng tôi chắc bị bịt mắt nhằm để giảm thiểu sự nguy hiểm cho người làm phép bị nhắm đến làm mục tiêu…
Bộ người mà chúng tôi đang bảo vệ quan trọng tới nỗi phải cần thiết dùng phép dịch chuyển ư?
Nhưng tại sao mà họ nhìn giống như đến từ một gia đình bình thường vậy?
Có hơn 10 hộ vệ khác ngoài tôi ra.
Với nữa, Fushu cũng sẽ đến cùng với chúng tôi.
Chúng tôi đi đâu vậy…
Khi chúng tôi được bảo bỏ bịt mắt, tôi nhận ra chúng tôi đã ở một khu rừng.
Còn có một cánh đồng…và một ngôi làng.
Hnn?
Có một dinh thự to kì lạ.
Tôi thậm chí nhìn thấy được nó dù cho tôi đứng ở đây.
Nó là biệt thự của quí tộc hay gì vậy?
Tôi ngó nghiêng xung quanh.
…
20 người chúng tôi đang hộ tống là dân thường.
Nhìn có vẻ có người trong họ cũng có thể chiến đấu nhưng…chấp cho bọn họ xông lên đánh hội đồng, họ cũng không thể nào được coi là đối thủ của tôi.
Đối với những hộ vệ khác…
Họ có 10 người nhưng tôi không muốn chống lại bất cứ ai trong họ.
Họ đều mạnh như tôi hả? Không đâu, họ mạnh hơn tôi cơ.
Nhưng có người còn nổi bật hơn.
Fushu.
Chấp cho nguyên đám bọn tôi đánh hội đồng cô ấy, chúng tôi cũng sẽ không giành chiến thắng.
…
Phán xét giống y hệt trước lúc chúng tôi khởi hành.
Mắt của tôi hoạt động bình thường.
Tôi cứ tưởng sẽ có một ảnh hưởng của việc bịt mắt.
Không giống như là có thật.
Nói tức là…
Mắt tôi đang thét lên tới khu rừng vào trong mắt nó…là một phán đoán chính xác.
Ta xin lỗi.
Vì đã nghi ngờ ngươi.
Ta sẽ hoàn toàn tin tưởng vào ngươi.
Thế nhưng, nó có vẻ giống một khu rừng bình thường à…
Nó có vấn đề gì vậy?
Fushu bắt đầu bước đi hướng tới ngôi làng trong khi tôi đang cố gắng đặt những mảnh ghép của câu đố.
Một dân làng chào đón chúng tôi.
Một thiên thần.
Thật là không bình thường.
Hơn nữa, nhìn vào trang bị của cô ấy, có thể đoán cô ấy là một đấu sĩ.
Cô ấy chào hỏi Fushu với nụ cười.
Fushu thật tuyệt.
Người đó mạnh hơn cô ấy nhiều lần.
Tôi không nghĩ sẽ có người mà vượt qua sức mạnh của Fushu nhiều đến thế.
Maa, chắc là có thể nói đúng như mong đợi từ một thiên thần chăng?
Đây là làng của quái vật à?
High elf?
Lão lùn?
Oni?
Người thằn lằn?
Harpy?
Nhân ngưu?
Và thậm chí có cả nhân mã?
Còn những người elf có màu da khác kia là ai vậy?
Nguy hiểm nguy hiểm nguy hiểm….
Họ ở chung trình độ như thiên thần lúc nãy.
Fushu trông như một người bình thường nếu phải so sánh.
Cái này cực độ nguy hiểm à.
Từ khi có những high elf ở đây, nên không lẽ nơi đây là khu rừng chết khét tiếng?
Vùng đất không dấu chân người.
Tại sao chúng tôi tới nơi này vậy?
Chúng tôi ở đây để hộ tống những người kia.
Bộ họ là vật hiến tế hay sao?
Tại sao tôi trở thành một phần của chuyện này?
Có phải khách hàng của tôi muốn vạch trần vụ này không?
Nhiều cá thể nguy hiểm hơn đi tới.
Mạnh hơn nhiều so với thiên thần chúng tôi thấy đầu tiên…
Nữ nhân đang đứng một bên kia giống hệt…
À, một ma cà rồng.
Tôi từng thấy cô ấy khi tôi còn là trẻ con.
Rurushi.
Đây là chổ cô ấy ở hả?
Vậy ra ma cà rồng lập căn cứ ở trong rừng chết…
Mắt tôi đột ngột từ chối nhìn.
Eh?
Areh?
Phản ứng này… tôi không thể nhìn cô gái kia kể cả cho tôi ép buộc mình.
Cô ấy không phải một cô gái bình thường.
Sừng và đuôi kia… một con rồng.
Hình như mắt tôi chật vật nhìn được cổ bởi vì tôi buộc nó phải làm vậy.
Kế bên quý cô rồng là một phụ nữ mạnh còn nhiều hơn.
Làm sao có thể xảy ra điều đó được?
Cô ấy cũng là một con rồng á?
Người phụ nữ đó.
…mắt tôi bảo không nên tiếp cận cô ấy.
Ấy thế mà, bên cạnh cô ấy lại có một người đàn ông… anh ta là ai vậy?
Trưởng làng?
Người sở hữu dinh thự to chà bá lửa kia đó hả?
Eh?
Nếu vậy, Rurushi là…
Không, con rồng mạnh hơn Rurushi…eh?
Tôi hoảng rồi nghen.
Đây là gì…
Chuyện gì đang diễn ra…tôi không thể thấy sức mạnh của trưởng làng.
Một người bình thường?
Không, chờ đã…tôi cảm thấy một thần linh.
Nó đến từ đâu vậy?
Nó từ trưởng làng hả?
Mắt tôi mù rồi sao?
Hay là tôi không thể đo lường sức mạnh của anh ta?
…
Có lẽ là không.
Có vẻ như mắt tôi hoàn toàn hư rồi.
Vị thần mà tôi cảm thấy chỉ là một con mèo khôn ngoan.
Để không làm mình bị mất trí, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh.
Khi quay về, tôi gửi một lá thư bảo rằng công việc của tôi đã xong.
Khi được khách hàng hỏi, tôi chỉ trả lời lại rằng tốt hơn hết là không nên dây vào vụ này.
Tôi dám cá ông ta sẽ không tin thậm chí tôi có kể ra.
Thù lao hả?
Tôi không cần.
Tôi là một kẻ ăn không ngồi rồi
Tôi vẫn còn lương tâm.
Dù sao đi nữa, có thứ tôi thấy khiến tôi muốn ngất.
Một cô gái xuất hiện trong khi cưỡi trên một con sói đen tuyền.
Đó là hoàng kim dũng giả.
Dũng giả vĩ đại.
Nếu cô ấy ở đó, không đời nào nơi đó là một chốn xấu xa được.
Tôi không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được nhìn thấy dũng giả vĩ đại Urbraza.
Tôi bắt đầu luyện kiếm.
Cơ mà chắc tôi không có khả năng dùng những cái tôi tự rèn dũa cho tới khi tôi chết…
Nếu cô ấy lãnh đạo một đoàn quân, tôi chắc chắn sẽ là một phần của nó.