Chương 166: Di dân và Dorsu
===============================
20 nam nữ mới đến.
Từ khi họ đã là bạn đời của nhau, họ sẽ không xảy ra chuyện lăng nhăng ngoại tình.
Tôi vô cùng biết ơn khía cạnh đó.
Dù sao, hãy để họ nghỉ ngơi ở nhà trọ trước.
Họ trông mệt mỏi gì đâu.
Rất nhiều người trong họ thậm chí ngất xỉu.
Dù có vẻ trông giống họ ngất xỉu bởi vì sợ hãi hơn…
Tôi thừa nhận họ có lẽ sẽ thấy khó để điều chỉnh.
Tuy vậy, đã di dân tới đây, họ phải tập thích nghi dần thôi.
Chúng tôi có một bữa tiệc chào mừng lấy sảnh tầng trệt của nhà trọ làm địa điểm.
Nhóm của Fushu cũng được mời nhưng giống như họ có việc cần trở về ngay.
Nắm giữ chức vị cao ở một giáo hội chắc là một công việc vất vả lắm.
Mấy người bị ngất xỉu trong số họ có ổn không vậy?
A, cụ tổ là người đưa họ về à.
Mấy hộ tống bị bịt mắt…họ ở hàng cấp bậc thấp nên có lẽ họ không được phép gặp mặt cụ tổ.
Tôi không chỉ đưa cho Fushu quà lưu niệm mà cho các hộ vệ luôn.
Tôi muốn họ được tự tận hưởng chút gì đó.
Hình như ông tổ cũng phải ra về với họ.
Chắc có chuyện xảy ra rồi.
Tôi cũng tặng ông tổ quà lưu niệm.
À, ông muốn thêm rượu hả.
Đây, ông lấy đi.
Tiệc chào đón…tất cả nhằm để trấn an di dân, những người đang run rẩy trong khi ngồi ngay ngắn chờ thức ăn.
Họ nghĩ đây là bữa ăn cuối cùng của họ.
Bởi vì các món ăn trông quá ngon!
Coi kìa, người khác cũng đang ăn với họ.
Không có, không hề có thành phần như vậy cho vào bất kì món ăn nào.
Bọn kuro không đáng sợ đâu.
Cô cậu thậm chí có thể thử xoa đầu chúng nếu muốn, gãi bụng của chúng cũng được luôn…
Thế còn thử vuốt ve bọn nhện thì sao?
Eh?
Không thể à?
Đừng vội bỏ cuộc chứ.
Mọi người sợ những high elf hả?
Họ có cái gì đáng sợ vậy?
Kẻ ăn thịt người à?
Đó là cái gì vậy?
“Mọi người đừng sợ, đó chỉ là hiểu lầm mà thôi.”
Ria thuyết phục họ nhân danh tôi.
Hình như những tin đồn như thế ấy lan truyền bởi vì việc một số high elf đang làm.
“Bọn tôi nhất quyết sẽ không ăn thịt những kẻ yếu đâu.”
Lời cuối có cần nói đâu chứ.
Những di dân vốn đã bình tĩnh giờ khiếp sợ trở lại rồi thấy chưa.
Công việc này thật mệt mỏi.
Một khi ăn uống, họ bắt đầu cảm thấy tốt hơn vì tất cả đều là món ăn ngon.
Họ ứng xử tốt và xem ra cũng là người tốt nữa.
Ai mà nghĩ bọn họ đều sắm vai như một con mèo sợ sệt mãi cho tới cách đây một lúc cơ chứ.
Ủa, Ru?
Em đang làm gì vậy?
Ru đang níu kéo một di dân đi.
Eh?
Điều trị á?
Cô ấy bị bệnh sao?
Người chồng lo âu.
“Bệnh của cô ấy không đe dọa tính mệnh nhưng điều trị càng sớm chừng nào thì càng tốt chừng ấy anh à.”
“Cô ấy mắc bệnh gì vậy em?”
“Ehto…cái đó khó nói lắm anh.”
V-vậy à?
Nói tức là, đó là thứ khó kể cho một người đàn ông hả…
“Việc điều trị sẽ xong ngay lập tức thôi anh.”
Ruu nói vậy khi cô ấy mang bệnh nhân vô căn phòng khác.
Tại sao Ursa đi với họ vậy nhỉ?
Việc điều trị kết thúc chóng vánh.
Thực sự quá nhanh.
Sau khi họ đi vào phòng, thậm chí mất chưa tới một phút.
Bộ họ dùng phép chữa trị hay sao?
Cô gái mà nàng ấy nói có bệnh chắc chắn nhìn tốt hơn trước.
Chồng cô ấy cũng vui, à không, thật sự hạnh phúc thấy rõ.
Mà nói nè, thanh kiếm trông đắt tiền mà Ursa đang cầm kia là gì thế em?
Nếu em định cho con bé một món đồ chơi, ít ra nên cho con bé thứ gì đó giống kiểu con gái chớ.
Một con búp bê chẳng hạn.
Vừa nghĩ tới điều đó, hình nhân đất sét bỗng dưng hiện ra trong đầu tôi.
À, con bé có rồi hả.
Hình nhân đó cũng đóng vai trò một người gác cổng ở phòng của Ursa.
Gác cổng? Hay gác phòng nhỉ?
Nó làm việc chăm chỉ mặc dù bé xíu.
Cái đó cũng được nhưng tôi muốn Ursa học cách tự mình giữ phòng ngăn nắp.
Tôi không muốn nó làm mọi thứ, tôi muốn Ursa động tay động chân.
Nhưng mà tôi đoắn chắc cũng ổn.
Vì nó sẽ theo cô bé cho tới hết đời mà.
Có lẽ vậy.
…A.
Lẽ nào nãy giờ là do rượu nói?
Tôi đã bỏ qua các di dân và kết cục suy nghĩ về hình nhân đất sét thôi.
Nhìn họ thì…
Họ có vẻ ổn.
Có mấy thú nhân trong các di dân và họ đang trò chuyện với vợ chồng Gutt.
Frau cùng mấy gái công chức thì tám chuyện với mấy người có hào quang quí tộc.
Một số khác thì nói chuyện với mấy ông lùn về rượu và một số nói với mấy cô oni về việc nấu ăn…
Có mỗi cô gái di dân kia là có vẻ không phù hợp với bất kì chỗ nào.
Cô ấy băn khoăn về việc cô ấy sẽ làm gì từ giờ trở đi sao?
Ủa, có chuyện xảy ra ở ngoài kia à.
…ở hướng nơi ở của tôi.
À không, tôi nghĩ nó ở khu trại chăn nuôi.
“Con rồng này lo cho con gái cô gái đó.”
Đó là Dors giải đáp thắc mắc của tôi.
Dors hả?
Eh?
“Có gì là lạ để cho ta tới chúc mừng con gái ta mang thai hử?”
“Đâu có, cháu nghĩ là Raimeiren cấm ông tới đây rồi mà?”
“Đó là vì sao ta sẽ không để họ thấy ta. Ta chỉ nhìn nó từ xa thôi. Tiếp tục lại vấn đề hồi nãy…cô gái kia là một long vu nữ.”
“Long vu nữ?”
“Nói cho dễ hiểu, cô ấy là một hậu duệ của một gia tộc đã uống máu rồng. Vai trò của họ là làm trung gian cho chúng ta.”
“Trung gian ạ…? Nhưng ông có thể nói chuyện mà không cần họ đúng không?”
Như cái tôi đang làm hiện giờ nè.
“Đừng bận tâm tới chuyện nhỏ nhặt ấy nhưng đã có người mang vai trò đó vào thời xưa. Ta nghĩ họ đã tuyệt tích nhưng có vẻ là ta đã nghĩ sai…”
“Cháu hiểu rồi. Mà ông ơi, nếu ông lo lắng về Hakuren, sao ông không tới nhà cháu ở?”
Hakuren không tham dự tiệc chào đón và hiện ở tại dinh thự.
Đó bởi vì tôi muốn cô ấy ăn mừng việc đậu thai một cách bình yên với Raimeiren.
Thành thật mà nói, nếu Hakuren tham dự bữa tiệc, những con rồng khác cũng sẽ tham dự luôn nên dân nhập cư chắc sẽ không có tâm trạng ăn mừng.
“Nếu ông thật sự lo cho Hakuren, sao ông ở đây với cháu?”
Sao ông ấy không tới gần hơn?
“Ta đang dùng cậu làm bia đỡ đạn. Xem kìa.”
Cùng lúc Dors nói xong, con gái mà ông ấy hết mực quan tâm ở dinh thự đột ngột nhìn vào hướng tụi tôi.
“Cai…”
“Ra vậy”
Tôi cuối cùng hiểu ra vai trò đỡ đạn của mình.
Tuy con gái mà ông ấy quan tâm hết mực ở dinh thự, thì còn có người khác ở với cô ấy.
“Mà kể nghe ông ơi, tại sao long vu nữ kia có vai trò một người trung gian vậy?”
“À…nếu ta nhớ không nhầm, tiếng hát của họ có tác dụng xoa dịu cơn giận của rồng.”
“Ông không chắc à…”
“Cô ấy là người thứ hai ta gặp phải. Người đầu tiên…có lẽ cách đây khoảng trăm năm nhỉ?”
“Việc đó có nguy hiểm gì cho cô ấy không ông?”
“Ta không biết.”
“Vậy có cái gì ông biết chắc về long vu nữ ạ?”
“Không. Ừ thì, cô gái kia chắc có vảy rồng trên người…có lẽ là những miếng vảy nhỏ.”
“Cái đó có làm gì trở ngại cho cô ấy không?”
“Nó làm gia tăng sức phòng ngự của cô ấy.”
“Ra là tăng khả năng phòng ngự của một người bình thường hả.”
Nhưng mà, hậu duệ của người uống máu…
“À, đừng quan tâm việc đó. Nó chỉ là truyền thuyết. Họ không thật sự uống máu.”
“Eh?”
“Nếu ăn bọn ta mà có thể làm gia tăng sức mạnh, thì chúng ta đã bị chén sạch rồi.”
“Đúng là vậy thật.”
Nếu như bạn có thể mạnh lên chỉ bằng cách ăn, có lẽ có người sẽ làm bất cứ gì để ăn được.
Đó còn chưa nói chi đến sức mạnh của rồng.
Tôi có thể hình dung ra cảnh bầy đàn lũ lượt con người.
“Cậu nên để mặc cô gái ấy. Ta cảm giác nếu cậu kể cô ấy nghe về cách cô ấy nghĩa là thế nào với rồng, cô ấy chỉ sẽ thấy hoang mang mà thôi. Hãy để cô ấy quen dần với sự việc trước đã.”
Tôi nên dành thời gian trước khi giải thích cho cô ấy về long vu nữ.
“Nói chuyện long vu nữ thế là đủ rồi…”
Dors hắng giọng và nhìn vào tôi lại.
“Làm Hakuren mang thai, cậu giỏi lắm.”
Tôi hơi hơi thấy xấu hổ.
Ủa mà, vậy có nghĩa là…
Dors sẽ thành bố vợ của tôi ư?
“Việc sau này, ta giao con gái của ta cho cậu đấy.”
Thấy nụ cười kiểu người cha của Dors, tôi mỉm cười đáp lại.
“Bố cứ để con.”
“Hahaha, tốt lắm, nếu được, ta cũng muốn…”
Gương mặt Dors bỗng nhiên méo xệch. Đằng sau ông, Raimeiren trong dạng hình người đã đứng đó tự lúc nào.
Có lẽ chúng tôi đã bị phát hiện lúc ông ấy dùng tôi làm vật cản khi nãy.
Ba vợ quan trọng nhưng cố nhiên mẹ vợ cũng quan trọng vậy.
Tôi chỉ còn biết vẫy tay chào trong khi nhìn mẹ Raimeiren cười cười lôi bố Dors đi xềnh xệch.
Bởi vì lẽ đó, tôi ngó tới biệt thự…tôi đoán không có gì là ông ấy không làm để được gặp Hakuren.
Hình như ông ấy quậy tưng bừng sau đó bởi vì hạnh phúc.
-o-
Tiệc chào đón cũng là một cơ hội để quen biết lẫn nhau.
Đặc biệt là cho nhóm di dân này, những người hãy còn chưa chắc chắn về tương lai của họ.
Họ ăn thì nhiều nhưng uống chỉ một ít.
Dù vậy vẫn có người không thể kiềm chế việc uống rượu…
Họ đang thử moi móc thông tin bằng cách nói đủ thứ trên trời dưới đất với mọi người.
Nội dung chính là…quan hệ con người.
Ai ở hàng đầu, ai là người không nên có ý kiến, ai là người họ nên dựa dẫm vào.
Người được hỏi không chỉ cho họ biết điều họ muốn biết mà còn thử rút ra thông tin cá nhân từ dân nhập cư.
Bất kể nó có hiệu quả tốt hay không, tôi nghĩ bữa tiệc chào đón này là một thành công.
Cô gái bất ổn về rồng đã không tập trung vào bữa tiệc được nên cô ấy uống rượu…cô ấy là một người thích say sưa.
Bộ cô ấy dùng rượu để giải thoát hả?
Như khi Dors nói vậy, cô ấy cuối cùng sẽ quen với việc đó. Tôi hy vọng cô ấy sẽ làm hết sức để quen với nó.
Thôi vậy đi, nhân tiện thì, nhưng, cái mà…
“Vậy rồi, ai là người mà chúng tôi có thể dựa vào?”
“Ruu-san, Tia-san, Flora-san, Frau-san…chắc chắn là họ. Dễ trò chuyện nhất là Frau-san.”
“Bọn tôi hiểu rồi.”
“…”
Sao tên tôi không có trong danh sách người mà họ có thể dựa vào vậy, tại sao?
Không có, đâu có phải tôi muốn họ nói ra tên tôi nhưng tôi là trưởng làng mà.
Bộ họ nghĩ tôi không đáng là chỗ dựa à?
Không phải là tôi đang chờ được ca ngợi nhưng sao họ không nói tốt cho tôi dù chỉ là một chút xíu đi?
Sau khi nghe họ trò chuyện một chặp, lượng rượu tôi uống đã tăng thêm.
Hình nhân đất sét đang cố dỗ dành tôi.
Cám ơn mày nghen.