Isekai Nonbiri Nouka

chương 164 – chuẩn bị phần thưởng của fushu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 164 – Chuẩn bị phần thưởng của Fushu

===========================

Tôi tên là Fushu.

Tôi là một tế tự cao cấp của Korin Giáo.

Được thần ban phúc, tôi có khả năng dùng ma thuật chữa trị.

Dù vậy tôi vẫn không thể chữa được căn bệnh của con trai mình…

Tuy nhiên, một phép màu đã xảy ra.

Tôi đã được gặp Rurushi-sama danh chấn toàn thế giới. Cô ấy là một hấp huyết quỷ được biết tới là một trong những thầy thuốc giỏi nhất thế giới.

Hơn nữa, nguyên vật liệu cần dùng tạo ra thuốc cho con tôi cũng sẵn có. Quả may mắn làm sao.

Đây ắt phải là thần sáng tạo dẫn lối chỉ đường.

Xin đội ơn Ngài.

Nếu họ có thể làm thuốc, căn bệnh của con tôi chắc chắn sẽ được cứu chữa.

Hôm nay, tôi đang chuẩn bị lời cảm ơn về phép màu đó.

Cảm ơn, thần sáng tạo, Rurushi-sama và Flora-sama thực sự làm ra liều thuốc.

Hơn nữa, tôi phải thưởng cho người ở làng đã hợp tác với bọn tôi.

Nếu được cho phép, tôi thậm chí sẽ tự nguyện bỏ hết địa vị và nhập cư vào làng cùng với gia đình mình và cống hiến hết sức lực cho ngôi làng…

Xui xẻo thay, tôi không thể làm điều đó.

Tôi mắc nợ Korin Giáo quá nặng.

Tôi vẫn còn chưa trả được đây này.

Tuy nhiên, một ngày nào đó, chắc chắn tôi có thể trả.

*Tiếng ho*

Quay lại chủ đề, lời cảm ơn của tôi sẽ vô nghĩa nếu nó không làm hài lòng bên kia.

Tôi phải tặng cho cái gì đó hợp lý.

Nhưng mà, tôi không biết cái gì sẽ làm Rurushi-sama, Flora-sama và dân làng vui thích.

Bởi vì vậy, tôi nên trực tiếp hỏi thẳng họ.

Tôi thật sự muốn cho đi gì đó nên cứ nói bất cứ điều gì mọi người muốn.

May mắn làm sao, nhà tôi giàu có.

Tôi sẽ làm hết sức mình dù cho đó là thứ vô lý.

Bất cứ cái gì mọi người muốn, thậm chí là tước vị…À không, không được.

Tôi dám chắc họ sẽ thấy khó chịu với cái kiểu như là tước vị.

Tôi đã thất bại khi chỉ vừa mới nghĩ ra trước…

Sau khi hỏi họ, Rurushi-sama và dân làng nói họ muốn có thêm người.

Trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ họ muốn vật hiến tế nhưng khi họ kể thêm chi tiết, đó là họ muốn có người ở mới, ngắn gọn lại, là người nhập cư.

Người nhập cư sẽ được cho một ngôi nhà để sinh sống và cánh đồng để cày cấy cộng với họ sẽ được chu cấp cho tới khi họ nắm bắt được cuộc sống ở nơi đây.

Hơn thế nữa, nếu họ không muốn làm đồng, dân làng sẽ không bận tâm nếu họ làm công việc khác.

Tôi hiểu rồi.

Những điều kiện đó rất ngon.

Tôi phải không được nhầm lẫn rằng họ tìm cư dân mới là để kiếm sức lao động.

À không, ý tôi là, tất nhiên, họ cũng trông mong người mới làm việc được.

Tuy nhiên, từ khi nó là về một lớp dân làng mới, tôi phải làm hết sức để đưa tới người sẽ không làm tôi thấy xấu hổ.

Nói cách khác…

“Chúng ta không gửi nô lệ ạ?”

“Không được.”

Tôi bác bỏ đề nghị của thuộc cấp.

Kể cả một người không muốn làm một nô lệ đi nữa, thì cũng có lý do cho người đó mang thân phận nô lệ.

Hầu hết lý do phổ biến là phạm tội và nợ nần.

Tôi nào có thể nào cho những hạng người như thế di dân tới làng được.

Đó chẳng khác nào là một sự quấy rối.

Họ chỉ sẽ mang rắc rối tới cho ngôi làng hiền lành yên bình đó.

Điều đó không thể chấp nhận được.

Lý tưởng nhất để làm việc này là có một gia đình đang sinh sống ở một làng di cư tới đó.

Tuy nhiên, điều này khó khăn gấp bội.

Nếu họ đã sống một đời yên bình có nơi có chốn, thì ai dại gì mà đi di cư chứ?

Tôi đã thử nói chuyện với mọi người nhưng tất cả đều từ chối..

Tôi thậm chí đã nhã nhặn giải thích nên tại sao hả?

“Điều đó hoàn toàn nằm trong dự đoán. Thế che giấu điểm đến cho di dân thì ngài thấy sao?”

“Kêu họ di dân tới rừng chết thì ngang với việc tuyên bố tử hình họ vậy.”

Rừng chết.

Nó là từ đồng nghĩa với một nơi kinh khủng.

Thế nhưng, lúc tôi ở đó, tôi không nghĩ nó là một nơi tệ đâu…

“Đó bởi vì Fushu-sama là người mạnh mẽ desuyo.”

“Nếu là chúng tôi, chúng tôi có lẽ đã chết trong giờ đầu tiên rồi.”

“Tôi không nghĩ có ai sẽ tin được rằng thật sự có một ngôi làng ở giữa khu rừng đó…ngài có chắc rằng nó không ở nơi nào khác không?”

Tìm kiếm những di dân thật là khó.

Tôi không thể tự mình làm lấy nên tôi nhờ trợ giúp của các thuộc hạ có năng lực nhưng…nó vẫn không đi đâu tới đâu.

Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc.

So với rắc rối của việc tìm thuốc cho con, cái này thì đơn giản.

Tôi sẽ tìm thấy những di dân xuất sắc!

Con người, nếu liên tục bị từ chối, trái tim họ sẽ tan nát.

Một cảm giác thất bại to lớn.

Tôi đang tính chuyện gửi phần thưởng loại khác.

Mou.

Tôi không thể giữ phần thưởng quá lâu.

Tôi nói chuyện với chủ giáo đại nhân và xuân năm sau là hạn cuối.

Giờ đã là mùa thu rồi.

Tôi nên làm sao đây…

Lúc tôi đang khốn khổ không biết nên làm gì, một thuộc hạ gợi ý cho tôi.

“Nếu ngài đang nghĩ tìm di dân, thì ngài thấy sao về bọn trẻ ngõ hẻm?”

Bọn trẻ ngõ hẻm.

Có một thuật ngữ dễ hiểu hơn để gọi chúng đó là…trẻ mồ côi.

Tuy Korin Giáo có rất nhiều trại trẻ mồ côi đang nhận nuôi trẻ mồ côi, nhưng chúng vẫn có quá nhiều.

Vì vậy, Korin Giáo lập nên một tổ chức cho bọn trẻ mà không thể vào trại mồ côi. Chúng đang sống ở đó.

Đó còn nói, bọn trẻ ở đó hiền lành và ngoan ngoãn.

“Các bạn sẽ được cho nhà và đồng ruộng. Các bạn có thích di cư không?”

Chắc là chúng muốn đó…

Tuy tôi không coi thường bọn trẻ đường hẻm, nhưng thường thức và kinh nghiệm làm nông của chúng tôi thấy nghi ngại.

Liệu đó có phải là một vấn đề đối với người nhập cư hay không?

“Về mối quan tâm đó, chắc có lẽ nên giáo dục họ ngay từ bây giờ.”

Phải đấy, làm ngay đi…

“Giáo dục họ chắc là đủ trong giai đoạn ngắn trước mùa xuân này nếu chúng ta làm bằng mọi thứ chúng ta có.”

Nhất định là thế.

Tôi cho tập hợp hết họ lại.

Có một điều kiện nói rằng họ phải là một cặp và tiến triển bền vững.

10 đôi nam nữ, 20 người ở trước mắt tôi.

Hầu hết họ đều qua tuổi thiếu niên.

Bọn họ ngó trông tiều tụy…và có vẻ sợ hãi.

Tại sao họ sợ vậy?

“C-cô có phải là Fushu? Người mà dân gian đồn rằng đang săn lùng gan thanh thiếu niên để chữa bệnh cho con không…”

Anh chàng có vẻ là thủ lĩnh bước lên trước tỏ ra như bảo vệ cho người khác.

“T-tôi không quan tâm có việc gì xảy đến với tôi, nhưng xin cô làm ơn để cho người khác đi đi.”

Tôi nghe có những tin đồn xấu về mình đã lan truyền nhưng thế này thì…

“Bậy bạ! Tôi không có đòi gan của cậu. Bộ không có ai nói chuyện với cậu về việc di cư à?”

Tôi đưa ra một đạo mệnh lệnh nghiêm khắc cho thuộc hạ kêu họ giải thích tường tận. Bộ họ không làm à?

“Không phải các cậu tới đây sau khi nghe kể chuyện à?”

“Người ta nói rằng nếu chúng tôi cố gắng chạy trốn, cô sẽ tàn sát mọi người sống trong thành phố…”

“Rằng chúng tôi phải không được chống lại việc săn người của Fushu…”

Mọi người đằng sau cậu thủ lĩnh bắt đầu khóc lóc.

Tìm cho ra kẻ lan tin đồn đó và mang hắn đến ngay cho tôi.

Sau khi ra lệnh điều đó với thuộc hạ, tôi mỉm cười tới các thanh niên thiếu nữ trước mặt mình.

“Chúng tôi đang nói về việc di dân theo dạng bình thường.”

“Vậy, tại…tại sao cô tập hợp số lượng nam nữ ngang bằng nhau? Có phải nó là để dùng trẻ con sinh ra làm vật liệu không?”

Trời đất thánh thần ơi, người ở trước mặt cậu là một thần quan cao cấp của Korin Giáo đấy nhé…

Phải mất tới năm ngày trời để tôi thuyết phục được họ rằng việc bàn tính chuyện di cư là có thật.

Rất tiếc tôi phải nói là địa điểm di cư đến là một bí mật.

Tôi làm vậy bởi kiến nghị của các thuộc hạ nhưng…

Thật sự nó đâu có phải là nơi tệ dữ vậy đâu.

Dẫu sao đi nữa, thì việc giáo dục của họ đang bắt đầu.

Chúng tôi dạy họ cách đọc việc, kiến thức phổ thông, và đào tạo hướng nghiệp.

Trong lúc họ học hành, chúng tôi cung cấp cho họ thực phẩm, quần áo và nơi ở.

Tôi cũng dự phần vào những vấn đề trao đổi ý kiến của họ.

Có vẻ trong khi làm vậy, họ dần mở lòng với tôi hơn.

Ít ra thì họ không còn nhìn tôi bằng ánh mắt khiếp sợ nữa.

Nếu các cậu đủ chăm chỉ, các cậu sẽ thành những di dân xuất sắc khi mùa xuân tới.

Một vấn đề xuất hiện.

“Có thật vậy không?”

“Vâng ạ. Không hề có sự nhầm lẫn nào. Bằng chứng nằm trên tay phải của cậu ta.”

Có vẻ như một người trong số họ là con riêng của một quí tộc.

Nếu giữ im lặng thì…không được, không phải là ý hay để gieo hạt giống rắc rối vô trong số di dân mà tôi sẽ chuyển đi làm phần thưởng.

Tôi phải nắm rõ tình hình trước khi hành động.

Trước hơn hết, người trong cuộc…đứa trẻ đó.

Gọi nó lên cho tôi.

“Hóa ra cậu là dòng dõi quí tộc cơ đấy. Cậu sẽ làm gì đây? Cậu có muốn tôi hỗ trợ để quay về nhà quí tộc không?”

“…Tôi biết mình là con của một quí tộc. Mẹ tôi kể tôi nghe trước khi bà ấy qua đời…Nhưng, tôi không cần. Với lại, nếu có cơ hội trở về nhà quí tộc đó, tôi muốn được đi với…mẹ…”

Quả đúng là vậy. Thật không có biện pháp nào cho cậu ấy đưa mẹ tới nhà quí tộc đó cả.

“Vậy huyết thống quí tộc của cậu thì sao?”

“Cái đó có ăn được không. Xin cho tôi di cư theo đúng kế hoạch.”

“Hiểu rồi. Từ giờ trở đi, cậu là một thường dân bình thường, cậu thấy ổn không?”

“Tôi ổn, tôi đã luôn là một thường dân, xưa nay vẫn vậy.”

Tốt.

Với việc này, vấn đề đã giải quyết.

Tôi lệnh cho người của tôi.

Hủy diệt nhà quí tộc đó.

May mắn thay, danh tiếng gia đình đó tệ hết biết.

Đúng vậy.

Cậu ta là một nhóc ngõ hẻm bởi vì cậu ta mồ côi và không có ai liên lạc với cậu.

Tôi chỉ cần chặt đứt đi gốc rễ.

Thế là xong, cậu ta sẽ là một thường dân trên danh nghĩa lẫn thực tế.

À, đừng có quên lo việc thuê làm lại những cá nhân đứng đắn đã phục vụ gia đình quí tộc kia nghen.

Có hai người khác cũng là con trai con gái của quí tộc hả?

Có cả bằng chứng luôn à?

Hiểu rồi.

Để tôi nói chuyện với họ.

Vài quí tộc có vấn đề bị tiêu diệt nhưng không biến động gì nhiều từ khi họ chỉ là quí tộc hạng thấp.

Một vấn đề khác bị phát hiện.

Hơn nữa, nó ở một cấp độ hoàn toàn mới so với đám con tư sinh của quí tộc.

Một người trong các cô gái có quan hệ máu mủ với vua một nước láng giềng.

Làm sao để xảy ra chuyện này? Có vẻ gia đình cô ấy đã chạy trốn ở thời điểm chiến tranh liên miên cách đây hơn chục năm.

Chắc chắn có một hồ sơ về cô ấy.

Một lý lịch về màu tóc, màu mắt, nốt ruồi của cô ấy ở đâu, đặc biệt là dấu ấn của hoàng tộc trên mông của cô gái.

Tôi khá chắc giới quí tộc biết những tin đồn liên quan tới cô.

HOÀN HẢO!

Hoàn hảo desu.

Ah, mou.

Tại sao tôi đụng phải tất tần tật những vấn đề này vậy chứ…

Hơn nữa, cô gái kia là người xuất sắc nhất trong số họ…

Nước láng giềng.

Tôi có thể bóp nát nó không?

Tất nhiên là không.

Tôi không thể hành động được trước mùa xuân.

Thế thì…

Hoàn toàn thay máu huyết thống hoàng tộc thì sao nhỉ? Cái đó sẽ không mất nhiều thời gian.

Tôi phải thực hiện đảo chính và xóa bỏ huyết thống hoàng gia hiện tại…tôi có nên làm thế hay không?

Sẽ xảy ra vấn đề nếu cô ấy bị xác định là em gái của đức vua.

Đã trót thì cho trét luôn.

Yeah.

May mà vua của nước láng giềng là một tên bạo chúa khó ưa.

Okay, cứ làm thôi.

Hả?

Nếu thay đổi huyết thống, thêm đứa trẻ khác sẽ bị liên quan à?

Không phải khác mà nhân lên à?

Cái vương quốc đó, có phải là cái nước sẽ quăng trẻ em đi và làm như chẳng có việc gì phải không…

Nó đáng bị nhổ bỏ tận gốc.

Đó sẽ điều tốt đẹp cho mọi người.

Thực hiện đi!

Nếu chúng tôi nghiền nát chúng trước mùa xuân, mọi chuyện sẽ ổn cả.

Thêm quốc gia khác liên quan tới nên nó trở nên phiền phức nhưng tôi xoay sở giải quyết được bằng cách nào đó.

Hiện tại, hai nước láng giềng đã tái sinh như một quốc gia mới…

Đó chỉ là một chuyện vặt.

Korin Giáo có sự ủng hộ của mọi người.

Mùa xuân tới.

Tôi cũng chính thức làm chủ hôn cho 20 nam nữ trước mặt mình.

Nó là thành quả cho những vất vả của họ tới hôm nay.

Họ vừa cảm ơn tôi vừa ứa nước mắt.

Tôi cũng khóc luôn.

Vất vả quá trời.

Trong lúc đang giải quyết chuyện huyết thống hoàng tộc, một nhóm đạo tặc lục tìm tung tích hậu duệ của một tên đạo tặc huyền thoại xuất hiện.

Chúng cho rằng hậu duệ đó chắc hẳn biết tin tức về vị trí kho báu của tên đạo tặc huyền thoại.

Tôi xử đẹp chúng và tìm thấy kho báu.

Dĩ nhiên, nó được hiến tặng cho Korin Giáo.

Vụ đó vừa xong, thì một nhóm tôn giáo mờ ám xuất hiện. Lần này, nó bởi vì một thanh thánh kiếm nọ đang nằm trong cơ thể của một người.

Tuy đó chỉ là một nhóm nhỏ của những kẻ yếu, song chúng vẫn khả dĩ xâm nhập được vào tổng hành dinh của Koron Giáo.

Ta công nhận lòng dũng cảm của các ngươi.

Nhưng mà, tất cả đến đây thôi.

Chúng tôi bắt hết cả bọn và cho chúng chuyển giáo.

Đợi đã, còn có nữa.

Một quí tộc ăn chơi phù phiếm xuất hiện và nói rằng anh ta yêu một trong số các cô gái từ cái nhìn đầu tiên bởi vì cô ấy xinh đẹp quá.

Tất nhiên tôi nghĩ rằng quí tộc ăn chơi kia là cay nghiệt của thế giới.

Nếu cậu giỏi, tôi chắc cậu có thể xoay xở mặc cho bây giờ cậu không xu dính túi.

Một lần nữa, tôi nhìn vào 10 đôi nam nữ.

Liên quan tới quí tộc – ba người.

Liên quan tới hoàng tộc – sáu người.

Liên quan tới đạo tặc huyền thoại – một người

Có thánh kiếm trong người – một người.

Liên quan tới một trùm băng đảng thế giới ngầm – một người.

Nửa elf nửa người – một người.

Nửa thú nửa người – hai người.

Bỏ trốn khỏi gia đình tốt – hai người.

Có vảy rồng trên lưng – một người.

Có hoa văn đáng ngờ trên ngực – một người.

Không thấy gì bất thường – một người.

Người cuối cùng là kẻ khả nghi nhất nhưng chúng tôi không thể tìm ra bất cứ cái gì bất kể chúng tôi có điều tra ra sao.

Cậu ta là người bình thường như bao ai mà bạn thấy.

Cậu ấy là thủ lĩnh của họ.

Dù trời có sụp đi nữa, từ giờ trở đi mỗi người trong họ đều là một người bình thường.

Tôi có thể tự hào nói ra như thế.

Không có thêm vấn đề nào nữa.

Giờ, chúng ta đi thôi chứ?

Tới nơi mà các cậu sẽ sinh sống.

Ở đâu hả?

Eh-ehto…tôi không muốn làm hỏng cuộc vui.

Không sao mà desu.

Nó có một hàng rào khiến nó bất khả bị ảnh hưởng bởi bất cứ tác động nào.

Xin mọi người hãy cố gắng làm việc ở nơi đó nha.

Truyện Chữ Hay