Chương 149: Đường về nhà (2)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chúng tôi chuẩn bị một chỗ ở lại tại nơi Rasuti đốt cháy.
Kẻ địch quanh đây đã bị nhổ bật gốc nên không có vấn đề nào.
Chúng cũng thành thức ăn cho bọn tôi luôn.
“Hay thì có hay nhưng chúng ta quá dựa vào ma thuật của ông tổ.”
Tôi muốn dựa vào ông ấy chỉ khi đụng việc khẩn cấp chứ không phải việc bình thường vặt vãnh như thế này.
Tôi chỉ muốn ích kỷ hưởng thụ không khí cắm trại nhiều hơn bất kì ai khác.
Trở về nhà ở giữa chừng chuyến đi sẽ phá hỏng hết.
Trong một anime nọ, có một giai đoạn họ đi tới một ngôi nhà nhất định ở giữa rừng bằng cách đổi cho nhau nhưng tôi không nghĩ nó có thể tính là một cuộc phiêu lưu.
Phiêu lưu chính là một cuộc thử thách!
…
Maa, anime đó dành cho trẻ con nên tôi đoán chắc là ổn cả thôi.
Bỗng nhiên, tôi cảm giác tôi muốn thấy mặt lũ trẻ.
Nghĩ vậy, tôi nghĩ ngợi liệu mình có nên cho Ursa về làng trước không.
Thế nhưng, nếu Ursa đi, thì Ann cũng đi. Vì lý do đó, tôi quyết định cho cô bé ở lại vì tôi muốn trở về cùng mọi người.
Tôi thậm chí không nghĩ tới chuyện Ursa yếu ớt đang lăn lê bò lết khá nhiều quanh đây.
Tôi đúng là gã ích kỉ.
Tim tôi biến thành cái gì vậy?
Có thể nào nó tại vì cách tôi sống bây giờ?
Tôi định sống một cuộc đời không xì-trét sau hết mà.
“Ta đi về một mình có được không?”
“Không có gì nhưng tại sao vậy ông?”
“Chúng ta không còn gia vị kìa.”
Ông tổ-san nhìn vô Ann đang nấu ăn, cùng ác ma Bulga và Stifano.
Tôi được hỏi.
Bản thân tôi cũng muốn ăn đồ ngon.
Tôi cho phép.
Maa, đó là thứ phải cần tôi cho phép hả…
-o-
Tôi để việc nấu ăn cho người khác và chuẩn bị một nơi để chúng tôi có thể dựng căn lều.
Đầu tiên tôi cuốc khu đất bằng Nông cụ Van năng hình cây cuốc rồi làm rắn đất lại bằng cây búa Nông cụ Van năng.
Sau khi tôi xong việc, high elf Ria, người thằn lằn Daga và thú nhân Gulf dựng lều lên.
Họ đã quen làm việc ấy từ khi chúng tôi đã dựng rạp thậm chí trong thời gian chúng tôi xây khu nghỉ dưỡng suối nước nóng.
Nhiều căn lều dốc xuống tức thì.
Tôi làm một toilet ở một chỗ xa một tí với khu lều trại.
Sự hiện diện của toilet có thể nhận ra được ngay với những tường cao của chúng.
Người khác chắc không bận tâm nhưng tôi thì có đấy.
Tôi cũng làm bàn ghế và liên tục xới đất cho tới lúc ăn cơm.
Loo, Flora, Tier, Ria, Gran Maria, và Kierbit lần lượt thăm dò chung quanh cùng với bọn kuro.
Mục đích của họ là vong linh trong trường hợp họ bỏ sót chúng.
Ở nơi đây, chúng nhất định sẽ bị mần thịt ngay tức thì bởi quái vật và dã thú và chắc sẽ bị diệt vong trong một vài ngày nhưng chúng tôi không bao giờ chắc quá được vậy.
“Em không tìm thấy vong linh nào.”
“Em cũng vậy.”
Xem ra họ không tìm thấy vong linh nhưng cũng không thấy quái vật hay dã thú nào ở nơi này luôn.
“Chúng đã bị bọn kuro chăm sóc hết rồi.”
“Em muốn được cống hiến thêm chút gì đó.”
“Cô cống hiến nhiều hơn tôi còn gì.”
Ngoài việc do thám, Loo cũng là người đi lấy nước cho bọn tôi.
Nàng ấy lấy nước từ sông bằng ma thuật biến nước sông thành một quả bóng nước.
Nó trông như một con slime bự tổ chảng ấy.
Ursa hớn hở khi thấy nó.
Nó thì tuyệt đấy nhưng không phải bự quá sao?
Em sẽ làm gì nếu những thùng chúng ta có ở đây không đủ đựng?
À, nàng ấy phun tưới nước ra mọi chỗ.
Dù sao tôi cũng không bận tâm nàng ấy làm thế.
|-o-|
Hakuren đang chăm sóc Ursa.
Có vẻ cô bé đang bắt đầu mở lòng.
“Em sẽ ăn bùn nếu đi tới đó…”
“Beh”
Có lẽ mai này vậy…
Rasuti đang làm việc khác.
Sau khi trừ khử quái thú và dã thú xung quanh, em ấy đi tới mê cung titan.
Em ấy sẽ đi giúp đỡ Makura và em ấy cũng giúp nói cho những titan biết là đừng có đi vào đường hầm chuột đất.
Tôi định bụng xin ông tổ dịch chuyển em ấy đi bằng ma thuật nhưng tôi không làm vậy tại vì tôi muốn đóng cái lỗ mà không dựa vào ma thuật…
Rasuti hay đi gây chuyện, có chắc việc này được không nhỉ?
Có mấy bé nhện ở với em ấy nên chắc không sao đâu nhỉ.
Khi Rasuti hóa thành hình rồng, em ấy trông oai nghiêm.
Ursa trông thật thích thú khi nhìn cảnh đó.
Hakuren liền đó cũng biến thành hình rồng luôn nhưng cô bé thậm chí chẳng thèm liếc mắt tới cô ấy.
…
Tôi động viên tinh thần cho Hakuren.
>|-v-|<
Giờ ăn tới rồi.
Ông tổ dường như đã mang thức ăn từ làng tới.
Có táo, đào và cam trên bàn.
Thật hay bởi vì Ursa thích nhưng…
Tôi đang nghĩ tới rượu.
“Cái này, nó không phải là thứ rượu mà ông Donovan đang giấu sao?”
“Thân mẫu của bọn nhện…Zabuton-kun đưa cho ta ấy.”
Donovan à, đừng khóc nha.
Ursa, không được.
Tự sướng với nước trái cây đi.
Đêm trôi qua.
Giờ là sáng sớm.
Bọn kuro tuần tra theo lượt nên mọi người hưởng thụ được một giấc ngủ yên tĩnh.
Nhưng con mồi giờ trông như một quả núi…
Sao chúng giết được mà không gây ra tiếng động vậy?
Bộ tôi say ngủ dữ vậy hả?
Tôi xoa đầu Kuro và Yuki cùng với một hàng dài xếp hàng sau lưng tụi nó.
Đứa nào vẫn đang ngủ thì đừng nhỏm dậy nghen.
Tụi mày tự do làm điều tụi mày muốn trước bữa ăn sáng.
-d-o-p-
Sau bữa ăn sáng muộn, công việc của ông tổ bắt đầu.
Dường như ông sẽ lấp đầy đường hầm.
Nhưng trước đó, tôi kiểm tra tảng đá đen ở đáy cái hố.
Nói thật, tôi biết mình sẽ không làm được gì với nó. Tôi chỉ muốn tận mắt nhìn thấy tảng đá kì lạ thôi.
Đó là một tảng đá đen.
Đúng vậy, nó màu đen.
Nếu tôi điêu khắc nó, tôi có thể làm bộ dụng cụ bàn ăn không nhỉ?
Ông tổ cười he he tới tôi, người đang săm soi tảng đá.
“Ông thấy có sao không nếu cháu đập vụn nó?”
Dường như nó siêu cứng à.
Hiểu rồi.
Tôi móc ra Nông cụ Van năng hình cái đục.
Hnn?
…………...?
………………………?
Cái này…cái này không phải giống sợi chỉ kết nối tới Ursa sao?
Vài sợi xuất hiện bên dưới tảng đá.
…chúng trông như những xúc tu.
Muốn bệnh quá.
Tôi biến Nông cụ Van năng thành cây cuốc và bụp mấy sợi tơ.
Chết nè chết nè.
Tuyệt hảo.
Thế nhưng, bất kể tôi cuốc nhiều cỡ nào, những sợi khác vẫn xuất hiện từ dưới tảng đá.
Lẽ nào nó xuất xứ bên dưới tảng đá ư?
…
“Ông tổ ơi, ông đã xem xét xong rồi chứ?”
“Ta hiểu được vài thứ?”
“Hễ, là gì vậy ông?”
“Ta hiểu là ta không hiểu gì hết.”
“Hahaha.”
“Cậu muốn quay về chưa?”
“Cháu có thể làm gì đó với tảng đá trước được không?”
“Cứ việc. Nó đâu phải tài sản của ta. Ta nghĩ không sao.”
Đúng vậy.
Một tảng đá đen lớn.
Có những sợi tơ kì lạ chui ra bên dưới nó.
Việc làm tốt nhất hẳn là đập nát tảng đá sau đó cuốc sạch bất cứ thứ gì bên dưới nó…
Nếu tôi không thể cuốc nổ vật này, nó sẽ thành chuyện phiền hà.
Nhìn mấy sợi tơ trông tà dị thôi là tôi thấy muốn bệnh rồi.
Vậy thì, bây giờ làm sao đây?
“Oooohhh!”
Nửa ngày sau, tảng đá đen to lớn trở thành pho tượng của thần sáng tạo.
Phần điêu khắc được dùng làm bệ thờ bằng cách vun vén bộ phận hiển lộ.
Dù cho rằng màu đen không thích hợp thì… màu của tượng thần sáng tạo chậm rãi chuyển biến thành màu xám.
Và cuối cùng thành màu trắng.
Đám sợi bên dưới cũng không còn xuất hiện nữa.
Tôi cũng cảm giác thấy nơi này được làm sạch sẽ.
Có phải tại vì ông tổ cầu nguyện không?
Cái đó nhắc tôi nhớ, có tảng đá đen khác ở cuối đường hầm nữa mà.
Đám tơ chắc cũng có ra từ đó.
Có lẽ tôi nên đục nó luôn trước khi ông tổ lấp đường hầm này.
Khi tôi bảo ông tổ về việc lấp chỗ này, ông ấy trông như phát khóc.
Dù ông có làm vẻ mặt đó thì… chúng ta vẫn phải lấp nó đi thôi.
Hoặc không thì, những điều phiền não sẽ xảy ra.
“KHÔNG KHÔNG, KHÔNG MÀ!!!”
Tôi phải vất vả lắm mới thuyết phục được ông tổ.