Chương 148: Đường về nhà (1)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Theo lời ông tổ kể, mê cung của titan sụp đổ bởi vì có một thông đạo lớn ở mặt dưới của nó và chạy dài từ đông sang tây.
Ở mặt tây, nó kết thúc tại điểm mà nhóm Rasuti tìm thấy một tảng đá đen.
Mặt bên đông cũng tới một nơi với một tảng đá đen nhưng đường hầm đi xa hơn tới mạn đông.
Điểm cuối dường như là một nơi nằm ngoài dãy núi ở phía đông rừng chết.
Đường hầm thẳng một chiều nhưng có vẻ có một đường nhánh dẫn lên mặt đất.
Và chuyện đó xảy ra những mấy lần.
Những phần đó là bộ phận của mê cung và là hang ổ chuột đất.
Một cái bên trong chu vi của rừng chết, cái thứ hai nằm bên dưới ngọn núi, và cái cuối cùng nằm ngoài ngọn núi.
Hai trong số đó là hang chuột đất.
Hai ổ chuột đất đó bị phá hủy bởi Hakuren, cô hầu oni Ann, và bọn nhện.
“Bộ có mấy con trốn thoát hở ông?”
“Đó là điều ta không nắm chắc được.”
“Ờ nhỉ.”
Cụ tổ chỉ khẽ khàng trả lời tôi hỏi.
Hình như ông ấy đuối lắm luôn.
Ông ấy hiện đang tận dụng cơ hội để ngâm mình trong suối nước nóng.
Tôi cũng đang tắm đây.
“Mê cung sao rồi ông?”
“Ta đập nát nó liền khi ta thấy cơ hội nhưng nó không phải vấn đề to lớn gì. Nhóm ta…bởi vì không có lỗ thông khí, há không phải nó sẽ tuyệt hơn nếu có một ư?”
Bên cạnh cụ tổ là tôi.
“Thật vậy.”
“Về lý do cậu hỏi ta, nếu cậu thực sự muốn cân nhắc sự an toàn của mê cung titan…ta đề nghị nên phá hủy cái lỗ.”
“Dạ phải…đó chắc là ý hay nhất.”
Nếu bạn nhìn nó giống như một căn nhà, bạn có thể nói rằng cửa sau thật sự lỏng lẻo.
“Ta cũng băn khoăn về tảng đá đen nữa. Có lẽ cách tốt nhất là chôn chúng cùng với cái lỗ.”
“Có vấn đề gì với chúng vậy ông?”
“Hnn…chúng nằm khá là sâu. Nếu chúng đâm thẳng xuống, ta nghĩ sẽ nhìn thấy ít nhất một sự va đập trên mặt đất chứ…ta cũng không cho rằng chúng được chôn bằng ma thuật vì nó là thứ không thừa nhận ma thuật.”
“Nói một cách đơn giản, chúng được chôn bằng tay chân. Và ông có lẽ nghĩ rằng có một kiểu mẫu cách chúng chôn như thế nào à.”
“Đúng là thế đó.”
“…Cháu hiểu rồi. Vậy thì, có cách nào để ngăn lũ chuột đất khỏi moi chúng ra không ạ?”
“Hnn? Cái đó hả…tổ của chúng có rất nhiều ngõ vào và ngõ ra nên…Aahhh, phải rồi. Ta biết một ma thuật nhất định có thể xử lý việc đó.”
“Tuyệt. Vậy thì, cháu nhờ ông làm dùm nhé.”
“Cứ an tâm mà giao cho ta.”
Sau khi ông tổ đáp lời, ông ấy ngửa mặt lên và đắp một cái khăn che trên mắt.
“Nhưng…à, ông thực sự nên tận hưởng thụ nơi này cái đã.”
Ông tổ-san có vẻ thật sự mệt mỏi.
~truyện xuất khẩu ở hako~
“Mê cung bên ngoài dãy núi hầu như không có ai ở. Có một ngôi làng hoang phế gần lối vào trên mặt đất của mê cung và cụ tổ sama nói rằng đó là nơi mà các thiên thần đã tiêu diệt vong linh.”
Sau khi ăn uống, Ann giải thích việc tìm thấy của họ bên mặt đông.
“Các em đi một chỗ khá xa nhỉ.”
“Đúng ạ. Nhưng đường hầm thẳng thớm. Nó chỉ là chuyến đi bộ đơn giản.”
“Vậy à?”
Bọn nhện giơ chân của chúng nên tôi cũng khen chúng vì chúng cũng làm việc vất vả như Ann cùng người khác.
Theo điều tôi nghe được, chúng đóng một phần đáng kể trong việc giao tiếp, mang hành lý và chiến đấu.
Oooohhh…
“Vất vả cho em rồi, Ann.”
“À nè, em thấy cho cô bé sống ở làng có được không?”
“Anh có nghĩ việc để em chăm lo cho cô bé là không tốt không.”
“Anh thấy không sao, nhưng Torain sẽ không tị nạnh sao?”
“Có lẽ, nhưng em sẽ yêu chúng bằng nhau. Em nghĩ cô bé sẽ là một người chị đáng tin cậy của Torain.”
“Anh hiểu rồi. Hãy nghĩ thêm hành động nếu Torain thấy rắc rối.”
“Cảm ơn anh rất nhiều.”
Khi Ann cúi đầu, Ursa đến.
Cô bé đang cưỡi một kuro.
Tôi băn khoăn có phải đây là điều bình thường cho một đứa trẻ độ tuổi cô bé ngồi một kuro hay không.
“Eeeeehhhh, ano? Vật kì lạ ở đằng kia là gì vậy chị ơi?”
Khi Ursa thấy Ann, cô bé tụt xuống kuro, chạy tới và ôm chầm cô ấy.
“Không lạ đâu. Nó là một đường trượt do trưởng làng làm ra đó.”
Hakuren tới sau đó.
Tại vì Ursa không thích Hakuren, việc sẽ trở nên phiền phức nếu cô bé sống ở làng theo như thế nên tôi có ý làm họ thân thiết với nhau.
Chính vì vậy, tôi kêu Hakuren chăm sóc Ursa…
“Beh”
Ursa lè lưỡi trêu tức Hakuren.
Có vẻ mọi chuyện không tốt đẹp hả.
Ờ thì, tôi biết rằng không thể nào đạt được kết quả lập tức được.
Nhân tiện kể luôn, đường trượt kia là trượt nước từ suối nước nóng tới con sông.
Tôi cho rằng đó là trò chơi con nít nhưng tôi không ngờ là mọi người sẽ thích nó.
Có phải tại vì họ chưa từng chơi trượt nước lần nào hồi còn nhỏ chăng?
Tôi có nên làm một cái ở làng luôn không?
Vừa lúc nghĩ ngợi, tôi vừa vỗ về đầu chú kuro mà Ursa đã cỡi tới.
“Mày vất vả rồi.”
…Vài kuro bèn đi tới quanh Ursa.
Lo cái gì chớ, kể cả cô bé không chọn tụi mày, tao vẫn xoa đầu tụi mày được mà.
~đăng sớm nhất ở hako~
Năm ngày sau khi nhóm Hakuren hội quân với chúng tôi.
Chúng tôi rời khỏi suối nước nóng.
Tôi hiện đang ngồi một cái bè và giống như tôi dự định ban đầu, chúng tôi sẽ đi trước tới chỗ mà Rasuti đã đốt cháy.
“Vậy là, chỉ có Makura là không nhập bọn.”
Vị trí của cô ấy giờ đã xác định.
Cô ấy ở trong mê cung các titan.
Cô ấy sẽ gặp chúng tôi trên đường về? Hay tôi sẽ nhờ cụ tổ dịch chuyển cô ấy về cùng nhỉ?
Từng người trong bọn tôi không ngồi bè thì cũng bơi thuyền.
Nguyên nhân chúng tôi chỉ rời đi sau năm ngày là vì tôi mắc bận làm bè với thuyền cho mọi người.
Queo, còn có ông tổ là người không muốn bỏ đi khỏi suối nước nóng ngay lập tức.
Sau khi làm đủ phương tiện cho mọi người, chúng tôi rốt cuộc dùng chúng rời đi.
Mặc dù dòng chảy của con sông thì nhanh, nhưng ngoài khu vực họ chơi đùa lúc trước ra, thì con sông chảy êm đềm một chút.
Chút êm đềm nhưng không theo cách tệ lờ đờ.
Cũng có cá dài 1m phóng trên sông lúc này lúc kia.
Hầu hết chúng dính vào lưới nhện rồi chui vô bụng tụi kuro sau đó.
Tụi bây ăn cá sống có sao không đó?
Ờ mà, sẽ có thêm nhiều việc đáng lo hơn nếu chúng dùng lửa ở đây.
Khi dòng chảy con sông trở nên nhanh hơn, tôi bắt đầu lo liệu có thác nước phía trước không nhưng từ khi Gran Maria và Kierbit đi thám thính suốt, chắc không có gì để lo đâu hén.
Dòng chảy con sông thay đổi tùy thuộc vào độ sâu của lòng sông.
Dòng chảy chậm khi nó sâu và nhanh khi nó nông.
Tôi hiểu rồi.
Có nghĩa là nếu nó sâu thực sự, nó sẽ ngừng lại?
Và nếu nó thực sự sâu…
Một con cá to đột ngột phóng khỏi con sông.
Oohhh.
Nó nhìn dài như khoảng 3m.
Có phải nó là trùm khu này không?
Nó trông như một con cá lịch biển.
Lý do tôi nghĩ vậy tại vì nó có cái miệng giống cá lịch.
Dù nhìn kiểu gì, nó cũng trông như loài ăn thịt.
Tôi muốn quan sát nó nhiều hơn nhưng Loo đã tiêu diệt nó bằng phép thuật.
Điều đó là tuyệt nhưng, có thật là ổn không để dùng phép lôi điện khi chúng ta ở trong nước vậy em?
Bọn kuro và bọn nhện không làm sao nhưng tôi bị hết hồn nè.
“Mọi người có sao không?”
Mọi người đáp họ ổn. Loo bị mắng mỏ bởi Tier và Ann sau đó.
Đặc biệt là Ann, cô ấy giận kinh khủng.
Có lẽ bởi vì Ursa đang khóc.
…
Nhìn quanh, Daga người thằn lằn và Gulf thú nhân bị xây xẩm.
Tôi đoán đó là tại sao họ không thể ứng tiếng.
Tôi phải rút kinh nghiệm.
Chúng tôi bắt con cá đang nổi lều bều trên sông và biến nó thành thức ăn.
Xem ra không có trùm thứ hai trong khu vực.
Thật nhẹ nhõm.
~đăng sớm nhất ở hako~
Chúng tôi đã tới đích đến. Chúng tôi xuống thuyền bè và di chuyển vô rừng.
Một vùng cháy đẹp tuyệt vời.
Và nó thật sự rộng rinh.
Còn có một cái hố to ở trung tâm nữa.
Tảng đá đen mà Rasuti nói chắc ở đáy cái hố này.
Trước hơn hết…
Vì khu vực này chịu một đám cháy qui mô lớn, bọn dã thú to dường như tới đây để hóng hớt.
Hãy loại bỏ chúng.
Tôi móc ra Nông cụ Vạn năng hình cây cuốc.
Hnn?
…?
……….?
Tôi sẽ để những dã thú khán giả cho Hakuren và Rasuti.
Riêng tôi có nỗi bận tâm về một sợi chỉ nọ.
Sợi chỉ đen đó dường như đến từ đáy hố…và nó dính vào Ursa mà ở bên cạnh Ann.
Tôi không biết đó là gì nhưng tôi có cảm giác xấu về nó.
Tôi bổ sợi chỉ đó bằng Nông cụ Vạn năng hình cây cuốc.
Có một âm thanh chia cắt sắt bén.
Và sợi chỉ biến mất.
Thật khoan khoái.
Tôi kiểm tra Ursa.
Không có sợi chỉ nào dính với cô bé nữa.
Ursa giờ có lẽ sẽ được bình an.
Không hiểu sao, tôi có cảm giác đó.
~canloi~
(*)Góc nhìn của Thiên thần Tier, Gran Maria và Kierbit
“Nếu cô ấy thật sự là Urbraza-sama…thì có vấn đề gì không từ khi cô ấy trở thành quá trẻ?”
“Cô ấy sẽ cần một bằng chứng cực mạnh đặc biệt là với vương quốc Full Heart, vương quốc Galbart và vương quốc Garrett hoặc không họ sẽ làm ầm lên cho coi.”
“À…Phải rồi. Cô ấy là [Dũng giả Nữ vương] của mấy nước đó mà.”
“Mấy nước đó đã bị phân chia sau khi bị tấn công đồng loạt bởi ma vương rồi.”
“Và tất cả đều tuyên bố họ là hậu duệ của dũng giả nữ vương hết.”
“Vậy khi chúng ta có bằng chứng rằng cô ấy vẫn còn sống…”
“Họ sẽ không từ bỏ quyền lực của họ một cách ngoan ngoãn…”
“Nhưng…chúng ta đâu thể không đếm xỉa sự thật cô ấy còn sống được.”
“Hấp huyết quỷ và rồng cũng có liên quan nữa.”
“Việc này sẽ cực kì phiền phức và thậm chí chắc chắn nó sẽ khơi mào một cuộc chiến tranh lớn.”
“Trưởng làng sẽ không thích.”
“…Nhưng chúng ta không thể giữ im lặng mãi được.”
“Tôi đồng ý. Hãy nói chuyện với mọi người khác. Tôi sẽ nói với các ma cà rồng.”
“Em sẽ nói chuyện với Ann, Ria, Daga và Gulf.”
“Eh? Tôi phụ trách loài rồng sao? Khoan, đợi đã. Đổi người nào!”
“Cô hãy cố hết sức lên. Với nữa, đừng quên về Bulga và Stifano nha.”
======ooooo=======
(-)Tác giả ghi chú:Thứ tự nói chuyện: Tier, Gran Maria, Kierbit.