Isekai Nonbiri Nouka

chương 147: tử linh vương

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 147: Tử linh vương

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tôi là tử linh vương.

Tôi không biết vì sao mình tồn tại hay tôi nên làm điều gì.

Tôi chỉ ngủ.

Vậy đấy.

Nhưng ai đó đánh thức tôi dậy.

Bực bội.

Đã vậy, kẻ đó còn ra lệnh cho tôi.

Đó là gỡ phong ấn ở nơi này đi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nghe theo mệnh lệnh đó cả cho như tôi bị điều khiển.

Tức quá.

Nhưng đồng thời, tôi nghĩ đó chắc có lẽ là điều tốt vì tôi dù sao cũng không có mục đích.

Tôi tập hợp bọn thủ hạ.

Tôi cảm giác mình có mười ngàn binh lực trước khi đi ngủ.

Tôi hồi tưởng không tốt lắm.

Thủ hạ của tôi có ở khắp nơi.

Tôi chỉ cần ban phát mệnh lệnh và đất sẽ chuyển hóa thành hình dạng người…

Ờ đúng, nó nhìn yếu ớt thật.

Thứ này không tính là một lực lượng chiến đấu được.

Sau cùng, thuộc hạ của tôi phải là mạnh mẽ.

Không hiểu sao, tôi biết cách làm sao để chuẩn bị những thuộc hạ như thế.

Xác chết.

Nếu tôi dùng một xác chết, nó sẽ mạnh áp đảo hơn mấy tên làm bằng đất.

Kết quả thậm chí sẽ tốt hơn nữa nếu cái xác mạnh mẽ như lúc nó còn sống…

Chính vì lẽ đó, tôi bắt đầu thu thập xác chết…

Nhưng tôi thật có nên làm việc đó không?

Tôi là quân vương đó.

Có phải là không đẹp mặt tí nào cho một quân vương đi lụm xác không?

Đúng vậy, xấu hổ.

Phải, nhất định là sỉ nhục.

~truyện dịch ở hako~

Phiền phức rồi nè.

Thậm chí không ai nhìn đi nữa, một quân vương phải không được bỏ đi niềm kiêu hãnh của đấng quân vương.

Thậm chí chết, vua vẫn là vua.

Thậm chí thối rửa, vua vẫn là vua.

Nếu một quân vương vứt đi sự kiêu hãnh của hắn, hắn làm sao có thể được coi là một quân vương?

“_____”

Tôi nên từ bỏ tước vương trong một lúc, đi lụm xác, rồi tái lập lại địa vị quân vương…

Chết tiệt!

Tôi không nghĩ mình có thể làm việc đó.

Thôi bỏ đi.

Tôi không thể gỡ phong ấn trừ khi có bọn thuộc hạ.

“____”

Tôi thật sự không thể làm nó ư?

Có lẽ tôi làm một mình được đấy.

Bởi vì tôi là vua.

“___”

“Fuhahahahahahaha.”

“_________”

Vô nghĩa.

Tôi ngồi xuống. Khó quá.

Tôi đào bằng ma thuật nhưng nó thiếu hiệu quả.

Tôi là chuyên môn về ma thuật đối sinh vật.

Đây đã là giới hạn những gì tôi có thể làm.

………Aaaaaaaahhh!

Tôi ngu quá trời quá đất.

Tôi nhìn vào nơi tôi thực hiện phép đầu tiên của mình.

Số lượng đất mất tương đương với lượng đất hóa thành hình dạng một người.

Bằng ma lực còn lại, tôi nên làm người đất.

Chúng yếu nhưng tôi có thể đào nhiều như tôi muốn khi tôi làm ra chúng.

Phá cục đây rồi.

Tuyệt vời, tôi sẽ nhiều tay sai đất liên tục miễn là tôi thừa ma lực.

Đám người đất của tôi trông yếu đấy nhưng giờ tôi đã làm ra một lượng kha khá.

Có 200 tên.

Không tệ đâu.

Tôi đang làm thêm trong khi vừa đào lỗ.

Hảo hảo.

Tôi đúng là một công nhân cần mẫn.

Vấn đề duy nhất là tôi cảm thấy một chút cô đơn tại vì không khí quá yên tĩnh.

Dù gì đi nữa, tôi tiếp tục đào bới trong khi ngó xuống cái hố.

Một điều tốt là thức ăn và giấc ngủ thì không cần thiết cho tôi.

Tôi đào không ngừng.

Nhưng nó vẫn mất của tôi nhiều năm trời.

Trên đường tôi đi xuống, tôi thấy buồn khi nhìn thấy nhiều thủ hạ của tôi tan chảy khi đụng mạch nước ngầm.

Tôi cũng không bao giờ quên được cảm giác thành tựu ở cái lần tôi đập nát một tảng đá cứng bằng ma thuật.

Khi có một cơn mưa nặng hạt dầm dề làm cái hố sụp, tôi nghĩ mọi chuyện đã chấm hết.

Nhưng nói sao nhỉ, tôi vẫn đào được cái hố sâu tới mục tiêu.

Tuyệt. Mà nói, làm sao tôi biết chỗ này chính xác là sâu ta?

‘___’

Tôi nghĩ tôi biết nhưng tôi thật không biết làm sao mà tôi biết.

Tôi đào về một bên sau đó.

Phương hướng…đường kia à.

Không hiểu tại sao tôi lại biết đường vậy.

Nó cũng đốt cháy của tôi nhiều năm trời.

Nhưng tôi đạt được tới một nơi có một tảng đá đen lớn.

Đây là bộ phận của phong ấn.

Cái này và…có bao nhiêu cái khác nữa vậy?

Tôi có cảm giác vật này có nhiều hơn hai.

Thôi kệ tía nó. Tất cả việc tôi nên làm là phá hủy nó…

Tôi chợt cảm thấy phá hủy thứ này bây giờ là chuyện tôi phải không được làm.

Tôi nên phá vỡ chúng hết đồng thời.

Bằng không, một vật cản đường sẽ xuất ra.

Làm sao mà ý tưởng đó hiện ra trong đầu tôi vậy?

Đó có phải là ý định của kẻ ra lệnh cho tôi không?

Một lần nữa, tôi lại không hiểu hết.

Tôi không nên nghĩ những sự việc tôi không hiểu. Khi tôi là đấng quân vương.

Tôi không nên làm mình nhức đầu với những chuyện không đâu.

Tôi nhắm tảng đá kế tiếp của phong ấn và khám phá ra xác chết khi đang hì hục đào.

Có một khu vực mở rộng sâu dưới lòng đất và có một đống xác người ở đó.

Chắc hẳn từng có một cái hang ở đây nhưng điều đó không quan trọng nữa, vấn đề bây giờ là đám xác.

Họ đã ở đây trong một thời gian dài.

Một trăm, hay có lẽ thậm chí hai trăm năm.

Tôi thậm chí sẽ không ngạc nhiêu nếu có một cái xác cả ngàn tuổi.

Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy sức mạnh.

Tôi không do dự và buộc chúng nghe lệnh tôi.

Tử linh hiệp sĩ.

Oooohhh.

Toẹt vời ông mặt trời.

Tôi cảm thấy sức mạnh của nó.

Tôi có thể ném thứ này vào kẻ địch nếu tôi gặp phải chuyện mà tôi không thể xử lý.

Hay lắm.

Tôi dựng mấy cái xác dậy hết cái nối tiếp cái khác.

Có 17 tử linh hiệp sĩ và khoảng 80 tử linh chiến binh.

Tuyệt hảo.

Giờ thì, hãy để chúng lập thành cấp bậc.

Má của tôi bỗng nhiên…chờ chút, tôi làm gì có má.

…thủ hạ đất.

Tụi bây không phải lập thành cấp bậc đâu.

Ta sẽ không vứt bỏ tụi bây.

Chúng ta đã đồng cam cộng khổ cả một quảng đường dài.

Giờ tôi đã có các tử linh hiệp sĩ và tử linh chiến binh, không ai có thể chặn đứng tôi nữa.

Hahahaa.

Giỏi giỏi, hãy cố hết sức trong việc đào bới hôm nay.

Các hiệp sĩ. Các chiến binh tử linh.

Hãy đi dò xét nơi đây.

Tôi nghĩ chốn này là an toàn nhưng chúng tôi sẽ gặp rắc rối nếu có một kẻ lạ mặt ở đây.

Mấy thuộc hạ đất của tôi thì tiếp tục đào bới.

Hình như cái hang chứa xác những hiệp sĩ và chiến binh tử linh là bộ phận của một mê cung.

Có một đường đi lên nên tôi sẽ để việc đó cho họ.

Tôi chung tay làm việc đào lỗ nhưng tôi phải nghĩ những phương án thiết thực cho công cuộc đào bới nên tôi sẽ viết ra.

Không có giấy da lẫn mực ở đây nên tôi sẽ viết trên đá bằng cách khắc.

Fuhahaha.

Vô phương rồi.

Phiền phức.

Làm ơn cho tôi giấy!

Mấy hiệp sĩ lấy một ít cho tôi.

Á à, hay quá.

Nhưng tụi mày lấy cái này ở đâu ra vậy?

Khi tụi mày chinh phục mê cung, có một ngôi làng hoang phế bên trên mặt đất hả?

Bọn mày lấy vật này ở đó hả?

Giấy này khá tốt đó.

Bộ ngôi làng kia bị phá hủy gần chỗ này à?

Vì sao nó bị phá hủy vậy?

Tôi không rõ tại sao nên tôi sẽ không nghĩ về nó nữa.

Ưu tiên của tôi xét đến cùng là gỡ phong ấn.

Bọn tôi tiếp tục đào bới.

Dọc đường, tôi quá may mắn để chạm trán phải một ma thú có khả năng đào bới.

Tôi khống chế nó bằng cách thôi miên và để nó đào cho tôi thời khắc đó.

Tôi tiếc nuối vì đã tiêu diệt chúng một số.

Xác chết hả…tôi sẽ không dùng đâu. Tôi sẽ tổ chức mai táng trọng thể cho chúng.

Phải phải.

Nhưng nghĩ coi, một ma thú không dưới sự khống chế của tôi nhất định sẽ tấn công bọn tôi mà thôi.

……

Tử linh hiệp sĩ.

Ta sẽ giao nơi đó cho ngươi.

Một trong số chiến binh tử linh của tôi, người bị tách ra ở trên mặt đất, đã trở về.

Dường như nó đi lạc.

Thật hay khi nó bình yên vô sự và có thể nhập bọn với chúng tôi lại.

Tuy vậy, tôi ngạc nhiên khi thấy rằng đi cùng nó có rất nhiều xác chết.

Bộ nó có một năng lực dạng giống tôi hả?

Xuất sắc.

Thế nhưng, hông có phải là hay ho để gia tăng số lượng chúng ta mà không có ta cho phép nhá.

Tôi ra biểu tình giận dữ.

Một ít hiệp sĩ và chiến binh tử linh ngoảnh mặt khỏi tôi.

Ê ê!

Hãy đừng chấp nhặt bọn nhỏ.

Bởi tại tôi là vua.

Ma thú dưới sự khống chế của tôi tìm thấy hòn đá thứ hai của phong ấn.

Giỏi giỏi.

Chúng ta đang làm rất tốt.

Cái tiếp theo thì…nó ở hướng kia.

Hnn?

Sao ồn ào vậy?

Điều này thật bất thường.

Ở đây ví như yên tĩnh mà lại…

Có chuyện xảy ra ư?

Tôi nhìn quanh để coi chuyện gì xảy ra và thấy bàn chân của chân một phụ nữ mà thuộc về một phụ nữ có khuôn mặt đáng sợ.

Ehto…tôi là ai…cô là ai…?

Tôi nghĩ nhiều thứ…nhưng không có gì xảy ra.

Nhưng có điều mà tôi biết, đó là tôi không thích oneechan này.

“Hakuren-sama, ngài hoàn toàn bị ghét.”

“Nhưng con bé cũng bạo lực vậy.”

Tôi thích cái chị với một sừng nhỏ trên đầu này.

“Ta cũng nghĩ những gì cô làm là bản năng phải làm…Ara? Nhìn xem tôi có cái gì này.”

Cái đó, cái đó quan trọng.

“Cụ tổ-sama, đó là gì vậy ạ?”

Tôi cũng thích onii-chan nhìn trông mệt mỏi này nữa.

Đưa nó đây cho tôi.

“Hnn? À…cái này không phải việc gì lớn.”

“Vậy à, thế nó là vật gì vậy?”

“Hạt nhân của thổ chiến binh.”

“À, mấy con đã đánh nhau và bảo hộ cô bé ấy hả.”

“Đúng vậy, nhưng không cần thiết lụm chúng đâu.”

“Vâng ạ. Giờ thì, nơi đây thì…”

“Chúng ta không thể làm gì hơn được. Hãy đi gặp trưởng làng một lần. Các bạn nhện, tập hợp.”

~truyện dịch ở hako~

Tôi thích mấy chú nhện.

Tôi cũng thích oniichan nhìn rắc rối này luôn.

Tôi cũng thích bọn gâu gâu.

Tôi cũng thích suối nước nóng.

Oneechan với sừng nhỏ ôm tôi nhiều kiểu khác nhau nên tôi sẽ không bị chảy. Tôi thật sự thích cô ấy trên hết cả.

Đồ ăn, ngon không?

Tôi không biết sao lại thấy hoài niệm.

Tôi thực không hiểu như thế nào mà tôi cảm giác được.

Có rất nhiều thứ mà tôi cảm giác giống tôi biết nhưng không thật sự biết.

Tôi là ai thế này?

“Urbraza-sama? Không thể nào?”

“Nhưng, tuổi cô ấy…cộng thêm…”

“Màu tóc đó và diện mạo. Không hề nhầm được. Cô bé chính là dũng giả nữ vương, Urbraza-sama.”

Hai chị với cặp cánh nói điều đó với vẻ mặt bối rối.

Rõ ràng, tên tôi hình như là Urbraza.

Dù không hiểu tại sao, tôi muốn được gọi là Ursa.

Tôi tên là Ursa.

Vật quan trọng của tôi là cục đất trên tay tôi.

Ngoài nó ra ư…tôi không biết gì cả.

Truyện Chữ Hay