Isekai Nonbiri Nouka

chương 146 – họp nhóm (hai)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 146 – Họp nhóm (Hai)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tôi chưa từng có cơ hội nhưng có vật mà tôi thật sự muốn ngồi.

Bất quá hiện tại, tôi cuối cùng được ngồi lên một chiếc thuyền. Tôi đang ngồi thuyền trong bể tắm.

Đó là một chiếc ca nô xuồng độc mộc tôi làm từ một cái cây.

Sau khi nóng người ở suối nước nóng, tôi ngồi thuyền cho mát.

Sau đó, vào suối nước nóng lại.

Không tệ đâu.

Tôi cũng có thể ăn trên thuyền nữa.

Tôi muốn thử bơi thuyền nhưng tôi cần một chỗ lớn hơn cơ.

Tôi có nên đi tới con sông không?

Con sông có lượng nước vừa phải và chiều rộng khoảng 3-5m.

Lòng sông cũng cạn.

Phần sâu nhất cỡ 1m đi?

Dựa vào điều ấy, tôi chắc có thể làm được.

Bây giờ, hãy mở rộng đường ống nước tới con sông…khoan đã.

Thực sự có cần mở rộng nó không?

Liệu nước nóng từ bể tắm có đổ tới sông một phát luôn không?

Tôi muốn tránh khả năng làm hư một suối nước nóng tuyệt diệu.

Rasuti ở đây vì vậy tôi sẽ nhờ em ấy mang con thuyền.

Tuyệt hảo, tôi sẽ bơi thuyền trên sông.

Làm một cái mái chèo nào…

Tôi bị lật nhào.

Tôi hoàn toàn nhận ra sự khác biệt giữa tưởng tượng và thực tế.

Dòng nước trong bể tắm không đáng kể nên tôi không bị lật xuồng nhưng con sông thì không yên bình như thế.

Nó cuồn cuộn một cách ngạc nhiên luôn.

Tôi thậm chí tưởng xém chút nữa là ngỏm rồi.

Tôi hiện đang nhìn vào ca nô độc mộc. Anh thằn lằn Daga đang khéo léo cưỡi nó ngược sông.

Tôi bị lật xuồng không phải lỗi ở con thuyền, nó là bởi tại tôi thiếu khuyết kĩ năng.

“Thuyền của em đâu? Anh làm cho em một cái đi” là điều được thấy được trong mắt Rasuti và Kierbit khi họ nhìn chằm chằm tôi.

Tôi hiểu mà.

Tôi sẽ làm thuyền độc mộc khác bằng Nông cụ vạn năng.

“Đừng đi chơi xa quá đó.”

“Biết rồi.”

Tôi sản xuất hàng loạt ca nô đặng mà người khác cũng có thể ngồi và chơi trên sông.

Mọi người đều giỏi hơn tôi.

Hơi bực bội à nha.

Bọn kuro cũng muốn ngồi thuyền nên tôi cho người khác mang một chú đi với họ.

Chúng thật sự vui thích.

Nhưng mà, sẽ mất nhiều thời gian trước khi mỗi con trong bọn chúng có thể đi chơi thuyền.

Vì lẽ đó, tôi sẽ làm một cái bè lớn hơn đôi chút.

Tôi chỉ có việc xếp gỗ và kết chúng lại bằng một sợi dây thừng.

Dây thừng do bọn nhện cung cấp.

Tôi cột bè theo một cách nó sẽ không lật nhào. Tôi kiểm tra nó trên con sông.

Không tệ nha.

À đâu, tôi nghĩ nó ngon lành đấy chứ.

Không như cái trước, cái này sẽ không bị lật.

Tôi đứng giống như Chúa trời ở trên bè.

Nó thật sự vững chắc.

Tuyệt.

Bọn kuro leo lên.

Bọn nhện cũng lên theo.

Hahaha.

Chìm rồi.

Đúng vậy, có giới hạn trọng lượng mà.

Trong khi tôi chơi trên bè cùng với bọn nhện và kuro, những người khác chơi thuyền của họ.

Có một phần con sông nơi mà dòng chảy êm đềm. Nó trở thành một mục tiêu cho những trò chơi ví như là đua thuyền.

Rasuti là người chịu trách nhiệm mang thuyền và lái thuyền trở lại.

Xem có vẻ cực nhọc cho em ấy nhưng người ấy không thấy có gì là bận tâm.

Coi bộ thú nhân Gulf là người thắng.

Tiếp theo là high elf Ria.

Sau họ, người khác có trạng thái bấp bênh.

Bọn kuro xem có vẻ bất lợi trong dạng trận đấu thế này nên tôi không để chúng tham gia.

An toàn sau cùng phải là trên hết.

Bulga và Stifano không tham gia chơi thuyền. Họ đang hưởng thụ suối nước nóng.

Nhằm không làm cản trở ai, tôi trở lại suối nước nóng. Tôi cũng muốn làm ấm áp người sau khi đã mát lạnh bởi con sông.

Sau vụ này sẽ là nấu ăn.

Gia vị chúng tôi mang đã giảm dần đều?

Khi nào nhóm Hakuren sẽ trở lại vậy?

Nghĩ thì chúng tôi đã quen dần việc ngủ ở đây, nhưng mùa đông là thứ chúng tôi không trải qua nổi.

Chúng tôi có một chiếc lều đẹp.

Chúng tôi cũng làm vật như một căn chòi nhưng giờ nó được dùng là chỗ cất thịt hun khói cho thịt gấu đô vật.

Có nhiều bọn gấu đô vật ở đây.

Chúng tôi thậm chí đụng độ vài con trên đường tới đây.

Chúng tôi vẫn chạm trán chúng cả tới tận bây giờ.

Chúng to lớn nên tôi đánh giá cao lượng thịt chúnng mang lại nhưng vấn đề nằm ở hương vị cơ.

Hay cái là bọn kuro đang ăn thịt gấu với sự hài lòng.

Bởi vì vậy, chúng tôi quyết định hun khói làm thành thịt khô.

Mặc dù bọn kuro cũng ăn cả xương, song tôi sẽ không để chúng nhai xương trừ khi hết thịt.

Chúng cũng thích ăn hòn đá to ở lồng ngực gấu đô vật.

Tôi tập hợp hết xương lại và ninh nhừ xương.

Nó bốc một mùi kinh khủng nên tôi ngừng.

Tôi phải không tự tung tự tác.

Nhớ kiểm điểm đấy.

Lúc tôi đang chiêm nghiệm, nhóm Hakuren tới.

Cụ tổ-san trông mệt tới chết và đi tuốt tới suối nước nóng cứ như thế.

Cụ tổ chỉ là không giống như chết rồi, tôi thấy cụ mệt mỏi thật sự.

Có chuyện gì vậy?

Bọn nhện cũng đi vào suối nước nóng.

Cô hầu oni Ann kiểm kê nguyên liệu cùng gia vị còn lại.

Hình như nàng ấy đang nghĩ về thực đơn bữa ăn tiếp theo của chúng tôi.

Về phần Hakuren…

Chẳng biết nữa, cô ấy đang cư xử như một em bé.

Cô ấy bám rịt vô tôi.

“Cô sao thế?”

“Không có gì.”

Nếu vậy, tại sao cô không buông tôi ra hử?

Tôi sẽ để cho cô ấy làm điều cô ấy thíck…

Tôi đặt đầu Hakuren lên đùi mình và cô ấy bắt đầu ngủ.

Ann nhìn vô mắt tôi. Tôi đáp trả ánh mắt của cô ấy và cho cô ấy khúc đùi kia.

Tôi không để tâm gì đâu…

Nhưng tại sao có cả Rasuti, Loo và cả Tier nữa?

Họ vây quanh tôi.

Chuyện bơi thuyền trên sông thế nào rồi?

Tại sao tôi lại hỏi một câu vô ích nhỉ?

Một lại một người, họ gia nhập.

Tôi kháng cự nhưng vô dụng quá mà.

Tay và chân tôi trở thành gối đầu trong một lúc.

~cạn~

“Vậy, có chuyện gì vậy ông?”

Khi tôi được thả ra, tôi hỏi cụ tổ-san về sự việc.

“Một tử linh vương đang âm mưu làm những việc xấu nhưng Hakuren đã đá đít nó.”

“…”

Tôi chẳng hiểu gì cả.

Hãy nghe kể những khúc quan trọng.

“Còn có gì nguy hiểm hơn không ông?”

“Không có…ta nghĩ vậy. À phải, ta nói muốn lấy một ít tin tức trước nhưng cơ hội đã bị lãng phí. Nó bị đá và đốt bởi long tức. Còn có mấy vật giống như tài liệu nhưng chúng bị đốt cháy sạch. Ta cố gắng hết sức để thu lấy nhưng đúng là xôi hỏng bỏng không.”

“C-cảm ơn ông đã cố gắng ạ.”

“Đừng bận tâm. Hakuren thì…rối loạn bởi chuyện xảy ra ở mê cung nên cậu nhớ ghi chú nhé.”

“Hnn?”

Cô ấy rối loạn vì cái gì vậy?

“Cô ấy lo nghĩ về chuyện cậu xin lỗi tới những titan về vụ mê cung sụp đổ.”

“À, ông nói chuyện đó à.”

“Nghĩ cẩn thận dùm ta.”

“Cháu hiểu rồi. Vậy giờ…cháu muốn nghe chuyện khác.”

“Được thôi.”

Bên cạnh Ann là một cô bé gái.

Cô bé khoảng cỡ 5 hay 6 tuổi.

Cô bé ở với nhóm Hakuren.

Khi Ann cho cô bé vào suối nước nóng, cô bé trông thỏa mãn.

“Đó là ai vậy?”

“Bản thể của tử linh vương ạ. Nó bị trúng một đòn long tức thuộc tính thần thánh nên nó bị đập thành hiện trạng này. Cô bé bị đảo ngược và phản sinh luôn.”

“Ehto..”

“Đồng thời cô ấy cũng trẻ lại. Nhờ vậy, cô ấy không còn kí ức. Cô ấy chỉ là một cô bé…nhưng mà cô bé có nhiều kĩ năng lắm. Bỏ cô bé lại là chuyện không thể thưa anh.”

“V-vậy ah?”

Chúng tôi quyết định rằng cô bé sẽ được bảo hộ bởi làng Đại Thụ.

Truyện Chữ Hay