Isekai Nonbiri Nouka

chương 150: đường về nhà (3) và họp nhóm (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 150: Đường về nhà (3) và Họp nhóm (3)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Phép ông tổ dùng để bít đường hầm là chế tạo một đội quân chiến binh đất và tống tiễn chúng vô đường hầm.

Nhìn theo cách đó.

Những chiến binh đất tiến lên theo đội hình tam giác nhằm ổn định rồi biến trở lại thành dạng đất của họ khi đạt tới vị trí thiết lập sơ bộ trước của họ.

Lũ là lũ lượt…

Tổ cha nó.

Việc này đúng tàn nhẫn.

“Không thực vậy đâu với vì chúng đâu có sinh mệnh…”

Mười lính đất được tạo ra trước mắt tôi.

Nhưng họ cho thấy một loại ấn tượng với tôi…

Mồ tổ nó.

Tôi cảm giác như tôi cảm thấy họ thấy thế nào ấy.

Tôi thấy bất đắc dĩ.

Tôi sẽ bàn bạc việc này lại với ông tổ.

-pdbq-

Ursa trông hưng phấn khi nhìn họ.

Nhìn như con bé mê mẩn bởi những chiến binh đất được ông tổ chế tạo…à không, con bé đã bắt chước và đang tự làm một con.

Nhưng, nó không thành công.

“Cách cô bé làm thì đúng rồi nhưng thuộc tính cô bé đã đổi khác.”

Ông tổ và tôi ngừng nói chuyện và nhìn Ursa.

“Thuộc tính sao ông?”

“Nếu cô bé vẫn là một tử linh vương, cô bé sẽ có khả năng làm được theo cách kia. Nhưng, cô bé đã sống lại.”

“Vậy à, chẳng lẽ không có cách gì cho cô bé làm được hả ông?”

“Cô bé có thể thử phương pháp khác nhưng…không lẽ nguyên nhân là do, cô bé vẫn muốn dùng hạch nhân của những chiến binh đất trước đó của mình à…có lẽ thử được nếu như trưởng làng có thể giúp đỡ. Nếu cậu đục đẽo vài món đồ, cô bé có thể dung hợp cái lõi cô bé có với nó thử chăng…”

“Cháu chỉ cần làm vài món ạ?”

“Yup. Nhưng mà vật liệu chắc chắn phải có chất lượng tốt. Về phần kích thước, càng nhỏ chừng nào, tỷ lệ thành công càng cao chừng ấy.”

Hiểu rồi.

Vật liệu vật liệu…

Thảo luận của tôi với ông tổ về vụ lấp đường hầm tạm gác lại sau.

Hiện tại, tôi sẽ vừa chọn vật liệu vừa dỗ dành Ursa.

Đất, gỗ, đá…

Tôi cũng có thể chế ra gì đó bằng cỏ nhưng nó mỏng manh quá.

Hakuren đưa ra miếng vảy của cô ấy.

Đây hiển nhiên không phải một vật liệu dở.

Nhưng Ursa phớt lờ miếng vảy của Hakuren và nói cô bé muốn đất.

Đừng khóc Hakuren.

Tôi sẽ an ủi Hakuren lát sau.

Đất nè…

Dù cho đất ở đây thì mềm so với khu vực

làng Đại Thụ, nhưng nó vẫn cứng.

Tôi trước đó đã nghe chất lượng vật liệu càng tốt, thì kết quả càng tốt.

Do vậy tôi cuốc đất bằng Nông cụ Vạn năng.

Rồi tôi thêm nước vô đất và nặn một búp bê bùn.

Yeah, kết quả khá tốt.

Thế nhưng, Ursa dường như không thích nó nhiều.

Ursa bắt chước tôi và làm người bùn riêng của cô bé.

Cô bé làm một hình người trông yếu ớt, cao 15cm.

Mắt Ursa đang sáng long lanh nên tôi đoán chắc là ổn.

Tôi không hữu ích gì cả.

Sau đó là trợ giúp của ông tổ.

Ursa niệm chú một phép theo chỉ dẫn của ông tổ.

Hình như con bé nhiều tài lẻ hơn tôi.

10 phút sau, một búp bê bùn bước đi chập chững trước mặt Ursa…à không, nó là một búp bê đất sét.

Ursa ôm chầm nó với niềm thích thú…cháu sẽ bị dơ, dơ lắm đấy.

A, nó gãy rồi, gãy thiệt luôn!

Tại cháu ôm nó chặt quá đấy!

Hãy cải thiện nó.

Búp bê đất sét của Ursa được hòa trộn với bột vảy nghiền nát của Hakuren đưa cho.

Làm vầy sẽ cải thiện sức mạnh của nó.

Nó thậm chí không chảy rửa dù bị ướt nhẹp bởi nước.

“Giờ thì nó thậm chí có sức mạnh ngang với một lính rồng nữa…”

Ông tổ lẩm bẩm như thế nhưng tôi giả đò như không nghe thấy gì.

Nhắc nhở nhẹ, một lính rồng được chế tạo bởi một con rồng bằng cách dùng chính máu của nó. Sức mạnh lính rồng cỡ ngang ngửa một con gấu đô vật.

Có lẽ đây là một vệ sĩ tốt cho ursa.

Khi tôi bảo Ursa rằng nó sẽ không bể dù cho bị cô bé ôm chặt bởi vì có vảy của Hakuren, cô bé ngoan ngoãn cảm ơn cô ấy.

Đúng là một cô bé ngoan.

Sau khi nhận sự biết ơn của cô bé, Hakuren cứ cười nụ suốt…cổ thậm chí còn ngâm nga nên có lẽ cổ thật sự vui lắm.

Họ giờ là bạn… à không, mất kiên nhẫn không phải việc tốt.

Phải kiên nhẫn đợi thêm mới hợp lý.

“Tạm gác vụ lấp đường hầm lại đi. Chúng ta hãy ưu tiên quay về làng trước.”

Bàn bạc của tôi với ông tổ chuyến sang hướng đó.

Chúng tôi đã ở nhiều nơi khác nhau một thời gian nên đã sắp vô mùa đông.

Trời đang trở lạnh.

Nếu Rasuti và Makura không có khả năng về cùng bọn tôi, tôi sẽ để ông tổ dịch chuyển họ về làng.

“Chúng ta chỉ phá hủy một phần mê cung thì sao. Phá hủy vừa đủ để chắc rằng không có quái vật nào sẽ biến nó thành sào huyệt của chúng cả.”

Nàng hầu oni Ann đề nghị. Hình như Loo và Flora cũng làm y hệt vậy bằng ma thuật.

Và nó theo sự tính toán của họ.

Nó chỉ vừa đủ phá hủy đường hầm tới điểm sẽ không gây rắc rối cho bất kì ai.

Đến cả cái nơi có tượng thần sáng tạo mới biến thành màu trắng cũng không bị ảnh hưởng.

Mà nhân đây mới nói, cái nơi có tượng thần sáng tạo giờ toát ra không khí thần thánh.

Giờ nhìn nó giống một chốn linh thiêng.

Rasuti và Makuren vẫn chưa thể quay về với bọn tôi nên chúng tôi quyết định về làng.

Bởi vì nhiệt độ bỗng nhiên giảm.

Cử động của bọn nhện trở nên chậm chạp mà làm tôi đâm lo lắng.

Chúng tôi chuẩn bị rút lui trong khi trưng thu mấy hòn đá cách nhiệt từ suối nước nóng.

Tôi phải bỏ bè lại tại vì Hakuren chỉ có thể mang thuyền trong hình dạng rồng.

Cô ấy là một con rồng khổng lồ nhưng tôi đang hỏi cô ấy làm việc như vầy thì thật là…(mất giá)

Hakuren đang làm vui vẻ trong khi chơi trên sông.

Chúng tôi rời khu nghỉ mát suối nước nóng như thế đó nhưng…liệu nó có còn nguyên vẹn khi chúng tôi quay lại không?

Điều đó chắc khó.

Có nhiều quái vật và ma thú ở xung quanh.

Thế, có nghĩa là tôi cần sửa chữa nó mỗi lần chúng tôi sử dụng hả?

Chúng tôi thu dọn hành lý và về làng bằng phép dịch chuyển của ông tổ.

Chúng tôi dịch chuyển tới cái sân của dinh thự gần gốc cây lớn.

Hình như chuyến trở về của chúng tôi được thông báo với cả làng, họ ngọt ngào làm sao.

Lũ nhện một đám đều báo với tôi cùng một lúc.

Dân làng đều tập trung hết ở dinh thự.

Và tại sao mà Doraim là người hạnh phúc nhất khi thấy tôi vậy?

Dù tình huống nào đi nữa, việc chuẩn bị mùa đông đã hầu như kết thúc nên sắp tới đây có lẽ sẽ có tiệc liên hoan.

Khoan khoan, đợi đã nào.

Bởi vì chúng ta cần đón Rasuti và Makura nữa mà.

Ông tổ ơi, tôi không kiếm cớ đâu.

Tôi giao việc cho mấy người giữ nhà như thế và đi tới mê cung titan bằng phép dịch chuyển.

Tôi tưởng chỉ có tôi và ông tổ đi nhưng Loo, Tier, Hakuren, Kuro và Yuki cũng theo cùng.

Bọn tôi chỉ tới đón Rasuti và Makura rồi cùng trở về thôi mà.

Mọi người chẳng phải bảo vệ thái quá rồi sao?

Maa, có trời mới biết khi nào tai họa mới rơi trúng đầu.

Nghĩ coi thử, tại sao Rasuti và Makura không quay lại với tụi tôi?

Phải chăng đã xảy ra sự cố.

Chúng tôi tới lối vào mê cung titan nhưng không có gì bất thường.

Ahh.

Tôi chắc ăn như bắp là sẽ gặp ai đó nhanh chóng khi chúng tôi tới nhưng hình như không phải vậy.

Nhiệt độ giảm nên có lẽ họ đã chui sâu vô trong mê cung.

Phải nên như vậy rồi.

Hãy vào mê cung thôi.

Tôi có chút mạnh dạn tại vì có Loo ở đây.

Trong hang không có ánh sáng nên ma thuật được dùng để thắp sáng.

Vì đây là một mê cung, nó cho tôi cái không khí không gian giữa những tảng đá nhân tạo này là tự nhiên.

Cơ mà mấy ngõ hang ở bên hông nhìn như chúng được làm thủ công.

Chúng chắc được đào bởi các titan hoặc bọn huyết mãng xà.

Về đường đi…dù không ai trong bọn tôi biết đường, nhưng Kuro và Yuki đang băng băng dẫn lỗi.

Có phải chúng đánh hơi thấy gì không?

Sau khi tiến lên một thời gian, Kuro và Yuki bỗng nhiên báo động.

Phía sau một chút là Loo và Tier thận trọng.

Hakuren và ông tổ thì thản nhiên.

Tiện đây, tôi không cảm thấy miếng gì.

Sau khi tiến lên thêm chút ít, tôi nghe một âm thanh.

Âm thanh của trận chiến!

“Hakuren!”

“Để đó cho tôi.”

Nếu người không biết gì nhìn vô việc tôi làm, họ sẽ nghĩ tôi như một gã xấu xa đẩy một phụ nữ vào chốn hiểm nguy mất.

Vừa nghĩ vậy, chúng tôi vừa tiến lên theo sau Hakuren.

Chúng tôi tới một không gian lớn.

Chúng tôi xác nhận rằng Rasuti trong hình rồng và nhện con của Zabuton, Makura, có ở đó luôn.

Cả hai đều an toàn.

Nhẹ nhõm hết xiết.

Và Rasuti đang đánh nhau với thứ gì.

Nó là một con bọ.

Con bọ lớn một cách ngớ ngẩn.

Tôi chẳng biết nó dài bao nhiêu nhưng nó có thể thi thố với kích thước của Rasuti trong hình rồng.

Nó cũng có hai cái sừng lớn ở trên đầu.

Lại nhiều chân nữa, có phải nó là một con rết không?

Và chúng có một số.

Tôi có cảm giác Rasuti đang giữ kẽ và dường như đang bảo vệ gì đó sau lưng em ấy.

“Hakuren-aneesama, đừng dùng lửa.”

Rasuti cản người tham gia Hakuren mà sắp tính phun lửa.

“Tại sao?”

“Những titan ở sau lưng cháu.”

Dùng lửa trong một cái hang là nghiêm cấm.

Hakuren lĩnh ngộ và biến trở lại hình người để chiến với lũ rết.

Con rết hiển nhiên không thích nhưng nó không giống nhận thương tổn nào.

Makura đã dùng tơ nhện ngăn cản chuyển động của nó nhưng xem ra chỉ làm nó ngưng lại một lát.

“Mọi người, nhắm mắt lại!”

Ông tổ-san nói và tung phép.

Vì bất ngờ nên tôi nhắm mắt trễ một chút nhưng tôi chật vật làm kịp thời gian.

Tuy vậy, ngay cả khi khép mắt, nó vẫn chói lóa.

Khi tôi mở mắt, con rết đang quằn quại.

Cơ hội!

Tuy vậy, nó đang hành đông hung hăng.

Không ai có thể đến gần.

Vừa lúc tôi nghĩ thế, Rasuti đã đè con rết xuống bằng cái chân trong hình thái rồng của em ấy.

Thấy vậy, Hakuren cũng biến sang hình rồng và phụ đè con rết bằng chân cổ luôn.

Tôi liền sau đó bồi cho con rết một cuốc bằng Nông cụ Vạn năng.

Tôi học ra vài thứ.

Dù thậm chí đứt làm đôi, con rết vẫn còn cựa quậy.

Đúng là trâu lỳ mà.

Phần con rết bị vuột ra khỏi chân Rasuti sau khi bị ăn cuốc lao tới tôi.

Loo và Tier cứu giá hoàng thượng.

Dường như họ đặt cả con tim để bảo vệ tôi.

Anh xin lỗi.

Cảm ơn đã cứu anh.

Và con rết, nó chết hẳn rồi.

Truyện Chữ Hay